– Tiêu Dao Tán?
Tống Thanh Thư giật mình…
– Tam Tiếu Tiêu Diêu Tán a?
Bất quá hắn rất nhanh chính mình liền phủ định cái suy đoán này, nếu quả thật là Tam Tiếu Tiêu Diêu Tán của Đinh Xuân Thu, thì những công chúa đó trong Hoán Y Viện đoán chừng không còn có mấy người còn có thể sống được.
– Tam Tiếu Tiêu Diêu Tán?
Triệu Phúc Kim mờ mịt lắc đầu…
– Ta chưa từng nghe nói qua.
– Ngũ tỷ, không cần quản đến hắn, cứ tiếp tục kể chuyện bị trúng độc đi…
Hoàng Sam nữ tử nhẹ nhàng lung lay cánh tay Triệu Phúc Kim, trong giọng nói đối với Tống Thanh Thư bất mãn, nàng thường xuyên hành tẩu giang hồ, đương nhiên cũng biết được Tam Tiếu Tiêu Diêu Tán của Tinh Túc Lão Tiên, tuy nhiên trong miệng tỷ tỷ nói đến Tiêu Dao Tán, thì rõ ràng cũng không phải là thứ tốt gì.
– Ừm…
Triệu Phúc Kim gật đầu, tiếp theo nhìn về phía Tống Thanh Thư…
– Tống công tử, trước đó ngươi tại Thu Hương lâu, không phải đã từng hỏi chúng ta gặp nhiều khuất nhục như vậy, vì cái gì mà không tự sát?
– Cái gì?
Hoàng Sam nữ tử nghe xong đầu như nổ ra, căm tức nhìn Tống Thanh Thư Thư…
– Công tử tại sao lại như vậy, đã không có một chút động tâm, còn nói lời ác độc?
Tống Thanh Thư xấu hổ:
– Lúc ấy chỉ là thuận miệng nói mà thôi…
Triệu Phúc Kim vội kéo lại muội muội:
– Chuyện này cũng không thể trách hắn, là ai cũng đều sẽ có dạng nghi vấn như thế. Thực ra chúng ta không phải là không muốn tự sát, mà là không thể tự sát…
– Không thể tự sát?
Lần này ngay cả Hoàng Sam nữ tử cũng tò mò.
– Ngươi còn nhớ rõ hoàng tẩu không a?
Triệu Phúc Kim nhìn lấy Hoàng Sam nữ tử, vành mắt có chút đỏ.
– Hoàng tẩu?
Hoàng Sam nữ tử mặt nhớ lại…
– Muội nhớ là hồi rất nhỏ, hình như hoàng tẩu đã từng ôm qua muội, nàng là vị nữ tử rất mỹ lệ ôn nhu.
Tống Thanh Thư ở một bên yên lặng nghe, lúc hai nàng nhắc đến hoàng tẩu hắn hơi sững sờ một lúc rồi mới phản ứng được, nói đến là hoàng hậu thê tử của Tống Khâm Tông.
– Tĩnh Khang chi biến, Kim Binh công hãm thành Biện Kinh, bắt lấy phụ hoàng, hoàng huynh cùng hai vị hoàng hậu, cùng nữ quyến, tôn thất, đại thần hơn ba ngàn người làm tù binh Bắc quy, lúc ấy vào tháng tư, phương Bắc khí trời rất lạnh, chúng ta những nữ nhân y phục đều rất mong manh, ban đêm rét cóng đến ngủ không được, chỉ có thể tìm chút củi lửa, cỏ khô đốt lên sưởi ấm, Kim binh thường xuyên lại thừa cơ đùa bỡn chúng ta, lúc ấy hoàng tẩu mới hai mươi sáu tuổi, đó là một nữ nhân tốt đẹp nhất, lại thêm nàng mỹ mạo xuất chúng, những người Kim đó hay đến đùa cợt với nàng nhiều nhất. Hoàng tẩu tuy bình thường rất ôn nhu, tuy nhiên thực chất bên trong lại là cương liệt dị thường, không có một lần nào mà để cho những người Kim đó chiếm được tiện nghi, lại thêm thân phận nàng đặc thù, nên tướng lãnh Kim Quốc đã ước thúc thủ hạ quân binh không được phép khi dễ nàng. Về sau khi chúng ta đến Đại Hưng phủ, người Kim cử hành nghi thức, buộc phụ hoàng, hoàng huynh cùng hậu phi, bọn người tôn thất phải mặc vào phục trang bách tính của người Kim, đầu quấn khăn, người khoác áo lông dê, lõa lồ thân trên… Sau đó Kim thái tổ A Cốt Đả lại tiếp tục hạ lệnh hoàng thái hậu, hoàng hậu nhập cung để cử hành ” Tứ dục “, ” Tứ dục ” nói qua thì dễ nghe, bất quá là che giấu hành động bẩn thỉu của hoàng đế Kim Quốc, hoàng tẩu biết rõ ràng mình có thể tránh thoát được đám binh lính tầm thường ô nhục, nhưng không thể tránh thoát được hoàng đế Kim Quốc sủng hạnh, nàng không chịu nhục, trên đường nhập cung liền hãy xuống sông tự sát thân vong.
“Chính là vị nữ nhân kia” với bài thơ:
Hoài thanh lý khiết…
Đắc nhất dĩ trinh.
Chúng túy độc tỉnh…
Bất khuất kỳ tiết…
Tĩnh Khang Quận Trinh Tiết Phu Nhân…
Tống Thanh Thư ra vào hoàng cung nhiều lần như vậy, từng tại một chỗ bên bờ sông nhìn thấy một cái bia đá, phía trên liền đề bốn câu thơ này, còn có ấn chương của hoàng đế Kim Quốc, lúc ấy hắn lấy làm kỳ quái, Tĩnh Khang Quận Trinh Tiết Phu Nhân là thần thánh phương nào, thế mà khiến cho hoàng đế Kim Quốc tự mình lập bia, bây giờ nghe các nàng nói chuyện, lập tức hiểu ra…
– Ừm… cũng chính là hoàng tẩu.
Triệu Phúc Kim lau nước mắt, tiếp tục nói…
– Cái bia đá Trinh Tiết Phu Nhân kia bất quá chỉ là mèo khóc chuột mà thôi, về sau cũng có mấy nàng muốn bắt chước theo hoàng tẩu tự sát, nào ngờ không có tự sát thành công, bị người Kim cứu sống lại, sau đó đám người lang tâm cẩu phế đó ngay trước mắt tất cả chúng ta, đem các nàng lăng trì, nhìn lấy các nàng máu me khắp người không ngừng kêu la nhưng lại không chết ngay được, chúng ta vừa phẫn nộ lại là sợ hãi, sợ tự sát không thành rồi cũng phải rơi vào tình cảnh giống như các nàng, người Kim Quốc vẫn không yên lòng, lại cho chúng ta uống một loại gọi Tiêu Dao Tán Kỳ Dược, ai uống phải loại Tiêu Dao Tán Kỳ Dược này thì cả người phiêu phiêu dục tiên như là phi thăng đến tiên cảnh, lúc ấy chúng ta gần như tuyệt vọng, có được chút điểm khoái lạc này, cũng đủ để cho chúng ta phóng túng chính mình, để cho bọn chúng mặc tình giao hoan…
Hoàng Sam nữ tử nhướng mày, nhịn không được cắt ngang lời nàng nói:
– Ngũ tỷ, nghe nói như vậy thì cái loại Tiêu Dao Tán này tựa hồ đối với các người cũng có chút chỗ tốt a?
– Nào có đơn giản như vậy chứ…
Triệu Phúc Kim cười khổ…
– Uống phải loại thuốc này đúng là cả người phiêu phiêu dục tiên, thế nhưng loại thuốc này có một đặc điểm, nhất định phải đúng hạn thời gian phục dụng uống tiếp, nếu như vượt qua thời gian mà không có loại thuốc này uống vào, thì cả người liền sẽ khó chịu giống như rơi xuống địa ngục vậy, mùi vị đó không ai có thể nhận được!
Phảng phất nhớ tới loại ác ma kia, Triệu Phúc Kim cả người đều không thể ức chế run rẩy lên.
Một bên Tống Thanh Thư lập tức liền hiểu ra Tiêu Dao Tán là cái gì, không sai biệt lắm so với hút ma túy ở kiếp trước: “Hèn gì người Kim có thể hoàn toàn khống chế những nữ nhân này trong Hoán Y Viện, thì ra bọn chúng lợi dụng loại thủ đoạn này…”
Đừng nói đến những nữ nhân công chúa tôn thất này quen sống an nhàn sung sướng, cho dù là người có vô số ý chí kiên cường, hào kiệt đỉnh thiên lập địa chỉ cần nhiễm phải loại vật này, thì sau đó liền sẽ trở thành một kẻ phụ thuộc không ra gì, loại độc phẩm này cường đại, tuyệt không phải dùng ý chí mà có thể chống đỡ được.
Tống Thanh Thư chau mày, cũng không có đem suy nghĩ trong lòng nói cho hai nàng để tránh cho các nàng tuyệt vọng.
– Um… với tình huống này, cho dù cứu được các nàng ra ngoài, chỉ cần không có Tiêu Dao Tán, thì sợ rằng các nàng sẽ khóc lóc hô hào đòi về lại Hoán Y Viện.
Tống Thanh Thư tâm tình nhất thời phiền não.
– Đã như vậy, việc đầu tiên là phải cầm được giải dược Tiêu Dao Tán, Ngũ tỷ có nghe nói giải dược Tiêu Dao Tán ở nơi nào không a?
Hoàng Sam nữ tử vội hỏi.
Triệu Phúc Kim mờ mịt:
– Những năm qua hầu như không có nghe người Kim đề cập tới giải dược…
Hoàng Sam nữ tử nghe được tỷ tỷ nói cảnh ngộ thê thảm mà các nàng tao ngộ, toàn bộ não tử đều là rối loạn, rất khó giống như bình thường suy nghĩ, vô thức chuyển hướng Tống Thanh Thư:
– Uy… công tử có biện pháp gì hay không?
Tống Thanh Thư lấy lại tinh thần, vừa lúc nhìn thấy nàng một mặt bộ dáng thống khổ, không đành lòng nói ra tình hình thực tế, khiến cho nàng càng khó chịu hơn, liền gật đầu:
– Tại hạ biết giải dược Tiêu Dao Tán là cái gì, chuyện này cứ giao cho tại hạ xử lý.
Tiêu Dao Tán giải dược là cái gì? Đương nhiên là lấy bản thân ra thử Tiêu Dao Tán!
Trong chốc lát này Tống Thanh Thư đã suy nghĩ kỹ, vì cứu ra những nữ nhân số khổ này, cho dù là uống rượu độc thì cũng phải tạm thời thử một lần, sau khi đưa các nàng cứu ra ngoài xong, khi đó sẽ ủy thác cho Độc Thủ Dược Vương, Trình Linh Tố bọn họ hỗ trợ tìm kiếm tính chất của Tiêu Dao Tán, để xem có thể hay không tìm biện pháp mà giải cứu.
– Người trong thiên hạ truyền ngôn, chỉ cần là Kim Xà vương muốn làm, thì không có gì là không làm được…
Hoàng Sam nữ tử nhìn từ trong ánh mắt Tống Thanh Thư cảm nhận được nghiêm túc, giọng nói của nàng cũng hòa hoãn xuống…
– Công tử đã mở miệng, vậy thì ta nguyện ý tin tưởng…
Ánh mắt Triệu Phúc Kim lộ ra vẻ kinh ngạc:
– Không ngờ tới Tống công tử tuổi còn trẻ, thế mà lợi hại như vậy?
– Đây bất quá là thế nhân đồn thổi mà thôi, Ngũ công chúa cũng không nên cho là thật…
Tống Thanh Thư mỉm cười…
– Nếu quả thật giống trong lời đồn đãi, nói tiểu đệ muốn làm cái gì thì có thể làm được cái đó, vậy tiểu đệ bây giờ muốn hôn lại muội muội của Ngũ tỷ một lần nữa, vậy xem một chút nàng có đáp ứng hay không?
Đối với hắn hồ ngôn loạn ngữ, Hoàng Sam nữ tử phảng phất đã dần quen, lần này không chỉ có không có nổi giận, mà còn nở nụ cười xinh đẹp:
– Công tử nếu quả thật có thể đem những tỷ muội của ta cứu ra ngoài, thì công tử muốn thân ta bất cứ chỗ nào cũng đều được.
– Thật không?
Tống Thanh Thư lập tức truy vấn.
Hoàng Sam nữ tử sắc mặt đỏ lên:
– Công tử trước cứu ra đi rồi hãy nói.
– Vậy tại hạ phải nắm chặt mới được…
Tống Thanh Thư nhất thời thần sắc chấn động.
Một bên Triệu Phúc Kim nhìn xem muội muội của mình, lại nhìn qua Tống Thanh Thư, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một sự không thoải mái, nghĩ thầm cùng đồng dạng là xuất thân công chúa, đồng dạng mỹ mạo làm rung động lòng người, vì cái gì mà muội muội lại như tiên nữ được nam nhân truy cầu, còn chính mình trong mắt nam nhân chỉ là tàn hoa bại liễu? Nếu là năm xưa ta được cứu đi, thì bây giờ ta vẫn là công chúa cao quý, đồng thời cũng là tiên tử cao cao tại thượng trong lòng nam nhân…
– Bây giờ đến tột cùng là kế hoạch như thế nào?
Hoàng Sam nữ tử cũng không có chú ý tới thần sắc biến hóa của tỷ tỷ, nàng hiện tại quan tâm nhất là làm như thế nào mới có thể thành công mang bọn tỷ muội cứu ra.
Triệu Phúc Kim bỗng nhiên bừng tỉnh, mình đến là suy nghĩ như thế nào vậy, muội muội đã mạo hiểm như vậy để tới cứu mọi người, chính mình sao có thể có cách nghĩ này?
Tống Thanh Thư lắc đầu:
– Tại hạ bây giờ có cách nhưng chưa có chu đáo, cần qua mấy ngày qua cân nhắc, đến lúc nghĩ kỹ sẽ nói cho cô nương biết.
Hoàng Sam nữ tử hừ:
– Theo ta thấy phương pháp đơn giản nhất là cưỡng ép hoàng hậu Kim Quốc, chúng ta hợp tác nội ứng ngoại hợp, áp chế cầm nàng thì quả thực là dễ như trở bàn tay.
– Cái phương pháp kia không được…
Tống Thanh Thư liền phủ quyết.
– Vì cái gì mà không được?
Hoàng Sam nữ tử lạnh nói…
– Chỉ sợ là công tử gần đây được hoàng hậu sủng hạnh, nên không nỡ xuống tay với hoàng hậu phải không?
– Cô nương rõ ràng là người có bộ dáng không dính dáng đến khói lửa thế gian, tại sao trong đầu lại nghĩ đến cái loại quan hệ đen tối như vậy chứ?
Tống Thanh Thư nói tiếp…
– Vậy cô nương cho rằng tại hạ cùng hoàng hậu có mối quan hệ như thế nào đây?
Bị hắn chọc thủng, Hoàng Sam nữ tử cũng có chút xấu hổ, mạnh miệng nói:
– Cô nam quả nữ chung sống một phòng thì còn có quan hệ gì khác nữa chứ.
– Xin nhớ, ở trong mắt hoàng hậu thì tại hạ chỉ là một tên thái giám có được hay không?
Tống Thanh Thư phiền muộn…
– Còn thật đúng mà nói cô nam quả nữ chung sống một phòng, rõ ràng là tại hạ và cô nương chung đụng trong phòng còn nhiều hơn a? Chẳng lẽ tại trong lòng của cô nương, chúng ta cũng là có cái loại quan hệ đó?
– Chúng ta đương nhiên không giống nhau!
Hoàng Sam nữ tử gấp nói.
– Đều là cô nam quả nữ, thì có cái gì mà không giống nhau?
Tống Thanh Thư lại bổ sung một câu…
– Lại nói, tại hạ cũng chưa từng có cởi qua y phục của hoàng hậu.
– Không cho phép nhắc lại chuyện kia!
Hoàng Sam nữ tử vừa tức vừa gấp, nghĩ đến lúc trước mình cho hắn là thái giám, nên để cho hắn thay mình cởi áo lấy mũi tên trên lưng, lúc này nàng hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.
– Hưng công công ở đó không? Hoàng hậu nương nương triệu ngươi qua.
Ngay vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới thanh âm một tên thái giám.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252