Nghi thức cúng viếng đã hoàn tất, người đứng đầu thị trấn này là một người đàn ông, gã theo chân những người đàn ông vác con thuyền độc mộc chứa cô gái tới bờ sông.
Con thuyền được thả xuống dòng nước nhưng vẫn còn buộc dây mà chưa được trôi đi, cô gái ngồi trên thuyền không khóc bởi điều này nàng đã biết sớm muộn cũng xảy đến với mình, nàng chỉ tiếc cho tuổi xuân còn phơi phới, chưa được đến nơi mình muốn đến, chưa được yêu người mình muốn yêu.
Nàng nằm dài trên thuyền, mắt nhắm lại chờ đợi cái chết, nàng hy vọng sự hy sinh của mình sẽ đuổi lấy sự bình yên cho người dân trong thời gian sắp tới.
“Hỡi Thần Sông đáng kính, chúng tôi dâng lên cho ngài thứ ngài yêu cầu, xin hãy nhận lấy và để mọi người được yên ổn!” Người đàn ông đứng trước bờ sông dang tay nói lớn như để Yêu Quái dưới sông nghe thấy.
“Hãy nhớ hầu hạ tốt cho Thần Sông!” Người đàn ông nói với cô gái trên thuyền, dù biết điều chờ đợi trước mắt nàng chỉ là cái chết.
Trên bờ người nhà cô gái khóc lóc thảm thiết, người dân nhìn thấy cũng đau lòng nhưng không có biện pháp gì khắc phục.
Sau đó người đàn ông ra hiệu cắt dây, hai người khác cầm kéo cắt đứt hai sợi dây buộc chiếc thuyền để nó trôi theo dòng nước, thuyền xa bờ dần, cô gái nằm trên thuyền đã chuẩn bị cho cái chết, nước mắt lăn xuống long lanh như viên pha lê.
Thiên lúc này đã có mặt tại bờ sông, hắn núp sau một lùm cây rậm rạp. Long Thư vẫn ngồi trên nóc nhà chờ động tĩnh, nàng chắc rằng Thiên không cần mình giúp.
Con thuyền nhỏ trôi ra giữa sông chợt gặp xoáy nước, mọi người trên bờ hốt hoảng sợ hãi vì biết Thần Sông mà họ sợ hãi đã đến và chuẩn bị nhận lấy lễ vật.
Thiên lúc này nhảy ào xuống nước, hắn lặn như ngư lôi về phía xoáy nước. Trong làn nước đục ngầu hắn vẫn nhìn thấy một bóng đen to lớn đang há miệng chuẩn bị nuốt trọn chiếc thuyền cùng cô gái.
Không để điều này xảy ra, Thiên lấy Liên Cơ Nỏ ra bắn một mũi tên có tẩm thuốc về phía Thủy quái. Mũi tên ghim vào phần đuôi của thủy quái khiến nó giật mình chuyển hướng sang Thiên, đúng như theo miêu tả của Long Thư, con thủy quái này có ngoại hình tương tự Quỷ Ngư xuất hiện ở Bắc Hải Long Cung, tuy nhiên chắc do sống ở vùng sông nước lâu nên cơ thể nó phủ thêm một lớp rêu.
Thủy quái chuyển hướng sang Thiên, nó gầm lên cùng bàn tay đầy vuốt sắc vả mạnh về phía hắn, Thiên vung kiếm chém đứt cánh tay của nó rồi túm đầu nó đấm một cú trời giáng.
Trên mặt sông lúc này nước bắn tung tóe, chiếc thuyền đã bị lật, một vùng nước chuyển sang màu đỏ ngầu khiến người dân khiếp sợ.
Thủy quái bị Thiên phang ngất lịm, hắn bơi đến đỡ lấy cô gái đang chìm xuống đáy sông, cô gái lúc này đang vùng vẫy trong làn nước, nàng co giật rồi ngất do thiếu oxi.
Thiên như chàng tiên cá trong cổ tích, một tay đỡ eo nàng một tay nâng mặt nàng lên rồi đặt vào môi nàng một nụ hôn, với mục đích truyền không khí cho nàng mà thôi.
Được nhận không khí, cô gái bừng tỉnh trong vòng tay của Thiên, là người vùng sông nước nên nàng bơi khá tốt nên có thể mở mắt và nhìn thấy người cứu mình.
Thiên nhìn nàng nói: “Đừng động đậy!”
“Trời ạ đúng là nhân ngư sao? Biết nói chuyện dưới nước luôn!” Cô gái mường tượng.
Thiên một tay ôm eo nàng một tay túm đầu thủy quái lặn theo bòng sông bơi đến nơi thật xa không có ai.
Trong lúc đó, cô gái lại hết không khí là ra hiệu với Thiên rằng mình sắp ngạt. Thiên vì hai tay đều đang bận đành nói: “Chu môi ra.”
Cô gái không có thời gian để xấu hổ, nàng chu môi để Thiên truyền thêm không khí rồi cả hai tiếp tục lặn đến khi tới một nơi vắng vẻ. Thiên vứt thủy quái lên bờ, đặt cô gái xuống sau đó tiến đến chỗ thủy quái xem xét.
Nhìn nó xấu xí cùng cực, trong ghi chép về các loài thủy quái thì không hề có loài này, chứng tỏ chúng là loài đột biến. Thiên thấm máu trên vết thương của nó cho vào lọ rồi cất đi, trong khi hắn đang tỷ mỉ xem xét thủy quái thì cô gái được hắn cứu lúc này cảm thấy lạnh liền hắt xì khiến Thiên chú ý, hắn quay đầu lại thì xém té ngửa bởi lớp quần áo kia của nàng khi bị lướt lại để lộ ra hầu hết phần cơ thể nhạy cảm kích thích.
Nhận ra tình trạng hiện tại của bản thân, cô gái xấu hổ che đậy. Thiên tiến đến lấy áo choàng trong Giới Chỉ ra khoác lên cho nàng sau đó nói: “Được rồi đấy… đi đi!”
Đúng lúc này Long Thư xuất hiện, thấy Thiên vừa giúp cô gái lạ kia che đi cơ thể ướt sũng thì nổi cơn ghen. Nàng liền lên tiếng: “Thế nào rồi?”
Thiên đáp: “Khá giống… ta nghĩ cùng là một loài.”
Long Thư vừa tiến tới vừa dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn cô gái lạ kia sau đó đưa tay lấy khăn lau nước còn đọng lại trên mặt Thiên một cách vô cùng tình tứ.
“Làm gì đấy?” Thiên ngạc nhiên hỏi.
Long Thư liếc nhìn cô gái như muốn nói đừng có mơ, sau đó nàng đáp lời: “Ta lau mặt cho phu quân thôi mà!”
Ách!
Thiên hiểu Long Thư đang cố tỏ ra thân mật để dằn mặt cô gái kia nhưng làm thế thì hơi quá rồi.
Hắn nhìn Quỷ Ngư nằm bất động kia sau đó nói: “Thần Sông đi đời rồi! Bây giờ nơi này cần một Thần Sông thực thụ.”
Thấy Thiên nói khó hiểu, Long Thư hỏi: “Ý ngươi là sao?”
“Ngươi sẽ thành Thần Sông của nơi này.” Thiên nói.
“Gì? Ta không muốn.” Long Thư bực mình lảng tránh.
Thiên cười nói: “Ngươi có một tấm lòng tốt, ngươi nhờ ta đến không chỉ để bắt thủy quái về nghiên cứu, cái ngươi muốn là giúp người dân thoát khỏi khổ đau!”
“Ta… Ta!” Long Thư nói lắp, nàng quả thực bị Thiên nói trúng.
“Với tư cách là Tông Chủ, ta muốn ngươi trở thành Thần Sông ở nơi này giúp đỡ mọi người… đó là điều ta muốn và hy vọng ngươi cũng muốn điều đó.”
Nói xong Thiên tiến đến nhắc nhở với cô gái kia: “Nhớ này, người cứu cô không phải ta mà là nàng ấy!” Vừa nói hắn vừa chỉ tới Long Thư.
Cô gái gật đầu ra vẻ đã hiểu, rồi một lúc sau lên tiếng: “Cảm ơn ân nhân đã cứu mạng… tôi có thể làm gì để báo đáp ngài!”
Thiên chợt nảy ra một ý, hắn gật đầu: “Ha ha thực ra ta ngoài tốt bụng ra còn rất rộng lượng, nếu cô gái đây muốn báo đáp thì dễ thôi, về nói với dân trong thị trấn rằng có một vị Thần Sông đã giết chết thủy quái, nhớ mô tả vẻ đẹp của nàng ta nhé.”
Long Thư lắc đầu ngao ngán, nàng bèn phải chấp hành mệnh lệnh Thiên đề ra. Để cho giống với một Thần Sông đúng nghĩa, Long Thư bắt đầu quá trình Long Hóa, cơ thể biến đổi, váy áo biến thành vảy rồng, tay chân biến thành long trảo. Trong thoáng chốc nàng đã hóa thành Long Hình, thân hình thon thả đặc trưng của rồng cái, dài 20 mét, vảy lấp lánh ánh bạc, đầu rồng tuy cực kỳ uy vũ nhưng vẫn mang nét nữ tính dịu dàng.
Sau khi hóa thành rồng, Long Thư cõng theo cô gái kia bơi theo dòng sông trở về nơi mà nàng bị thả xuống. Lúc này người dân đã tản tác hết, chỉ có một đứa bé đang đứng đó nhìn thấy hét toáng lên.
“THẦN SÔNG TRẢ HÀNG… THẦN SÔNG TRẢ HÀNG!”
Theo như kịch bản thì Long Thư sẽ để cô gái lên bờ sông rồi nhào lộn các kiểu ra thị uy cho người dân thấy, nhưng nàng lại ném cô gái xuống nước cho tự bơi vào bờ còn bản thân thì lặng lẽ lặn xuống biến mất trước mắt mọi người.
Thấy cô gái được trả lại một cách nguyên vẹn, mọi người ồ ra hỏi han các kiểu, người nhà của cô gái thì xúc động không thôi bởi vì nghĩ rằng chắc chắn cô đã chết trong tay thủy quái.
“Tiểu Màn Thầu, con gái của ta huhu!” Mẹ nàng khóc nấc lên ôm trầm lấy con gái.
Người đàn ông đứng đầu thị trấn tiến đến lo lắng hỏi: “Mọi chuyện là như thế nào vậy? Thần Sông không chấp nhận hiến tế nữa sao?” Gã cũng chỉ là đang lo lắng cho sự an nguy của dân mà thôi.
Tiểu Màn Thầu đáp: “Lúc đó cháu cứ nghĩ mình sắp bị nuốt mất, ai ngờ Thần Sông thật đã cứu cháu và cắn chết thủy quái.”
Và thế là câu chuyện bạch long cứu người cứ thế truyền tai nhau, đến cả đứa trẻ con cũng biết việc này. Bọn họ từ nay sẽ không phải hiến tế bất kỳ ai cho thủy quái nữa, một buổi tiệc linh đình được mở ra.
Thiên ở lại bờ sông đem Quỷ Ngư kia nhốt vào giới chỉ, hắn sẽ đem về tông môn để nghiên cứu về nguồn gốc của con quái này.
Tối đó trong lúc buổi tiệc diễn ra, Thiên và Long Thư sau khi cải trang đã hòa vào đám đông để tận hưởng buổi tiệc.
“Nhìn họ xem vui vẻ biết bao!” Thiên vừa phiêu theo điệu nhạc do người dân hát hò vừa nói.
“Ngươi nói cũng đúng… giúp người cũng có cái hay!” Long Thư nhìn mọi người vui vẻ nhảy múa hát hò đồng tình nói.
Sau đó ánh mắt nàng chuyển đến Thiên, hắn thì đang mải nhìn lũ trẻ chạy nhảy. Một sự ham muốn từ tận đáy lòng nàng thèm khát bấy lâu nay đang réo gọi, nhân cơ hội hắn không chú ý nàng liền nhón chân thơm lên má hắn một cái thật nhanh giống như sợ bị phát hiện.
Nhận được cái thơm má tự nguyện từ người đẹp, Thiên sướng run người rồi chủ động nắm tay nàng khẽ nói: “Có lẽ do cùng có huyết mạch Long tộc chảy trong người nên mỗi khi ở cạnh ngươi ta đều muốn bảo vệ ngươi!”
Nghe những lời của Thiên, Long Thư đỏ mặt rồi thú nhận: “Thực ra ta cũng như ngươi, mỗi lần ở cạnh ngươi đều có cảm giác muốn được ngươi bảo vệ, muốn được che chở.”
“Là do huyết mạch sao?” Thiên vu vơ hỏi.
“Không phải… là do bản tính giống loài.” Long Thư đáp, phái nữ Long tộc nói riêng…
Và đối với Long Thư đều giống nhau, họ sẵn đã mang trong mình bản tính thích được dựa dẫm và che chở bởi phái mạnh Long Tộc, và cũng giống bao nhiêu nữ nhân ở các chủng tộc khác thì họ có quyền lựa chọn.
Long Thư đã lựa chọn Thiên, nói đúng hơn là nàng đã yêu hắn ngay từ lúc hai người cùng nhau sát cách chiến đấu thập tử nhất sinh tại Bắc Hải Long Cung, ấn tượng hắn để lại cho nàng là một người dũng cảm, thông minh, giàu tình thương.
Long Thư suy nghĩ gì đó, nàng không biết có nên tiết lộ với Thiên về việc này hay không, sau vài giây đắn đo nàng cũng đành nói: “Sau khi ngươi rời khỏi Bắc Hải, ta đã hỏi phụ hoàng và các trưởng lão trong tộc về Huyết Mạch Long Hoàng của ngươi.”
“Kết quả thế nào?” Thiên vội hỏi, hắn vô cùng tò mò về dòng máu chảy trong người mình.
Long Thư kể: “Phụ hoàng kể, Long Hoàng là Long Tổ của Long tộc, ngài lập ra yêu giới và đứng đầu Yêu Giới… mà Yêu Giới có thực lực mạnh ngang bằng với Thiên Giới, huyết mạch của ngươi phụ thân ta cũng không dám khẳng định nhưng ông ấy nói rằng nếu có cơ hội hãy mời ngươi về nhà ta một chuyến để ông ấy xác minh.”
Nhắc tới mấy cái Long Cung, Thiên căn bản là không có hứng thú. Vậy nên hắn từ chối khéo và hẹn nàng dịp khác sẽ xuống thăm cha nàng.
Cảnh giác bao giờ cũng là tốt, biết đâu khi xuống đó và bị xác minh ra thứ gì đó khủng khiếp (main chính chẳng hạn) thì biết đâu đó mấy tên trưởng lão lại nổi lòng tham bắt nhốt hắn thì sao?
Có lẽ đây cũng là lần cuối hắn nói về vấn đề huyết mạch với nàng và còn dặn dò nàng không được kể thêm cho ai nữa, mặc kệ mấy lão già của Bắc Hải.
“Long Thư này! Có phải ngươi đang theo dõi ta? Theo yêu cầu của cha ngươi?” Thiên chợt làm mặt nghiêm trọng hỏi, giọng hắn trầm trầm lạnh sống lưng.
Câu hỏi của Thiên khiến Long Thư giật mình, quả thực nàng lên bờ với mục đích chủ yếu để tiếp cận, theo dõi và nếu có cơ hội thì đem hắn về Bắc Hải. Tuy nhiên Long Thử chỉ tuân lệnh bởi một lý do duy nhất là có thể gặp lại Thiên.
Nàng thở dài không giấu diếm: “Đúng như vậy! Nhưng ta chưa hề tiết lộ chút thông tin nào của ngươi cả… ta thực hiện nhiệm vụ này chỉ vì…”
Nói đến đây nàng khựng lại, gò má đỏ lên, nắm tay siết chặt. Rõ ràng nàng bị ép phải làm điều nàng không muốn làm với người nàng thầm yêu, nàng bị rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
“Tại vì??” Thiên đang chờ đợi câu trả lời của nàng, hắn có thể đoán được đáp án nhưng hắn muốn nàng tự nói ra.
Long Thư lúng túng, nàng sợ khi bản nói ra sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ được giao dẫn đến bị phạt, nặng nhất có thể vĩnh viễn giam cầm nơi Bắc Hải lạnh giá. Còn nếu nàng không nói thật thì với một kẻ đầu óc như Thiên hắn cũng sẽ đoán ra, nếu hắn biết nàng nói dối hắn thì sẽ không để nàng vào mắt nữa.
“Bởi vì ta không muốn ngươi bị họ bắt… họ nói rằng sẽ bắt ngươi lại, lấy máu của ngươi đem làm thí nghiệm. Nếu họ thành công sẽ tạo ra một thế hệ mới vượt trội, có thể sánh ngang với các thiên tài của các thế lực trong trời đất, họ nói đặt trọng trách này cho ta, Bắc Hải thịnh hay suy cũng trong tay ta… nhưng cái ta quan tâm không phải mấy thứ đó.” Long Thư kể, Thiên có thể cảm nhận thấy từng cơn nấc trong lời nói của nàng do nàng quá xúc động.
“Thiên!” Long Thư gọi tên hắn.
“Hả!” Thiên đáp.
“Ta yêu ngươi!” Long Thư lấy hết sức can đảm nói, tim nàng đập dồn dập, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Thiên một cách dứt khoát và quyết đoán.
“Ta yêu ngươi, ngay từ lần đầu chúng ta sát cánh chiến đấu cùng nhau… ta cũng biết ngươi có nhiều nữ nhân vây quanh, ta chấp nhận điều đó.”
Thiên mỉm cười, trong lòng cũng vui sướng vô cùng: “Ngươi nói thật chứ?”
“Thật… nhưng…” Long Thư gật đầu nhưng có chút gì đó vướng mắc trong lòng.
Thiên hiểu, hắn nói: “Ngươi đang lo về Tiểu Cúc…”
Long Thư gật đầu: “Ta chỉ là kẻ đến sau, ta không mong mình được danh chính môn thuận như Cúc tỷ tỷ, chỉ mong ngươi có thể đáp lại tình cảm của ta… dù chỉ một chút.”
Gái đẹp ai mà chẳng muốn chẳng mê, Thiên gặng hỏi: “Ta hỏi ngươi! Nếu sau này ta phản bội cả Long tộc, ngươi có còn yêu ta?”
Bất ngờ với câu hỏi có phần tiêu cực của Thiên, Long Thư ngây ra một lúc sau đó gật đầu: “Ta vẫn theo ngươi!”
Thiên cười, hắn hỏi chỉ để làm nghiêm trọng hóa vấn đề xem phản ứng của nàng ra sao, và biểu cảm của nàng vừa đúng ý hắn.
Hắn cảm thấy giây phút này nàng thật xinh đẹp, hai người cứ thế sát lại gần nhau môi kề môi chuẩn bị chạm.
Đột nhiên có thằng nhóc chạy ngang qua nhìn thấy liền phá đám: “Lêu lêu… hai người lớn rồi còn chơi mớm đồ ăn!”
Giật mình và xấu hổ, Long Thư ngượng chín cả mặt đi chỗ khác, bỏ lỡ nụ hôn đầu đời.
Thiên cũng giật mình chẳng kém, liền chừng mắt với thằng bé: “Nhóc con biến chỗ khác chơi… ta ăn thịt mẫu thân ngươi bây giờ!”
Bị dọa ăn thịt mẫu thân, thằng bé òa khóc giữa đám đông, Thiên liền chuồn mất vì sợ bị phát hiện trêu con nít.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216