Nghe được tiếng kêu của thái giám, vì lo lắng đối phương sẽ xông vào, Hoàng Sam nữ tử vội vàng ôm Triệu Phúc Kim rút lại trên giường, Tống Thanh Thư đưa tay phất một cái, thả xuống tấm rèm giường, mang lại mặt nạ Tiểu Hưng Quốc đi ra mở cửa.
– Lại là các ngươi?
Tống Thanh Thư nhìn ngoài cửa chính là hai tên thái giám lần trước tìm đến mình…
– Ôi… Hưng công công thời gian đã lâu không đến thỉnh an cho cho hoàng hậu nương nương, nên hoàng hậu nương nương lên tiếng truyền, nếu hôm nay tìm không thấy Hưng công công, thì hai huynh đệ chúng ta sẽ cùng đi với công công đến gặp Diêm vương…
Hai tên thái giám gấp gáp, liền đưa tay lôi kéo Tống Thanh Thư ra bên ngoài sảnh.
– Hai người chờ một chút, ta vào trong cầm ít đồ.
Tống Thanh Thư nói xong không đợi bọn họ cự tuyệt, liền đóng lại đại môn, sau đó vội vàng trở lại trong phòng nói với hai nữ:
– Hiện tại hoàng hậu bên kia triệu tại hạ đi qua, nên tại hạ trước qua bên đó ứng phó một chút, để xem có thể hay không thừa cơ tìm hiểu một chút về Tiêu Dao Tán, chính các người ở lại chỗ này hãy cẩn thận.
– Công tử… tự mình cũng phải cẩn thận.
Hoàng Sam nữ tử do dự một chút, nhỏ giọng nói ra.
– A, thái dương xuất hiện từ hướng tây rồi sao?
Tống Thanh Thư ngạc nhiên nói.
– Hừ… công tử bây giờ liên quan đến những tỷ muội kia có thể thoát ly khổ hải hay không, nên ta quan tâm đến một chút thì như thế nào?
Hoàng Sam nữ tử cả giận nói.
– Yên tâm đi, tại hạ ứng phó những cục diện như thế này thì dễ dàng như trở bàn tay… nhắc đến tại hạ mới nhớ tới, y phục này phải thay đổi một chút.
Vừa rồi nhìn thấu vết xe đổ khi Triệu Phúc Kim phát hiện ra, Tống Thanh Thư không dám mặc lại bộ y phục này đi gặp hoàng hậu Bùi Mạn, trời mới biết hoàng hậu có thể phát hiện ra cái gì, dù sao bây giờ trên người của hắn ngoài vị hương phấn của Triệu Phúc Kim, còn có hương khí của Hoàng Sam nữ tử.
Tống Thanh Thư cũng không tị hiềm, đứng ngay trước mặt hai nàng đem y phục trên người cởi ra, liền lộ ra một thân hình cân xứng bắp thịt sung mãn, bởi vì nhờ có chân khí tẩm bổ, trên da thịt của hắn phảng phất lưu chuyển một tầng ánh sáng óng ánh.
– Công tử… làm cái gì…
Bên tai truyền đến tiếng nói của Hoàng Sam nữ tử vừa thẹn vừa xấu hổ, Tống Thanh Thư quay đầu lại, thì thấy trên giường hai nàng sắc mặt đỏ bừng, đang nghiêng đầu qua ánh mắt lảng tránh.
– Tại hạ phải thay y phục a, bởi vì cũng không muốn trên thân mang theo hương khí của các người, sợ rằng lát nữa lại bị hoàng hậu nhìn thấu…
Tống Thanh Thư thấy bộ dáng hai nàng quẫn bách, liền cười rộ lên…
– Tại hạ cởi ra không ngại thì thôi, còn các người làm gì mà lại thẹn thùng?
– Lăn nhanh đi…
Đáp lại hắn là một cái gối đầu theo lửa giận bay ra…
– Ha… ha…
Lưu lại một trận cười dài, Tống Thanh Thư liền quay người rời đi…
Xuyên thấu qua khe hở cửa sổ, nhìn thấy thân ảnh Tống Thanh Thư cùng hai tên thái giám biến mất từ phía xa, Hoàng Sam nữ tử trở lại bên giường nói với Triệu Phúc Kim:
– Ngũ tỷ, nơi này bình thường thì không có người nào tới, tỷ cứ yên tâm ở chỗ này, muội đi một lát rồi sẽ quay trở lại.
Triệu Phúc Kim thấy được ánh mắt nàng nóng lòng muốn đi, không khỏi sững sờ:
– Muội muốn theo dõi Tống công tử sao?
– Um…
Hoàng Sam nữ tử gật gật đầu…
– Muội luôn cảm thấy hắn cùng hoàng hậu Kim Quốc kia có mối quan hệ không có đơn giản như vậy, đường đường một hoàng hậu, thường xuyên cứ đêm khuya tìm một tên thái giám, khẳng định có cái bí mật gì mà không thể cho ai biết.
Triệu Phúc Kim mặt lộ vẻ vẻ do dự:
– Ta cảm thấy Tống công tử là người tốt, hắn sẽ không làm cái gì gây bất lợi cho chúng ta đâu…
– Ngũ tỷ… tỷ biết được hắn bao lâu, mà làm sao tỷ đã nói giúp thay cho hắn, chẳng lẽ trước đó tại Thu Hương lâu hai người đã…
Hoàng Sam nữ tử giữ chặt cánh tay Triệu Phúc Kim, cố ý trêu ghẹo nói.
Triệu Phúc Kim duỗi ra ngón tay hung hăng dí tại trên trán nàng điểm một cái:
– Khó trách Tống công tử luôn trêu ghẹo ngươi, bên trong đầu của muội đến tột cùng là suy nghĩ cái gì a, ta chỉ là lo lắng ngươi sẽ làm hư đại sự của Tống công tử mà thôi…
– Yên tâm đi Ngũ tỷ, muội chỉ là đi theo ở phía sau xa xa, sẽ không quấy rầy hắn đâu.
Hoàng Sam nữ tử sợ Triệu Phúc Kim không đồng ý, vội hướng phía ngoài phóng đi, vừa nói…
– Ngũ tỷ cẩn thận chút a, muội rất nhanh quay trở về.
Nhìn thấy muội muội trong nháy mắt biến mất ở ngoài cửa, Triệu Phúc Kim lắc đầu, đồng thời âm thầm thở dài một hơi: “Ta nếu có bản sự giống như nàng sẽ đi tới đi lui thì tốt dõi thì hay biết bao a…”
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensex68.com/cao-thu-kiem-hiep-quyen-4/
Tống Thanh Thư đi theo hai tên thái giám xoay trái rẽ phải, ngoài điện Thái Hòa thị vệ lúc này đề phòng nghiêm mật rất lợi hại, tuy nhiên những tên thị vệ kia khi nhìn thấy ba người bọn họ, phảng phất nhìn thấy không khí, thậm chí ngay cả hỏi cũng không hỏi một câu, liền cứ thế để bọn hắn đi qua.
“Hoàng hậu Bùi Mạn \ này quả nhiên có bản lĩnh.” Tống Thanh Thư âm thầm cảm thán, vốn cho rằng xảy ra sự tình lần trước, Ngụy Vương đã khống chế được thị vệ Thái Hòa điện, không ngờ nhanh như vậy, Bùi Mạn đã hóa giải một số người bên trong, tuy rằng không nhiều, nhưng cũng đủ để cho chuyện Ngụy Vương bố trí người trở thành công dã tràng.
Tiến vào trong Thái Hòa điện, hai tên thái giám liền lui ra, Tống Thanh Thư quen thuộc đi vào, rất nhanh liền nghe được thanh âm lười biếng của hoàng hậu Bùi Mạn:
– Tiểu Hưng tử, Bản cung lần trước đã nói sao với ngươi?
Đến rồi, đây là hưng sư vấn tội!
Tống Thanh Thư trong lòng hiểu rõ, nhưng ngoài miệng lại giả bộ như ủy khuất:
– Nô tài nhớ kỹ lời nương nương dạy bảo, cách ba ngày đều liền âm thầm tới đây, nhưng lúc ấy ngoài điện Thái Hòa tất cả đều là thị vệ lạ mặt, nô tài lo lắng bị bọn họ kiểm tra làm hỏng đại sự của nương nương, cho nên không dám vào tới.
– Hừ, quả thật đã xảy ra một ít chuyện tại điện Thái Hòa, chứ ngươi tên nô tài này mà dám lỡ hẹn, thì bản cung đã sớm phái người chặt đầu ngươi rồi…
Hoàng hậu Bùi Mạn thanh âm bên trong đều là sát khí.
Tống Thanh Thư nghe được lông mày cau chặt, trước đó đã nghe Triệu Phúc Kim kể về năm xưa các nữ nhân Tống Quốc bị bắt làm tù binh gặp phải tao ngộ bi thảm, hắn vốn đối với người Kim tàn bạo nổi lên cơn giận dữ, bây giờ lại bị hoàng hậu Kim Quốc cứ mỗi câu đều gọi hắn là nô tài, hắn cảm thấy mình sắp có chút không khống chế nổi tâm tình.
– Tuy nhiên ngươi cũng là người cơ linh, chứ nếu cứ đâm đầu đến, nhỡ lọt vào trong tay những tên thị vệ kia, thì đối với bản cung đúng là có chút phiền phức…
Hoàng hậu Bùi Mạn cười khanh khách, vẫy tay đối với hắn…
– Đến đây ngồi vào bên cạnh bản cung, xem tiểu tử ngươi cơ linh phân thượng đến mức nào, rồi bản cung sẽ thưởng cho ngươi mấy quả bồ đào, trước đó những lễ nghi bản cung chỉ bảo ngươi đã luyện tập được như thế nào rồi?
Hoàng hậu Bùi Mạn người khoác một cái áo choàng tơ lụa rộng rãi, thoải mái nằm nghiêng ở trên giường, một bên vừa nói vừa khẽ nhẹ cắn lấy quả nho mọng nước.
Chẳng qua các bộ lễ nghi lời nói và việc làm mỗi ngày hoàng đế cần phải chú ý, đến mà hoàng hậu dạy, thì đối với hắn đã quá quen thuộc…
– Nô tài đã thuộc lòng.
Ngồi tại trên giường hoàng hậu, nhìn lấy bên cạnh xiêm y lộ ra mảng lớn tuyết da thịt trắng, Tống Thanh Thư cười khổ, hoàng hậu thật đúng là không có xem mình là nam nhân a.
Hoàng hậu Bùi Mạn nở nụ cười xinh đẹp, hiển nhiên rất hài lòng câu trả lời này, nàng ngồi thẳng người đem hai tay câu đến trên cổ Tống Thanh Thư, từ phía sau dựa người đến bên hắn, nhẹ nhàng thổi một hơi bên tai:
– Hôm nay bản cung sẽ cho ngươi nếm một chút cảm giác làm hoàng đế.
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensex68.com/cao-thu-kiem-hiep-quyen-4/
– Hả?
Tống Thanh Thư mắt trợn tròn, tiết tấu này diễn tiến như thế nào đây?
– Nhìn thấy ngươi khẩn trương như vậy.
Thấy Tống Thanh Thư bộ dáng ngơ ngẩn, hoàng hậu Bùi Mạn cười khanh khách không ngừng, trước ngực hai bầu vú sung mãn loạn chiến, nàng cũng không có giải thích cho hắn rỏ, chỉ là ngáp lấy, tay trái nhẹ nhàng che lại trên đôi môi đỏ, cả người lộ ra kiều diễm chi cực, rồi nằm nghiêng đến trên giường.
– Tiểu Hưng Tử, bản cung đối ngươi có tốt hay không a?
Vấn đề như vậy, quả thực là chỉ có một câu trả lời, Tống Thanh Thư không chút nghĩ ngợi đáp:
– Nương nương đối với nô tài đại ân đại đức, nô tài cho dù phải lên núi đao hay xuống biển lửa cũng không thể báo đáp…
Lời vừa ra khỏi miệng hắn liền âm thầm thấy hỏng bét, hoàng hậu đối với một tên thái giám tốt như vậy, rõ ràng là có ý khác, chỉ vì là lời nói đến quá thuận miệng, lần này thì vừa vặn đụng vào trên thùng thuốc nổ…
Nghe được hắn trả lời Hoàng hậu Bùi Mạn quả nhiên phi thường hài lòng:
– Xem ra nô tài ngươi cũng có chút lương tâm, yên tâm… bản cung không cần ngươi lên núi đao cũng không cần ngươi xuống biển lửa, chỉ cần ngươi giúp ta làm được một việc thì bản cung liền đã vừa lòng thỏa ý.
– Bẩm xin nương nương cứ phân phó.
Tống Thanh Thư kiên trì nói ra, hắn đã nghĩ kỹ, hắn cũng không có ngu mà quả thật đi giúp đối phương làm chuyện gì, tuy nhiên hoàng hậu Bùi Mạn rõ ràng là đang chơi đùa lấy một đại âm mưu, nếu hắn thám tính tìm kiếm được tin tức cũng tốt, chờ sau khi thăm dò biết được hoàng hậu Bùi Mạn muốn làm gì, cùng lắm thì hắn bỏ trốn mất dạng thời điểm đó là xong.
Nào ngờ hoàng hậu Bùi Mạn cũng không có phân phó chuyện gì cụ thể, ngược lại cười nhẹ nhàng:
– Chuyện này cũng không phải dễ làm, bản cung chỉ sợ ngươi không có lá gan này.
Tống Thanh Thư trong lòng run lên, nữ nhân này quả nhiên mưu đồ quá lớn, đương nhiên hắn mặt ngoài vẫn duy trì bộ dáng trung thành tuyệt đối, thậm chí đang nghe nàng dụng kế khích tướng, vẫn cố ý giả trang ra một bộ bị quyết một lòng theo nàng:
– Nô tài hiện tại có tất cả đều là do nương nương ban cho, nương nương bảo nô tài đi hướng đông, nô tài tuyệt không dám đi hướng tây. Nô tài trước kia lá gan tuy là nhỏ, tuy nhiên vì lá gan của nương nương thì giờ lá gan của nô tài cái gì cũng không sợ.
– Nói cái gì hỗn trướng, cái gì mà gọi lá gan của bản cung vậy?
Hoàng hậu Bùi Mạn cười mắng, tuy nhiên nàng cũng không có tức giận…
– Đến cùng có gan hay không, ngoài miệng dù nói lợi hại như thế nào cũng vô dụng, còn chi bằng chứng minh qua một chút.
– Chứng minh như thế nào?
Tống Thanh Thư có chút khó khăn, nếu đối phương bảo hắn đi hành thích hay cái gì đại loại, thì mình phải hồ lộng nói như thế nào, thì mới có thể qua đây.
– Sờ ta.
Bên trong giọng nói Hoàng hậu Bùi Mạn tràn ngập chi ý tiêu hồn thực cốt.
– Cái gì?
Tống Thanh Thư luôn luôn tự phụ tu vi cao thâm, phương viên vài chục trượng thanh âm một con muỗi hắn cũng nghe được đến, nhưng lúc này hắn vừa nghe được hoàng hậu Bùi Mạn nói, phản ứng đầu tiên cảm thấy là mình nghe lầm.
– Ngươi không phải vừa nói lá gan cũng đủ lớn rồi, cho nên bản cung bảo ngươi sờ thân thể ta để chứng minh một chút…
Hoàng hậu Bùi Mạn thản nhiên cười nói, tuy nhiên nếu tỉnh táo tinh tế lưu tâm, liền sẽ phát hiện từ chỗ sâu đôi mắt ngập nước của nàng tựa như quá tĩnh mịch.
Tống Thanh Thư dĩ nhiên không phải không dám, chẳng qua là cảm thấy có chút khó tin, nàng đường đường một hoàng hậu, làm sao lại phải đưa ra yêu cầu hoang đường như thế? Đương nhiên hắn thực ra cũng không phải là quá quan tâm đến chuyện này, một đại mỹ nhân chủ động để cho mình sờ, hắn đương nhiên không có lý do cự tuyệt, chỉ bất quá là…
Tống Thanh Thư lặng lẽ liếc nhìn một chút cách đó mấy trượng bên cửa sổ có một một bóng dáng lờ mờ nhàn nhạt, thầm cười khổ: “Loại chuyện này mình làm đương nhiên cũng không có gì, tuy nhiên có người nhìn xem thì đã là chuyện khác, mặc dù là hình tượng của mình tại trong trái tim người kia đã kém đến mức không thể kém hơn, tuy nhiên nếu một nữ nhân bảo cho ta sờ, thì ta liền vội vàng sờ, không khỏi lộ ra quá háo sắc, dù nói thế nào cũng cần phải nhún nhường trước một phen rồi mới sờ nha…”
“Hừ… nữ nhân này quả thật không biết xấu hổ!” Đang ẩn núp ở bên ngoài cửa sổ nhìn lén, Hoàng Sam nữ tử nhịn không được xì một cái, lặng lẽ khuôn mặt đỏ ửng, nếu là bình thường đụng phải loại sự tình bẩn thỉu như thế này, nàng đã sớm phiêu nhiên đi xa, bởi vì sợ rằng ở lâu một chút đều sẽ ô uế đạo tâm, nhưng hôm nay cũng không biết vì sao, nàng do dự một chút, cũng không hề rời đi, ngược lại tiếp tục nhìn lén…
“Bản cô nương muốn thử xem tên hỗn đản kia đến tột cùng sẽ làm sao đây.” Hoàng Sam nữ tử nghĩ đến một cái lý do để mình lưu lại.
Gặp Tống Thanh Thư một mực ngồi yên ở nơi đó, ánh mắt hoàng hậu Bùi Mạn dần dần chuyển sang lạnh lẽo:
– Thế nào, mới vừa rồi là ai nói là gan lớn, nguyện ý nghe theo lời bản cung bất cứ chuyện gì nào?
Tống Thanh Thư hướng trên giường nhìn một chút, nhịn không được cảm khái, hoàng hậu Bùi Mạn, nàng lúc này đang tùy ý nằm ở trên giường, hiện ra một bộ ngây ngô dáng người uyển chuyển, đôi môi đỏ thắm, bộ ngực vẫn còn đội cao, bờ eo mềm mại không mất lực đàn hồi, bờ mông nở nang gợi cảm, không một chỗ mà không có được sức hấp dẫn.
Nữ nhân này toàn thân đều tản ra một loại khí chất cao quý, tuyệt sắc khó cầu! Trước ngực núi non rất lớn đầy đặn, thật sự mê người! Hơn nữa, thân hình của nàng bảo dưỡng được vô cùng tốt! Có lồi có lõm, da thịt trắng noãn như tuyết! Tối trọng yếu nhất vẫn là khí chất của nàng! Thành thục mà không mất vũ mị, cao quý lại có vẻ gợi cảm, cặp đùi ngọc khép lại cùng một chỗ, duyên dáng yêu kiều, khiến cho Tống Thanh Thư không khỏi tưởng tượng đến bị nữ nhân này dung hai chân kẹp lấy eo thân của mình thì sẽ một khắc mất hồn như thế nào!
Huống chi nàng còn là đường đường hoàng hậu một nước, Tống Thanh Thư bây giờ cũng không thể không thừa nhận so với một số cô nương ngây ngô, dạng diễm phụ thành thục này càng có sức hấp dẫn.
“Từ trước đến giờ mới nghe thấy loại yêu cầu này, muốn sờ liền sờ!” Tống Thanh Thư quyết tâm liều mạng, về phần đang nhìn lén bên ngoài, Hoàng Sam nữ tử suy nghĩ như thế nào, thì đó là chuyện của nàng.
Đương nhiên hắn cũng không có sắc mê tâm khiếu, thời khắc ghi nhớ lấy mình vẫn đang cải trang làm tên thái giám Tiểu Hưng Quốc nên có thái độ do dự nhát gan, bởi vậy bàn tay chỉ là nhẹ nhàng để lên tới trên bả vai của hoàng hậu Bùi Mạn.
– Không phải ta muốn ngươi sờ nơi này.
Hoàng hậu Bùi Mạn vừa bực mình vừa buồn cười, trên đời này cũng không biết có bao nhiêu nam nhân khát vọng sờ soạng trên thân thể của mình, để rồi bị kết liễu tính mạng cũng không màng, còn tên thái giám này để cho hắn sờ qua cũng không dám, xem ra thái giám chung quy vẫn là thái giám, nếu nàng không có nàng sự tình cần lợi dụng đến đối phương, thì nàng đã cho hắn một bạt tai rồi đuổi cổ hắn rồi…
– Không sờ nơi này, thì sờ chỗ nào đây?
Tống Thanh Thư làm ra một mặt mờ mịt nhìn lấy nàng.
– Tỉ như chỗ này… chỗ này… còn có chỗ này a…
Hoàng hậu Bùi Mạn đưa ra một đầu ngón tay mềm mại trơn bóng, tại chính mình trên thân thể của mình tùy ý chỉ mấy nơi.
Hoàng Sam nữ tử ngoài cửa sổ nhìn thấy mặt đỏ tới mang tai, nghĩ thầm: “Trên đời này sao lại có nữ nhân vô sỉ như vậy chứ…”
Tống Thanh Thư cũng là mồ hôi tuôn ra:
– Cái này… chỉ sợ có chút không tiện lắm?
Nghe được hắn lời nói, ngoài cửa sổ sắc mặt Hoàng Sam nữ tử rốt cục hơi ngưng lại: Xem ra chính mình trước đó có chút hiểu lầm hắn, hắn bình thường mặc dù có chút đúng là dạng người hoa hoa công tử, tuy nhiên cái kia thế nào thì cũng đều là tình nhân của hắn, có nói đến thì cũng không gì đáng trách.
– Bản cung muốn ngươi làm một sự tình cần phải có đảm lượng cực kỳ lớn, ngươi bây giờ ngay cả sờ ta mà cũng không dám, bản cung làm sao có thể tin tưởng ngươi có thể hoàn thành được chuyện kia?
Hoàng hậu Bùi Mạn lạnh lùng nói ra.
– Đã là nương nương nói thế, vậy nô tài sẽ không e ngại nữa…
Tống Thanh Thư nghĩ thầm “Hoàng Sam nữ tử hẳn là có thể lý giải hiểu cho mình, ta đã cự tuyệt mấy lần, thế nhưng là gánh không nổi vì hoàng hậu vẫn một mực yêu cầu, lại nói, chính mình cũng là vì thám thính tin tức a…”
Nhìn thấy tống thanh thư một đôi tay nhẹ đường quen địa luồn vào bên trong vạt áo hoàng hậu Bùi Mạn, vốn đang đang âm thầm khích lệ hắn, Hoàng Sam nữ tử nhất thời trợn cả mắt lên, suýt chúc giậm chân: “Tên hỗn đản này!”
Lúc này lời nói của hoàng hậu Bùi Mạn, bất quá lại làm cho Tống Thanh Thư càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước, bàn tay của hắn nhẹ nhàng khẽ vuốt vuốt trên bụng hoàng hậu…
Rất nhanh hoàng hậu Bùi Mạn cảm thấy hô hấp của mình càng lúc càng dồn dập, bàn tay của tên thái giám này phảng phất có chứa ma lực vậy, từng khu vực bị hắn vuốt ve trôi qua, cảm giác rơi xuống thập phần nóng rực! Bàn tay của hắn hướng về hai ngọn núi non của hoàng hậu Bùi Mạn thời gian dần qua leo lên!
Lại là từng đợt xốp giòn xếp lên chồng chất hoàng hậu Bùi Mạn cố ý đè thấp thanh âm, nhưng trên khuôn mặt đã đỏ bừng một mảnh, cái miệng nhỏ nhắn càng là ướt át gợi cảm! Móng vuốt sói của Tống Thanh Thư lập tức phát động ra công kích, một bên chiếm lĩnh chui vào bên trong cái yếm vàng đang bao vây lấy đôi bầu vú no đủ của nàng! Bàn tay của hắn miễn cưỡng bao trùm trên bầu vú xoa nắn lấy, có lẽ là quá mức hưng phấn, Tống Thanh Thư động tác có chút thô lỗ! Hắn độ mạnh yếu rất lớn, cái miệng nhỏ nhắn của hoàng hậu đã thở gấp liên tục:
– Ngươi… ngươi nhẹ một chút…
Thân thể của hoàng hậu Bùi Mạn run run kịch liệt… mà Tống Thanh Thư chỉ là đơn thuần mới xoa nắn lấy đôi tuyết phong mà thôi, xem ra nàng đã sớm xuân tình nhộn nhạo, dục triều tràn lan, nàng hơi mở mị nhãn, khóe miệng hàm xuân, mặc hắn vuốt ve khinh bạc, tại dưới sự trêu đùa thỏa thích của hắn, toàn thân nàng dục hỏa càng thêm nóng rực, thân thể thành thục động lòng người như rắn nước nhẹ nhàng vặn vẹo.
Lúc này hoàng hậu Bùi Mạn đã bị khiêu khích thoải mái vô cùng, nàng rơi vào giai đoạn, đến khi có cái cảm giác cái tay xấu kia đang muốn rút về, hoàng hậu Bùi Mạn có chút không cam lòng, liền đem cái mông đầy đặn mê người về phía sau hơi vểnh nhếch lên tới, rồi hai bắp đùi nàng hơi tách ra, phía trên hai bàn tay của Tống Thanh Thư văn vê xoa xoa xoa bóp lấy hai đầu núm vú của nàng đã săn lại cứng ngắc, hắn vuốt ve càng thêm dùng sức, khiến cho hoàng hậu Bùi Mạn đã cảm thấy toàn thân đau xót ngứa ngáy khó nhịn, trước ngực đôi bầu vú, giống như tê dại mà không phải tê dại, giống như ngứa không phải ngứa, xâm nhập kéo xuống đến bên dưới hạ thể nàng làm cho tê dại, nàng say mê cắn chặt hàm răng cắn, hai đầu núm vú thô sáp vểnh lên lên hồng nộn làm cho người thèm thuồng.
Hạ thể của hoàng hậu Bùi Mạn bắt đầu run rẩy rất nhỏ, lối vào bên trong cái âm đạo, từ hoa tâm cũng bắt đầu rỉ ra ướt át âm dịch, từ trong lỗ mũi thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng hừ hừ lay động nhân tâm…
Nhìn xem bộ dáng dâm đãng của hoàng hậu Bùi Mạn, Lâm Thiên Long dục vọng giống như lửa rừng đồng dạng đằng đằng thiêu đốt, Tống Thanh Thư bức bách đưa bàn tay theo từ trên bầu vú của nàng xuống phía dưới vuốt ve, lướt qua trên bụng, xuống rốn, mò tới bụng dưới, theo hô hấp của hoàng hậu Bùi Mạn tăng lên…
Hoàng hậu Bùi Mạn khi thấy bàn tay của hắn tựa như đã muốn duỗi xuống bên dưới cái âm hộ đang ẩm ướt của mình thì trong lòng nhảy một cái, nàng lúc đầu chỉ là vì muốn thăm dò đối phương một chút mà thôi, trong suy nghĩ của nàng dù sao hắn chỉ là tên thái giám, để hắn sờ một chút cũng không có gì, đến khi đôi tay đối phương tay bao trùm đến trên hai bầu vú, không biết vì sao, bỗng nhiên truyền tới từng trận nhiệt lực, bên dưới hạ thể hư không rất nhanh như là bị áp bách cần phải có cái đồ vật nhét vào để giải tỏa ham muốn…
Đến khi âm dịch đã tươm ra làm ướt cái tiểu nội khố, sợ rằng bàn tay kia của hắn thăm dò xuống dưới sẽ phát hiện ra được, vì che giấu chính mình thế mà lại bị một tên thái giám làm cho động dục, Hoàng hậu Bùi Mạn đành phải lạnh hừ nói ra:
– Tiểu Hưng Tử, thành thật khai báo, ngươi trước kia có phải là đã từng sờ qua cung nữ?
– Hồi bẩm nương nương, những cung nữ tỷ tỷ kia trên danh nghĩa đều là người của hoàng thượng, cho dù có cho nô tài một vạn lá gan, nô tài cũng không có dám to gan mạo phạm đến các nàng a.
Tống Thanh Thư vội vàng phủ nhận, tuy nhiên hắn cũng không có nói láo, hắn từng gặp qua rất nhiều nữ nhân, nhưng hắn quả thật chưa từng có chạm qua cung nữ nào.
– Những tiện tỳ đó tính toán cái gì mà là người của hoàng thượng chứ, hừ!
Hoàng hậu Bùi Mạn rất nhanh liền bình phục tâm tình yêu kiều cười nói…
– Vừa rồi người sờ mới đúng là nữ nhân chân chính của hoàng đế…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252