Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 141: Đại Thanh Trừng

Phân Thân Thuật…

Là một phép thuật khó dùng, mỗi khi thi triển Phân Thân Thuật thì sẽ tạo ra một phân thân giống hệt với bản gốc tồn tại trong một khoảng thời gian.

Phân thân sẽ mang hình dáng và một phần sức mạnh của bản gốc, số lượng phân thân sẽ phụ thuộc rất nhiều vào tu vi và khả năng thành thạo phép thuật này.

Long Liễu dù đã tu luyện Phân Thân nhiều năm nhưng tối đa chỉ có thể gọi ra 3 phân thân, trong lúc thi triển phép thì nàng sẽ bị hạn chế di chuyển và phòng ngự bị giảm sút. Đó là điểm yếu của phép Phân Thân, đổi lại có thể là lá bùa hộ mạng cho nàng nếu như gặp tình huống nguy hiểm ví dụ như phân thân khi nãy của nàng bị Thiên và Lãnh Huyết hợp sức đánh tan.

Long Liễu thấy Thiên biến mất thì liền điều khiển một phân thân của mình đi tìm.

Thiên xuất hiện ở vị trí gần Long Châu, ban nãy hắn đã phát hiện Long Châu ở ngay gần đây. Để Lãnh Huyết cầm chân Long Liễu còn hắn sẽ tìm và phá hủy Long Châu. Đây không phải chiến thuật mà là Thiên tự hành động, mặc kệ Lãnh Huyết cay cú.

Ở đây Thiên gặp một Long Liễu khác đang ngồi xếp bằng trị thương, cánh tay trái của nàng chỉ còn lại xương trắng, xem ra bị thương không hề nhẹ.

“Đây mới là Long Liễu thực sự!” Thiên nghi hoặc. Thường thì phân thân sẽ không bị thương, và nếu bị trúng đòn chí mạng thì sẽ tan biến.

Chợt một phân thân của Long Liễu bay tới tung chưởng về phía Thiên, một chưởng mang đầy sức mạnh oán khí u ám, gần giống với Tử Vong khí trong hầm mộ mà Thiên tìm được 001.

Thiên dùng tay đối chiêu với phân thân của Long Liễu, ngay lập tức cánh tay của hắn cũng bị oán khí xâm thực, cảm giác giống với Tử Khí xâm thực nhưng kém xa về độ phá hủy cơ thể.

Oán khí sẽ ăn mòn một phần cơ thể, còn lại sẽ đi vào tim của nạn nhân để dần tha hóa nạn nhân, biến họ trở thành những kẻ bị oán khí che mờ lý trí, nói đúng hơn là sẽ bị Long Liễu điều khiển.

Nhìn thấy Thiên ngu ngốc trực tiếp đối chiêu với phân thân của mình, Long Liễu cười kinh bỉ: “Ngu dốt, oán khí của ta sẽ biến ngươi thành Oán Nô tha hồ cho ta sai bảo.”

Nàng đang bị thương nên cần mau chóng khôi phục để đem Long Châu rời đi, gặp ngay hai thằng con giời này nên đành phải dùng phân thân để đánh với bọn chúng, phân thân chỉ duy trì được trong 10 phút nên nàng mong là các phân thân sẽ sớm giải quyết được hai tên ngáng đường này.

Thiên đánh với phân thân của Long Liễu, hắn cảm giác rằng phân thân này có sức chiến đấu ngang với hắn. Tốc độ và sức mạnh thì thua Thiên một bậc, sau khoảng vài chục chiêu trao đổi thì Thiên đã đánh bay phân thân đó, ở gần đó thì Lãnh Huyết còn ghê gớm hơn là cắt phăng đầu phân thân của Long Liễu rồi chém làm đôi.

Long Liễu thấy Thiên không những không bị oán khí xâm chiếm con tim mà còn đánh bại được phân thân của mình thì vô cùng kinh hãi, ngay sau đó nàng ôm bụng ho ha một ngụm máu tươi, nàng có thể cảm nhận đau đớn của phân thân mình tạo ra, là do phân thân kia bị Lãnh Huyết chém bay đầu.

Chỉ trong vòng chưa đầy một phút, hai phân thân mạnh ngang Kim Cang Cảnh bị đánh bại khiến nàng không khỏi kinh ngạc.

Nên nhớ phân thân của nàng sẽ không mệt mỏi, có thể đánh hết sức trong vòng 10 phút trước khi tan biến. Trước tới giờ ngoài con trai của nàng ra không kẻ nào có thể đánh bại phân thân của nàng nhanh đến như vậy.

“Không thể nào, hai ngươi không thể nào so sánh với con trai ta được, tuyệt đối không thể.” Long Liễu kinh ngạc xen lẫn căm giận, con trai nàng là niềm tự hào của nàng, là một phần quan trọng để nàng có thể nắm quyền lực cao nhất của Long Tộc. Nàng đã bồi dưỡng cho con nàng tất cả mọi thứ coi là tốt nhất, và nàng không chấp nhận có kẻ nào đó cùng tuổi có thể mạnh ngang hoặc hơn con trai nàng.

“Hai ngươi nên chết sớm đi!” Long Liễu hừ lạnh, ánh mắt ác độc lóe ra những tia tử sắc ma mị.

Sau đó nàng gọi phân thân thứ ba trở về nhập vào mình rồi đích thân tham chiến, hai tay tung chưởng về phía Thiên và Lãnh Huyết.

Song chưởng mạnh mẽ ập đến, Thiên cùng Lãnh Huyết vội vã tách xa nhau ra. Long Liễu đuổi theo Lãnh Huyết rồi tung chưởng, còn một phân thân của nàng lao ra định tóm lấy Thiên.

Thiên bay đi với phân thân của Long Liễu đuổi theo mình, hắn bay vòng vèo rồi nhìn thấy một hộp sọ thú lớn liền lao vào trong đó với ý định lẩn trốn.

Phân thân kia mang một phần tính cách của Long Liễu, nàng hừ lạnh khinh bỉ: “Cũng chỉ biết trốn thôi sao?”

Sau đó nàng tung chưởng phá nát hộp sọ kia nhưng không có Thiên ở bên trong, nàng hét lên đầy tức giận: “Khốn khiếp.”

Thiên sau khi chui vào hộp sọ đã dịch chuyển ra xa hơn trăm mét, hắn đã tới gần vị trí ánh sáng đỏ nhất có thể.

Cách đó vài trăm mét là Long Châu nằm trên đất đang điên cuồng tỏa ra ánh sáng đỏ tía, gần đó có một cô gái áo trắng bị bất tỉnh. Vì cô gái ở gần hắn hơn nên hắn chạy lại đỡ cô gái dậy.

Hắn nâng cô gái dậy, nàng ta khá xinh nhưng mặt mày tái mét cơ thể đầy máu me. Thiên liền lấy đan dược trị thương cho nàng uống.

Cô gái dần mở mắt, sau đó nhìn Thiên bằng ánh mắt như cầu xin hắn: “Xin ngươi… đừng để Long Châu rơi vào tay… Long Liễu!”

Rồi nàng ọc ra một ngụm máu tươi, thở gấp. Thiên thấy tình trạng của cô gái không ổn liền cõng nàng lên rồi dịch chuyển đến một khúc xương lớn đặt nàng nấp sau đó.

“Ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi, ta sẽ ngăn Long Liễu.” Thiên đặt nàng xuống đất rồi nhanh chóng lao đi.

Hắn trở lại vị trí Long Châu, Giai Kỳ đột nhiên xuất hiện trên vai hắn rồi kêu meo meo nói: “Long Châu đấy, nếu nuốt nó vào sức mạnh sẽ tăng chóng mặt.”

Thiên nhíu mày nghĩ về Ngân Nguyệt đang ở thành, nếu như Tô Mị không kịp cho nàng ấy uống thuốc ngủ thì có lẽ nàng ấy đang đến đây. Và sẽ chịu chung số phận là hóa đá như bao sinh vật muốn tới đây. Hắn liền nói: “Không, ta sẽ phá hủy nó!”

Không nhiều lời, Thiên dùng chân sút Long Châu lên trời sau đó Hạo Thiên Kiếm hiện ra trên tay, hắn chém mạnh vào Long Châu đang rơi xuống.

“Đừng!” Giai Kỳ hét lên nhưng quá muộn.

Bùm!

Một vụ nổ khủng khiếp xảy ra, làn sóng vụ nổ lan rộng ra tứ phía. Từ rìa bãi chiến trường cổ những sinh vật bị hóa đá bắt đầu trở lại bình thường rồi điên cuồng lao vào.

Mặt đất rung chuyển, long Liễu đã tóm được Lãnh Huyết đang định giết hắn thì đột ngột nghe tiếng nổ lớn mà quay đi mất cảnh giác, Lãnh Huyết thừa cơ hội đó mà vung đao chém về phía nàng khiến nàng buông tay khỏi cổ hắn. Đúng lúc đó hắn dịch chuyển chạy mất.

Long Liễu không bận tâm đến Lãnh Huyết nữa mà nghĩ tới Long Châu liền vội lao đến vụ nổ.

Còn Thiên lúc này đang vùi mình trong xương trắng sau khi bị vụ chấn bay, áo hắn rách tươm phần ngực và mặt bị bỏng nặng chảy rất nhiều máu.

Nhưng hắn không sao, tiện tay xé toạc nốt chỗ áo còn lại ra Thiên tiến về phía Long Châu vẫn còn nguyên vẹn trên đất.

“Hạo Thiên Kiếm cũng không thể chém được nó, Long Châu bá đạo thế sao?” Thiên tự hỏi, gương mặt tuấn tú của hắn đang dần tự tái tạo thương tổn.

Đúng lúc này một con mãng xà khổng lồ chui lên từ dưới lòng đất khiến cho Thiên, Long Liễu, Lãnh Huyết vô cùng kinh ngạc, chẳng phải tất cả sinh vật đều bị hóa đá rồi sao?

Đúng là khi nãy con mãng xà vẫn còn hóa đá, nhưng sau khi Thiên nghịch dại chém vào Long Châu khiến nó phát nổ cũng chính là phá vỡ lớp phòng ngự của Long Châu, lớp phòng ngự này là nguyên nhân dẫn đến sinh vật bị hóa đá, giờ nó đã vỡ thì tất nhiên vô số sinh vật sẽ đổ dồn về đây nhanh chóng.

Con mãng xà vừa xuất hiện đã lao tới nuốt chửng Long Châu vào bụng, sau đó nó gầm lên một tiếng vô cùng là khủng khiếp. Mọi thứ gần nó đều bị đánh bay, Thiên vội vã túm lấy cô gái kia rồi dịch chuyển ra xa tuy nhiên vẫn bị tiếng hét của con mãng xà dội bay hàng chục mét trên đất.

Đúng lúc này một con Giao Long dài hơn trăm mét đang từ trên không lao xuống. Mãng xà hai mắt đỏ bừng, cơ thể to lớn của nó bung lớp vảy bên ngoài ra để lộ bên trong là một lớp vảy mới tinh màu đỏ.

Long Liễu tức giận: “Súc sinh, nó đang tiến hóa nhờ Long Châu.”

Ngay sau khi lột xác, mãng xà như mạnh lên rất nhiều liền há miệng phun lửa thiêu chết Giao Long.

Rồi từ hướng khác có tiếng chim kêu, một đôi cánh khổng lồ màu vàng đang xà xuống. Một con đại bàng vàng khổng lồ, nó dùng bộ móng sắc nhọn của mình bấu chặt vào cơ thể dài của mãng xà rồi nhấc lên không.

Mãng xà đau đớn gầm lên, há miệng phun lửa vào mặt đại bàng vàng nhưng có vẻ như không hiệu quả, đại bàng vàng dùng mỏ mổ vỡ đầu mãng xà sau đó moi Long Châu ra trực tiếp nuốt vào bụng.

Một con khỉ đột lông trắng to như một tòa nhà trọc trời từ dưới đất nhảy lên tóm lấy cổ chân đại bàng vàng mà kéo xuống khiến cả hai ngã lăn trên đất.

Đại bàng vàng vùng dậy, ngay sau lưng nó là một con bạch hổ to chẳng kém đang lao như tên bắn tới.

Đại bàng vàng bị thương ở cách sau cú ngã, nó tức giận kêu lên một tiếng chói tai. Khỉ đột lông bạc cũng đấm mạnh xuống đất gầm lên vang trời.

Những yêu thú khổng lồ với sức mạnh khủng khiếp đồng loạt xuất hiện. Thiên, Lãnh Huyết và Long Liễu chỉ biết lui ra xa chờ thời cơ lao vào.

Long Liễu, Lãnh Huyết không biết tại sao những yêu thú này có thể thoát khỏi bị hóa đá mà tới đây đánh nhau. Chỉ có Thiên sau khi được Giai Kỳ nói cho mới biết là do hắn dùng Hạo Thiên Kiếm chém vào Long Châu phá tan lớp phòng ngự duy nhất của nó.

Thiên bực mình: “Sao ngươi nói có thể phá hủy thứ đó?”

Giai Kỳ tức giận chẳng kém: “Sức ngươi không đủ để phá nó, ta đã nói đừng rồi mà.”

Thiên nghiến răng ken két, sau đó hỏi: “Vậy bây giờ làm thế nào đây?”

Giai Kỳ cũng lưỡng lự: “Đành chờ cho đám yêu thú kia đánh nhau gần chết rồi sau đó lao vào cướp chứ sao.”

“Rồi sau đó?” Thiên nhíu mày, nếu hắn không thể phá hủy Long Châu thì lấy nó để làm gì.

Giai Kỳ nói: “Ngươi biết gì về Truyền Thừa không? Một người sau khi chết đi còn điều tiếc nuối, nếu điều tiếc nuối này có thể thay đổi vận mệnh thế giới hoặc ít nhất là thay đổi vận mệnh một chủng tộc hoặc chỉ đơn giản là chờ người có duyên thì sẽ để lại cho hậu thế một Truyền Thừa… Truyền Thừa bao gồm sức mạnh, khí ức, và niềm mong ước của người đó sang một người thích hợp… đó gọi là Truyền Thừa.”

Lúc này, đại bàng vàng đang kịch chiến cùng khỉ đột và hổ trắng. Cả ba đánh tới trời long đất lở, mặt đất vỡ vụn mây trời chia đôi.

Sau đó đại bàng vàng liền bị nổ tung đầu mà chết, Long Châu bắn lên không trung. Khỉ đột lao lên bắt được sau đó bỏ vào miệng.

Bạch hổ nhảy vào cắn nát tay của khỉ đột, cả hai vật lộn một hồi thì khỉ đột cũng nổ tung đầu.

Máu văng tới tận chỗ Thiên đang đứng, hắn mơ hồ đoán ra vì sao lại như vậy.

Long Châu là ngọc của Rồng, nó chỉ phù hợp với những sinh vật cùng loài hoặc gần cùng loài như là Giao Long hoặc Rắn. Đó là lý do vì sao trước đó mãng xà nuốt Long Châu lại có thể lột xác và tiến hóa nhưng đại bàng vàng và khỉ đột thì không.

Bản thân cũng mang huyết mạch long tộc, Thiên cũng có thể nuốt được Long Châu. Nếu nuốt được và nhận được Truyền Thừa, hắn có thể một bước trở thành cường giả mạnh mẽ. Có thể là mạnh như Ái Vân.

Một bước tiến cực dài, Thiên có thể dốc toàn lực tìm cách trở về. Khi hắn trở thành loại cường giả như thế sợ rằng ngay cả Xà Thiên Quốc cũng không dám động chạm đến ba chị em Thanh Trúc. Hắn có thể trở thành chỗ dựa vững chắc cho Ngân Nguyệt và Tiểu Cúc để hai nàng an nhàn dưỡng thai và chăm con nhỏ, hắn có thể đường đường chính chính xông thẳng tới Hồ Ly Tộc để đem Ngọc Diện về bên mình. Tất cả những điều đó hắn có thể thực hiện được nếu hắn nuốt thành công Long Châu.

Nhưng nếu điều đó có thể ngăn tất cả yêu thú tranh cướp Long Châu không? Hắn sợ khi hắn nuốt Long Châu lại trở thành mục tiêu tấn công của tất cả yêu thú kể cả là Ngân Nguyệt.

Ban nãy chứng kiến mãng xà nuốt Long Châu nhưng vẫn bị yêu thú khác tấn công đó thôi.

Giai Kỳ lại hiện ra trên vai Thiên, nàng như hiểu những gì Thiên lo sợ nói: “Nếu ngươi nuốt được Long Châu, thành công trốn tránh 7 ngày không bị giết thì Long Châu sẽ hoàn toàn là của ngươi không một yêu thú nào có hứng tranh đoạt nữa.”

Phá hủy nó hay sử dụng nó? Thiên đang phân vân. Cả hai điều đều có mặt tích cực và mặt tiêu cực, nếu Thiên chọn phá hủy nó thì hắn có thể đảm bảo sự an toàn cho Ngân Nguyệt, nhưng hắn sẽ không mạnh. Còn nếu hắn nuốt được Long Châu thì sẽ trở thành mục tiêu đuổi giết của rất nhiều yêu thú trong 7 ngày, nhưng nếu hắn sống sót qua 7 ngày thì sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Hai mắt Thiên lóe sáng, dù là phải kéo dài tới 7 ngày nhưng hắn muốn thử.

Hắn lấy đâu ra quyết tâm đó, vì người hắn yêu, vì người hắn muốn che chở.

“Ta muốn có sức mạnh, vì những mỹ nhân xinh ngon ngọt nước của ta. Mục đích thế đã đủ cao cả!”

Nghe được câu nói này của Thiên, một người đeo cây rìu hai đầu bước đến đứng ngay sau hắn vỗ tay tán dương: “Hay cho câu mục đích cao cả!”

Thiên quay lại, người kia là một thanh niên chắc cũng cùng tuổi với hắn. Dáng người cao gầy mặc áo choàng đen chùm kín nửa mặt, sau lưng đeo cây rìu quá cỡ nặng chịch, trên ngực áo hắn có huy hiệu đầu trâu.

Thấy Thiên nhìn mình bằng ánh mắt bình thản như không, thanh niên kia âm trầm nói: “Ngươi có tham vọng có hoài bão, nhưng ta thấy ngươi cô độc.”

Mặc kệ Thiên có nghe hay không thanh niên kia vẫn nói tiếp: “Một kẻ mạnh cũng không thể địch nổi trời, nhưng nhiều kẻ mạnh hợp sức lại thì có thể.”

Thiên bấy giờ mới lên tiếng: “Ngươi đang muốn ám chỉ điều gì?”

Thanh niên kia đáp: “Ngươi không ngốc để không thể tự hiểu là nơi này, Thiên Địa Hồng Hoang này tồn tại như một thiên đường cho Yêu Thú nhưng thực ra chỉ là một cái lồng khổng lồ thôi sao. Một cái lồng giam cầm mà Thiên Đạo để nhốt Yêu Thú không cho chúng trở về Tam Giới.”

Thiêu nhíu mày: “Nếu chúng trở về Tam Giới, con người sẽ thương vong.”

Thanh niên kia phá lên cười, sau đó nét mặt trở lên thê thảm: “Con người có tư cách gì? Năm xưa Yêu Tộc hùng mạnh là thế, Thái Nhất cùng Thái Huyền lập ra Thượng Cổ Thiên Đình cai quản Tam Giới. Tam Giới từng thuộc về Yêu Tộc mà sao con người có quyền, Thiên Đạo có quyền đuổi cổ Yêu Tộc ra khỏi Tam Giới?”

Theo truyền thuyết, năm xưa nhân lúc Yêu Tộc và Vu Tộc đại chiến thương vong. Nhân Tộc đứng lên ngư ông đắc lợi chiếm lấy Thiên Giới lập ra Thiên Cung ngày nay.

Cũng có thể nói, Yêu Tộc bị căm ghét và sợ hãi cũng là do Thiên Cung mà ra.

Yêu Tộc đã nhiều lần muốn đánh lên Thiên Giới, đòi lại những thứ thuộc về mình nhưng căn bản sức lực không đủ. Thiên Giới có quá nhiều nhân vật mạnh mẽ, để đối chọi với Thiên Giới lúc này là điều không thể.

“Ta thấy ngươi cũng không phải con người, chi bằng hãy theo ta về dưới chướng của Ngưu Ma Vương. Một cuộc chiến sắp xảy ra, muốn có quyền sống thì chỉ có thể chọn một trong hai.”

Nghe những lời lôi kéo của thanh niên kia, Thiên nét mặt vẫn vô cùng bình thản nhưng trong lòng không khỏi dậy sóng. Tham gia một trận chiến quy mô toàn Tam Giới ư? Nghe có vẻ hào hùng mãnh liệt đấy, nhưng dù kẻ thua hay người thắng thì cũng sẽ có vô số thương vong.

Thanh niên kia chốt hạ: “Cứ 130 năm Thiên Địa Hồng Hoang lại xảy ra đại chiến, mục đích để giữ số lượng các loài luôn ở mức ổn định có thể kiểm soát. Tam Giới cũng chẳng khác, cứ cách một đoạn thời gian thì Lưỡng Kiếp sẽ xảy ra, nhưng thay vì để duy trì số lượng thì lại là một cuộc đại thanh trừng.”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216

Thể loại