Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 136: KẺ DÙNG ĐỘC LUYỆN TRÙNG

Trong Kim Khí Hội, căn phòng rộng lớn nóng bức do nhiệt độ lò rèn tỏa ra.

Thiên đứng hơi ngẩng mặt lên, trước mặt hắn là Đấu Khải đã được phục chế hoàn chỉnh.

Đấu Khải cử động chân tay, lắc eo, nghiêng đầu, cảm giác rất là linh hoạt. Thiên gật gù hài lòng với tay nghề của mình sau đó hỏi: “Tốt lắm, ngươi có nhớ tên của mình không?”

Đấu Khải kia nhíu đôi lông mày kim loại, sau một hồi thì lắc đầu: “Ta không nhớ!”

“Vậy ngươi có nhớ gì không?” Thiên hỏi.

“Ta chỉ nhớ ta được khởi động khi đã ở trong hầm mộ, nhiệm vụ của ta là bảo vệ chủ nhân khỏi những kẻ trộm mộ.” Đấu Khải ngồi xuống ôm đầu nói.

Thiên hỏi: “Ngươi nhớ thế thôi à?”

Đấu khải gật đầu, sau đó ngẩng lên nhìn Thiên nói: “Ngươi là bạn của chủ nhân sao? Chủ nhân mới có thể tạo ra ta, mà ngươi lại sửa được ta, ngươi chắc chắn là bạn của chủ nhân.”

Thiên không phủ nhận cũng không khẳng định, hắn nói: “Bây giờ chủ nhân cũ của ngươi đã yên nghỉ rồi, ta sẽ là chủ nhân mới của ngươi.”

Đấu Khải tự vận hành có lòng chung thành rất cao, ngay cả khi chủ nhân đã chết nó vẫn sẽ chung thành cho đến khi tìm được một chủ nhân xứng đáng.

Nhìn người thanh niên trước mặt, Đấu Khải chưa thấy hắn đủ xứng đáng để làm chủ nhân mình nên đã lắc đầu từ chối.

Thiên cũng không cưỡng ép bởi hắn biết trí tuệ nhân tạo này không dễ gì phục tùng một kẻ lạ mặt như hắn. Hắn nhún vai hỏi: “Ngươi có tên không?”

Đấu Khải lắc đầu: “Không có!”

Từ khi Đấu Khải được phát minh, không ai rảnh đi đặt tên cho bọn chúng vì chúng là công cụ phục vụ chiến tranh, có thể hỏng hoặc mất bất kỳ lúc nào nên việc đặt tên là không cần thiết.

Thiên đảo mắt sau đó nói: “Vậy từ giờ tên của ngươi sẽ là 001.”

“001?” Dấu Khải nhắc lại.

Thiên đáp: “Phải!”

Sau đó Thiên thu dọn đồ đạc, dập tắt lò rèn chuẩn bị trở về.

001 chấp nhận cái tên này, dù sao có hay không cũng không quan trọng. Do bị chập nên sau khi được phục chế thì đã có phần ký ức bị mất đi, hiện tại không nhớ chủ nhân cũ là ai, chủ nhân mới thì chưa nhận. 001 không biết nên làm gì, nên đi đâu.

Thiên thu dọn xong đồ đạc, hắn đi về phía cửa rồi mở ra. 001 bước theo vài bước sau đó dừng lại, không biết mình phải làm gì tiếp theo.

Vì là một sản phẩm nhân tạo nên nếu không có mục đích, không có nhiệm vụ thì Đấu Khải sẽ giống như cỗ máy chờ mệnh lệnh, chờ được chủ nhân của mình sai khiến.

Thiên quay đầu lại nói: “Không biết phải làm gì đúng không? Đi theo ta.”

Do dự nhưng 001 vẫn đi theo Thiên, do có chiều cao hơn 2 mét cùng dáng người thiếu nữ nên 001 khiến Thiên giống như nấm lùn khi đi cùng.

Do lúc này là ban đêm nên ngoài lính gác ra không có ai còn thức. Lính gác lúc đầu còn sợ mất mật nhưng sau khi được Thiên nói rằng đó là Đấu Khải do hắn chế tạo ra thì cũng nhẹ nhõm thở phào.

001 vừa đi phía sau Thiên vừa tò mò ngắm nghía cánh tay mới của mình, chợt có con chuột chạy ngang qua. Không có gì bất thường cho đến khi cánh tay của 001 tự động lắp ráp thành một khẩu súng phun lửa rồi nướng chín con chuột trong một phát bắn.

Thiên giật mình: “Ngươi làm gì thế?”

001 lắc đầu mặt đầy hoang mang đáp: “Không phải ta!”

Thiên giải thích: “Quên không nói với ngươi, cánh tay này được ta cải tiến thêm có thể biến thành súng phun lửa dùng khi chiến đấu, chắc do ban nãy ngươi nghĩ con chuột kia gây nguy hiểm nên nó mới khởi động, ngươi phải học cách kiểm soát nó.”

001 nhìn cánh tay máy dần trở lại hình dạng ban đầu, không khỏi kinh ngạc nhìn Thiên.

Thiên thì thầm tự sướng: “Mình giỏi thật! Bây giờ mà đem 001 về thế giới cũ thì mấy thằng giáo sư tiến sĩ đầu ngành robot khóc tiếng chó mất.”

Không biết Thiên đang thủ dâm tinh thần, 001 liền dùng ý thức để điều khiển cánh tay biến thành súng phun lửa sau đó biến trở lại như cũ.

“Nương tử! Ta có bất ngờ đây!”

Tiếng của Thiên vang lên bên ngoài, Ngân Nguyệt ngái ngủ bước ra mở cửa rồi được một phen kinh ngạc khi Thiên dẫn 001 vào phòng.

“Giới thiệu với ngươi đây là Ngân Nguyệt, là vợ ta! Ngân Nguyệt đây là 001 là Đấu Khải tự vận hành.”

Ngân Nguyệt và 001 nhìn nhau, Ngân Nguyệt hỏi Thiên: “Chàng chế tạo ra thứ này sao? Giỏi thật đấy!”

Thiên lắc đầu: “Không, ta chỉ phục chế lại thôi. 001 có trí tuệ, cảm xúc y như chúng ta, hai người có thể làm bạn.”

001 tiến lại gần Ngân Nguyệt, sau đó đưa tay vuốt ve mái tóc dài của nàng rồi lên tiếng: “Mềm quá!”

“Oa! Giọng hay thế.” Ngân Nguyệt reo lên.

Sau đó cả hai nói chuyện, 001 ngoài đánh đấm ra thì thiếu đi những kiến thức cơ bản, xem ra cho Ngân Nguyệt chỉ dạy là hợp lý nhất.

Thấy 001 tuy có cơ thể kim loại nhưng dáng người vẫn là của nữ nhân, lại có những bộ phận chi tiết đến đỏ mặt như là mông và ngực nên Ngân Nguyệt quay sang nói với Thiên: “Sao chàng không chế tạo một bộ váy cho 001, để cô ấy trần như nhộng thế này?”

Thiên đang uống nước thì phun ra, trợn mắt nói: “Đấu Khải mặc váy?”

“Chàng là muốn ngắm 001 khỏa thân chứ gì?” Ngân Nguyệt nheo mắt dò xét.

“Ặc! Hết nguyên liệu rồi.” Thiên cười khổ đáp.

“Không cần đâu, ta thế này rất thoải mái rồi. Mặc thêm giáp chỉ thêm nặng và khó di chuyển thôi.” 001 Lên tiếng.

Ngân Nguyệt đưa bàn tay thon mịn lên che miệng ngáp ngủ, thấy vậy Thiên nói: “Muộn rồi có gì để mai nói, 001 theo ta, ta có chỗ nghỉ ngơi riêng của ngươi.”

Thiên dẫn 001 tới căn phòng khác, căn phòng trống trơn không có gì.

“Ngươi nghỉ ở đây nhé, mai ta sẽ thu xếp cho ngươi một công việc để ngươi có thể làm.”

001 chưa quen với điều này nhưng vẫn lên tiếng: “Cảm ơn ngươi!”

Thiên đáp: “Cảm ơn ít thôi, ta cũng không hiểu sao chủ nhân cũ của ngươi lại có thể tạo ra một trí tuệ nhân tạo có cảm xúc như ngươi. Có thể do hắn quá tài giỏi đi, thôi ta đi nghỉ đây.”

“Ừ!”

Sau đó Thiên trở về phòng nằm ôm Ngân Nguyệt ngủ.

Sáng hôm sau, Thiên tỉnh lại thì hắn giật hết cả mình khi thấy 001 đang đứng lù lù trước mặt.

“Sao ngươi lại ở đây?” Thiên nhíu mày hỏi.

001 Đáp: “Ta chờ lâu quá nên trực tiếp đến tìm ngươi! Việc ta cần làm là gì?”

Thiên không nghĩ là 001 lại hóng đến như vậy, hắn vươn vai rời khỏi giường rồi dẫn 001 ra ngoài vườn cây nơi Ngân Nguyệt cùng với mấy cô gái tóc bạch kim đang trồng cây.

Sự có mặt của 001 làm mấy cô gái tá hỏa một phen, nhưng rất nhanh đã làm quen với nhau.

“Ngân Nguyệt bảo ngươi làm gì thì ngươi làm nhé!” Thiên vô trách nhiệm nói, sau đó quay lưng rời đi.

001 Được các cô gái hướng dẫn cách trồng cây, vì họ chưa thấy Đấu Khải bao giờ nên vô cùng tò mò, nhiệt tình chỉ bảo.

001 như một đứa trẻ to xác vụng về học theo, tỏ ra cực kỳ thích thú với công việc này.

Thiên đứng từ xa quan sát, vẻ mặt có chút gì đó không thoải mái. Phong cách của 001 làm hắn liên tưởng đến những người nô lệ bị tẩy não, chỉ biết làm theo mệnh lệnh, nếu chỉ là một Đấu Khải vô chi vô giác thì có thể chấp nhận nhưng 001 có suy nghĩ, có cảm xúc.

“Sao? Ngươi lại thương hoa tiếc ngọc à?” Giai Kỳ ngồi trên vai Thiên hỏi.

Thiên vẫn chăm chú quan sát 001 và đáp: “Ta đang tự hỏi sao tên chủ nhân cũ của 001 lại có thể cài đặt cho cô ta giới tính nữ!”

Những phần cơ thể của 001 nói trắng ra không quá khác biệt so với một cô gái, có khác là bằng kim loại và những chi tiết máy móc, mông to, ngực tròn, chân dài, eo thon, mặt thì mắt to, cằm thon, tuy giờ là trọc lốc nhưng chắc chắn lúc trước có một mái tóc. Thiên đang tự hỏi không biết thằng chủ cũ của 001 có phải một tên dê cụ bệnh hoạn có sở thích quan hệ tình dục với Đấu Khải hình nữ hay không.

Giai Kỳ nói: “Không phải ai cũng chúa dê như ngươi đâu.”

“Ặc!”

Bạn đang đọc truyện Tây du tại nguồn: http://truyensex68.com/tay-du/

Sinh Huyền Quốc…

Cách đây mấy tháng, Sinh Huyền Quốc vẫn là một nơi yên bình, thiên nhiên phong phú, người dân có cuộc sống ấm no hạnh phúc nhưng đó đã là quá khứ.

Hiện tại, Sinh Huyền Quốc từ một nơi đáng sống trở thành địa ngục trần gian.

Các thành thị, làng mạc mang một màu ảm đạm. Người dân thì nét mặt chứa đầy sự tuyệt vọng, xanh xao gầy yếu, bọn họ đang xếp hàng dài để chờ đợi phát thuốc bất kể già trẻ lớn bé.

Cách đây vài tháng, Sinh Huyền Quốc và Hoa Quốc đã đi đến giới hạn của sự nhượng bộ, quân đội của Hoa Quốc đã tràn sang Sinh Huyền Quốc. Hai bên chiến tranh ác liệt, do quân số cùng số lượng cường giả áp đảo nên Hoa Quốc chỉ mất vỏn vẹn một tuần đã đánh tới Hoàng Cung.

Với khí thế xung thiên, quân đội Hoa Quốc càn quét khắp các thành thị lớn sau khi khống chế được Hoàng Cung.

Các vị thành chủ đã ra sức chống lại giặc ngoại xâm nhưng vô lực, bọn chúng quá đông và hung hãn.

Kết quả của cuộc chiến, tất cả những binh lính của Sinh Huyền Quốc bị bắt làm tù binh. Còn người dân thì bị bắt uống một loại đan dược kỳ lạ. Loại đan này vừa phế đi pháp lực vừa làm cho họ lên cơn thèm thuốc.

Cơn thèm thuốc sẽ giày vò nạn nhân đến chết trong đau đớn, mà thuốc này được người Hoa Quốc dùng để khống chế người Sinh Huyền Quốc.

Giống như những con nghiện và chủ bán thuốc phiện, con nghiện sẽ làm đủ mọi cách để có thể được uống thuốc.

Mấy chục triệu người dân Sinh Huyền Quốc giờ chỉ như những con súc vật dưới chân người Sinh Huyền Quốc tùy ý sai khiến. Người chủ mưu cho cuộc chiến này là một kẻ tham vọng tên là Âu Dương Vẫn Thiên, hắn là một Luyện Dược Sư nhưng đã mất hết y đức, hắn muốn tạo ra một loại thuốc khiến người khác uống vào phải phục tùng hắn tận mạng, một kẻ muốn tất cả trở thành nô lệ dưới chân hắn, tùy ý hắn sai khiến, hắn nói chết là phải chết, mà hắn kêu sống thì dù có chết rồi cũng phải bật dậy.

Nhưng hắn không được dân chúng Hoa Quốc ủng hộ, chính vì vậy hắn đã mượn cuộc xâm lược này để thực hiện kế hoạch của mình.

Loại thuốc hắn muốn chế tạo vẫn chưa hoàn chỉnh, vì thế nên người dân Sinh Huyền Quốc đang dùng một loại thuốc tên là Tự Tụy Đan.

Tự Tụy Đan khiến con người ta khi uống phải trở thành một con nghiện.

Lúc này hàng dài người đang xếp hàng trước một quầy thuốc khang trang, người bán thuốc là một gã đàn ông béo người Hoa Quốc, sau lưng có 4 tên bảo vệ to cao lực lưỡng.

Một ông cụ 99 tuổi, già nua chống gậy tiến đến quầy thuốc đằng sau là hàng trăm người, vừa gãy cổ vừa ngáp nói: “Xin phát cho tôi thuốc, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.”

Thấy thế gã đàn ông to béo bật cười: “Haha lão già, sắp chết rồi vẫn muốn chơi đồ sao?”

“Vâng vâng! Làm ơn cho tôi xin thuốc, tôi sắp không xong rồi.” Lão già chợt lên cơn co giật lăn đùng ra đất giãy giụa làm mọi người sợ hãi không dám lại gần.

Mấy tên bảo vệ định đem ông lão đứng dậy thì tên béo ngăn lại.

“Kệ lão đi, già thế này dùng cũng chỉ phí thuốc.”

Như vậy, mọi người mặc kệ lão già đang bị một thứ kinh khủng khiếp hành hạ bên trong cơ thể. Tiếng kêu thảm thiết của lão già mỗi lúc một dài và ghê rợn hơn, da thịt lão bắt đầu bị mục rữa, từ dưới lớp da có hàng trăm con trùng ngấu nghiến cơ thể lão từ trong ra ngoài.

Rất nhanh sau lão già đã chỉ còn lại bộ xương đầy máu, mà đống trùng kia sau khi hết thức ăn liền quay ra ăn thịt lẫn nhau, cho tới khi chỉ còn một con trùng duy nhất.

Con trùng này sau khi ăn thịt tất cả thì kích thước từ bằng hạt đậu đen giờ đã to bằng quả trứng gà. Nó có hình thù sống sâu bướm nhưng màu trắng toát, cái miệng hình tròn với vô vàn răng nhỏ sắc nhọn.

Tên béo nhanh tay bắt lấy con trùng đó bỏ vào một lọ thủy tinh đậy chặt nắp. Hắn lạnh lùng gọi: “Người tiếp theo!”

Nếu không được uống thuốc thì sẽ có kết quả như ông lão kia nên mọi người không ngày nào là không tới đây xin thuốc dù bản thân biết mình đang được nuôi để Bạch Huyết Trùng phát triển.

Bên trong mỗi viên Tự Tụy Đan là một con trùng gọi là Bạch Huyết Trùng. Loại trùng này rất nguy hiểm, sống bằng cách ký sinh vào dạ dày vật chủ, nếu bị nó chui vào trong bụng coi như toang, nó sẽ làm tổ ở trong dạ dày của vật chủ, sinh sản theo cách phân tách.

Nó sẽ không gây hại cho vật chủ nếu được cho ăn đúng giờ. Mà thức ăn chính của chúng cũng là Tự Tụy Đan. Một ngày cần ít nhất một viên nếu không thì Bạch Huyết Trùng đói bụng sẽ ăn thịt vật chủ từ trong ra ngoài một cách máu me nhất.

Không uống thuốc thì chết, mà uống thuốc rồi thì lại bị nghiện cộng thêm sẽ chết nếu không uống tiếp, thủ đoạn dùng trùng khống chế người tàn nhẫn thế này chỉ có thể là Âu Dương Vẫn Thiên bày ra.

Hoàng Cung…

Một người đàn ông có gương mặt hung dữ, bị trột mắt phải đang ngồi chễm chệ trên ngai vàng của Nữ Hoàng.

Hai bên có hai chiến binh bảo kê, quỳ ở phía dưới là hai người cầm hai cái hộp gỗ không quá lớn.

“Thưa ngài, đây chính là Bạch Huyết Trùng sau khi ăn sạch vật chủ, hiện tại đã thu được tổng cộng 17 con.”

Âu Dương Vẫn Thiên nở nụ cười âm hiểm, khẽ phất tay đem Bạch Huyết Trùng trong hộp kéo về phía tay mình.

Bạch Huyết Trùng càng ăn càng tiến hóa, càng tiến hóa càng mạnh hơn. Là một loài trùng nguy hiểm cấm nuôi dưỡng dưới mọi hình thức.

Vừa là công cụ hoàn hảo để giúp ước mơ của Âu Dương Vẫn Thiên thành hiện thực, vừa là thứ vũ khí đánh sợ nếu biết cách sử dụng.

Nhìn Bạch Huyết Trùng trong tay, Âu Dương Vẫn Thiên âm hiểm cười nói: “Sớm thôi, ta sẽ cho cả Tam Giới biết sự lợi hại của Bạch Huyết Trùng, rồi thì tất cả sẽ phải quỳ rạp dưới chân ta.”

“Ngươi đang mơ tưởng hão huyền gì thế?” Chợt một giọng nói vang lên, một bóng người từ bên ngoài tiến vào làm Âu Dương Vẫn Thiên nét mặt hơi ngưng trọng.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216

Thể loại