Sau khi chiến thuyền cập bến Hỏa Thần Điện, Thiên và Lãnh Huyết bị nhét trong bao được đưa xuống bến cảng.
Sau đó hai tên mới được cởi bỏ bao và còng tay tuy nhiên phong ấn sức mạnh vẫn chưa được giải.
Lúc này cả hai mới trố mắt ra trước nơi mình đang đứng. Hỏa Thần Điện là một hòn đảo nổi khổng lồ trên trời cách mặt đất 15 ngàn mét. Diện tích của đảo xấp xỉ Sinh Huyền Quốc nhưng về độ phát triển thì gấp hàng chục lần.
Trên đảo phủ một sắc đỏ của mái nhà, của cờ của những thứ trang trí liên quan đến ngọn lửa. Bọn Thiên đang đứng ở một bến cảng tấp nập người qua lại, ở đây neo đậu hàng trăm chiến thuyền. Có một vài chiếc có kích thước gấp 10 lần chiến thuyền của Phượng Vũ.
Là vùng đất thánh của Phượng Hoàng, đâu đâu cũng có thể bắt gặp ký hiệu của loài chim này, từ ghế đá, đài phun nước, tượng, thậm trí có một bức tượng Phượng Hoàng cao hơn trăm mét đứng sừng sững trung tâm đảo hoàn toàn được làm bằng vàng khối nguyên chất.
Lãnh Huyết trố mắt ra vì quy mô hoành tráng của Hỏa Thần Điện, còn Thiên lại trố mắt bởi một thứ khác. Quang cảnh Hỏa Thần Điện làm hắn liên tưởng đến những con phố hiện đại ở thế giới cũ. Tuy phong cách công trình vẫn thiên về thời phong kiến trung hoa nhưng lại có nét hiện đại pha lẫn.
Thiên và Lãnh Huyết nhanh chóng bị cho lên một chiến thuyền nhỏ hơn có hai binh lính điều khiển bay qua những con phố sầm uất, mô hình giao thông ở đây cũng rất tân tiến, các chiến thuyền sẽ bay ở bên trên cách những tòa nhà một khoảng an toàn, còn người dân dù có biết bay nhưng không được phép bởi nếu tùy tiện như vậy thì khung cảnh trật tự sẽ thành mớ hỗn loạn.
Thiên cười chê bai: “Biết bay nhưng phải đi bộ, hài vl!”
Tên lính canh liền giải thích: “Đó là luật của Hỏa Thần Điện đó chú em, một là di chuyển bằng chiến thuyền như chúng ta hai là đi bộ, bay là phạt 5 củ như chơi.”
Tại một nơi yêu thú thống trị, lại có một nền văn minh tân tiến đến mức này khiến Thiên không khỏi kinh ngạc. Không biết nó đã tồn tại được bao lâu rồi.
Cuối cùng thì chiến thuyền áp giải Thiên và Lãnh Huyết cũng hạ cánh trước một quảng trường rộng lớn, ngay trước mặt là cổng vào đại điện, một tòa cung điện màu đỏ khổng lồ cao hàng trăm mét sừng sững nguy nghi.
Không biết những kẻ cầm quyền của nơi này thế nào nhưng chỉ cần nhìn nơi này thôi là Thiên và Lãnh Huyết đoán được họ mạnh khủng khiếp. Một thế lực như vậy mà không có các cường giả đỉnh cao trấn giữ thì hơi lạ đời.
Tên lính liền nổi hứng nhiều chuyện nói: “Hai chú em sướng ghê, được đích thân Điện Chủ muốn gặp.”
Cảm thấy mùi sung sướng, Thiên thần bí ghé sát tên lính hỏi: “Điện Chủ là nữ hả?”
Tên lính bật ngón cái: “Chú em đoán giỏi thế, không những là nữ mà còn là người đẹp nhất Hỏa Thần Điện, được xưng là Hỏa Thần Đệ Nhất Mỹ Nữ. Ao ước cả đời của ta là có thể vừa ngắm điện chủ vừa thủ dâm mà chưa có phúc phận ấy.”
Thiên nhìn tên lính bằng ánh mắt kỳ quái, má nó lại có thằng lính bệnh hoạn thế sao. Nhưng mà Thiên cũng nóng hết cả người, gì chứ tự dưng được gái đẹp không quen biết gọi đến chắc chắn là nhờ vả gì đó.
Thiên thầm liếm môi: “Rồi sau đó nàng sẽ lấy thân báo đáp… hehe!”
Thấy mặt Thiên nổi nét dâm dê đê tiện, tên lính nói thêm: “Nhìn chú em có tương lai đấy, sau khi gặp Điện Chủ thì liên hệ với ta, ta dẫn chú em đi tới một nơi đảm bảo sung sướng.”
Mắt Thiên sáng lên: “Hảo bằng hữu, nhất định ta sẽ liên hệ.”
Tên lính nháy mắt: “Ta tên Hoàng Quân, có gì cứ tới tổng bộ quân đội Hỏa Hoàng Quân tìm ta.”
“Được!”
Sau khi hai tên lính hết nhiệm vụ lái chiến thuyền đi mất, hai thiếu nữ vẻ ngoài 18 tuổi xinh xắn trắng trẻo mặc sườn sám màu đỏ bó sát thân thể bước đến, khi họ di chuyển những đường cong mê người liền lộ ra.
Hai thiếu nữ đến trước mặt Thiên và Lãnh Huyết, cả hai cùng hơi đỏ mặt sau đó cất giọng: “Mời hai công tử theo chúng ta!”
Thiên liền hớn hở đi theo, Lãnh Huyết bước theo sau trong lòng thầm nghi hoặc: “Không lính canh, không phòng hộ? Thật là đáng nghi.”
Theo chân hai thiếu nữ bước tới trước đại điện, cánh cửa lớn mở ra, từ bên trong tỏa ra thứ ánh sáng chói mắt khiến Thiên phải nheo mắt.
Sau đó vài giây luồng sáng mờ dần rồi dịu đi hẳn, hai thiếu nữ vừa đi vừa giới thiệu: “Bọn ta là Cẩm Hoa và Cẩm Tiên, là thị nữ chịu trách nhiệm đón tiếp khách quý. Cũng lâu lắm rồi không được làm nhiệm vụ nên có hơi sơ sót mong hai vị công tử bỏ qua.”
“Không có gì, ta không thấy có sơ sót gì đâu.” Thiên liền lên tiếng, mắt nhìn chăm chú vào hai tấm lưng mảnh mai trắng trẻo lộ ra vì thiết kế hở lưng của độ đồ hai nàng đang mặc.
Thiếu nữ tóc dài tên Cẩm Hoa, khẽ che miệng cười nghiêng đầu nhìn Thiên rồi nói khẽ: “Công tử đây quả thật anh tuấn, cho nô gia hỏi quý danh công tử.”
Thiên mỉm cười: “Ta tên chỉ một chữ Thiên!”
Cẩm Hoa khẽ híp đôi mắt đẹp, môi hồng chu lên: “Thiên! Công tử là trời hihi!”
Lãnh Huyết đi ngay sau Thiên, khoanh tay trước ngực thầm chửi mắng: “Má thằng dại gái!”
Đi bên cạnh Cẩm Hoa là Cẩm Tiên, tóc bấm ngang vai yêu kiều thướt tha lên tiếng: “Thiên công tử thân thiện quá, còn vị công tử kia là…”
Thiên liền đáp: “Đừng để ý, thằng này bị câm không nói được đâu.”
Lãnh Huyết nghe thế thì trợn mắt, định lấy đao ra chém bỏ bà thằng mất dạy Thiên nhưng vì đang bị phong ấn sức mạnh nên đao cất trong giới chỉ.
Cẩm hoa và Cẩm Tiên cùng nhau che miệng cười duyên, sau đó thì dừng lại nói: “Phiền hai công tử đứng đây đợi một chút, nô gia sẽ đi báo với Điện Chủ.”
Sau đó hai thiếu nữ yểu điệu rời đi trước ánh mắt dán chặt vào hai bờ mông cong từ Thiên.
Khi hai thiếu nữ vừa khuất sau một cánh cửa thì từ trên cao một chiếc lồng sắt to đùng rơi xuống nhốt Thiên và Lãnh Huyết bên trong.
Đồng thời một giọng nói mang theo ý cười phát ra: “Haha, Hai tên không thuộc Phượng Hoàng Tộc, dám đến Hỏa Thần Điện nói là được Điện Chủ mời tới, tưởng bọn ta dễ bị lừa thế à?”
Người nói chính là Cẩm Hoa, nàng xuất hiện với nét mặt dữ dằn hơn, trên tay có một cây roi da màu đỏ nhìn khá là nguy hiểm.
Thiên và Lãnh Huyết vẫn bình thản đứng trong lồng sắt, Thiên tỏ ra hơi hoang mang: “Rõ ràng binh lính áp giải bọn ta tới đây vì có lời mời của Điện Chủ mà!”
Cẩm Hoa cười lạnh: “Bốc phét, Điện Chủ mà rảnh rỗi gặp hai tên rách nát như các ngươi.”
Thiên nhíu mày: “Nè cô nương, ban nãy cô còn khen ta tuấn tú mà trở mặt nhanh thế.”
Cẩm Tiên cũng xuất hiện ngay phía sau chị gái mình, nàng hừ lạnh: “Đẹp mà bần hèn như các ngươi thì có tác dụng gì, nam nhân muốn nổi bật thì không chỉ cần đẹp mà cần thực lực, tên đi tù vì gây rối trật tự lại còn lắm lời, mê gái như ngươi cả đời không hiểu được.”
Tự dưng bị mắng té tác, Thiên cay lắm nhưng hắn không chấp nhặt nữ nhân liền nhún vai: “Thôi nào, mời ta tới rồi giở ba cái trò thử thách. Điện Chủ Hỏa Thần Điện cũng rảnh thật đấy.”
“Ăn nói hàm hồ, bắn chết hắn.” Cẩm Hoa liền ra lệnh, tức thì hàng trăm cung thủ xuất hiện rồi bắn tên tới tấp về phía Thiên và Lãnh Huyết.
Những tưởng hai tên sẽ bị bắn thành nhím nhưng bất thình lình Thiên và Lãnh Huyết cùng dậm chân xuống đất sau đó biến mất trước khi hàng trăm mũi tên găm vào người.
Một giây sau Thiên cùng Lãnh Huyết đứng trên lồng sắt, bình thản bỏ tay túi quần nói: “Tưởng bọn ta còn bị phong ấn sức mạnh sao?”
Cẩm Hoa và Cẩm Tiên kinh ngạc thốt lên: “Bọn chúng tự giải được phong ấn, không thể nào.”
Hai nàng tự tin đặt bẫy bởi vì nghĩ Thiên và Lãnh Huyết bị phong ấn sức mạnh, chứ nếu biết chúng khôi phục thực lực từ lâu thì đã đặt một cái bẫy khác lợi hại hơn.
Thực ra phong ấn đã được Thiên và Lãnh Huyết tự giải từ sớm, chẳng qua là muốn xem xem mọi chuyện thế nào rồi mới hành động.
“Giải được phong ấn thì sao, cũng chỉ là hai tên Kim Cang Cảnh mà thôi.” Cẩm Hoa bực mình nói, sau đó lấy trong người ra một vật gì đó giống như dấu ấn sau đó thì đập vỡ.
“Tỷ tỷ!” Cẩm Tiên vội thốt lên.
Ngay lập tức, khung cảnh đại điện biến mất trở thành một bãi đất trống hoang vu khô cằn, sau đó một luồng uy áp cực mạnh giáng xuống từ trên cao khiến mặt đất nứt vỡ.
Khi Cẩm Hoa đập vỡ dấu ấn kia thì cả bốn người là nàng, Cẩm Tiên, Thiên và Lãnh Huyết bị đưa vào một không gian khác. Một nơi để giải quyết những kẻ khó xơi.
Trước uy áp khủng bố như đá tảng đè xuống, Thiên và Lãnh Huyết hơi choáng sau đó ngạc nhiên: “Tinh Thần Lực!”
Ngoài pháp lực và thể lực, còn có một loại tu luyện khác khó khăn hơn nhiều đó là Tinh Thần Lực. Kẻ tu Tinh Thần Lực chú trọng vào sức mạnh tinh thần, công kích cũng bằng tinh thần, phòng ngực cũng bằng tinh thần.
Cẩm Hoa và Cẩm Tiên là hai cao thủ sử dụng Tinh Thần Lực trong cùng độ tuổi, cả hai năm nay vừa tròn 18 và là thiên tài trong lĩnh vực này. Công kích tinh thần của họ có thể đánh bại cả cười giả Nguyên Anh.
Dưới Tinh Thần Lực khủng bố, Thiên và Lãnh Huyết giống như hai cây đinh chân lún xuống mặt đất nửa gang tay.
“Công kích tinh thần 50% của bọn ta mà hai ngươi đứng vững?” Cẩm Hoa không khỏi kinh hãi mà thốt lên.
Nhìn bọn hắn cũng chỉ xấp xỉ tuổi nàng, chỉ là Kim Cang Cảnh trong khi đến cả cường giả Nguyên Anh còn bị hai nàng đả bại dưới uy áp của Tinh Thần Lực.
Cẩm Tiên đứng bên cạnh chị gái, không khỏi nhắc nhở: “Bọn chúng không hề tầm thường, dùng toàn lực để công kích.”
Ngay lập tức Tinh Thần Lực tăng lên gấp đôi, Thiên lúc này có cảm giác đầu hơi đau, thân thể như có khối đá vài ngàn cân đè lên. Nhưng hắn hoàn toàn chịu được, hắn có thể chất mạnh mẽ, tuy không thể dùng tinh thần chống lại tinh thần nhưng hắn có một thứ khắc chết Tinh Thần Lực.
Trước khi tấn công, Thiên vẫn cho hai thiếu nữ kia một cơ hội: “Dừng lại đi trước khi ta làm hai ngươi bị thương.”
Nhưng đáp trả lại sự rộng lượng của Thiên, Cẩm Hoa và Cẩm Tiên vẫn kiên trì dùng Tinh Thần Lực đè xuống mặc dù không mấy hiệu quả.
Cẩm Hoa tức giận, toàn thân toát mồ hôi lạnh nói: “Sao có thể như thế, bọn chúng còn không khụy gối nữa.”
Cẩm Tiên mặt mày mệt mỏi: “Bọn chúng khủng quá, xem ra nhiệm vụ Điện Chủ giao cho khó mà hoàn thành.”
“Bằng mọi giá phải hoàn thành nhiệm vụ, nếu không thì…” Cẩm Hoa cắn chặt bờ môi mỏng, nàng gia sức tăng cường Tinh Thần Lực trong vô vọng.
Thiên nhướng mày trước sự cố gắng của hai nàng: “Sức chịu đựng của ta có giới thiệu, hai ngươi ngoan cố như vậy thì ta cũng không thương hoa tiếc ngọc làm gì!”
Trước giọng nói lạnh lùng, Toàn thân Thiên tỏa ra khí tức mạnh mẽ rồi hắn dậm mạnh chân.
Long Uy.
Công kích Tinh Thần Lực của hai chị em Cẩm Hoa và Cẩm Tiên lập bị một công kích vô hình khác đè lên. Hai nàng cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Rồi Long Uy nghiền nát Tinh Thần Lực của hai nàng khiến hai nàng nội thương ngã lăn ra đất, miệng phun ra một ngụm máu.
Lãnh Huyết liền thu đao lại, lạnh lùng nói: “Đỡ phải ra tay!”
Cẩm Hoa và Cẩm Tiên choáng váng, đau nhói thân thể ngẩng đầu lên nhìn Thiên như quái vật: “Lần đầu tiên… thất bại!”.
Không gian xung quanh vặn vẹo rồi biến đổi, trở lại đại điện nguy nga tráng lệ lúc ban đầu.
Lúc này trên ngai vàng xuất hiện một người phụ nữ mặc phượng bào đỏ rực, tay cầm quyền trượng, đeo mặt nạ vàng tay chống cằm nhìn về phía Thiên và Lãnh Huyết, không biết là ngủ hay thức mặt nạ không hề có mắt.
Khí tức mạnh mẽ tỏa ra từ người phụ nữ này khiến Thiên và Lãnh Huyết phải rùng mình lạnh gáy, cả hai đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.
Cẩm Hoa và Cẩm Tiên khó khăn đứng dậy sau đó quỳ trước người phụ nữ kia: “Điện Chủ, chúng con xin chịu phạt.”
“Người này là Điện Chủ của Hỏa Thần Điện.” Thiên nhíu mày, nhìn đánh giá tướng tá có vẻ ngon.
Điện Chủ cất giọng: “Nhiệm vụ thất bại rồi, hai ngươi biết nên làm gì rồi chứ?”
Cẩm Hoa cắn răng nói: “Con biết thưa Điện Chủ.”
Sau đó hai nàng đứng dậy, tiến về phía Thiên và Lãnh Huyết cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi hai vị công tử, lúc nãy đã mạo phạm.”
Sau đó Cẩm Hoa nhìn Thiên và lên tiếng, giọng khá là sợ sệt: “Thiên công tử, hai bọn ta có giao kèo với Điện Chủ, nếu bị hai người đánh bại thì sẽ phải làm thị nữ của hai người trong vòng 2 năm, tùy hai người sai khiến.”
Nàng quay sang Lãnh Huyết nhưng nhớ lại lời của Thiên nói rằng Lãnh Huyết bị câm nên lại nhìn Thiên rồi cúi đầu hối lỗi: “Xin Thiên công tử rộng lòng tha thứ, nhận tỷ muội bọn ta làm thị nữ.”
“Ặc!”
Tự dưng có gái xinh làm thị nữ, Thiên thích lắm chứ nhưng mà có người thì càng thêm vướng víu, hắn vẫn là lắc đầu từ chối: “Thị nữ thì không cần, bạn thì được.”
Nghe vậy Cẩm Tiên rụt rè nói: “Xin công tử chiếu cố, bọn ta chỉ có thể làm thị nữ của công tử hoặc là… bị trục xuất khỏi tộc.”
Cẩm Hoa cũng van xin: “Tất cả là lỗi của ta, lỡ miệng nhận nhiệm vụ của Điện Chủ và tự tin sẽ đánh bại hai người, ta có mắt không nhìn thấy thái sơn, ta thà chết chứ không muốn bị trục xuất khỏi tộc đâu huhu.”
Thấy Cẩm Hoa bật khóc vô cùng đáng thương, Thiên quay sang Lãnh huyết liếc ý bảo Lãnh Huyết nhận hai tỷ muội họ làm thị nữ.
Lãnh Huyết chơi lại Thiên, hắn ngậm chặt miệng rồi lắc đầu xua tay đủ thứ giống như tên câm thật sự làm Thiên cay cú.
Mang trong mình tấm lòng bao la yêu thương nữ nhân thiên hạ, Thiên đành nhẫn nhục cắn răng chịu khổ nhận hai tỷ muội Cẩm Hoa và Cẩm Tiên làm thị nữ trong vòng 2 năm.
Lãnh Huyết từ đầu đến giờ vẫn không rời mắt khỏi phía Điện Chủ, hắn lên tiếng hỏi mà không giả câm nữa: “Điện Chủ, ngài muốn gì ở bọn ta?”
Điện Chủ đáp, giọng nói ngọt như đường: “Không vội, hai ngươi là khách quý của Hỏa Thần Điện. Cẩm Hoa Cẩm Tiên, dẫn hai người họ đi tắm rửa dùng bữa. Tối dẫn họ đến gặp ta.”
Sau đó Điện Chủ như một ngọn lửa bốc cháy rực rỡ tuyệt đẹp rồi tan biến vào hư không. Cẩm Hoa và Cẩm Tiên quỳ xuống cung kính chắp tay: “Cung Tiễn Điện Chủ!”
Sắc mặt Thiên biến đổi kinh ngạc khi ngọn lửa của Điện Chủ bốc cháy lên, là một ngọn lửa đỏ rực, nóng khủng khiếp và tỏa ra khí thế khủng bố vô cùng, hắn lầm bầm: “Dị Hỏa!”
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216