Huyết Hồng Quân sau vài giây thì liền gạt bỏ ý nghĩ trong đầu và phản bác: “Nhầm rồi… chắc chắn mình nhầm! Long Thiên chết rồi.”
Thiên lúc này tưởng Huyết Hồng Quân đang bị phê máu nên hoang tưởng, hắn chĩa Liên Cơ Nỏ về phía Huyết Hồng Quân gằn giọng: “Dơi thì rất sợ ánh nắng! Hôm nay trời lại âm u, để ta cho ngươi thấy uy lực của Mũi Tên Ánh Sáng.”
“Mũi tên ánh sáng? Có cả loại vũ khí đó sao?” Huyết Hồng Quân tưởng Thiên bốc phét liền chống nạnh hỏi, hắn không tin có loại vũ khí nào như thế.
“Mày xong rồi con!” Thiên thầm nói, Liên Cơ Nỏ trong tay hắn bắt đầu biến đổi thành một cây cung cực kỳ tinh xảo hoa văn trạm trổ màu đen huyền ảo.
Cây cung không có dây cung nhưng khi Thiên đưa tay lên để gần vị trí đó và làm động tác như kéo mũi tên thì một mũi tên ánh sáng xuất hiện và dây cung ánh sáng cũng xuất hiện và đang được tay hắn kéo căng ra.
“Đây là…” Huyết Hồng Quân sợ sệt che mắt vì luồng sáng như ánh nắng ban mai kia, hắn biết một thứ có thể tạo ra loại ánh sáng mạnh cỡ này: ” Hạo Thiên Thần Tiễn!”
“Ngươi cũng biết nó!” Thiên đang chĩa mũi tên ánh sáng thẳng vào đầu Huyết Hồng Quân, tò mò hỏi.
Lý do Thiên có thể biến Liên Cơ Nỏ thành Hạo Thiên Thần Tiễn là bởi vì…
Cách đó vài ngày Thiên ngồi trong phòng, hắn cầm Hạo Thiên Kính ra ngắm nghía khá lâu nhưng không phải soi độ đập chai của mình mà để tìm hiểu xem rốt cuộc còn bao nhiêu hình dạng mà Hạo Thiên Kính có thể biến đổi.
Vì là người xuyên không nên hắn cóc biết gì về cái món bảo vật này, Thông Thiên Địa Đồ thì không đủ khả năng.
Đúng lúc này Tiểu Cúc tay cầm ly mật hoa thơm ngon bước vào mỉm cười với hắn nói: “Chàng uống đi… ta vừa mới pha đó!”
“Cảm ơn nàng!” Thiên sau khi nhấp một ngụm mật hoa pha chanh của Tiểu Cúc, khoan khoái nói.
Thấy trên tay Thiên là một chiếc kính khá đẹp, Tiểu Cúc tò mò: “A đẹp quá… cho ta mượn!”
Thiên định nói không được bởi hắn sợ nàng bị phản phệ giống cái cách hai tên ăn cướp bị phản phệ trong lần hắn rời khỏi Đấu Dược Giới, nhưng chưa kịp can thì bàn tay ngỏ nhắn của nàng đã chạm vào Hạo Thiên Kính và cầm nó từ tay hắn một cách hết sức bình thường.
Điều này làm Thiên khá ngạc nhiên nhưng hắn không vội nói gì mà còn bảo Tiểu Cúc soi nhan sắc lên đó.
Tiểu Cúc có vẻ khá ưng ý với Hạo Thiên Kính, soi mặt lên đó khiến nàng cảm thấy nhan sắc bản thân nâng thêm vài phần. Rồi bất ngờ Hạo Thiên Kính biến đổi khi Tiểu Cúc nghĩ trong đầu rằng tóc nàng hơi rối cần một chiếc lược để chải đầu.
Tận mắt nhìn Hạo Thiên Kính biến thành chiếc lược trong tay Tiểu Cúc, Thiên há hốc mồm kinh ngạc, Tiểu Cúc cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn Thiên như muốn chờ câu trả lời.
“Thật không ngờ!” Thiên nói.
Tiểu Cúc tò mò: “Ta dùng nó để chải tóc được chứ?”
“Đây!” Thiên nhận lấy chiếc lược từ tay nàng rồi giúp nàng chải tóc luôn, vừa chải hắn vừa giải thích để thỏa trí tò mò của Tiểu Cúc: ” Bảo vật này do sư phụ ta để lại… ta dùng để chiến đấu!”
“Nó có ba dạng, một là kiếm, hai là nỏ, ba là hình dạng ban đầu của nó như nàng đã thấy.”
Tiểu Cúc nghe vậy chợt ngẩn ra: “Chẳng phải chàng nói có ba hình dạng thôi sao! Nhưng bây giờ nó đã là hình dạng thứ tư rồi.”
Thiên cũng không rõ, hắn đáp: “Có lẽ do ta không hiểu hết về nó, ba hình dạng đó là ta hay sử dụng.”
“Ban nãy ta đã nghĩ đến cần một chiếc lược để chải tóc, không ngờ nó thành hình chiếc lược thật… đúng là thần kỳ.” Tiểu Cúc kể.
Thiên chải tóc cho nàng mượt mà xinh đẹp rồi thì trao lại chiếc lược cho Tiểu Cúc sau đó ôm nàng từ đằng sau gợi ý nho nhỏ: “Nàng thử nghĩ đại một thứ gì đó xem nó có biến thành hình đó không!”
Tiểu Cúc rất thích được ôm từ phía sau, nàng khẽ rùng mình một cái khi cảm giác mông mình có thứ gì đó chạm vào và đang cứng lên.
Chợt chiếc lược trong tay nàng biến thành vật giống như cái thứ ở giữa hai chân Thiên, Tiểu Cúc mặt mày tối sầm lại rồi quê quá vội dúi vật kia vào tay Thiên rồi xấu hổ bỏ chạy.
Thiên nhìn theo nàng mà không khỏi bật cười, hắn nhìn vật kia trên tay rồi tự sự một mình: “Chỉ cần nghĩ là sẽ biến thành thứ đó? Chẳng phải là quá bá đạo rồi sao? Haha mày buff tao quá tay rồi… tao thích!”
Quay trở lại thời điểm hiện tại…
Hạo Thiên Thần Tiễn chĩa thẳng vào đầu, Huyết Hồng Quân sợ run bắn cả người. Có một thứ sức mạnh vô hình nào đó tỏa ra từ Hạo Thiên Thần Tiễn khiến cho hắn sợ đến mức không dám di chuyển đứng im chờ chết.
Thiên phân vân xem mình có nên bắn hay không bởi hắn chỉ bắn được một phát duy nhất, nếu bắn hụt thì chỉ có nước vong mạng. Nhưng hắn cũng không muốn bắn bởi vì tò mò về cái tên Long Thiên kia, cái tên mà Huyết Hồng Quân đã gọi và tưởng lầm là hắn.
Đúng lúc này từ trong hang một tiếng vười man rợ vọng đến, kèm theo đó là tiếng vỗ tay lộp bộp.
Từ trong bóng tối một người đàn ông bước ra vừa cười vừa nói: “Hay lắm… Huyết Hồng Quân ngươi cuối cùng cũng có ngày này!”
Thiên giật mình bỏ mẹ, tự dưng lòi đâu ra một thằng ất ơ chưa rõ thù hai bạn, hắn lập tức chĩa mũi tên về phía kẻ vừa xuất hiện: “Mày là thằng nào?”
Huyết Hồng Quân không còn bị uy hiếp bởi Hạo Thiên Thần Tiễn thì rất nhanh lẩn vào trong bóng tối, chỉ còn giọng hắn vang lên vô cùng tức giận: “Huyết Long Trồn! Ngươi tạo phản?”
Huyết Hồng Quân nói với Thiên: “Ngươi tránh sang một bên, để ta xử tên này rồi nói chuyện với ngươi sau!”
Người được gọi là Huyết Long Trồn kia cũng lập tức lẩn vào bóng tối, hai kẻ ưa bóng tối bắt đầu giao tranh, không dùng pháp thuật, không dùng võ công, cả hai lao vào cắn xé nhau như hai con dã thú.
Thiên chỉ nhìn thấp thoáng được chứ không nhìn rõ, hắn thu cung lại biến nó thành thanh kiếm đen cầm trên tay dự lát nữa sẽ dùng đến.
Huyết Hồng Quân gầm lên: “Thằng chó! Mày dám phản tao… tao đã coi mày như anh em, coi cha mẹ mày như cha mẹ tao… coi vợ mày như vợ tao! Mà mày lại phản tao… khốn nạn!”
Huyết Long Trồn điên máu, dùng móng vuốt vả tới tấp vào mặt Huyết Hồng Quân gầm điên cuồng: “MÁ MÀY! MÀY COI VỢ TAO NHƯ VỢ MÀY RỒI MÀY CHỊCH VỢ TAO TỚI CÓ BẦU… BẮT TAO ĐỔ VỎ HẢ CON LỢN.”
Huyết Hồng Quân gầm tiếp: “CHẲNG PHẢI QUA LÂU RỒI SAO… MÀY NHẮC LẠI LÀM GÌ?”
“VÌ TAO NÉN TRONG LÒNG LÂU RỒI… THỜI CỦA MÀY HẾT RỒI! TAO SẼ THAY MÀY DẪN DẮT MỌI NGƯỜI!” Huyết Long Trồn gầm như điên, hắn quật ngã kẻ hắn căm thù bấy lâu xuống đất rồi dẫm lên đầu Huyết Hồng Quân nhe nanh: ” Tao đã rèn luyện cả đời để chờ đợi ngày này, ngày mà tao lật đổ mày, cướp vợ mày, giết con trai mày, hiếp con gái mày, phanh thây xẻ thịt lột da rút gân uống máu mày.”
“Có lẽ mình nên chuồn trước!” Thiên thầm nghĩ, hắn rón rén rời đi tìm lối ra, không nên dây dưa vào hai tên chó điên này, ít nhất là chờ đến khi Hồng Trúc cùng Tôn Dung tiến vào.
Tư thì cá nhân của hai tên này không liên quan gì đến Thiên, vì thế hắn không muốn vướng mắc vào.
Huyết Hồng Quân do không hay biến về hình dạng dơi của mình nên sức chiến đấu kém hơn so với Huyết Long Trồn, bị tên này đè đầu cưỡi cổ đến nghẹt thở.
“Khoan đã!” Huyết Hồng Quân ôm một mồm máu nói.
“Sao? Mày muốn chăn chối gì trước khi chết à?”
“Không… tao muốn nói với mày là thằng kia đã làm nhục vợ mày!” Huyết Hồng Quân chỉ tay vào mặt Thiên đứng cách đó không xa.
“Ách! Đậu má liên quan gì đến ta.” Thiên rùng mình vội thanh minh vì oan.
Huyết Long Trồn nhướng mày nhìn Thiên, sau đó nhìn Huyết Hồng Quân chờ lời giải thích.
Huyết Hồng Quân vạch tội Thiên: “Tên này chính là Đan Lâm, kẻ hãm hại Tịnh Thu của ngươi bị hấp diêm tập thể trong nhà thổ, Lệnh giết hắn vẫn còn dán ngoài hành lang kia kìa.”
“Tịnh Thu nào nhỉ… à đúng rồi bỏ mẹ!” Thiên gãi đầu cố nhớ, và khi hắn nhớ ra thì sống lưng lạnh ngắt, Tịnh Thu chính là nữ nhân áo đỏ bị Thiên dùng lông gà cù chân tới phát khóc. Nhưng rõ ràng hắn đâu có hấp diêm nàng ta hay đưa nàng ta tới nhà thổ? Lại có kẻ muốn vu oan cho hắn.
Huyết Long Trồn cũng thuộc tộc Biển Bức nhưng thường không hay rời khỏi xào huyệt, hắn và Tịnh Thu yêu nhau say đắm nhưng hắn lại bị yếu sinh lý và hàng ngắn nên nhiều lần mây mưa khiến Tịnh Thu hụt hẫng. Vốn có máu dâm ngầm, Tịnh Thu trong một lần đi đu đưa đã gặp ngay Huyết Hồng Quân bad boy chính hiệu và say như điếu đổ khả năng chiến đấu trên giường của hắn. Không lâu sau cả hai bị Huyết Long Trồn phát hiện, bị nương tử cắm cho rổ rừng trên đầu nhưng vì quá yêu nàng và cũng tự trách bản thân không thể đưa nàng lên đỉnh nên hắn đã cắn răng chịu đựng tất cả.
Để Tịnh Thu ra nhập Huyết Y Môn chiếm được một vị trí cao trong tổ chức, còn hắn thì ngày đêm tu luyện khổ cực với hy vọng một ngày nào đó sẽ lật đổ Huyết Hồng Quân cướp đi tất cả từ tay gã.
Tuy nhiên vụ lần trước Tịnh Thu bị hãm hại hắn đã không nhịn, lùng sục khắp nơi nhưng chưa tìm ra tung tích của kẻ hắn muốn tìm, nay hắn ở ngay trước mặt đó là Thiên.
Sau khi bị Huyết Hồng Quân và vợ mình cắm cho một rổ sừng thì Huyết Long Trồn quyết tâm sẽ diệt sạch kẻ nào làm việc tương tự, hắn ném Huyết Hồng Quân sang một góc rồi tiến về phía Thiên đầy chết chóc.
“Khoan… ta không có làm gì… chỉ là hiểu lầm!” Thiên vừa lùi lại vừa giải thích cố câu thời gian, tay hắn đưa ra sau lưng để lôi hàng nóng ra chống đỡ.
“Mày phải chết… mày phải chết… mày phải chết!” Huyết Long Trồn gầm lên điên cuồng, đôi mắt hắn đỏ ngầu trong bóng tối như một con quỷ lao về phía Thiên cực nhanh, hắn dang rộng đôi cách dơi cùng hàm răng sắc nhọn.
Thiên vừa lôi được găng tay của Huyết Xích Thiên Long Giáp ra tung đấm, hình xăm trên cách tay xuất hiện.
Rầm!
Cú đấm được cường hóa rất nhiều vì có Huyết Xích Thiên Long Giáp và Yêu Khí hỗ trợ, một cú đấm đem toàn bộ pháp lực của Thiên dùng hết sạch. Cú đấm mạnh đến mức Huyết Long Trồn bị đấm thủng cả ngực, hơn thế nữa quả tim của hắn cũng nát bét trên nắm đấm của Thiên, một đấm cực kỳ chí mạng.
Huyết Hồng Quân há hốc mồm: “Chết… hắn chết rồi!”
Thiên run rẩy rụt tay lại, cơ thể Huyết Long Trồn khụy xuống sau đó ngã ngửa ra đất chết không nhắm mắt, trước khi chết hắn còn thều thào vài từ: “Báo thù… báo thù!”
Thiên nhìn cánh tay đầy máu của mình, ban nãy khi hắn ra đòn chỉ nghĩ rằng dùng toàn lực để cản Huyết Long Trồn Lại mà thôi, không ngờ lại đoạt luôn mạng của gã, kẻ có tu vi ngang ngửa Huyết Hồng Quân, hắn không có ý giết người, chỉ là tai nạn.
Hồng Trúc và Tôn Dung đứng ngoài nhưng cũng đã quan sát được mọi thứ, cả hai vốn dĩ có thể tiến vào nhưng lúc đó đúng khi Thiên đấm xuyên lồng ngực của Huyết Long Trồn, hai nàng bần thần cả người ra bởi cách ra tay tàn độc đó.
“Hắn… là quái vật!” Tôn Dung kinh hãi hạ giọng nhỏ hết mức, nàng vốn thần tượng hắn xem hắn và Thần Vũ như hai vị cứu tinh của cả Hầu Tộc nhưng bây giờ thấy hắn chiến đấu tàn độc như vậy nàng lại nhớ đến một người cũng thuộc Hầu Tộc.
Hồng Trúc thì khác, nàng có vẻ khá hứng thú với cách ra đòn của Thiên: “Một đòn đánh chí mạng, dứt khoát và đầy tàn nhẫn, ta thích.”
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216