Cuộc đại chiến ở nơi này chỉ mới tạm chấm dứt, Thiên tìm đến một nơi không có gì bất thường trên mặt đất sau đó đào lỗ chui xuống bên dưới.
Trên chiến trường hoang này còn lại vô vàn xác chết, và một kẻ còn sống và đang ăn ngấu nghiến cái xác to lớn của bạch hổ.
Lúc này trên bầu trời xuất hiện một chiến thuyền, giống như thuyền buồm nhưng lại có thể bay trên trời như máy bay.
Chiến thuyền toàn thân phủ màu đỏ và hoa văn hình lửa, trên những cánh buồng cũng có hoa văn một ngọn lửa đang cháy.
Người trên thuyền đang thăm dò chiến trường bên dưới, tất cả chỉ còn lại sự im lặng.
Do ban nãy chịu ảnh hưởng từ lớp phòng ngự hóa đá của Long Châu nên chiến thuyền không dám tiến lại gần.
Một cô gái xinh đẹp mặc bộ khôi giáp màu đỏ đang đứng trước mũi chiến thuyền, đôi mắt phượng đang quan sát chiến trường loang lỗ máu tanh và xác chết, nơi này đã xảy ra trận chiến rất ác liệt.
Một tên lính chạy tới báo cáo: “Báo! Thưa tướng quân, không dò ra tung tích của bảo vật.”
Cô gái xinh đẹp khẽ nhíu mày, nàng cất giọng lạnh lùng nhưng khiến người nghe cảm thấy thoải mái vô cùng: “Cho binh lính xuống thăm dò, có phát hiện gì lập tức báo lại.”
“Rõ!” Tên lính kia tuân lệnh, hắn chỉ đứng gần vị nữ tướng quân xinh đẹp này thôi cũng đủ cảm thấy trên đời này không gì là sung sướng bằng, sau đó nhanh nhẹn đi làm nhiệm vụ.
Rất nhanh sau hàng loạt sợi dây được thả từ chiến thuyền xuống dưới đất, khoảng vài chục chiến sĩ mặc giáp đỏ theo dây tụt xuống rồi tỏa ra thăm dò.
Nhìn những xác yêu thú đủ kích thước đủ chủng loại nằm khắp nơi, những chiến sĩ kia cũng rùng mình vì độ khủng khiếp của trận chiến.
Họ dùng giáo rạch bụng những cái xác để tìm kiếm nội đan, cũng thu hoạch được kha khá.
Chợt trong cái xác khổng lồ của bạch hổ có thứ gì đó nhúc nhích khiến những chiến sĩ kia hoảng sợ, tưởng rằng có quái vật liền tập hợp lại rồi chĩa giáo về phía đó.
Trong vũng máu ở lồng ngực rách toang của bạch hổ, một thân hình cơ bắp phủ đầy máu tươi dần ngoi lên khiến cả đám khiếp hãi. Có người sợ hãi lập tức bắn pháo hiệu cho chiến thuyền.
Vị nữ tướng quân xinh đẹp kia sau khi nhìn thấy pháo hiệu liền đứng từ mũi thuyền nhảy xuống dưới. Sau lưng nàng xuất hiện một đôi cánh Phượng Hoàng đỏ rực như lửa, mạnh mẽ vỗ đôi cánh nàng tiến về phía binh lính của mình.
Sự xuất hiện của nàng khiến đám lính vừa hâm mộ vừa thèm khát nhìn không chớp mắt. Dưới bộ khôi giáp kia chắc chắn là một cơ thể phi thường quyến rũ khiến bao nam nhân mê mệt.
Trái với nét hâm mộ của binh lính giành cho mình, cô gái chỉ chú ý đến người đang từ trong vũng máu đi ra.
Lãnh Huyết sau khi ăn no nê, hắn nổi hứng cởi đồ ra tắm máu theo đúng nghĩ đen. Mải tắm không để ý mình bị bao vây, hắn dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn đám lính trước mặt rồi hù dọa: “Cút không ta ăn thịt cả lũ bây giờ!”
“Thằng này hỗn! Không thấy tướng quân của bọn ta đang ở đây sao?” Một tên lính hung hăng nói, sau đó nhìn lên nữ tướng quân đang bay lơ lửng trên không.
Nhưng lúc này vị nữ tướng quân kia đang quay mặt đi chỗ khác, gương mặt băng lãnh lại lộ ra một màu hồng hiếm thấy làm chúng sinh điên đảo. Sao? Kẻ nào đã làm cho vị nữ tướng quân xinh đẹp này phải lộ ra gương mặt thiếu nữ xấu hổ đó.
Rồi đám lính nhìn lại Lãnh Huyết, té ra tên này mới tắm xong nên không mặc đồ, máu chỉ ngập gần tới hông hắn nên có thể thấy thằng em nhuốm máu của hắn lấp ló giữa chân, một nửa bị máu che mất.
Đám lính lập tức bạo động một phen: “Thằng khốn, mày dám dùng chiêu này dụ dỗ tướng quân.”
“Ôi không, đôi mắt của tướng quân đã bị vấy bẩn, ta nguyện chăm sóc cho nàng cả đời.”
“Còn lâu nhé, tao xí trước rồi!”
“Mày tuổi, cút.”
Nhìn đám lính như thiểu năng đang cãi nhau vì mình, cô gái không khỏi vỗ chán sau đó thì từ từ hạ xuống không nhìn trực tiếp vào Lãnh Huyết rồi dùng giọng nói lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai? Mặc đồ vào trước đã.”
Lãnh Huyết lấy một tấm vải quấn tạm che hạ thân, sau đó ngồi lên bàn chân của bạch hổ rồi nhún vai trả lời: “Sao hả? Định nhân lúc ta không phòng bị mà đánh lén sao?”
Cô gái ánh mắt đã di chuyển đến gương mặt Lãnh Huyết, nàng không còn nét ngại ngùng nữa mà giới thiệu: “Chắc ngươi là người ở bên ngoài vào đúng không? Ta tự giới thiệu ta là người của Hỏa Thần Điện đang trong lúc làm nhiệm vụ.”
Lãnh Huyết nhíu mày rồi hỏi: “Hỏa Thần Điện? Ngươi gia nhập thế lực đó và trở thành tướng quân rồi cơ à hỡi Công Chúa!”
Sau đó Lãnh Huyết nhìn nét mặt của nàng rồi nhún vai: “Chắc ta nhận lầm rồi! Ngươi không thực sự là Công Chúa của Sinh Huyền Quốc.”
… Bạn đang đọc truyện Tây du tại nguồn: http://truyensex68.com/tay-du/
Tại một hang động sâu trong lòng đất, hang động có ánh sáng do có những viên thạch anh ẩn hiện trên vách hang.
Ở giữa hang lúc này có một con rắn nhỏ đang quằn quại đau đớn, nó chính là con rắn đã nuốt Long Châu.
Lúc này cơ thể nó bắt đầu bị Long Châu ảnh hưởng. Từ một con rắn nhỏ dài nửa mét dần to lên đến một mét, sau đó là mọc chân và bờm giống như Giao Long.
Màu sắc vảy cũng dần chuyển sang màu nước đái, cả quá trình này chỉ kéo dài hơn một phút và khiến nó vô cùng đau đớn thống khổ.
Ban đầu chỉ là con rắn mới vài tháng tuổi, bị Long Châu thu hút kiếm chác chút đỉnh ai dè Long Châu lại rơi ngay vào mồm, bảo là may nắm thì cũng cực là may nắm còn hỏi có khổ không thì chắc chắn là rất khổ.
Sau một hồi quằn quại, con nửa rắn nửa rồng này đã bớt đau đồng thời linh trí đang được khai thông, ban đầu chỉ là con rắn bình thường giờ đã có thể biết chút suy nghĩ. Biết nguy hiểm mà tránh, biết nơi tốt mà tìm đến.
Đây mới chỉ là bước đầu của sự tiến hóa mà Long Châu mang lại, nội trong vòng 7 ngày nó có thể sống sót thì Long Châu sẽ thuộc về nó.
Trong lúc con rắn đang khai thông linh trí, đột nhiên trần hang rung lên dữ dội rồi vô số đất đá bị đùn xuống để lộ một cái hố. Từ trong hố một bóng người từ từ bay xuống, ánh mắt chăm chú nhìn con nửa rồng nửa rắn trước mặt.
Con rắn sợ hãi tính đào đất chui xuống nhưng bây giờ cơ thể nó không phù hợp cho việc đào hang nữa nên không thể đào. Lúc này linh trí đã khai thông tới mức sánh ngang một đứa trẻ 10 tuổi và có thể nói tiếng người.
“Xin ngài tha cho ta, ta nguyện làm trâu ngựa theo ngài, xin đừng giết ta ta chỉ lỡ nuốt nó thôi mà.” Từ miệng con rắn phát ra tiếng kêu thảm thiết khiến cả nó và Thiên đều ngớ ra.
Giai Kỳ hiện lên trên vai Thiên, kêu meo meo nói: “Xem ra con rắn này tốt số thật, nó đã tiến hóa rồi.”
Thiên thì tiến đến tóm lấy đuôi con rắn rồi dốc ngược lên sau đó ngạc nhiên nói: “Ô, nó từ rắn mà hóa rồng sao? Vảy còn màu vàng.”
Giai Kỳ đáp: “Vảy vàng thì chắc là Kim Long, đừng giết giữ lại làm thú cưng đi.”
Nghe vậy con rắn vội vã van xin cầu khẩn: “Ngài quả là anh tuấn phi phàm, ta xin đi theo ngài hầu hạ ngài từ A – Z.”
Thiên nhíu mày, còn Giai Kỳ thì bay xuống gần vào mặt con rắn khiến nó run rẩy: “Mèo đại ca, chị muốn em làm gì cho chị em cũng làm huhu.”
“Ta là Linh Miêu, giữ lại tên này nhé Thiên, để hắn làm đệ của ta.” Giai Kỳ quát to, sau đó quay sang Thiên liếm mép nói.
Thiên hỏi: “Còn Long Châu?”
Giai Kỳ đáp: “Long Châu ở trong bụng tên này, thích thì moi ra là được hihi.”
“Má ác vãi!” Con rắn la toáng lên sau đó vùng vẫy muốn thoát nhưng bị Thiên bóp cổ.
Thiên đe dọa: “Hay là thịt quách con này đi, nhìn nó vô dụng quá.”
Rắn ta nghe thế thì mặt mày tái mét vội nói: “Ấy đừng em không vô dụng đâu tha cho em huhu.”
Bấy giờ Thiên chỉ là trêu nó, thực ra hắn đã sớm biết nó đang tiến hóa thành Kim Long.
Trong truyền thuyết thì Kim Long rất mạnh, có thể nói là một trong những con rồng mạnh nhất của Long Tộc. Long Hoàng cha của Long Tộc cũng là một con Kim Long.
Hắc Long, Bạch Long, Xích Long, Thanh Long cũng là những con rồng mạnh mẽ nhưng không thể so sánh với Kim Long. Từ xa xưa chỉ có duy nhất 1 Kim Long xuất hiện đó chính là Long Hoàng.
Dù mới chỉ là trong hình dạng sơ khai nhất của Kim Long nhưng mà con rắn này rất có thể sẽ trở thành một Kim Long thực sự, giữa một là giết nó lấy Long Châu rồi trở lên mạnh mẽ ngang với các Long Vương và hai là sở hữu một con pet có thể mạnh ngang với vô số Đại Thần Tiên trên Thiên Giới thì không khó để Thiên lựa chọn.
“Mày! Từ giờ theo ta làm thú cưng, nghe sự sai khiến của Giai Kỳ nghe chưa.” Thiên bóp cổ Kim Long rồi đe dọa.
Nghĩ đến cảnh bản thân cầm kiếm đứng trên đầu Kim Long bay giữa trời oai phong lẫm liệt, Thiên thầm cười tủm.
Con rắn vội vã gật đầu: “Vâng Vâng đội ơn anh đẹp trai!”
Giai Kỳ có vẻ đang suy nghĩ gì đó, nàng kêu lên: “Ngươi có màu vàng như nước tiểu, gọi là Tiểu Kim đi haha.”
“Ách!” Tiểu Kim tái mặt vì quả tên bốc mùi.
Thiên bật cười: “Không ngờ ngươi lại có thể nghĩ ra cái tên hay và độc đáo như vậy, gọi nó là Tiểu Kim ổn đấy.”
“Không, không ổn chút nào.” Tiểu Kim lắc đầu nguầy nguậy, tức mà không làm được gì.
Giai Kỳ trừng mắt: “Ngoan thì sẽ bị thương, hư thì sẽ được phạt đó.”
“Dạ dạ em biết rồi!” Tiểu Kim bị sát khí của Giai Kỳ dọa cho té đái, vội vã nghe lời.
Sau khi thu xếp xong xuôi, Thiên tóm đuôi Tiểu Kim rồi bay lên từ hố đã đào trước đó.
Do mới nuốt Long Châu không lâu nên Tiểu Kim vẫn yếu như sên và cần được bảo vệ. Bây giờ đã là pet của Thiên và đệ của Giai Kỳ rồi nên sẽ được hai người bảo vệ.
Sau khi ngóc đầu khỏi hố và nhìn thấy trên trời có một chiến thuyền dài hơn trăm mét màu đỏ có hoa văn lửa, Thiên tái mặt vội chui xuống hang rồi đào hầm đi cho an toàn.
Ở dưới lòng đất thì tránh được sự tấn công của các Yêu Thú trên mặt đất, nhưng trong lòng đất cũng có một vài gương mặt tiêu biểu trong làng đáng sợ.
Nằm trên vai Thiên, Giai Kỳ quay sang nói với Tiểu Kim cũng đang vắt thân ở bên vai còn lại nói: “Tiểu Kim, 7 ngày sau ngươi có thể an toàn không bị yêu thú nào truy sát. Đến lúc đó ngươi phải toàn tâm toàn ý đi theo ta biết chưa.”
“Dạ em biết rồi!” Tiểu Kim đáp với vẻ ngoan ngoãn nhưng trong lòng thầm mắng: ” Theo cái má mày, đợi 7 ngày là ta chuồn. Ta là hiện thân của Kim Long vô địch thiên hạ, tới lúc đó một chân ta sẽ đè bẹp hai đứa bay.”
“Ồ thế à?” Giai Kỳ quay sang hỏi.
“Dĩ Nhiên!” Tiểu Kim đáp đầy đắc ý, nhưng sau đó mặt đần ra quay sang nhìn Giai Kỳ, trong lòng đầy lo sợ hỏi: ” Ủa, chị hỏi em cái gì?”
Giai Kỳ có thể đọc được suy nghĩ của Tiểu Kim thông qua một thủ thuật đặc biệt, nàng vô tư vươn vai rồi nói với Thiên: “Meo! Tên này muốn mượn chúng ta làm bảo kê, 7 ngày sau chạy trốn, còn nói sẽ đạp bẹp hai ta như đạp chó.”
“Ấy, em nào dám!” Tiểu Kim chưa kịp phân trần đã bị Thiên bóp cổ lôi ra trước mặt. Sau đó ngón tay Thiên vẽ vời một hình thù kỳ lạ trên không sau đó yểm lên đầu Tiểu Kim.
Nô lệ Nguyền Ấn!
Ngay sau khi trúng ấn, Tiểu Kim ngoan ngoãn bò lên vai Thiên nằm im. Tuy trong đầu nó đã lên kế hoạch chạy trốn nhưng chẳng hiểu sao bản thân không còn nghe lời nữa.
Không biết đã trôi qua bao lâu trong lòng đất, Thiên đào hầm đâm xuyên qua một hang động lớn tối đen, vì tiếng động đã đánh thức chủ nhà khiến một cặp mắt đỏ ngầu xuất hiện trong bóng tối.
Một tiếng gầm kinh thiên phát ra, sinh vật kia lao tới tấn công Thiên.
Rầm!
Óe!
Hang được thắp sáng bởi lửa của Thiên, nằm ngay đơ trên đất lúc này là một con bò sát quá cỡ, tiếc là nó chỉ có tu vi Trúc Cơ nên bị Thiên vả cho cái bất tỉnh luôn.
Thấy Thiên một vả ngất con bò sát, Tiểu Kim lại càng không có ý định dám bỏ trốn nữa.
Bây giờ Thiên chỉ có thể tìm nơi an toàn để trốn cho đến hết 7 ngày. Về Hoang Thành cũng không được bởi vì Long Châu trong người Tiểu Kim sẽ làm cho đàn Ngân Lang và Ngân Nguyệt mất đi lý trí lao vào tranh đoạt.
Chọn luôn hang của con bò sát kia làm chỗ nghỉ chân, ngủ được vài tiếng thì chợt hang rung trấn dữ dội.
Ngay sau đó một cái đầu của con rết khổng lồ thò vào gầm lên chói tai, Thiên đem theo Tiểu Kim và Giai Kỳ chạy như chối chết trong lòng đất tốt đen.
Lúc này ở trên mặt đất, vô số Yêu Thú đã ngời thấy mùi của Long Châu phả ra từ lòng đất thì điên cuồng đào bới. Theo sự di chuyển của Thiên và Tiểu Kim nên đám yêu thú kia cũng cứ đào được một khoảng lại đào chỗ khác. Khiến bề mặt thảo nguyên lởm chởm toàn là lỗ đào bở.
Long Liễu lúc này đang đứng trên một ngọn cây, nàng nhắm mắt cảm nhận khí tức từ Long Châu tỏa ra do đã từng có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với Long Châu.
Vì Thiên đang bị con rết to chà bá tu vi Nguyên Anh dí như chối chết mà không tính toán được hướng mình đào là đang chếch lên một ít so với đường thẳng ban đầu, cứ cái đà này thì hắn sẽ ló đầu lên mặt đất trong khoảng thời gian nữa.
Long Liễu đã xác định được vị trí chính xác của Long Châu, nàng ta vội lao về phía mặt đất cách đó khá xa rồi tung chưởng xuống mặt đất.
Lập tức một vụ nổ khủng khiếp xảy ra. Đất đá văng tứ tung, bụi mù cả một khoảng thảo nguyên rộng lớn.
Một hố sâu mấy chục mét lộ ra, bên dưới là con rết khổng lồ đang bị đất đá đè nửa người đang tìm cách thoát ra. Thiên bị đánh văng lên cao sau đó hắn mượn đà mà rơi xuống rút Hạo Thiên Kiếm ra đâm thủng đầu con rết khiến nõ vùng vẫy một hồi rồi chết.
Tiện tay Thiên moi nội đan của nó cất đi, gì chứ mấy nội đan của yêu trùng cao cấp thế này làm sao bỏ phí được.
Chợt hắn dựng tóc gáy vì cảm nhận nguy hiểm đang đến gần, phía sau hắn là Long Liễu đang tỏa ra sát khí đùng đùng: “Tên kia, không ngờ ngươi lại nuốt Long Châu của ta, ta sẽ mổ bụng ngươi để lấy nó.”
Cùng lúc đó, vô số Yêu Thú ầm ầm lao đến từ tứ phía, bao vây lấy Thiên ở chính giữa.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216