Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 18

Tống Thanh Thư nhướng mày, hướng phía sau lưng vung kiếm lên, một làn kiếm khí sắc bén xé ngang bầu trời, Du Thản Chi đôi lông mày nhíu lại, song chưởng hướng phía trước đẩy mạnh tới, từng làn từng làn hắc phong tỏa ra che cản ở trước người.

Kiếm khí quấn lấy với hắc phong, ngay tức khắc cả người Du Thản Chi tốc độ lui về sau so với lúc phóng tới còn nhanh hơn, liên tiếp lui vài chục bước mới đứng vững thân hình.

Tống Thanh Thư thầm kêu đáng tiếc, nếu không nhờ Du Thản Chi tu luyện Dịch Cân Kinh đã có hỏa hầu nhất định, chắc chắn một kiếm này hắn không chết thì cũng bị trọng thương.

Du Thản Chi lau bên miệng máu tươi, nổi giận gầm lên một tiếng, lại muốn xông lại, vừa vặn thân hình nhất động, hắn đột nhiên sắc mặt đại biến, đôi mắt đảo quanh, tựa như nhìn lấy thiết đầu chụp ở phía trên mặt.

Mọi người đàng thấy kỳ lạ, đột nhiên nghe được giống như tiếng vỏ trứng bị vỡ vụn từ trên đầu của Du Thản Chi truyền đến, mọi người hướng qua bên cạnh nhìn lại, chỉ thấy trên đầu của hắn ken két vài tiếng, thiết đầu đã vỡ ra tan nát.

– A…

– Kinh tởm quá…

Trong không gian nghe tiếng hít vào khí lạnh, thì ra xuất hiện ở trước mặt mọi người là một khuôn mặt vô cùng xấu xí, trên mặt Du Thản Chi tựa như đã từng bị lửa thiêu nóng qua, dày đặc những bướu thịt đỏ hồng dữ tợn, nhìn thấy thật là muốn buồn nôn.

Ngay cả Nhậm Doanh Doanh quen nhìn sinh tử tra tấn trên Hắc Mộc Nhai cũng nhắm mắt lại, đem đầu tựa ở đầu vai Tống Thanh Thư, còn Ô Vân Châu nhìn thầy thì càng là sợ hãi đến xoay đầu đi, ngay cả A Tử khuôn mặt mơ hồ cũng có thể thấy được là hơi hơi run run, hiển nhiên là đang cố nén buồn nôn.

Du Thản Chi vốn đã là tự ti vô cùng, bây giờ đem khuôn mặt xấu xí lộ ra tại mặt tiên tử trong lòng, lại nghe tiếng người chung quanh chỉ trỏ, lập tức trong hốc mắt liền tràn ngập nước mắt.

Tống Thanh Thư khẽ nhíu mày, hắn vốn cũng thương xót vận mệnh Du Thản Chi long đong, nhưng vừa rồi dù cho đáng thương nhưng vẫn có chỗ đáng hận, cũng bởi vì một câu của A Tử, thế mà không chút do dự đối một cô nương vô tội liền muốn hạ độc thủ.

Khiếp sợ uy lực nhất kiếm vừa rồi của Tống Thanh Thư, đám người hắc y nhân kia lại do dự, không dám lập tức xông lại, chỉ đám người Tống Thanh Thư bao quanh vây vào chính giữa.

Tống Thanh Thư thấy bọn chúng không tiến công thì cũng mừng rỡ, vừa vặn thừa cơ tiếp tục loại trừ hàn độc cho Nhậm Doanh Doanh.

Tác Ngạch Đồ cũng thông suốt, vừa rồi trong cuộc chiến, hắn đã nhìn ra rõ ràng, trước mắt vị thần bí nhân này có khinh công cao tuyệt muốn cứu người mang đi lúc nào cũng được, sở dĩ hao tổn sức lực ở chỗ này, nguyên nhân rất lớn là vì muốn cứu mạng phụ tử hai người của mình, trong lòng cảm động, liền vội vàng nói:

– Vị tráng sĩ này, ngươi đã hết sức mình rồi, không cần xen vào chuyện của ta nữa đâu, ta chỉ cầu mong tráng sĩ có thể cứu được nữ nhi của ta là được rồi.

Ô Vân Châu hoảng sợ nói:

– Không cần… phụ thân chúng ta cùng sống hoặc là cùng chết một chỗ, nhi nữ sẽ rời không rời đi để phụ thân ở lại đâu.

Sau khi nói xong liền nhìn lấy Tống Thanh Thư, trong đôi mắt ngậm lấy nước mắt:

– Cao nhân… cứ mang theo vị tỷ tỷ này đi đi, không cần quản đến tiểu nữ…

Tống Thanh Thư nhướng mày, còn chưa kịp trả lời, Ô Vân Châu lại tiếp tục nói:

– Chỉ bất quá tiểu nữ không muốn tiếc nuối trước khi chết đi, cao nhân có thể đáp ưng cho tiểu nữ một nguyện vọng không?

– Nguyện vọng gì?

Tống Thanh Thư ngạc nhiên hỏi.

– Cao nhân có thể tháo mặt nạ xuống, để cho tiểu nữ nhìn một chút khuôn mặt của cao nhân.

Ô Vân Châu mong đợi nhìn hắn.

Tống Thanh Thư cười lên, tình thế đến lúc này, vậy mà nàng còn băn khoăn về chuyện như thế, lắc đầu nói:

– Cô nương sẽ không chết, về sau có cơ hội thì ta sẽ để cho cô nương nhìn thấy.

Nói xong liền nhìn về phía của A Tử.

A Tử lui lại một bước, thủ trảo bóp ở trên cổ Ô Vân Châu càng chặt hơn:

– Ngươi bước tới đây, ta không dám hứa chắc là vì khẩn trương, sẽ lỡ tay giết nàng đấy.

– Ngươi có phải là cảm thấy đôi mắt của nàng rất xinh đẹp?

Tống Thanh Thư lạnh lùng nói.

– Phải thì như thế nào!

A Tử giương cái cằm lên, nhưng trong lòng âm thầm kêu khổ.

– Ngươi rất ưa thích đôi mắt đẹp sao?

Tống Thanh Thư cười nhạt.

– Nếu ngươi đã ưa thích như thế, vậy hãy nhìn đôi mắt của ta có xinh đẹp không?

– Một đại nam nhân, mà tự xưng mình có đôi mắt đẹp, thật đáng buồn nôn a!

A Tử mắng thầm, nhưng vẫn vô thức hướng ánh mắt nhìn hắn, ai ngờ đôi mắt đối phương tựa như một vòng xoáy hư vô hút lấy, lập tức liền có cảm giác mình không thể chuyển dời ánh mắt được, từng bước một rơi vào bên trong hắc ám vô biên này.

– Đôi mắt ta có đẹp t không?

Tống Thanh Thư khóe miệng hiện lên nụ cười nhạt, hắn rất ít khi đối với nữ nhân vận dụng Di Hồn Đại Pháp, dù sao nếu dùng Di Hồn đại pháp khống chế được nữ nhân quá dễ dàng, nên đối với hắn không có ý nghĩa, hắn chỉ thích mình từng bước một chinh phục nữ nhân thì mới thú vị. Chỉ bất quá vì đối phó với tiểu yêu nữ A Tử loại ngoan độc này, nên hắn không có nhiều công phu kéo dài thời gian…

– Rất đẹp a…

A Tử thì thầm nói ra.

– Vậy ngươi có muốn ở bên cạnh ta để nhìn đôi mắt đẹp này cả đời không?

Tống Thanh Thư tiếp tục nói.

A Tử trên mặt cũng hiện lên một chút chi ý giãy giụa, nhưng hiện giờ thì Tống Thanh Thư thần lực đã đạt đến hạng gì rồi, nên tiếp tục toàn lực thôi động, A Tử làm như như thế nào mà kháng cự nổi:

– Có muốn…

– Gọi chủ nhân.

Tống Thanh Thư lạnh lùng nói.

– Chủ nhân.

A Tử ngòn ngọt gọi giọng nói cực kỳ trong trẻo êm tai.

Tống Thanh Thư tận lực dùng Chân Khí bao bọc chung quanh tựa như tường chắn, cho nên giữa hai người đối thoại, ngoại trừ Tống Thanh Thư thì chỉ có Nhậm Doanh Doanh đang ôm trong ngực, cùng với Ô Vân Châu đang bị A Tử cưỡng ép, thì không còn người nào khác nghe được…

– Đi đến bên cạnh ta.

Tống Thanh Thư hải lòng mỉm cười, vẫy tay với A Tử.

A Tử hạ thấp người, mềm mại đáp:

– Bẩm vâng chủ nhân.

Nói xong quả nhiên đi đến bên người Tống Thanh Thư, Ô Vân Châu đương nhiên liền được buông ra.

Mắt thấy hết thảy, cái miệng nhỏ nhắn Ô Vân Châu mở lớn đến mức có thể nhét vào một quả trứng gà, thần sắc không thể tin được, nàng không hiểu rõ trước đó tiểu yêu nữ vẫn còn phách lối, vì sao lúc này lại nghe lời cao nhân như vậy, chẳng lẽ cao nhân này quả thật là thần tiên hạ phàm a?

Ngược lại thì Nhậm Doanh Doanh hiểu biết sâu rộng, nhớ tới một số lời truyền ngôn của giang hồ, âm thầm kinh hãi:

“Người này chẳng lẽ là dùng công phu Di Hồn Đại Pháp trong truyền thuyết? Vậy về sau ta phải cẩn thận, ngàn vạn không thể nhìn vào ánh mắt của hắn, miễn giống như A Tử dạng này, mơ mơ màng màng trở thành nữ nô cho đối phương, đến lúc đó đối phương muốn ta làm cái gì, thì ta liền sẽ làm cái đó, nếu hắn muốn cái… chuyện kia… mới chỉ tưởng tượng thôi thì Nhậm Doanh Doanh đã không rét mà run…”

Tuy nhiên Nhậm Doanh Doanh lập tức liền tự trách mình: “Nhậm Doanh Doanh a Nhậm Doanh Doanh, người ta liều mạng cứu ngươi, trước đó đủ loại cảnh tượng chi tiết rõ ràng cũng nhìn ra được hắn là một quân tử có tấm lòng rộng mở, ngươi tại sao lại có thể hoài nghi phòng bị ân nhân mình như thế chứ?”

Tống Thanh Thư cũng không biết trong lòng hai nữ nhân này đang suy nghĩ cái gì, hắn chỉ tiến đến A Tử bên tai nói nhỏ vài câu, A Tử liên tục gật đầu:

– Bẩm vâng chủ nhân.

Du Thản Chi lúc đầu trong lòng đau đớn, tự thương xót lấy mình, đột nhiên trông thấy Tống Thanh Thư đứng cách tiên nữ của mình gần như vậy, hai người thần sắc thân mật, trên mặt A Tử thì vui vẻ, nhất thời lên cơn giận dữ:

– Mau buông A Tử sư tỷ ra.

Bộ dạng của hắn lại muốn vọt tới.

– Sư đệ, chúng ta cùng vị cao nhân này chỉ là có chút hiểu lầm, người ta cao nhân đại lượng, ân oán chúng ta đã xóa bỏ rồi.

A Tử cười híp mắt nhìn hắn nói ra.

– Thế nhưng…

Du Thản Chi bất mãn trong lòng, tuy phiền muộn nhưng lại không biết nên nói như thế nào.

– Không có thế nhưng gì cả, chẳng lẽ lời nói của ta ngươi cũng không nghe?

A Tử khuôn mặt liền phát lạnh.

– Không phải… không phải.

Du Thản Chi vội nói.

– Đệ đương nhiên là nghe theo lời của A Tử sư tỷ…

Lúc này Tả Lãnh Thiền vừa sợ vừa giận, lão không nghĩ ra A Tử tại sao lại quay giáo nhất kích, nếu không có Du Thản Chi liên hợp, đơn độc dựa vào bản thân, chỉ sợ là không chế trụ nổi đối phương.

– Du thiếu hiệp, đại trượng phu đỉnh thiên thiên địa, lấy võ công của ngươi, cho dù là đảm nhiệm chưởng môn nhất phái cũng là thừa sức, vì sao đối với một nữ tử lại cúi đầu phục tùng nghe theo như vậy? Nếu như Du thiếu hiệp ưa thích cô nương này, đợi lát nữa tại hạ bắt nàng cầm đến tiễn đưa cho ngươi, lúc đó muốn nàng làm nữ nô hay là dùng để làm ấm giường, còn không phải là tùy thuộc vào tâm ý của Du thiếu hiệp sao?

Tả Lãnh Thiền xưa nay hùng tài đại lược, đối với bộ dạng khúm núm uất ức của Du Thản Chi đã sớm không cho là đúng, nên nhân cơ hội này khuyên nhủ y.

Ai ngờ Du Thản Chi sau khi nghe lời lão nói, chẳng những tâm không có ý động, ngược lại còn giận dữ tím mặt:

– Ngươi dám vũ nhục A Tử sư tỷ của ta?

A Tử cũng lạnh hừ:

– Sư đệ, lão tặc này tâm địa ác độc, vừa mới bắt đầu thì đã dùng chúng ta như là vũ khí, bây giờ lại còn châm ngòi giữa quan hệ chúng ta, thực sự là đáng hận!

Du Thản Chi hai mắt tỏa sáng, lập tức nói theo:

– Nếu A Tử sư tỷ không thích lão, thì để đệ lấy đi tính mệnh của lão…

Vừa dứt lời liền hướng Tả Lãnh Thiền đánh tới.

Tả Lãnh Thiền giật mình kinh hãi, không ngờ tới đối phương nói đánh là đánh, đám hắc y nhân thấy Du Thản Chi cùng A Tử đối thoại một cách tự nhiên, không có chút nào đem Tả Lãnh Thiền để vào mắt, lúc nói lên lấy tính mạng Tả Lãnh Thiền thì ngữ khí nhẹ nhàng cứ phảng phất đang nói giết gà giết chó vậy, liền nhao nhao giận dữ, tất cả đều vung lên vũ khí hướng đến trên thân Du Thản Chi chém tới.

– Quay trở về mau…

Tả Lãnh Thiền vội kêu lên.

Tuy nhiên những người kia không có nghe theo, bọn họ đều là nhất lưu hảo thủ trên giang hồ, được Tả Lãnh Thiền mời đến để giết Tác Ngạch Đồ, nừa rồi trong lúc hỗn chiến, bọn họ đã nhìn ra Du Thản Chi tuy thanh thế dọa người, nhưng công phu quyền cước lại cực kỳ qua quýt bình thường, bởi vậy không có một ai sợ hắn, chỉ muốn nhân cơ hội xông lên giết hắn, để bán cho Tả Lãnh Thiền một cái nhân tình.

Nào đâu song phương vừa tiếp xúc, thì những tên hắc y nhân kia sắc mặt đại biến, trước đó cùng Du Thản Chi nắm tay đối địch thì không cảm thấy hắn có cái gì ghê gớm, bây giờ không có Tống Thanh Thư kháng trụ nội lực âm hàn của hắn, thì những người này mới rõ ràng nhìn thấy nội công của hắn lợi hại đến hạng gì, đa số chỉ trong một chiêu, không ít người đã không chống chịu được hàn khí chưởng lực của hắn, cóng đến hàm răng lập bập run lên, có mấy tên không may bị nhất chưởng Du Thản Chi đánh trúng ở trên người, toàn thân liền hiện lên một lớp sương băng, trong nháy mắt liền bị đoạn sinh cơ.

Tả Lãnh Thiền trong lòng rỉ máu, những người này đều là cao thủ mà lão dốc hết sức lực lung lạc, dự định ngày sau dùng làm kỳ binh cho Ngũ Nhạc phái, nào ngờ lần này tổn thất thảm trọng như vậy.

Cứ việc vẫn còn muốn cùng Du Thản Chi chung một chỗ đối phó với người thần bí kia, nhưng chuyện cho tới bây giờ thì Du Thản Chi giết nhiều đồng bọn như vậy, Tả Lãnh Thiền trong lòng rõ ràng, nếu như tiếp tục ý đồ lôi kéo Du Thản Chi, thì sẽ mất đi tín nhiệm của đám hắc y nhân còn lại này.

Tả Lãnh Thiền quyết định thật nhanh, giận dữ rống lên đánh tới Du Thản Chi, chỉ cầu mau chóng giết chết đối phương, để còn quay đầu đối phó với người thần bí kia.

“Phịch… phịch… phịch…”

Tả Lãnh Thiền dù sao cũng là nhất đại tông sư, nhãn lực cùng kinh nghiệm so với Du Thản Chi thì cao hơn mấy cảnh giới, trong nháy mắt liền nhìn thấy đối phương sơ hở, liên tiếp tung ra mấy chưởng đánh trúng ở trên người hắn.

Tuy nhiên Tả Lãnh Thiền rất nhanh sắc mặt trở nên khó coi, bởi vì lão phát hiện Hàn Băng Chân Khí của mình lúc xâm nhập vào trong cơ thể của đối phương qua đi, vậy mà đối phương vẫn không có chút phản ứng nào khác thường.

Hàn Băng Chân Khí là sát chiêu sau này mà những năm qua Tả Lãnh Thiền âm thầm tu luyện, lão tin rằng ngay cả giáo chủ ma giáo Nhậm Ngã Hành thuộc loại tuyệt đỉnh cao thủ nếu không cẩn thận thì khi bị trúng phải Hàn Băng Chân Khí, cũng chỉ có thể là phải chịu rơi xuống, ngay cả trước mắt thần bí nhân cao thâm mạt trắc kia, vừa rồi cũng chỉ có thể dựa vào nội lực tuyệt đỉnh để mà ngăn cản Hàn Băng Chân Khí của lão, tuyệt đối không dám tùy ý để lão công kích trúng trên thân, còn Du Thản Chi này trúng liên tiếp mấy chưởng, thế mà vẫn không có xảy ra việc gì.

– Cẩn thận!

Phương Chứng đại sư đột nhiên kinh hô.

Tả Lãnh Thiền lúc này mới phát hiện mình vừa rồi một thoáng ngây người, song chưởng của Du Thản Chi tung ra phản kích đã đánh tới trước ngực mình.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252

Thể loại