Hoàng hậu Bùi Mạn cười khanh khách nói:
– Tiểu Hưng Tử, ta phát hiện ngươi tháo mặt nạ xuống, không chỉ trở nên đẹp mắt, còn thông minh hơn nhiều.
– Tạ nương nương khích lệ.
Tống Thanh Thư cười cười…
– Nương nương nên nhanh lên nói cho tại hạ biết muốn đối phó ai đi, tại hạ thấy nương nương chuẩn bị vội vàng như thế, chỉ sợ thời gian không còn nhiều lắm đâu.
Hoàng hậu Bùi Mạn ánh mắt nhìn vào người của mình:
– Tống công tử trước hãy giải khai huyệt đạo ta đi, có ai đối xử với người giao dịch của mình như thế không a?
– Không có vấn đề.
Tống Thanh Thư cũng rất dứt khoát, chỉ phong bắn tới, liền giải khai huyệt đạo đối phương.
Hoàng hậu Bùi Mạn cảm giác toàn thân buông lỏng, đứng lên trước duỗi người một cái, lộ ra hai bầu vú sung mãn khiến cho các tỷ muội công chúa kia cũng phải hâm mộ thèm muốn, sau đó rất tự nhiên ngồi vào trên giường:
– Thời gian không còn nhiều, nếu như bản cung đoán không sai, Ngụy vương lúc này đã tiến cung rồi.
– Ngụy vương?
Tống Thanh Thư trong đầu linh quang nhất thiểm…
– Người muốn đối phó là Ngụy vương?
– Nếu không phải là hắn, vậy thì công tử muốn bản cung muốn đối phó với ai?
Hoàng hậu Bùi Mạn cười như không cười nhìn qua hắn.
Tống Thanh Thư trong đầu suy nghĩ càng lúc càng rõ ràng, trước đó bời vì nàng muốn hắn giả mạo Hoàng đế, hắn vẫn cho là nàng muốn đối phó với Kim Hi Tông, nhưng lại có quá nhiều vấn đề hắn không nghĩ ra vì sao, bây giờ biết được mục tiêu là Ngụy vương, tất cả mọi chuyện đều rộng rãi sáng sủa.
– Nương nương tại sao phải đối phó Ngụy Vương?
Tống Thanh Thư ngạc nhiên hỏi.
– Rất đơn giản, nhi tử của bản cung chết yểu, bây giờ Hoàng thượng chỉ còn lại có hắn là nhi tử, mà tên tiểu súc sinh này nếu leo lên được hoàng vị, hạ tràng của bản cung chắc chắn sẽ thê thảm vô cùng!
Hoàng hậu Bùi Mạn trên mặt hiện lên vẻ ngoan lệ, lập tức nhìn qua Hoàng Sam nữ tử…
– Về chuyện này thì vị cô nương này hẳn là rõ ràng nhất, lần trước Ngụy Vương thâm nhập Thái Hòa điện đã đối đãi với ta như thế nào, nàng cũng đều nhìn thấy ở trong mắt.
Tống Thanh Thư cũng gật đầu, lần kia hắn cũng có mặt, Ngụy vương kia còn chưa có lên làm Hoàng đế đâu, mà đã đối với Bùi Mạn hoàng hậu như vậy rồi, nếu quả thật hắn lên làm Hoàng đế, hoàng hậu Bùi Mạn khẳng định không có trái cây tốt gì để ăn.
– Nhưng hắn dù sao cũng là ngươi duy nhất nối dõi của Hoàng đế, nếu hắn bị xảy ra chuyện, hoàng vị cũng phải rơi xuống trong tay chi thứ?
– Chuyện đó cùng bản cung đâu có quan hệ gì chứ?
Hoàng hậu Bùi Mạn cười lạnh…
– Hoàng vị rơi xuống trong tay ai, so với chuyện rơi xuống trong tay Ngụy vương cũng đều tốt hơn.
Hoàng Sam nữ tử mặt không biểu lộ tán đồng, còn Tống Thanh Thư lại là rất hiểu lựa chọn của Hoàng hậu Bùi Mạn.
– Nương nương đã nói Ngụy vương nhanh đến, vậy chúng ta nói ngắn gọn, đến tột cùng thì nương nương cần tại hạ làm cái gì?
Tống Thanh Thư nhanh chóng hỏi.
– Thủ hạ Lục Lễ là cao thủ của bản cung chết tại trong tay các ngươi, lúc đầu hắn là người mà ta dùng để đối phó với tên Ám Vệ bên cạnh Ngụy vương, cho nên chuyện thứ nhất, bản cung muốn các ngươi giúp ta diệt trừ tên Ám Vệ kia.
Hoàng hậu Bùi Mạn biết thời gian cấp bách, thần sắc nghiêm trọng lại, cũng không hề quanh co lòng vòng.
– Không có vấn đề…
Tống Thanh Thư gật đầu…
– Vậy còn việc nương nương nhắc đến sẽ giúp chúng ta cứu những công chúa trong Hoán Y Viện đó, nương nương dự định giúp như thế nào?
Càng là thời điểm cấp bách, thì việc cò kè mặc cả càng thêm dễ dàng, Tống Thanh Thư khắc sâu minh bạch đạo lý này.
– Các nàng đều bị Hoán Y Viện dùng Tiêu Dao Tán khống chế, bản cung có thể cho các ngươi giải dược Tiêu Dao Tán.
Hoàng hậu Bùi Mạn cũng rất dứt khoát đáp ứng.
– Thư độc dược kia có giải dược a?
Tống Thanh Thư nghi ngờ hỏi.
– Đương nhiên là có giải dược…
Hoàng hậu Bùi Mạn nhanh nói.
Tống Thanh Thư lại hỏi…
– Còn cần chúng ta hỗ trợ cái gì nữa?
– Có!
Hoàng hậu Bùi Mạn chỉ hướng trên giường hai nàng kia…
– Ta cần khẩu cung của bọn họ.
– Nguyên lai là nương nương dự định hãm hại Ngụy vương.
Tống Thanh Thư đại khái hiểu được kế hoạch nàng đến tột cùng là cái gì…
– Chuyện này không có vấn đề, tại hạ có thể nói các nàng phối hợp với nương nương, bất quá tại hạ rất hiếu kỳ, nếu chúng ta không có xuất hiện, thì nương nương làm thế nào lấy được khẩu cung hai nàng?
– Có một số thời khắc, bản thân người chết cũng là một loại khẩu cung.
Hoàng hậu Bùi Mạn bình thản nói.
Tống Thanh Thư lông mày nhướng lên, nữ nhân này quả nhiên người phi thường, về sau hợp tác với nàng thì phải cẩn thận là hơn, nếu không phải thì lúc nào bị nàng tính kế cũng không biết được.
– Có thể dựa theo yêu cầu của nương nương cung cấp khẩu cung, vậy nương nương còn có thể trợ giúp được chúng ta cái gì?
Ngươi tới ta đi, Tống Thanh Thư lại hỏi.
– Có giải dược thì các ngươi có thể cứu được những người kia trong Hoán Y Viện, bất quá các ngươi chỉ sợ là rất khó đem nhiều người như vậy an toàn đưa ra khỏi thành, bản cung có thể cho ngươi một khối Kim Bài, đến lúc đó không ai dám kiểm tra các ngươi.
Bùi Mạn hoàng hậu đáp.
Hoàng Sam nữ tử nhướng mày:
– Chuyện này không cần ngươi hỗ trợ, ta đã sớm mua chuộc được nội tuyến, đến lúc đó tự nhiên sẽ thông qua được cửa thành.
Hoàng hậu Bùi Mạn cười lạnh:
– Những tên thủ vệ thành môn kia, bình thường tự mình thu chút tiền, đó là đối với một số vi phạm lệnh cấm hàng hóa của thương nhân, bọn chúng mở một mắt, nhắm một mắt thì cũng liền thôi, nhưng đến lúc trong Hoán Y Viện xảy ra chuyện, trong hoàng cung nổi giận, nhất định toàn thành giới nghiêm, ai mà to gan như vậy, vào lúc đó dám thả các ngươi đi ra khỏi thành?
Hoàng Sam nữ tử sững sờ, cũng phải thừa nhận Hoàng hậu Bùi Mạn nói rất có đạo lý lợi hại…
Tống Thanh Thư cũng càng tán đồng về chuyện Kim Bài của Bùi Mạn:
– Còn có sự tình gì cần chúng ta phối hợp nữa không?
– Bản cung còn cần ngươi ở lại trong cung một thời gian, trong khoảng thời gian này, rất có thể ta cần sự trợ giúp của ngươi.
Hoàng hậu Bùi Mạn lẳng lặng nhìn qua hắn.
Tống Thanh Thư khẽ nhíu mày:
– Cái yêu cầu này quá phức tạp, nương nương định dùng cái gì để trao đổi về việc này?
Hắn cũng không có liền cự tuyệt, dù sao Hoàn Nhan Lượng đối với Ca Bích đang nhìn chằm chằm, hắn đã đáp ứng Đường Quát Biện, nhất định phải giúp Đường Quát Biện xử lý sạch cái tai họa ngầm này, chứ nếu để Ca Bích xảy ra chuyện gì, quãng đời còn lại thì lương tâm của hắn sẽ bất an.
Hoàng hậu Bùi Mạn đáp:
– Bản cung thật ra cũng có thể nghĩ đến biện pháp chặn lại truy binh đuổi giết sau khi đám người kia khi rời khỏi nơi đây, nếu không cho dù bọn họ có chạy ra khỏi kinh thành, thì cũng rất khó an toàn để quay trở lại Tống quốc.
Tống Thanh Thư lắc đầu:
– Cái giá trị này vẫn không đủ.
Hoàng hậu Bùi Mạn cười gật đầu:
– Bản cung cũng cảm thấy có chút không đủ, như vậy đi… về sau công tử có gì cần, đều có thể đưa ra yêu cầu với bản cung, chỉ cần tại trong phạm vi năng lực của bản cung, thì bản cung đều có thể thỏa mãn cho công tử.
– Thành giao!
Tống Thanh Thư không hỏi tiếp nữa, thực ta song phương lòng dạ biết rõ, bọn họ đều là người thông minh, về sau hai người nếu muốn đối phương làm chuyện gì thì sẽ có chừng mực, tuyệt sẽ không làm cho đối phương quá khó xử.
Vừa mới hoàn thành giao dịch, ngoài điện liền truyền đến thanh âm Ngụy nương:
– Nhi thần Đạo Tể, đến đây thỉnh an nương nương.
Hoàng hậu Bùi Mạn nháy mắt cho hai người, Tống Thanh Thư cùng Hoàng Sam nữ tử liền mũi chân điểm phóng lên trên xà ngang, còn Triệu Hô Nhi cùng Triệu Viên Viên cũng làm theo tiếp tục chui vào tấm chăn.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252