Giao Lộ…
Thiên liên tưởng đến những bộ phim khoa học viễn tưởng, nơi tồn tại những nghịch lý không gian, thời gian.
Pháp thuật không gian là khi người thi triển muốn tới một nơi nào đó mình đã biết, sẽ tạo ra một mối liên kết không gian giữa hai điểm đó rồi bẻ cong không gian tạo thành một lối tắt, lối tắt này gọi là cổng không gian.
Tuy nhiên chỉ có tác dụng trong một Giới. Ví dụ người ở Thiên Giới có thể tùy ý tạo cổng không gian di chuyển đến bất kỳ tầng trời nào nhưng khi muốn xuống Nhân Giới nhất định phải đi qua Nam Thiên Môn, hoặc là tới Âm Giới nhất định phải có sự cho phép của người cai quản Âm Giới.
Giao Lộ thì khác, nó có thể tạo ra một liên kết không gian đẳng cấp cao hơn, có thể sang cả Giới khác, hoặc thậm trí là chiều không gian khác.
Để khởi động Giao Lộ, cần một nguồn năng lượng khổng lồ chiết xuất từ Nội Đan của yêu thú. Nếu chỉ có vậy đã đủ để mở cổng thì Viêm Hoàng đâu cần nhờ đến hai kẻ lạ mặt như Thiên và Lãnh Huyết làm gì.
“Giao Lộ tuy đã được hoàn thành nhưng chỉ là phiên bản đầu tiên, có thể mở ra liên kết không gian với 2 Giới khác mà thôi.” Viêm Hoàng nói, sau đó chỉ tay về phía một thiết bị giống như mũ đội đầu của giáo sư X trong phim dị nhân rồi nói tiếp: ” Thiết bị này ta gọi là Lộ Tuyến! Nó có thể chuyển hóa suy nghĩ của người sử dụng thành tuyến đường trong không gian liên kết với nơi mà người sử dụng nghĩ!”
Nếu ở thế giới hiện đại, việc tạo ra cổng không gian vẫn còn là điều con người hướng đến trong tương lai thì ở Tam Giới hoặc Thiên Địa Hồng Hoang lúc này điều đó hoàn toàn khả thi. Phép thuật là thứ gì đó mà cho dù khoa học công nghệ có phát tiền đến cỡ nào cũng không thể đong điếm được hết tiềm năng.
Giao Lộ sẽ mở ra một thông đạo giống như việc một người đứng giữa ngã tư đường. Còn Lộ Tuyến sẽ chỉ ra cho người đó biết hướng nào để có thể đi tiếp. Đi đúng đường, đi sai đường hay thậm trí là lạc đường tất cả đều phụ thuộc vào Lộ Tuyến. Nói thế không có nghĩa là Giao Lộ kém quan trọng, Viêm Hoàng mất tới mấy chục năm để tạo ra Giao Lộ và mất vài tháng để tạo ra Lộ Tuyến. Cả hai quan trọng như nhau, thiếu một trong hai thì chỉ là đồ bỏ đi.
Thiên hiểu ra toàn bộ, hắn nhíu mày hỏi: “Ông không thể tự khởi động Giao Lộ vì không hình dung được Tam Giới như thế nào, muốn bọn ta một kẻ dùng Lộ Tuyết một kẻ đi vào Giao Lộ để làm chuột bạch?”
Viêm Hoàng lắc đầu: “Không hề, ta muốn hai ngươi dùng Lộ Tuyến để mở liên kết với Tam Giới, còn ta sẽ là người vào Giao Lộ.”
Rồi lão hỏi Thiên: “Sao nào, lượng kiến thức Kim Khí Sư của ta còn không đủ hấp dẫn sao? Thêm cả phần tay trái của Huyết Xích Thiên Long Giáp nữa.”
Có thể tạo ra Giao Lộ, thì não của Viêm Hoàng không hề tầm thường, thậm trí có thể nói là phi thường, siêu thông minh. Giống như một cuốn từ điển sống với hàng ngàn trang giấy, ghi chép hàng ngàn kiến thức. Nếu có thể nhận được Truyền Thừa kiến thức của lão thì việc Thiên tự tạo ra một Giao Lộ của riêng hắn là hoàn toàn khả thi về mặt lý thuyết.
Kiến thức là một sức mạnh không thể xem thường, với một cám dỗ lớn như vậy khiến Thiên cũng muốn liều mạng một phen.
Lãnh Huyết lên tiếng: “Ta muốn nhận Truyền Thừa trước, sau đó ta sẽ giúp.”
Viêm Hoàng nhìn Lãnh Huyết với ánh mắt kỳ quái, sau đó nói: “Nếu như ngươi có thể đảm bảo rằng lời nói của ngươi là uy tín, ngay đêm nay ta sẽ cho ngươi nhận Truyền Thừa.”
“Uy tín!” Lãnh Huyết gật đầu.
Thiên đứng chết chân, hắn cũng không có ý định ngăn cản Lãnh Huyết bởi vì hắn biết Lãnh Huyết đang suy tính gì đó.
Viêm Hoàng quay sang nói với Thiên: “Ta cho ngươi một đêm suy nghĩ, sáng hôm sau ta chờ câu trả lời từ ngươi.”
Sau đó lão mang Lãnh Huyết đi tiếp nhận Truyền Thừa, lúc này trong căn phòng chỉ còn lại Thiên và Điện Chủ.
Với dáng ngồi vắt chéo chân tay chống cằm không đổi, Điện Chủ im lặng từ lúc tới căn phòng này đến hiện tại giờ mới lên tiếng: “Ta hy vọng ngươi sẽ giúp, đây không phải ép buộc mà đây là lời cầu xin.”
Nói đoạn, Điện Chủ đưa cánh tay trắng mịn thon dài gỡ chiếc mặt nạ vàng khỏi gương mặt để lộ ra một dung nhan khuynh quốc khuynh thành.
Thiên nhìn không rời mắt, một phần vì nàng quá đẹp còn một phần vì dung nhan của Điện Chủ hao hao giống hai người – Phượng Vũ và Hoàng Loan.
Không để Thiên mở lời hỏi bất kỳ điều gì, Điện Chủ lên tiếng: “Ta cảm nhận được khí tức của con gái ta, của cháu gái ta phảng phất trên cơ thể ngươi. Có lẽ ngươi và họ có giao tình không tồi.”
“Con gái, cháu gái… ý Điện Chủ người chính là bà của Phượng Vũ?”
Giống với Long Tộc, một vài thành viên của Phượng Hoàng Tộc cũng nhạy cảm với huyết mạch của giống loài.
Phượng Uyển là một cá thể như vậy, hơn một trăm năm trước nàng cũng tiến vào Thiên Địa Hồng Hoang. Trước khi đi nàng để lại đứa con vẫn còn trong trứng chưa chào đời cho một người bạn chăm sóc. Vì không thể tự mình ra ngoài nên nàng đã tìm kiếm phương pháp.
Không lâu sau nàng được đội lính tuần tra của Hỏa Thần Điện phát hiện và đưa về. Nhờ huyết mạch tinh thuần, thiên phú ngất trời nên tu vi của nàng ngày một tăng cao. Nhưng cho dù cao đến đâu cũng không thể mở cổng không gian trở về Tam Giới.
30 năm trước nàng tiếp nhận chức Điện Chủ của người tiền nhiệm xem nàng như con gái ruột. Cũng cùng lúc này Viêm Hoàng là Đại trưởng lão của Hỏa Thần Điện nhận Truyền Thừa ký ức từ một di tích cổ trở nên siêu thông minh.
Nàng tài trợ cho lão để lão vùi mình nghiên cứu cách để trở về Tam Giới. Thành quả trong 30 năm đó chính là cánh cổng với cái tên Giao Lộ.
Trái ngược với Phượng Uyển thì Viêm Hoàng chỉ làm vì đam mê, lão muốn thử xem bằng trí lực của mình có thể sáng tạo đến đâu. Tuy cả hai không chung mục đích nhưng vẫn hỗ trợ nhau, Phượng Uyển rót tài nguyên cho Viêm Hoàng thỏa sức sáng tạo, còn Viêm Hoàng thì được theo đuổi đam mê mãnh liệt nên vô cùng hăng say.
Kết quả là Giao Lộ ra đời, vì công năng của Giao Lộ nên việc che giấu đi sự tồn tại của nó là một điều cần thiết. Nếu để lộ ra có thể các thế lực khác sẽ bằng mọi giá cướp đoạt.
Phượng Uyển gật đầu: “Không sai!”
“Chẳng trách các nàng lại đẹp như vậy!” Thiên thầm nói, trước nhan sắc lộng lẫy cùng khí chất cao quý hơn cả Nữ Hoàng một bậc thì Thiên không khỏi có cảm giác muốn quỳ xuống.
“Đã hơn trăm năm rồi ta chưa được gặp con gái ta, chưa được nhìn mặt cháu gái ta. Hy vọng ngươi có thể đáp ứng yêu cầu nhỏ nhoi này.” Phượng Uyển nhẹ giọng nói.
“Ngài cũng là người Tam Giới? Sao không tự dùng Lộ Tuyến?” Thiên hỏi.
Phượng Uyển đáp: “Ta từng thử qua, kết quả bị tổn thương đến não bộ. Viêm Hoàng nói rằng tâm trí phải đủ mạnh mới dùng được Lộ Tuyến.”
Thiên đắn đo, sau đó cũng gật đầu đáp: “Nếu đã là vậy thì ta sẽ giúp, nhưng mà ta chỉ đồng ý giúp còn việc có thành công hay không thì ta không nói trước đâu.”
Phượng Uyển gật đầu: “Chỉ cần ngươi chịu giúp thôi!”
“Được, ta đồng ý!” Thiên nói.
Phượng Uyển gật đầu đáp: “Cần 3 ngày nữa thì số năng lượng cần để kích hoạt Giao Lộ mới đủ, trong thời gian chờ đợi ngươi có thể sai hai đứa Cẩm Hoa và Cẩm Tiên dẫn đi thăm quan Hỏa Thần Điện của ta.”
“Vậy xin phép!” Thiên thể hiện thái độ lịch sự với nàng, dù sao thì Phượng Uyển cũng là mẹ của Nữ Hoàng và bà của Hoàng Loan và Phượng Vũ.
Phượng Uyển khẽ phất tay, đem Thiên trở lại căn phòng có địa hình Thông Thiên Địa Đồ như lúc đầu. Thiên nhìn chăm chú vào tấm bản đồ ba chiều đó thấy có một vài điểm được đánh dấu thì tò mò hỏi Phượng Uyển: “Điện Chủ, mấy nơi này đánh dấu cái gì?”
Phượng Uyển đưa ngón tay gạt nhẹ lọn tóc vướng trên gò má xinh đẹp, ánh mắt trở lên nghiêm nghị hơn rồi đáp: “Đó là một số thế lực lớn đủ sức cạnh tranh với Hỏa Thần Điện, tại Thiên Địa Hồng Hoang này bất kể tộc yêu thú nào tu luyện hình người đều cần phải đề phòng.”
Sau khi nhận lời, Thiên trở về phòng nghỉ ngơi theo sự dẫn đường của Cẩm Hoa. Bên ngoài lúc này không khí vô cùng náo nhiệt, Hỏa Thần Điện được tháp sáng bởi vô vàn ánh đèn rực rỡ, không hề thua kém với thành phố hiện đại ở thế giới cũ của Thiên.
Đi ngay phía trước Thiên, Cẩm Hoa dần bước chậm lại sau đó quay lại có chút gì đó ngại ngùng nói: “Công tử, cho ta hỏi chút chuyện được không?”
“Hỏi đi!” Thiên nói.
Cẩm Hoa hỏi: “Lần trước công tử dùng sức mạnh gì tấn công bọn ta vậy? Dường như đó không phải là Tinh Thần Lực.”
Thiên hơi nhíu mày, Cẩm Hoa thấy nét mặt hắn thì liền trưng ra bộ mặt đáng thương: “Chỉ là thị nữ băn khoăn trong lòng, ngày đêm không ngủ được vì chuyện này nên mạo muội tò mò, nếu công tử không trả lời cũng không sao đâu… hức!”
Thiên bắt đầu bó tay với chị em nhà này, không được liền giở chiêu trò khóc lóc đáng thương, tuy nhiên vì nàng xinh đẹp nên những lúc mếu máo như vậy lại có chút nét đáng yêu và yếu đuối làm cho nam nhân muốn che chở.
Thiên liền nói: “Đó là bí mật của ta, ngươi không nên biết!”
“Hư!” Nét mặt chứa đầy nỗi thất vọng, Cẩm Hoa cúi đầu lấy tay gạt giọt nước mắt rồi nhẹ giọng nghẹn ngào: ” Thị nữ chỉ nghĩ chắc lúc dùng thứ sức mạnh đó công tử tốn rất nhiều sức, cần bồi bổ nên mới tò mò. Phận thị nữ hèn kém không đòi hỏi gì, chỉ xin công tử đừng xa cách như vậy.”
Thiên cười khổ: “Không biết thật hay đùa, nhưng những lời nói của ngươi làm ta khá cảm động đấy. Ngay từ đầu ta đã nói ta không cần thị nữ chỉ cần bạn.”
Thân thể mềm mại khẽ tiến tới, Cẩm Hoa ngước mắt lên ngắm dung mạo tuấn tú phi phàm của Thiên, trong đôi mắt trong veo ẩn ẩn sự ngượng ngùng cùng bi thương: “Vậy thì ta sẽ trở thành bạn và thị nữ của công tử, ngài thích ăn gì, mặc gì hoặc muốn đi đâu có thể sai bảo ta, ta nguyện đi cùng ngài, có tâm sự trong lòng cũng có thể tâm sự cùng ta, có lẽ một ngày trước ta còn chẳng xem công tử ra gì nhưng ta biết ta sai rồi, xin công tử!”
Trước biểu cảm cùng những lời nói đó, dù một khúc gỗ cũng sẽ động tâm. Thiên chỉ khẽ lắc đầu thở dài, chẳng lẽ nàng ta đã nhìn ra điều gì nên mới như vậy.
Giây phút này, với ánh mắt mơ màng Cẩm Hoa giành cho Thiên, nếu hắn chủ động hôn nàng có lẽ nàng cũng sẵn lòng đồng ý. Tuy nhiên mọi thứ quá dễ dàng cũng khiến Thiên sinh nghi ngờ.
Đúng như vậy, lúc này trên đỉnh đầu Cẩm Hoa xuất hiện một luồng khí hắc ám giống như khói tỏa ra từ nén hương.
Đúng lúc này, Cẩm Hoa nhón chân định trao cho Thiên nụ hôn đầu đời của nàng thì bất ngờ một nắm đấm đấm thẳng vào ngực nàng khiến nàng bay ra khỏi hành lang rơi từ trên lầu cao xuống bên dưới.
Đồng thời một bóng người lướt nhanh đến ôm lấy nàng rồi đạp chân không trung đem nàng lơ lửng giữa trời.
Làn khí u ám trên đầu nàng bị đánh tan, vặn vẹo rồi biến mất. Người đấm nàng là Thiên, hắn cảm nhận thấy luồng khí u ám kia có gì đó bất thường và mơ hồ cảm nhận nó đang thao túng Cẩm Hoa, người đỡ lấy nàng cũng là Thiên bởi lúc bị đấm thì toàn thân Cẩm Hoa không một chút phòng bị, hắn sợ nàng trọng thương.
Cũng sau cú đấm đó của Thiên, Cẩm Hoa như tỉnh khỏi một ảo giác nào đó, nàng phun ra một ngụm máu tươi. Trong ảo giác đó nàng và Thiên say đắm trao nhau những nụ hôn nồng cháy giống như một đôi tình nhân.
Cả hai lơ lửng giữa trời, Thiên thấy luồng khí u ám kia tan biến liền đưa nàng trở lại hành lang nhưng lúc này nàng đã bị thương.
“Xin lỗi, ban nãy ra tay hơi nặng.” Thiên gãi đầu.
Cẩm Hoa không trách hắn, bởi nàng cũng nhận ra nếu Thiên không đấm nàng thì có lẽ nàng đã bị ảo giác kia làm cho mụ mị, không biết chừng lại chủ động trao nụ hôn đầu cho hắn.
Tuy nhiên nàng đã bị thương, phần ngực đau nhói khiến nàng nhăn mặt vịn tay vào lan can hành lang rồi phun tiếp một ngụm máu.
“Bỏ mẹ!” Thiên liền bế nàng lên sau đó hỏi nàng nơi có dược liệu.
… Bạn đang đọc truyện Tây du tại nguồn: http://truyensex68.com/tay-du/
Hoa Quả Sơn – Thủy Liêm Động…
Trước một bức tượng khỉ khổng lồ, một mỹ nhân đang quỳ vái. Nàng có mái tóc dài, làn da trắng sáng gương mặt thanh tú mỹ lệ, khoác trên mình bộ y phục màu sữa.
Hàng vạn năm trước, Nữ Oa Nương Nương luyện thạch bổ thiên có dư ra ba viên Ngũ Thải Thần Thạch.
Không nỡ phá hủy chúng nên Nữ Oa Nương Nương đem chúng thả khỏi Thiên Giới mặc cho ý trời quyết định sinh mệnh của chúng.
Lúc đầu có 3 viên nhưng sau khi rơi thì một viên lại tách ra thành hai nửa và rơi ở hai vị trí khác nhau. Bốn viên Ngũ Thải Thần Thạch hấp thu thiên địa linh khí mà sinh ra bốn con Thạch Hầu, còn gọi là Hỗn Thế Tứ Đại Thần Hầu.
Viên thứ nhất nở ra Thông Túy Viên Hầu, Nã Nhật Nguyệt, Túc Thiên Sơn, Biện Hưu Cữu – Nghịch Chuyển Càn Khôn.
Viên thứ hai nở ra Xích Khao Mã Hầu, Biết Âm Dương, Hiểu Chuyện Đời, Giỏi Xuất Nhập – Thoát Tử Diên Sinh.
Viên Thứ ba nở ra Lục Nhĩ Mỹ Hầu, Giỏi Thính Âm, Biết Quan Sát, Hiểu Trước Sau, Tinh Tường Vạn Vật.
Viên cuối cùng nở ra cùng lúc với viên thứ ba, nở ra Linh Minh Thạch Hầu. Thông Biến Hóa, Hiểu Địa Lợi, Biết Thiên Thời, Di Tinh Hoán Đẩu.
Mỗi Thần Hầu đều có pháp lực thông thiên, có thể đủ sức thống lĩnh Yêu Tộc. Tuy nhiên do nhiều duyên cớ mà tàn vong, Hầu Tộc một thời xưng bá cũng là suy tàn như ngày nay.
Quỳ trước tượng của Linh Minh Thạch Hầu, Tôn Dung khó mà che giấu nổi cảm xúc nói: “Tổ Tiên, những lời người chỉ dạy con đã thấu hiểu. Sau khi thu xếp mọi việc trong tộc con sẽ xuất phát ngay.”
Lúc này, trên vầng trán trắng như ngọc tinh tế của nàng xuất hiện một vệt sáng, vệt sáng hình thành một chiếc vòng kim loại hư ảo tỏa ra kim quang chói mắt.
Cùng với đó, một giọng nói có vẻ là từ tượng của Linh Minh Thạch Hầu phát ra: “Hậu bối của ta, thế gian khó lường lòng người hiểm ác. Lão Tôn ban cho ngươi một phần sức mạnh còn sót lại của ta để phòng thân, những lúc nước sôi lửa bỏng có thể sử dụng. Sau khi ngươi rời khỏi nơi này ta cũng sẽ lập tức rơi vào ngủ say, đợi ngươi quay lại.”
“Con đã hiểu thưa tổ tiên!” Tôn Dung dập đầu trước tượng của Linh Minh Thạch Hầu, sau đó nàng đứng dậy ra khỏi hang động.
Ở bên ngoài, ông nội nàng Tôn Chiến cùng tất cả tộc nhân Hầu Tộc đều có mặt, bọn họ ánh mắt hướng về thiếu nữ xinh đẹp khí chất hơn người kia trong lòng không khỏi dâng lên niềm tin mong đợi.
Tôn Chiến đặt bàn tay già nua lên vai đứa cháu gái, lão nói: “Chuyến này đi nguy hiểm trùng trùng, con nhớ bảo vệ lấy mình. Ta thân già không thể cùng con đồng hành thật là hổ thẹn.”
Tôn Dung nhìn ông, nở nụ cười hiếm thấy: “Ông nội yên tâm, cho dù có nguy hiểm cỡ nào cháu cũng sẽ làm được, vì tương lai của cả Hầu Tộc.”
Sau khi từ biệt cả tộc, Tôn Dung đạp không bay lên trời, thoáng cái đã biến mất khỏi tầm mắt của Tôn Chiến cùng các tộc nhân.
Tôn Chiến ánh mắt chứa đầy hy vọng nhìn về hướng Tôn Dung vừa rời đi nói: “Tương lai của Hầu Tộc đành đặt lên vai con, cháu gái bé bỏng của ta.”
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216