Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 142: LONG LỰC

Trong lúc thanh niên kia đang cố dùng thông não chi thuật để lôi kéo Thiên về phe mình.

Tại hướng khác Lãnh Huyết sau khi trốn khỏi tay Long Liễu liền ọc ra một ngụm máu tươi, ban nãy bị trúng một chưởng khá là mạnh vào ngực và bây giờ sức chiến đấu của hắn đã giảm đi nhiều.

Thế nhưng ngoài kia có vô số tài nguyên có thể giúp hắn phục hồi và thậm chí là tăng tiến tu vi.

Không phải dùng đan dược, không phải dùng thiên địa kỳ vật, cách tốt nhất để tăng tiến tu vi là chiến đấu. Trong chiến đấu có thể tự phá bỏ giới hạn bản thân, thì thực lực sẽ không bàn cãi tăng tiến vô cùng chất lượng.

Lãnh Huyết bắt tạm một con thú đang trên đường tiến về phía trước tranh đoạt Long Châu, hắn xé xác nó và bắt đầu cho vào miệng nhai ngấu nghiến.

Khi ăn là Lãnh Huyết đang trực tiếp nạp linh khí vào cơ thể, loài Thao Thiết trong bộ máy tiêu hóa có một không gian riêng để chứa đựng linh khí chiết suất từ thịt đã ăn. Không gian riêng này có thể chứa một lượng linh khí không nhỏ, có thể dùng trong những lúc quan trọng.

Thời gian qua Lãnh Huyết đã tu luyện kiểu này, hắn tìm con mồi mạnh tương đương hoặc hơn mình, sau khi chiến đấu và giành thắng lợi thì hắn sẽ ăn sống con mồi để nạp lại năng lượng đồng thời gia tăng tu vi.

Đây là cách tu luyện cục súc nhất nhưng hiệu quả mang lại không thể bàn cãi. Vì có thể hấp thụ 100% dinh dưỡng từ thịt của con mồi nên con mồi càng mạnh và thịt càng bổ thì lợi lộc mà hắn thu được càng lớn.

Khi mới vào đây Lãnh Huyết đã ăn thịt cả đàn mười mấy con Giao Long, tuy Giao Long đó chỉ là con non nhưng dinh dưỡng đem lại không nhỏ.

Bây giờ trước mặt là những Yêu Thú hùng mạnh, Lãnh Huyết đang chờ thời cơ thích hợp để lao vào cắn được miếng nào hay miếng đấy.

Thiên cũng đang có cùng suy nghĩ với Lãnh Huyết nhưng mục tiêu của hắn là nội đan của mấy Yêu Thú đã chết.

Yêu Thú cấp càng cao thì nội đan càng quý, những Yêu Thú đang tranh đoạt Long Châu kia sức mạnh con nào cũng đủ vã Thiên thành bánh trong một đòn nên nội đan của chúng cũng là một thứ đáng để lưu tâm.

Còn thanh niên kia sau khi nghĩ rằng đã thông não thành công Thiên, hắn dò hỏi: “Vậy ngươi đã có quyết định của mình?”

Thiên nhún vai: “Chuyện ngươi kể nghe hay đấy nhưng ta không có hứng.”

Nghe vậy thanh niên kia trợn mắt, sắc mặt trở lên âm lạnh: “Chỉ có hai kết quả khi được ta nhắm đến, một là gia nhập cùng ta đóng góp sức lực cho Ngưu Ma Vương đại nhân, hai là chết.”

Cũng biết sớm rằng không thể tránh khỏi một cuộc chiến, Thiên cũng không hề nao núng hay e sợ bởi hắn có thể cảm nhận thực lực đối phương chỉ mạnh hơn mình một tiểu cảnh giới là Kim Cang Trung kỳ.

Thấy Thiên không e sợ khi bị mình dọa giết, thanh niên kia liền phóng ra từ lòng bàn tay một nguồn pháp lực mạnh mẽ sau đó lao đến như đạn đại bác vỗ vào đầu Thiên.

Thiên lập tức phản ứng, tay cầm Hạo Thiên Kiếm vung một đường kiếm khí sắc lẹm tấn công sau đó dùng lưỡi kiếm đưa lên chắn trước đòn tấn công khủng bố của đối thủ.

Oanh!

Va chạm là khắc biệt, bàn tay của thanh niên kia và lưỡi kiếm của Thiên tuy không hề chạm vào nhau nhưng vẫn tạo ra tiếng như kim loại mài vào nhau đồng thời có tia lửa điện bắn ra khi va chạm.

“Hô! Vậy mà cũng biết dùng sức mạnh này.” Thanh niên lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên sau đó tiếp tục vỗ thêm một chưởng từ tay còn lại lên đầu Thiên.

Tay kia của Thiên đã chờ sẵn, lòng bàn tay bốc ra một ngọn lửa nóng bỏng bao bọc lấy cánh tay sau đó đấm mạnh vào tay của thanh niên kia.

Binh!

Trấn động, mặt đất lún xuống nửa tấc, những vết nứt từ trung tâm phạm vi lan rộng ra xung quanh.

Cả hai rơi vào thế giằng co, thanh niên kia không khỏi ngạc nhiên vì Thiên có thể dùng tay không đối chiêu với hắn.

Nhưng đối với Thiên thì đó là điều hiển nhiên, hắn đã luyện tập cơ thể tới một trình độ nhất định. Đối thủ chênh một hai cái tiểu cảnh giới không thể hơn hắn về thể lực. Ngay bây giờ nếu không dùng bất cứ phòng ngự nào thì một người tu vi Kết Đan Trung kỳ trở xuống có dùng toàn lực đâm dao vào người Thiên sợ rằng dao sẽ bị gãy mất.

“Thể chất bá đạo đấy, ta chưa gặp ai thấp cấp hơn có thể cùng ta đối chiêu, ngươi là người đầu tiên.” Nói rồi thanh niên kia dùng thêm sức, Thiên cảm giác như hắn đang phải chống lại một tảng đá khổng lồ vậy. Mặt đất dưới chân không chịu được mà lún sâu hơn.

Biết nếu cứ thế này mình sẽ bị đè nát, Thiên liền dùng đầu húc vào đầu thanh niên kia khiến đối thủ choáng váng trong giây lát sau đó thì bay lui ra sau một cách thần tốc. Đòn đánh của thanh niên kia cũng nhanh chóng thu hồi.

“Ta không muốn đánh với ngươi, đừng ép ta.” Thiên nhíu mày trầm giọng quát.

Cuộc chiến giữa các Yêu Thú vẫn đang nổ ra quyết liệt, hơn nữa Long Liễu vẫn còn đó. Nếu cứ tốn sức với tên này thì không tốt chút nào.

Thanh niên kia cười nhạt: “Cứ dùng hết sức đi, xem xem ngươi trụ được bao lâu.”

Thiên nhíu mày đảo mắt như nghĩ gì đó, sau đó tung đấm xuống đất gầm lên: “Đừng ép ta Long Hóa!”

Cú đấm cực mạnh khiến cát bụi bay lên bao quanh hắn, thanh niên kia cũng đã sẵn sàng thủ thế. Long Hóa sẽ khiến cho sức chiến đấu tăng mạnh, nếu không đề phòng có thể bị Thiên đánh trọng thương.

Vài giây sau, khói bụi dần tan đi để lại mặt đất trống trơn. Thanh niên kia cay cú gầm lên: “Con mẹ nó, bị chơi xỏ rồi.”

Thiên vì không muốn tốn sức với thằng kia nên đã dịch chuyển ra chỗ khác, vì luyện phép dịch chuyển đến mức xuất quỷ nhập thần rồi nên hắn có thể dịch chuyển gần như ngay lập tức khi có ý nghĩ trong đầu.

Hắn dịch chuyển đến chỗ cô gái áo trắng đang bị thương kia, sau đó hỏi nàng: “Ngươi là người của Long Tộc sao?”

Cô gái áo trắng gật đầu, dáng vẻ đã khá hơn nhưng vẫn vô cùng yếu ớt nói: “Phải, ta là người của Nam Hải Long Cung… cảm ơn ngươi!”

Thiên gật đầu sau đó hỏi: “Vậy ngươi vào đây lâu chưa?”

Cô gái đáp: “Ta mới vào được một tháng!”

“Vào được một tháng? Vậy là những chuyện xảy ra ngoài kia chắc chắn ngươi biết.” Thiên nói, sau đó thả Điêu ra và giao phó cô gái áo trắng cho nó đưa về Hoang Thành Trước.

“Còn chủ nhân thì sao?” Điêu hỏi.

Thiên nói: “Không cần lo cho ta, đem cô gái này về chăm sóc cho kỹ, chúng ta cần.”

Sau khi Điêu mang cô gái đi, Thiên đứng nhìn lên cao nơi Long Châu đang không ngừng qua tay vô số Yêu Thú. Khỉ đột và bạch hổ đã thi nhau nuốt Long Châu rồi bị nổ chết, sau đó Long Châu rơi vào tay một con khỉ nhỏ đang chạy lăng xăng bên dưới.

Nó bắt được Long Châu nhưng không bỏ vào miệng ngay vì rút kinh nghiệm sau khi quan sát đám kia bị nổ nát đầu vì nuốt Long Châu, nó chạy thật nhanh khỏi chiến trường cổ.

Nhưng rất nhanh nó đã bị tấn công và xé xác bởi những yêu thú khác. Vô số yêu thú lao vào dẫm đạp, chồng chéo lên nhau tạo ra một khung cảnh vô cùng hỗn loạn.

Long Châu văng ra một chỗ, một con rắn chỉ to bằng hai ngón tay dài nửa mét vô tình bò tới đó liền há miệng nuốt mất Long Châu rồi chui xuống đống xương trắng lẩn trốn.

Long Châu đã không còn trên mặt đất, các Yêu Thú kia điên cuồng đánh nhau như vì xả tức giận sau đó thì lồng lộn lên đi tìm kiếm.

“Long Châu của ta… không!” Long Liễu hét lên đầy thê lương cùng tức giận, nàng vội lao đi tìm kiếm tung tích của Long Châu.

Lúc này ở chiến trường chỉ còn lại vài yêu thú ăn xác, cùng với một vài kẻ muốn cướp lấy nội đan của chúng.

Lãnh Huyết không quan tâm đến ai, hắn nhảy bổ vào xác bạch hổ rồi điên cuồng ăn. Bạch hổ này cấp cao và sống lâu nên thịt vô cùng bổ dưỡng.

Thiên cũng không chậm chân, hắn đã xuất hiện và nhắm vào nội đan của con khỉ đột cấp Nguyên Anh kia.

Nhưng còn hai yêu thú dạng khỉ khác cũng đang muốn tranh cướp nội đan này, một cuộc chiến nổ ra.

Sau một hồi chiến đấu, Thiên đã chiến thắng và xiên chết hai yêu thú kia. Nhưng hắn cũng mệt mỏi vô cùng vì tiêu hao nhiều sức và pháp lực. Hắn móc nội đan của khỉ đột và hai con khỉ kia rồi cất đi.

Thiên không điên cuồng đi tìm Long Châu như Long Liễu và các sinh vật khác vì hắn biết chính xác Long Châu đang ở đâu. Một nơi mà có lẽ chỉ hắn biết, chính vì thế hắn muốn nơi này phải thật sạch sẽ trước khi hắn đi tìm Long Châu để không ai bám theo.

Nhưng mà hắn còn một chướng ngại cần phải đối mặt, thanh niên đeo rìu kia sau khi quan sát Thiên cùng hai con khỉ ngang cấp chiến đấu cuối cùng cũng lộ diện.

Nhìn thanh niên kia, Thiên không còn sự e dè như trước nữa, hắn cần phải chiến đấu nghiêm túc một trận.

“Ta nói rồi, nếu ngươi không phục tùng Ngưu Ma Vương, ngươi phải chết! Ta không thể để một kẻ có tiềm năng to lớn như ngươi tồn tại lâu hơn được.” Thanh niên kia lộ ra sát ý vô cùng mãnh liệt, hắn đưa tay ra phía sau cầm vào cán rìu.

“Vậy thì chiến!” Thiên cũng lấy Phá Tinh Chùy ra, sau đó sát khí bùng phát.

Hai luồng sát khí bùng nổ cọ xát vào nhau rồi tan biến, tức thì hai bóng người lao về phía nhau như hai viên đạn.

Rầm!

Phá Tinh Chùy với cây rìu hai lưỡi của thanh niên kia cùng là vũ khí hạng nặng nên khi va chạm tạo ra những vụ nổ kinh thiên. Cả hai đánh tới mấy trăm chiêu, cơ thể cả hai cũng đã xuất hiện thương tích.

Lúc đầu thanh niên kia vẫn tự tin rằng mình có thể áp đảo Thiên nhưng càng đánh hắn càng nhận ra một điều hãi hùng, những vết thương của Thiên đang tự động lành lại một cách nhanh chóng.

“Không thể nào!” Thanh niên đó không thể hiểu nổi, gầm lên một tiếng sau đó vung rìu thật mạnh về phía Thiên.

Cú vung mạnh đến mức khiến Thiên tuy kịp né đòn nhưng một cách tay hắn đã bị cắt rời.

“Ta đã gặp vô số đối thủ, mạnh khủng khiếp có, gan lỳ có, ngu ngốc có nhưng không kẻ nào giống như ngươi.” Thanh niên kia không chịu được mà nói, trong lòng hiện rõ một vẻ hưng phấn khó tả.

Thiên nhặt cánh tay bị đứt, đặt vào vị trí ban đầu trước ánh mắt ngỡ ngàng của thanh niên kia, vết đứt nhanh chóng liền lại rồi cử động như bình thường. Thiên cử động cánh tay vừa mới lắp lại một cách vô cùng thoải mái sau đó nói: “Nếu bây giờ ngươi chịu rút lui thì vẫn kịp đấy.”

Thanh niên kia cười lớn: “Hahaha! Ngưu Can ta chưa từng có khái niệm rút lui khi chiến đấu, cho dù chết cũng là trong vinh quang.”

Giọng nói Thiên lạnh lẽo, sát ý ngút trời: “Cơ hội ta cho ngươi cũng chỉ đến nhiêu đó thôi!”

Dứt câu, một cỗ pháp lực điên cuồng vận chuyển trong cánh tay phải của Thiên, rồi cánh tay hắn dần chuyển sang màu đỏ như máu. Lúc này cánh tay của hắn như cơ bắp hơn và cứng rắn hơn rất nhiều.

Long Liễu đang bị hai con yêu thú ngăn cản, chợt nàng có cảm giác rùng mình. Cảm giác như có tiếng rồng ngâm trong tâm trí mình, cảm giác này khiến nàng kính sợ và muốn quy hàng giống như đang ở gần một cấp cao Long tộc nào đó, vượt qua cả Long Vương.

Do hiểu biết khá hạn hẹp về Long Tộc, nên Ngưu Can cứ nghĩ chỉ là Thiên sơn màu cánh tay cho mạnh. Chứ hắn nào biết rằng Thiên có thể dư sức đấm nát đầu hắn.

Nhìn cánh tay cứng rắng chuyển sang màu máu, thành quả sau những thái ngày luyện tập gian khổ Thiên cười lạnh.

Long Lực là một thứ sức mạnh của Long Tộc, nói chính xác hơn là những cá thể mạnh mẽ của Long Tộc mới có thể dùng được Long Lực. Nó tiềm ẩn bên trong mỗi người của Long Tộc nhưng hầu hết không được khai phá, một số ít những kẻ có thể sử dụng Long Lực từ thời kỳ hồng hoang đến giờ đều là những kẻ mạnh khủng khiếp vang danh khắp nơi.

Lúc đầu khi tìm hiểu về Long Lực, Thiên cũng đã rất khó khăn để có thể kích hoạt được nó. Nhưng hắn chỉ có thể kích hoạt một lượng nhỏ đủ bao bọc cánh tay của mình, cũng là nhờ Yêu Khí mạnh mẽ còn sót lại của Ái Vân trợ giúp.

Hắn kích hoạt được hình xăm cũng nhờ Yêu Khí của Ái Vân, hắn kích hoạt được Long Lực cũng nhờ Yêu Khí của Ái Vân, nghĩ đến thôi là muốn ôm ấp cái thân thể mềm mại ấy, hắn nợ nàng quá nhiều: “Ôi nàng đáng yêu quá đi!”

Thiên nắm chặt nắm đấm màu máu, rồi hắn lao về phía Ngưu Can với tốc độ bàn thờ. Ngưu Can giật mình khi tốc độ của Thiên còn nhanh hơn cả lúc trước vội mang rìu ra đỡ.

Keng!

Nắm đấm và mặt rìu va chạm nhưng lại có tiếng như kim loại cứng va chạm vào nhau. Cú va chạm mạnh đến mức đất đá cùng xương trắng phạm vi ba trăm mét xung quanh bị xới tung lên.

Dùng hai tay đỡ rìu, cơ thể Ngưu Can bị đẩy lùi về phía sau tới gần trăm mét, máu trong miệng hộc ra. Cả cây rìu và hai tay hắn vẫn đang không ngừng rung lên do chấn động quá mạnh.

Một đấm này khiến Ngưu Can mặt biến sắc hoàn toàn, hắn không thể nghĩ ra kẻ nào bằng cấp có thể đánh hắn ra nông nỗi này chứ đừng nói là cấp thấp hơn như Thiên.

“Tên này đúng là quái vật! Phải mau chóng chuồn thôi.” Trong đầu lóe lên suy nghĩ, Ngưu Can nhân lúc bụi đất vẫn còn mây mù giăng lối hắn liền bỏ chạy.

Thiên không có hứng đuổi theo, chỉ là hắn muốn làm việc quan trọng hơn là đi tìm Long Châu. Do bây giờ Long Châu bị nuốt mất nên phạm vi ảnh hưởng của nó nên tâm trí yêu thú ở khoảng cách xa cũng bị giảm đi nhiều.

Lúc này ở Hoang Thành, Ngân Nguyệt đang vùng vẫy tìm cách thoát khỏi xiềng xích để có thể tới chỗ Long Châu thì đột nhiên bất động, ánh mắt trở lại như ban đầu rồi ngẩng lên như không hiểu tại sao lại như thế.

Cản đàn Ngân Lang cũng như vậy, Tô Mị thở phào một hơi trên tay bế Tuyết Linh mũm mĩm đáng yêu đang ngủ, nàng thầm nói: “Có vẻ cha của nhóc đã làm được!”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216

Thể loại