Tống Thanh Thư nén giận lắc mình né tránh nhất kích Hoàng Sam nữ tử, chỗ đứng sàn nhà bằng đá bị chỉ khí chạm phóng trúng vỡ nát, Hoàng Sam nữ tử tiếp tục hướng phía hắn đuổi theo, Tống Thanh Thư vội vàng nói…
– Chuyện này hiểu lầm rồi…
– Hiểu lầm cái gì… ngươi mới từ bên trong điện này ra ngoài, không phải ngươi thì còn là ai?
Hoàng Sam nữ tử một mặt hàn sương, chiêu thức trên tay càng tàn nhẫn…
– Ngươi tham hoa háo sắc, phong lưu thành tính, không buông tha bất cứ ai cả!
Hoàng Sam nữ tử nói xong, càng là phẫn nộ, Cửu Âm Bạch Cốt Trảo thì âm u quái quỷ, nhưng khi nàng dùng thì có tiên ý dạt dào, dù là chiêu chiêu đoạt mệnh, nhưng lại cực kỳ nhẹ nhàng uyển chuyển đẹp mắt.
Tống Thanh Thư ánh mắt liếc qua thấy Hoàng hậu Bùi Mạn lặng lẽ hướng bọc hậu thối lui, một bên tránh né Hoàng Sam nữ tử công kích, một bên bắn ra chỉ phong điểm huyệt nàng, thừa cơ nói ra:
– Đừng đánh nữa, cô nương đã hiểu lầm…
– Hiểu lầm? Chẳng lẽ các nàng không phải là do hại sao?!
Hoàng Sam nữ tử với võ công Cửu Âm Chân Kinh đã phát huy đến cực hạn, Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, Tồi Tâm Chưởng, Đại Phục Ma Quyền liên tiếp sử dụng, vừa dùng chân kinh phối hợp bên trong khinh công, Cửu Âm Chân Kinh dạng này sử xuất, mỗi lần ra chiêu thật là chi diệu khiến cho Tống Thanh Thư tự than thở không bằng! Nếu hắn không biết rõ Cửu Âm Chân Kinh, một vòng cuồng phong bạo vũ công kích này đến, hắn chỉ sợ đã chật vật không đỡ nổi rồi.
– Trên người các nàng thật đùng là tại hạ làm, chỉ bất quá…
Tống Thanh Thư nhịn không được cười khổ nói.
– Ngươi thừa nhận thì tốt!
Hoàng Sam nữ tử tay áo lắc một cái, cũng không biết từ nơi nào xuất hiện một sợi dây lụa mềm dẻo, từ góc độ gian xảo hướng Tống Thanh Thư đánh tới.
Tống Thanh Thư bị dây lụa cuốn lấy thân eo, giờ hắn cũng không phản kháng, mặc cho đối phương đem mình kéo giật qua, bất quá Hoàng Sam nữ tử cũng là cẩn thận cùng cực, cổ tay rung lên, dây lụa phảng phất dây trói một vòng một vòng quấn quanh Tống Thanh Thư.
– Ngươi tại sao không phản kháng?
Hoàng Sam nữ tử cũng không ngờ tới dễ dàng như vậy, liền có thể chế trụ hắn, liền hỏi.
– Cô nương phát hỏa lớn như vậy, nếu tại hạ không dừng lại để cho cô nương hả giận, thì cô nương chịu để yên sao.
Tống Thanh Thư mỉm cười.
Hoàng Sam nữ tử hô hấp cứng lại, hừ một tiếng:
– Ta đã nói qua là muốn giết công tử.
– Tại hạ bây giờ đang đứng ở nơi này, cô nương muốn giết thì cứ giết.
Tống Thanh Thư trên mặt mang nụ cười nghiền ngẫm…
– Chỉ bất quá tại hạ không tin cô nương qua thật cam lòng giết tại hạ mà thôi…
– Công tử không nên quá đánh giá cao mình.
Hoàng Sam nữ tử mặt không biểu lộ, năm ngón tay phát kình, trên các ngón tay của bàn tay trắng nõn lưu chuyển sáng long lanh lên một tầng trong suốt như ngọc quang, hướng đến đỉnh đầu Tống Thanh Thư nhấn tới.
Thẳng đến khi nàng các đầu ngón tay của nàng chạm đến da đầu Tống Thanh Thư, thấy hắn không có chút ý tứ phản kháng, Hoàng Sam nữ tử sắc mặt âm tình bất định, liền thu tay lại:
– Cô nương không nên hiểu lầm, ta sở dĩ không giết công tử, là bởi vì còn cần công tử giúp ta cứu người, chờ đến lúc có thể cứu những tỷ muội của ta ra ngoài qua đi, ta sẽ cùng công tử tính toán lại bút trướng ngày hôm nay.
– Biết rồi… biết rồi, bây giờ cô nương có thể đem cái dây thừng thu lại chưa a?
Tống Thanh Thư cười đáp.
– Hừ.
Hoàng Sam nữ tử dời ánh mắt, cổ tay rung lên, dây lụa quấn ở trên thân Tống Thanh Thư trong nháy mắt liền lùi về trong tay áo.
– A, cái thứ này đến tột cùng cô nương giấu ở chỗ nào vậy?
Tống Thanh Thư vừa mới thoát khốn, liền đi đến kéo lên một ống tay áo nàng, đầu nghiêng vào ống tay áo nhìn vào.
– Công tử làm gì…
Hoàng Sam nữ tử vội vàng rút tay áo lại, thần sắc vừa thẹn vừa giận.
– Chỉ là hiếu kỳ dây lụa dài như vậy thế mà cô nương làm như thế nào lại giấu được ở trên người.
Tống Thanh Thư trong đầu lại hiện ra tràng cảnh Tiểu Long Nữ dây lụa phấp phới.
– Không cần công tử quản!
Hoàng Sam nữ tử sắc mặt đỏ lên, biết hắn thủ đoạn vô lại, không hề phản ứng đến hắn nữa, liền đi thẳng tới bên cạnh hai nàng kia, quay đầu hung hăng trừng mắt Tống Thanh Thư một chút, rồi mới từ trong ngực móc ra một cái bình sứ đưa đến trong mũi hai nàng.
Hành tẩu giang hồ, các loại thuốc mê thông thường hay bị đối phương sử dụng, bởi vậy trước đó nếu có thì ai cũng chuẩn bị sẵn một bình giải dược để đối phó với những tình huống như vậy, giải dược thường thường đều mang một tính khí gây gai nồng mũi.
– Khụ… khụ…
Hít vào giải dược, hai nàng bị sặc ho khan, đến lúc này mới thăm thẳm tỉnh lại, Hoàng Sam nữ tử vội vàng nhặt lên y phục còn rơi lả tả trên đất choàng tại trên người các nàng, che khuất hai thân thể trắng như tuyết.
– Hồ Nhi, Viện Viện, các ngươi tỉnh lại chưa?
Hoàng Sam nữ tử trong lòng âm thầm suy nghĩ, Tống Thanh hỗn đản kia tuy nhiên đáng giận, nhưng hôm nay ván đã đóng thuyền, nếu Tống Thanh Thư quả thật có thể cứu ra những tỷ muội kia, như thế nào cũng phải bắt hắn đối với hai muội muội phụ trách…
Hai nàng vừa mới tỉnh lại, phát hiện trong điện thêm mấy người xa lạ, hoảng sợ co lại một góc, nghe được tiếng của Hoàng Sam nữ tử ôn nhu, các nàng lúc này mới ngẩng đầu lên dò xét đối phương, thấy một nữ nhân ngồi ở giường đầu lo lắng nhìn qua các nàng, khuôn mặt thanh lệ vô cùng khiến cho người liền có ấn tượng tốt:
– Vị tỷ tỷ này, ngươi là…
– Nàng cũng là người mà tại hạ vừa mới nhắc qua, thập cửu tỷ a.
Tống Thanh Thư ở một bên giới thiệu nói.
– A!
Hai nàng bây giờ y phục còn xộc xệch, gặp một nam tử xa lạ đến gần như vậy, làm cho các nàng hoa dung thất sắc.
Tống Thanh Thư phiền muộn:
– Các cô nương đúng là không có lương tâm, mới cách biệt một chút, thì liền không nhận ra ta là ai?
Vẫn là Triệu Viên Viên chú ý, nghe ra giọng nói của hắn, thăm dò:
– Ngươi là… tỷ phu?
– Vẫn là Viên Viên ngoan, đã nhận ra ta.
Tống Thanh Thư khen tặng khiến cho Triệu Viên Viên đỏ bừng hai gò má.
– Vậy tỷ phu sao… lại hóa thành như thế này a?
Triệu Hô Nhi mờ mịt nhìn chằm chằm vào hắn.
– Trước đó vì che giấu tai mắt, ta mang mặt nạ, đây mới là diện mạo chân thực của ta.
Tống Thanh Thư cầm mặt nạ Tiểu Hưng Quốc đưa lên.
– A…
Hai nàng sửng sốt ngạc nhiên, Triệu Viên Viên đột nhiên nhỏ giọng bổ sung một câu…
– Tỷ phu dạng này so với trước đó thì đẹp mắt hơn nhiều.
– Thật sao? Ta cũng cảm thấy như vậy.
Tống Thanh Thư cười lên, chẳng có xấu hổ đáp.
Bên cạnh Hoàng Sam nữ tử nghe được tức xạm mặt lại, nghĩ thầm hai muội muội này không có lương tâm, tại sao lại cùng tên Tống Thanh Thư hỗn đản thân thiết như vậy, giờ lại không thèm quản đến vị tỷ tỷ này một chút nào…
Khoan đã, vì sao các nàng lại hô Tống Thanh Thư là tỷ phu chứ?
Trong lòng thoáng cái thấy không ổn, Hoàng Sam nữ tử sắc mặt khó coi liền hỏi:
– Các ngươi gọi tên hỗn đản này là cái gì?
– Là tỷ phu…
Triệu Hô Nhi đáp như là chuyện chuyện đương nhiên…
– Bởi vì hắn là nam nhân của thập cửu tỷ tỷ chúng ta!
Vừa nói xong câu đó thì Triệu Hô Nhi mới phản ứng được:
– A… vậy cô nương chính là… thập cửu tỷ của chúng ta?
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252