Bị bao vây tứ phía, Thiên liền lập tức phóng lên cao. Hàng loạt yêu thú có thể bay liền đuổi theo.
Long Liễu liền gọi ra hai phân thân bay theo Thiên để bắt hắn, nàng nhất định phải có được Long Châu.
Trước thế công như vũ bão đó, Thiên chỉ còn nước dùng toàn bộ sức lực để bỏ chạy.
Nhưng có thể chạy được bao lâu, đâu đâu cũng có yêu thú truy lùng gắt gao. Cần có một nơi không có yêu thú mạnh mẽ, Thiên vội vàng xoa xoa giới chỉ, một tia sáng màu hồng bắn ra đồng thời Thôn Phệ Yêu Hoa xuất hiện. Thiên liền tóm cổ Tiểu Kim rồi lao vào nhưng bị dội ngược ra, Thôn Phệ Yêu Hoa bài xích Tiểu Kim hay nói đúng hơn là bài xích Long Châu.
Hết cách hắn bèn thu lại Thôn Phệ Yêu Hoa rồi tiếp tục bỏ chạy trên không, phía sau là hàng ngàn yêu thú đang truy đuổi và có cả hai phân thân của Long Liễu.
Không Gian Yêu Hoa bài xích Long Châu, Thiên liền nghĩ ngay tới hòn đảo bí mật được dẫn qua bởi cổng không gian bên trong Linh Châu Động, có lẽ ở nơi đó sẽ được nhưng lần trước một cơn sóng thần đã tàn phá nó không biết giờ ra sao. Hơn nữa nếu bây giờ trở về sẽ kích điên đàn Ngân Lang và Ngân Nguyệt lên thì không ổn, đây là hạ sách.
Giai Kỳ xuất hiện trên lưng Thiên, dùng móng vuốt bám vào áo hắn rồi kêu meo: “Oa! Tốc độ nhanh thật đấy.”
Thiên nhíu mày: “Còn có tâm trí vui vẻ nhỉ?”
Giai Kỳ lè lưỡi: “Hihi!”
Sau đó nàng nạt Tiểu Kim đang quấn chặt lấy tay Thiên sợ bị rơi xuống bên dưới: “Nè tên kia, ngươi nói ngươi là Kim Long cơ mà, mau dẹp đám kia cho ta.”
“Éc! Chị thách đố em à huhu!” Tiểu Kim méo mặt.
Giai Kỳ xù lông mắng: “Nhìn đi, bọn ta hao tâm tổn sức vì ngươi mà ngươi lại có ý định ăn cháo đá bát, uổng công ngươi là Kim Long.”
“Ặc! Chị mắng sao cũng được, em chịu hết. Giờ em đang sợ lắm rồi chị nói nữa em vãi đái lên người của chủ nhân thì chị đi mà chịu.” Tiểu Kim mặt xanh như tàu lá chuối run rẩy mếu máo.
“Ngươi…” Giai Kỳ định xù lông mắng tiếp nhưng Thiên đã lên tiếng bảo hai đứa im mồm nói nhiều là hất cả hai xuống dưới làm mồi cho lũ yêu thú đói khát kia.
Sự truy đuổi dọc bầu trời kia không thể không gây sự chú ý, lúc này trên bầu trời có một chiến thuyền màu đỏ, trên thuyền là vị nữ tướng quân xinh đẹp cùng binh lính của nàng, hơn thế nữa còn có một người nữa chính là Lãnh Huyết.
Sau khi được tắm rửa sạch sẽ máu trên cơ thể, Lãnh Huyết mặc lại y phục rồi được vào phòng của nữ tướng quân khiến đám lính không khỏi than thở ghen tị.
Đương nhiên vào phòng không phải làm mấy chuyện đó, nữ tướng quân kia và Lãnh Huyết ngồi đối diện nhau.
“Ngươi biết ta?” Nữ tướng quân mà thực ra chính là Phượng Vũ kia dò hỏi, nàng không hề có ấn tượng là đã gặp qua Lãnh Huyết.
Lãnh Huyết cũng chỉ gặp nàng duy nhất một lần cách đây 1 năm khi hắn đang bị Giao Long dí, còn ngoại hình và thông tin của nàng hắn biết do đã từng có thời gian sinh sống ở Sinh Huyền Quốc.
Hắn nhún vai: “Ta còn biết ngươi chỉ là bản thể khác của công chúa Sinh Huyền Quốc.”
Nghe vậy, gương mặt xinh đẹp của Phượng Vũ thoáng có chút âm hàn, sau đó hỏi: “Ngoài kia thế nào rồi? Sinh Huyền Quốc sao rồi?”
Trước khi gặp nạn và bị hút vào đây, nàng cũng biết nước mình sắp có chiến tranh với Hoa Quốc. Một năm trôi qua nàng không còn suy nghĩ non nớt như trước nữa, nàng đã trải qua một số truyện và dĩ nhiên rất lo lắng cho mẹ và chị gái.
Lãnh Huyết lắc đầu: “Chịu, ta cũng vào đây được hơn một năm rồi, mấy chuyện ngoài đó không biết gì cả.”
Rồi hắn thản nhiên hỏi: “Ngươi không còn đi tìm Thiên nữa sao?”
“Ngươi biết Thiên ở đâu?” Gương mặt Phượng Vũ khẽ ngưng trọng, hai mắt lóe lên tia cảm giác khó tả. Phải rồi nàng đã luôn muốn tìm hắn, nhưng do nhiều chuyện mà không có thời gian.
Để đáp lại sự mong mỏi của Phượng Vũ, Lãnh Huyết nghiêm túc hẳn lên giọng âm trầm: “Hắn chết rồi!”
Như có sét đánh ngang tai, Phượng Vũ đứng bật dậy khỏi ghế sau đó vài giây thẫn ngờ ngồi xuống.
“Ngay khi trận chiến tranh giành Long Châu nổ ra thì ta và hắn đều có mặt, chúng ta đã chiến rất ác liệt nhưng hắn mệnh yểu bị con khỉ đột thông tới chết.” Lãnh Huyết kể như thật, khiến Phượng Vũ chợt không kìm nén được cảm xúc mà khóe mắt đã đẫm lệ trực chờ rơi xuống.
Lãnh Huyết chốt hạ: “Còn chưa hết, hắn có di nguyện là đừng kể chuyện này cho ngươi… vì…”
Bên ngoài có tiếng binh lính kéo Phượng Vũ trở lại: “Thưa tướng quân, có rất nhiều yêu thú đang truy đuổi người trên không.”
Khẽ gạt đi những giọt nước mắt sắp rơi, Phượng Vũ nắm chặt tay rồi bước ra ngoài. Lãnh Huyết mặt lạnh tanh đi theo vì đoán được kẻ đang bị yêu thú dí là ai.
Khi tất cả ra tới mạn thuyền, Phượng Vũ thấy một bóng người lướt rất nhanh trên bầu trời đang lạng lách đánh võng đủ kiểu để tránh né những đòn tấn công của đám yêu thú hung hãn.
Rồi hắn trúng chiêu của một con kền kền khổng lồ, như một quả bóng bàn bay về hướng chiến thuyền.
Do vẫn chưa nhìn rõ mặt kẻ đó nên Phượng Vũ liền hạ lệnh bật phòng ngự của chiến thuyền lên. Ngay sau đó một lớp phòng ngự chắc chắn như tấm màn bảo vệ bao lấy toàn bộ chiến thuyền ngay khi Thiên đâm sầm tới.
Binh!
Đầu hắn va vào lớp phòng ngự đến đổ cả máu, máu chảy xuống gương mặt anh tuấn phi phàm. Phòng ngự này còn có khả năng tàng hình nên Thiên còn tưởng hắn bị ảo giác khi ở đây không có vật cản nào cả.
Rồi hắn nhìn vết máu của mình vương trên lớp phòng ngự của chiến thuyền, sau đó dùng tay chạm vào thì phát biện đó là một lớp phòng ngự. Không để Thiên được nghỉ ngơi, đám yêu thú lao tới như cũ bão.
Thiên đạp vào phòng ngự rồi bay vút đi trong khi đám yêu thú đang đổi hướng đuổi theo nhưng do không nhìn thấy chiến thuyền nên đã không ít con đâm vào chiến thuyền.
Lực đâm quá lớn khiến ngay cả lớp phòng ngự kiên cố như vậy cũng phải hư hỏng nhẹ.
Thuyền chiến trao đảo làm mọi người đứng không vững, nhưng cái mà Phượng Vũ lo lắng không phải là chiến thuyền bị công kích mà là người đang bị yêu thú truy đuổi ráo riết kia, hắn là Thiên.
Phòng ngự của chiến thuyền là tấm gương một chiều, bên ngoài không nhìn thấy bên trong nhưng bên trong có thể nhìn ra. Nốt đập đầu của Thiên ở ngay trước mặt Phượng Vũ vì phòng ngự chỉ cách mạn thuyền có một xải tay.
Nàng có thể thấy hắn nhưng hắn thì không, cảm xúc trong nàng dâng lên mãnh liệt. Nàng quay ngoắt sang nhìn Lãnh Huyết với ánh mắt tức giận, nhưng Lãnh Huyết nhún vai như không: “Thiên ta quen đâu phải tên này, tên này cũng là Thiên à?”
Không thèm đôi co với hắn, Phượng Vũ tức tốc ra lệnh cho quân lính lái tàu chiến đuổi theo Thiên và hạ lệnh tắt chế độ ngụy trang của chiến thuyền đi.
Thiên đang bỏ chạy như chối chết, ngoảnh đầu lại thấy có chiến thuyền to chà bá lửa đang dí theo thì sợ hãi chửi thề: “Định mệnh bà nó!”
Lúc trước khỉ vàng đưa cho hắn một chiếc ấm trà làm từ thuật giả kim, Thiên đã mơ hồ đoán rằng nơi này không chỉ có người sống lâu năm mà còn có cả một nền văn minh phát triển, bây giờ nhìn chiến thuyền xịn sò không kém các chiến thuyền ở Tam Giới lại càng làm hắn tin tưởng rằng ở nơi coi là thiên đường của Yêu Thú này thực sự tồn tại một thế lực con người đông đảo và mạnh mẽ.
Nhưng mà sao chiến thuyền kia lại dí theo mình, Thiên đoán là bọn chúng cũng đang săn Long Châu. Chính vì thế mà Thiên dùng toàn bộ tốc độ phóng như tên trên trời, xuyên qua những đám mây. Hắn có thể bay cao và xa nhưng pháp lực thì có hạn, một giờ bay là quá sức với một kẻ tu vi như hắn, nếu mạnh hơn thì có thể bay lâu hơn.
Sau một hồi dí nhau trên trời, Thiên cũng đã thấm mệt và tốc độ giảm dần. Chiến thuyền thì đang dí sát đít hắn, nhưng người trên chiến thuyền thì dùng đại bác bắn về đám yêu thú đang đuổi theo Thiên làm chúng phân tâm.
Thấy vậy Thiên ngoái đầu nhìn lại, một bóng hình xinh đẹp quen thuộc đập vào mắt hắn. Lơ đãng nên khiến Thiên không chú ý rằng mình sắp đâm vào một đỉnh núi cao, khi hắn quay ra thì… Rầm!
Thiên dính chặt vào đỉnh núi, vài giây sau mới tỉnh choáng bay lên thì bị một khẩu súng bắn móc sắt bắn ra móc vào quần rồi lôi về chiến thuyền.
Thiên lăn lộn vài vòng trước khi đứng dậy, trên thuyền lúc này Lãnh Huyết đang ngồi gặm đùi gà một góc. Nhưng sự chú ý của hắn đã đổ dồn vào thiếu nữ trước mặt, hai đôi mắt nhìn nhau không rời, cảm xúc đều có chút xúc động.
Rầm!
Một ngọn lửa khổng lồ từ phía sau phun tới làm chiến thuyền chao đảo và một con chim sẻ to bằng nắm tay nhưng toàn thân như ngọn đuốc bốc cháy đang điên cuồng dí theo còn chửi: “Thằng khốn, giao Long Châu ra đây.”
Nghe vậy Tiểu Kim sợ vãi cứt liền quấn lấy tay Thiên không rời.
“Ngươi giữ Long Châu?” Phượng Vũ thất thanh hỏi, sau đó vội vã đeo lên cổ Thiên một sợi dây truyền kỳ lạ.
“Đeo nó vào, khí tức của Long Châu sẽ được che giấu.” Phượng Vũ nói, nét mặt có thoáng ửng đỏ khi tiến sát lại với Thiên.
Thấy thế Thiên liền hung hăng tháo vòng cổ ra, Phượng Vũ nhìn hắn hung hăng với món đồ chính tay nàng đeo cho hắn như vậy trong lòng không khỏi có chút thất vọng và buồn.
Nhưng sau khi thấy Thiên quấn vòng lên cổ con tắc kè trên tay thì mới hiểu hắn làm gì.
Thì ra không phải hắn có Long Châu mà là con tắc kè trên tay hắn.
Ngay sau khi đeo vòng cho Tiểu Kim, lập tứ đám yêu thú đang điên cuồng truy sát bỗng dừng lại giữa không trung. Cả chú chim sẻ đỏ kia cũng vậy, dừng lại rồi hỏi con công bên cạnh: “Tao là ai? Đây là đâu? Có gì vừa xảy ra?”
Không còn bị truy đuổi, chiến thuyền cũng giảm tốc độ trở về tốc độ bình thường, nhưng do ban nãy bị tấn công nên một vài chỗ bị hỏng hóc.
Nhưng lúc này trên thuyền lại sắp chiếu một bộ phim tình cảnh, chuẩn bị những binh lính trên thuyền sẽ ghen tị đến ói máu.
Phượng Vũ đứng trước mặt thanh niên kia, nàng cao chưa tới tai hắn, nàng cảm thấy mình thật nhỏ bé và yếu đuối trước nam nhân này. Gương mặt lộ ra một màu đỏ nhàn nhạt động lòng người làm binh lính trên thuyền há hốc mồm, gương mặt này là của thiếu nữ đang thẹn thùng.
Một tên trực tiếp phun máu lăn đùng ra: “Tướng quân của ta, nữ thần của ta… huhu!”
Thiên thấy nàng bày ra nét e thẹn như vậy, trong lòng cũng dâng nên niềm yêu thương, hắn chậm rãi tiến tới dang tay ra dự định là sẽ ôm thân hình mềm mại kia vào lòng, thủ thỉ vào tai nàng: “Ta tìm được nàng rồi, công chúa của ta.”
Nhưng đời không như là mơ, Phượng Vũ vung tay một cú thật mạnh.
Chát!
Nhưng Thiên chẳng hề đau, bởi thân thể hắn quá cứng rắn. Phượng Vũ lại tát thêm một cái, rồi một cái nữa. Mắt nàng bắt đầu đỏ lên.
Thiên đứng im, nhẹ đưa tay về phía nàng. Phượng Vũ như con chim nhỏ từ từ ngả vào lòng nam nhân trước mặt hung hăng đấm vào ngực hắn rồi ủy khuất: “Huhu… tại sao bây giờ ta mới gặp ngươi, tên đáng ghét sao ngươi không đi tìm ta… có biết bao lâu nay ta… ta… ta…”
Thiên đưa tay vuốt ve mái tóc của nàng, nhẹ ngửi mùi thơm từ cơ thể nàng. Hắn đáp: “Ta luôn đi tìm ngươi, bây giờ thì tốt rồi… tốt rồi.”
Trên thuyền, binh lính được một màn cơm chó ngập mồm. Có tên còn định lao lên tấn công Thiên vì dám ôm nữ thần của họ nhưng bị ngăn lại. Lần đầu tiên thấy vị tướng quân thường ngày băng lãnh, giờ lại lộ ra cảm xúc như một tiểu cô nương bị bắt nạt, trong lòng đám lính không khỏi dâng lên cảm giác muốn bao bọc và che chở.
Được hơn một phút, cả hai tách nhau ra sau. Thiên nhìn thấy Lãnh Huyết đang ngồi ăn một góc thì nhíu mày: “Tưởng ngươi chết ở chiến trường rồi?”
Lãnh Huyết hừ lạnh: “Ngươi tự nói mình à?”
Từ cơ thể của cả hai nổi lên sát khí mạnh mẽ, làm cho đám lính trên thuyền phát run. Phượng Vũ cảm thấy nếu cứ tiếp tục sẽ đánh nhau to liền chen ngang: “Chiến thuyền bị hỏng rồi cần tu sửa, lát nữa ghé xưởng sửa chữa tiền bao nhiêu thì hai ngươi phải trả.”
“Ủa?” Thiên ngẩn ra.
Phượng Vũ một phút trước còn như chú chim nhỏ trong lòng hắn, bây giờ đã như hạt tuyết lạnh: “Ủa cái gì? Chẳng phải do cứu ngươi mà chiến thuyền của ta bị yêu thú công kích sao?”
Nghe vậy, một thằng nghèo kiết xác như Lãnh Huyết bật dậy tự lấy lại công đạo cho mình: “Ta mắc cái giống gì phải trả tiền?”
Phượng Vũ khẽ gắt: “Hai ngươi là đồng bọn, lừa ta!”
Sau đó nàng trở lại với phong thái băng lãnh thường ngày phất áo choàng ra lệnh cho binh lính lái tàu đến nơi sửa chữa.
Ngồi trên thuyền, Thiên được Lãnh Huyết kể cho nghe về thế lực mà Phượng Vũ đang ở, cũng chính là nơi sản xuất ra những chiến thuyền hiện đại này.
Nơi đó được gọi là Hỏa Thần Điện, một thế lực hùng mạnh nông sâu khó dò. Không những thế, số người trong thế lực đông đảo này 100% đều có huyết thống Phượng Hoàng – Bất Tử Điểu.
“Một thế lực toàn là Phượng Hoàng!” Thiên rùng mình, xem ra những gì hắn biết về Thiên Địa Hồng Hoang vẫn chỉ là một phần rất nhỏ.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216