Trương Tùng Khê giật nhẹ tay áo Tống Viễn Kiều, nhỏ giọng nói ra:
– Cô nương này không phải là nữ nhân thần bí Hoàng Sam nữ tử tại đại hội Đồ Sư sao, Thanh Thư thế mà cũng cùng nàng… Hắc hắc, đại sư huynh tên tiểu tử này này của sư huynh lợi hại a.
Tại đại hội Đồ Sư, Hoàng Sam nữ tử kinh hồng nhất hiện, rất nhiều người đối với nàng ấn tượng cực kỳ khắc sâu, khó trách Trương Tùng Khê ngay cả là một đạo nhân cũng nhịn không được cảm thán.
– Bọn họ chưa chắc là có cái loại quan hệ đó…
Tống Viễn Kiều ngữ khí có chút không xác định, thực nhưng trong lòng thì vui mừng, mấy năm qua nhìn thấy nhi tử yêu thích cay đắng Chu Chỉ Nhược, mà Chu Chỉ Nhược lại cùng Trương Vô Kỵ lại mến thương nhau, chính mình còn lo lắng hắn cả đời này có thể là sống cô độc, không nghĩ tới có cách qua mấy năm, nhi tử chẳng những đã lấy được Chu Chỉ Nhược về nhà, mà còn cùng nhiều thiên chi kiêu nữ trong chốn võ lâm có quan hệ mập mờ như vậy…
Chú ý tới giữa sân tất cả mọi người biểu lộ cổ quái, Hoàng Sam nữ tử rất nhanh kịp phản ứng lời nói vừa rồi của mình lại có nghĩa khác, nghĩ tới phụ tử Tống Thanh Thư còn ở nơi này, trên gương mặt có chút trắng nhợt nhất thời hiện lên đỏ ửng kiều diễm.
– Các ngươi cứ chậm rãi ôn chuyện đi, ta trước đem các nàng cứu ra ngoài đây…
Hoàng Sam nữ tử biết loại chuyện này càng giải thích càng phức tạp, dứt khoát rời đi trước khỏi cái nơi thị phi này lại nói.
– Vị tỷ tỷ này, hiện tại những công chúa Tống Triều này đang còn trong tay của ta, ngươi chẳng lẽ không hỏi trước một câu với ta sao?
Triệu Mẫn hai con ngươi chớp động, nhẹ nhàng phóng ra một bước, ngăn tại trước mặt Triệu Mẫn.
Hoàng Sam nữ tử lạnh hừ một tiếng, lập tức thả ra ám hiệu, rất nhanh thủ hạ mai phục trước đó cũng lao nhanh ra, đem đám thủ hạ tàn binh của Triệu Mẫn bao bọc vây quanh:
– Thủ hạ của ngươi đã thương vong hơn phân nửa, Huyền Minh Nhị Lão cũng bị thương nặng, dựa vào thực lực bây giờ, ngươi ngăn không được ta…
Triệu Mẫn ngòn ngọt cười, ôm lấy cánh tay Tống Thanh Thư, đem nửa người dám trên người hắn:
– Thế nhưng ta còn có Tống công tử a…
Chú ý tới động tác nàng, Hoàng Sam nữ tử nhìn thấy trong tim nhảy loạn, thầm mắng: “Nữ nhân Mông Cổ quả nhiên không biết xấu hổ, dưới ban ngày thế mà cùng quấn quýt thân thiết cùng nam nhân dạng này…”
– Quận chúa cũng đừng vọng tưởng, Tống công tử là minh hữu của ta, như thế nào lại có thể giúp ngươi?
Giọng của Hoàng Sam nữ tử băng lãnh vô cùng.
– Vậy cũng không nhất định a, các ngươi chỉ là minh hữu, còn chúng ta lại là…
Triệu Mẫn cố ý muốn nói lại thôi, lộ ra một mặt vẻ thẹn thùng…
– Tống công tử muốn giúp ta hay là giúp nàng vậy…
Tống Thanh Thư bó tay, đành phải nói ra:
– Mặc kệ là giúp ai, nhưng trước đem những nữ nhân này ra khỏi hoàng cung thì hãy nói, tuy lực lượng phòng vệ chủ yếu trong hoàng cung đã bị điều đi, nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy, quân binh của Kim Quốc hẳn là cũng đã kịp phản ứng, nói không chừng lập tức đang điều đại quân đến đây, đến lúc đó thì bất cứ ai có muốn đi cũng không kịp nữa.
Triệu Mẫn nở nụ cười xinh đẹp:
– Đã là Tống công tử nói như vậy, ta cũng không phải là loại nữ nhân không biết đại cục, như vậy đi, chỉ cần Tống công tử chính miệng cầu ta, ta sẽ đem đám công chúa Tống Triều này giao cho vị tỷ tỷ xinh đẹp này.
– Quận chúa muốn tại hạ cầu thế nào đây?
Tống Thanh Thư phiền muộn, đến lúc nào rồi, nàng vẫn còn không nhanh không chậm, bất quá nhìn thấy Triệu Mẫn bộ dáng xán lạn như hoa, hắn làm thế nào cũng không tức giận được…
– Rất đơn giản, đáp ứng ta một điều kiện là được.
Triệu Mẫn ngước cổ, một đôi mắt to nháy nháy nhìn qua hắn.
Tống Thanh Thư đau đầu mà hỏi:
– Sẽ không phải lại là cái loại nói chưa nghĩ ra, về sau nghĩ kỹ thì mới nói cho tại hạ biết chứ?
Triệu Mẫn con mắt cười thành một vầng loan nguyệt:
– Tống công tử quả nhiên thông minh.
Một bên Hoàng Sam nữ tử cau mày:
– Tống công tử, không cần thiết phải đáp ứng cái loại cố tình gây sự này, dưới tay nàng, đám người kia vốn là ngăn không được ta.
Triệu Mẫn buông ra Tống Thanh Thư, chậm rãi đi vòng quanh Hoàng Sam nữ tử, Hoàng Sam nữ tử bị nàng quan sát, toàn thân không được tự nhiên, nhịn không được hỏi:
– Ngươi nhìn cái gì?
– Vị tỷ tỷ này yên tâm đi, ta sẽ không đưa ra điều kiện để cho Tống công tử khó xử, ví như không cho phép Tống công tử cưới ngươi…
Triệu Mẫn thấy Hoàng Sam nữ tử liễu mi muốn dựng thẳng, lại nhanh chóng nói tiếp một câu…
– Ta đương nhiên sẽ không có dạng yêu cầu như vậy…
Nhìn lấy Hoàng Sam nữ tử bị nàng chọc cho tức giận đến thân thể mềm mại run rẩy, Tống Thanh Thư vội nói:
– Hảo hảo, tại hạ đáp ứng quận chúa là được, nhanh lên đem người mau thả.
Nghe được Tống Thanh Thư đáp ứng, Triệu Mẫn mặt mày hớn hở, chỉ vào đám thủ hạ nói:
– Tất cả đều quay về, không cần ở bên cạnh ta.
Huyền Minh Nhị Lão một mặt sầu khổ:
– Quận chúa, bên cạnh không ai bảo hộ làm sao được?
– Hừ… nếu dựa vào các ngươi bảo hộ, thì bản quận chúa cũng đã chết không biết bao nhiêu lần rồi…
Triệu Mẫn bĩu môi, nắm ống tay áo Tống Thanh Thư nói tiếp…
– Bây giờ có Tống công tử bảo hộ ta là được rồi…
Huyền Minh Nhị Lão phiền muộn, bất quá không thể phản bác, liếc nhau đành phải mang theo đám thuộc hạ mặt xám xịt rời đi, cũng không biết nguyên nhân gì, nhóm người của Âu Dương Phong cũng không có ngăn cản bọn họ, mặc cho bọn họ rời đi.
Hoàng Sam nữ tử thừa dịp trong chốc lát này, đã đem những công chúa Tống Triều về phía mình, khi các nàng biết được thân phận của Hoàng Sam nữ tử, biết là có hy vọng chạy ra khỏi chốn ma quật này, nhao nhao vui mừng đến phát khóc.
Tống Thanh Thư nhìn các nàng, sau đó nhìn đến trên thân Mộ Dung Bác:
– Mộ Dung tiên sinh, lúc trước nếu không có lệnh công tử, vãn bối cũng rất khó mà chữa trị việc bị đứt gãy kinh mạch cho tốt, bất quá vãn bối thiếu một ân tình với lệnh công tử, nhưng trước đó vãn bối cũng đã trả hết nợ, lần này tiên sinh lại tập kích đến phụ thân cùng mấy vị sư thúc của vãn bối, chúng ta cũng nên hảo hảo tính toán cho xong.
Cùng Tống Thanh Thư khác biệt, Mộ Dung Bác là nhân vật đứng đầu thành danh giang hồ cách mấy chục năm, bị một hậu bối dạng này chất vấn, cho dù trong lòng của lão kiêng kỵ võ công đối phương, nhưng ngay trước mặt mọi người cũng không muốn lộ ra mảy may khiếp sợ:
– Việc này là do lão phu làm, ngươi có thể làm khó dễ gì được lão phu chứ?
Tống Thanh Thư lạnh hừ, tiếng truyền đến trong tai mọi người giữa sân, ai cũng cảm thấy tâm thần chấn động…
Lão tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, kinh nghiệm đối địch hạng gì phong phú, biết đối phương lớn tiếng dọa người, tiếp xuống có thể là thừa cơ công kích, nên vội vàng lui lại một bước chuẩn bị.
Quả nhiên không ngoài sở liệu, khi lão lui về phía sau thì Tống Thanh Thư cũng hướng về phía trước bước một bước, cứ việc chỉ là có một bước, khoảng cách hơn mười trượng lại chớp mắt đã tới gần, nếu như Mộ Dung Bác không có dự kiến trước, chỉ sợ đã đã giống như Công Tôn Chỉ chật vật hạ tràng.
Thế nhưng Mộ Dung Bác lại không có chút nào cao hứng, ngược lại trong lòng hơi giật mình, không còn kịp suy tư đối phương làm như thế nào lại sử dụng được cái công phu Súc Địa Thành Thốn này, vội vàng giơ lên song chưởng cản trước người, đem tuyệt học Đấu Chuyển Tinh Di của nhà Mộ Dung thi triển phát huy vô cùng tinh tế.
Đấu Chuyển Tinh Di là công phu nhất đẳng trong thiên hạ mượn lực đả lực, Mộ Dung Bác công phu tạo nghệ tuyệt không phải là Mộ Dung Phục có thể so sánh được, lão rất tự tin cho dù đối mặt với đối phương có công lực cao gấp đôi mình cũng có đủ sức liều mạng, trong khi Tống Thanh Thư tuổi còn trẻ, công lực cho dù cao đến đâu đi nữa há lại có thể cao hơn mình gấp đôi của mấy chục năm khổ tu?
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252