Buổi tiệc linh đình bên trong Đấu Dược Hội…
Nghe câu hỏi và lời mời gọi của Dược Hoàng, Mặc Khuê lộ ra nét không tự nhiên một lúc sau mới đáp: “Hội chủ có lòng như vậy ta rất cảm kích, Tuy nhiên ta tới đây vì một lý do… khi lý do đó được giải quyết thì ta cũng phải rời đi.”
Mọi thứ trở lên im lặng, mọi người đều biết Dược Hoàng xưa nay làm việc dứt khoát nhất là trong khoản lôi kéo người khác về phe mình. Không ăn được thì hắn sẽ đạp đổ, nhưng tuy nhiên Dược Hoàng lúc này lại tỏ ra khá bình thản nói: “Cô nương xuất thân từ Hồ Tiên Phủ, mà nơi đó và ta từng có giao tình… ta cũng không muốn làm khó cô nương.”
Thấy Dược Hoàng bộc lộ ra thái độ hoàn toàn khác thì mọi người và đặc biệt là Thiên kinh ngạc tột độ, lần đầu tiên họ thấy Dược Hoàng dễ dàng chấp nhận lời từ chối như vậy. Nhưng không chỉ có thế, Dược Hoàng nói tiếp: ” Cuộc thi kia cô nương đã vô địch nhưng…” Dược Hoàng chỉ tay vào mặt Thiên khiến hắn giật mình rồi nói: “… Tên này không cam chịu và muốn tỷ thí lần nữa.”
“Ách!”
“Ý cô nương thế nào?” Dược Hoàng ánh mắt tinh anh hỏi.
Mọi người chú ý tới cuộc nói chuyện của hai người, sau đó cũng xầm xì to nhỏ: “Phải đấy! Hiếm khi có dịp so tài với đối thủ xứng tầm, Đan Lâm tới luôn đi.”
Có người thì lại mơ mộng thứ khác: “Nhìn họ kìa, trai tài gái sắc nhìn giống một cặp quá!”
“Xuỵt nói bé thôi! Tiểu thư Liên Tâm nghe thấy thì khổ.”
“Ừ nhỉ con mẹ nó quên!”
Lúc này Mặc Khuê nhìn sang Thiên, ánh mắt lưu lại trên người hắn một chút rồi môi hồng khẽ cắn nói: “Nếu như Đan Lâm không phục với kết quả vừa rồi, ta sẵn lòng cùng hắn so tài.”
Thiên chưa hiểu mô tê gì thì mọi người đã chờ xem phản ứng của hắn, Thiên đánh liều gật đầu: “Ta cũng muốn thử xem xem, khi bộc phát hết thực lực thì Mặc Khuê cô nương mạnh tới đâu.”
Mọi chuyện được thỏa thuận, thời gian sẽ là 3 ngày sau tại phòng luyện đan của Đấu Dược Hội. Buổi tiệc vẫn diễn ra xuôn sẻ cho tới khuya, và sau đó ai về phòng đấy. Thiên lúc này cũng ngà ngà say, hắn bước đi loạng choạng về phòng mình nhưng phát hiện một người đang ngồi dựa lưng vào hành lang ngắm vườn hoa trong đêm, là Mặc Khuê.
Khi Thiên tới gần, Mặc Khuê cũng phát hiện và quay sang nhìn hắn đi tới, hai má nàng đỏ hồng ánh mắt lơ mơ bởi nàng cũng đang say.
Thiên cũng say, trong mắt hắn lúc này người trước mặt là Tiểu Cúc. Hắn vội lảo đảo bước tới giọng men say gọi: “Tiểu Cúc! Nàng tới tìm ta sao?”
Mặc Khuê nghe vậy, ánh mắt lơ mơ thoáng ngạc nhiên rồi bối rối, mất một lúc nàng nấc lên một tiếng hỏi: “Hức! Ngươi say rồi, Tiểu Cúc là ai?”
Thiên bước tới dang tay ra ôm Mặc Khuê vào lòng, hơi thở cả hai như hòa quyện. Mặc Khuê say quá nên cũng chẳng biết phải làm gì trong hoàn cảnh hiện tại, trong đầu nàng suy nghĩ đúng một điều là cứ thế mà ngả vào lòng hắn.
Ôm được người mà mình nghĩ là Tiểu Cúc, Thiên xúc động nói: “Cuối cùng cũng đã tìm thấy nàng! Gần 2 năm rồi nàng biết ta nhớ nàng thế nào không?”
Mặc Khuê khẽ cựa quậy: “Gì? Ngươi… Hức! Tìm ai đó tên Tiểu Cúc kia mà… ta không phải Tiểu Cúc.”
Thiên vẫn xúc động nói mặc kệ người nghe có là ai, bởi hắn say quá và nghĩ chắc chắn mình đang ôm Tiểu Cúc: “Ngày nàng bị bắt đi! Ta rất khổ sở… khó chịu… hỗn loạn… rồi có người nhắc với ta nàng đã an toàn và cho ta thời hạn 2 năm đến đưa nàng về…”
Thiên vừa nói, hắn vừa siết chặt tay vào eo Mặc Khuê như sợ mất nàng lần nữa.
“… Như có hy vọng, ta lao vào tu luyện… ta đi học… đánh nhau… rồi tới Đấu Dược Giới này học dược thuật vì biết nàng thích luyện dược, ta mong rằng khi thời hạn 2 năm tới ta sẽ trở nên cường đại để đường hoàng tới trước Hồ Tiên Phủ và nói ta đã tới.”
Mặc Khuê dù say nhưng khi nghe những lời nói của Thiên cảm xúc trong nàng cũng dâng lên mãnh liệt, nàng cũng nhớ, cũng mong chờ, cũng hy vọng. Hai tay nàng từ từ đưa lên ôm lấy lưng hắn, tựa như hai người đích thị là một đôi nhân tình.
Không khí im lặng một chút, Thiên ngừng nói để cảm nhận cơ thể mềm mại của người mà hắn nghĩ là Tiểu Cúc. Còn Mặc Khuê thì đang thực sự hạnh phúc khi được nghe những lời nói thật thà của một kẻ say.
Rồi dưới ánh trăng đêm, Thiên từ từ buông nàng ra sau đó đưa tay nâng cằm của Mặc Khuê lên cùng lúc hắn ghé xuống và hai đôi môi chạm nhau.
“Hự!” Khi hai đôi môi vừa chạm, cảm xúc vừa thăng hoa thì đột nhiên Thiên ho ra rồi gục xuống bởi có thứ gì cứng đập vào đầu và được Mặc Khuê đỡ lấy. Nàng bị cắt ngang dòng cảm xúc, đôi mắt lim dim chuyển sắc ý nhìn người phía sau vừa ra đòn nói: ” Ngươi định làm gì?”
Liên Tâm vứt cục đá xuống đất, nàng lạnh lùng nói: “Hừ! Mới quen nhau chưa lâu mà đã tình tứ tới vậy thật đáng nghi ngờ.”
“Nghi ngờ? Ý ngươi là sao?”
“Đừng có giả ngu, hai ngươi quen nhau từ trước… thông đồng nhau để lừa gạt cha ta. Cha ta có thể bị lừa còn ta thì không.” Liên Tâm dứt khoát nói, sau đó lao tới tóm lấy Thiên ra khỏi vòng tay của Mặc Khuê rồi tung chưởng thẳng vào ngực nàng. Do Mặc Khuê đang say nên không kịp phòng ngự cũng như đánh lại nên bị trọng thương văng ra xa rơi xuống đất, khóe môi hồng chảy ra một dòng máu đỏ.
Bắt được Thiên đang ngất trong tay, Liên Tâm đanh đá nhìn hắn nghiến răng: “Còn ngươi! Theo ta về phòng.”
Liên Tâm lôi Thiên đi biến mất dưới ánh trăng, Mặc Khuê không có sức để đuổi theo đành lết bước về phòng.
Sáng hôm sau…
Thiên ôm cái đầu nhức buốt tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang nằm trên giường. Hắn nhớ đêm qua trong lúc say xỉn đã tâm sự cùng ai đó nhưng không nhớ rõ, rồi hắn cảm thấy bên cạnh mình có hơi ấm liền quay đầu sang nhìn.
“Á Đù!” Thiên giật bắn người vọt ra khỏi giường mới phát hiện hắn đang cởi trần và mặc quần cộc, nhưng cái đáng lo hơn là người nằm bên cạnh hắn – Liên Tâm.
Liên Tâm cũng vừa tỉnh giấc, nàng dụi dụi đôi mắt rồi hé mở và hình ảnh đầu tiên nàng nhìn thấy là Thiên đang khỏa thân một nửa trước mặt nàng. Ngay lập tức Liên Tâm định hét lên nhưng Thiên lao tới bịt miệng nàng ta lại rồi khẩn khoản nói: “Đừng có la lớn… ngươi mà la thì cả hai cùng khó xử.”
Liên Tâm đang vùng vẫy để thoát khỏi khống chế của Thiên, nghe hắn nói vậy thì từ từ nằm im hợp tác. Thiên thấy vậy thì từ từ bỏ tay ra khỏi miệng nàng rồi thở dài khó hiểu: “Sao ta với ngươi lại ở cùng nhau? Đừng nói người hôm qua ta tâm sự là ngươi nha?”
Liên Tâm vờ đỏ mặt nói lấp lửng: “Phải thì sao mà không phải thì sao?”
Thiên nhíu mày rồi rời khỏi giường mặc lại y phục, hắn đắn đo một lát rồi e dè hỏi:
“Thế là chúng ta… có làm gì nhau chưa?”
Liên Tâm kéo chăn lên cao hơn để che đi phần khe ngực trắng nõn lộ ra, hành động cùng thái độ ấm ức muốn khóc của nàng thay cho câu trả lời. Thiên vỗ trán: “Thôi xong rồi! Đời tàn rồi.”
Liên Tâm liếc hắn bằng ánh mắt sắc lẹm nói: “Ngươi than cái gì? Người thiệt thòi là ta chứ đâu phải ngươi… đi mà chịu trách nhiệm với hành vi của mình gây ra.”
“Ách! Ta còn chưa làm gì… à ta không nhớ gì.” Thiên từ chối giải thích và chạy ra ngoài vừa chạy vừa lầm bầm ” ta không nhớ gì!”
Hắn chạy ra ngoài, chạy về hướng phòng mình rồi mở cửa bước vào sau đó chốt chặt lại mới thở phào nhẹ nhõm: “Chuyến này tàn rồi! Thu dọn hành lý rời khỏi đây trước khi lão Dược Hoàng tìm tới đòi bắt cưới con gái lão, bia với chả rượu lú hết đầu!”.
Thiên quay mặt vào trong đang tính truồn đi thì thấy một cô gái đang nằm ngủ trên giường mình – Mặc Khuê.
Thiên ngay từ đầu đã có cảm giác rất quen với người này, không phải vì nhan sắc của nàng mà vì khí tức của nàng, khí tức rất giống của Tiểu Cúc mặc dù nếu cảm nhận kỹ thì lại hoàn toàn khác. Hắn tiến đến và thấy nàng vẫn ngủ say, đôi mắt đẹo khép chặt, nàng nằm nghiêng người nên đường cong từ bờ mông và eo lộ ra thật khích thích.
Nhưng Thiên đang sợ vãi đái ra quần vì sợ lão Dược Hoàng tìm đến vì chuyện của hắn với Liên Tâm liền bỏ qua Mặc Khuê rồi thu dọn đồ đạc cho hết vào Giới Chỉ rồi lẻn ra ngoài. Nhưng khi hắn vừa bước chân tới cửa thì Mặc Khuê mở mắt tỉnh dậy, thấy bóng lưng của Thiên thì nghi hoặc hỏi: “Ngươi tính đi đâu sao? Bộ dáng lén lút như vừa ăn vụng?”
Thiên xoay người lại, cười khổ lắc đầu: “Đi ra ngoài chơi tý cho khuây khỏa, hôm qua say quá giờ đầu vẫn còn đau.”
Mặc Khuê nhớ tới lúc đêm qua hai người trao nhau nụ hôn hời hợt, nàng đỏ mặt vì lúc đó nàng tỉnh hơn hắn. Rồi lại nhớ tới những lời nói chân thành của hắn dành cho Tiểu Cúc, nàng dò hỏi: “Thực ra ngươi và cái người tên Tiểu Cúc có quan hệ gì?”
“Ngươi quen nàng ấy sao? Phải rồi ngươi là người của Hồ Tiên Phủ nhất định quen nàng ấy, nàng ấy có khỏe không?” Thiên sực nhớ ra và hỏi, ký ức đêm qua của hắn quá mơ hồ nên đã quên mất mình ôm hôn Mặc Khuê mà tưởng và Tiểu Cúc.
Mặc Khuê do dự trước câu hỏi của Thiên, sau đó đáp: “Có chút quen biết, ngươi và nàng ta có quan hệ thế nào?”
“Khó nói, ta và nàng ấy tạm coi là nhân tình. Nhưng ta thấy mình không xứng với nàng nên chưa dám thổ lộ.” Thiên ánh mắt trở lên trầm ngâm, nhưng lại trợn lên vì sực nhớ ra hắn đang lên kế hoạch chạy trốn nên vội chào Mặc Khuê rồi chạy mất.
Nhưng xui cho hắn là Dược Hoàng đã đứng ngay trước cửa khi hắn bước ra với một nét mặt cực kỳ tức giận, nắm tay hắn đã tụ pháp lực chuẩn bị đánh bầm mắt Thiên.
Thế rồi Thiên bị lôi đầu vào phòng Liên Tâm, trước khi tới nơi thì hắn đã bị đánh bầm mắt. Dược Hoàng tức giận quát: “Tên nhóc nhà ngươi! Dám làm chuyện đó với con gái ta.”
Thiên lắc đầu oan ức: “Ngài hiểu lầm rồi! Tối qua say quá… à không phải ta bị đánh ngất.”
“Ngụy biện!” Liên Tâm bước ra ngay sau lưng Dược Hoàng với nét mặt phờ phạc mệt mỏi, nàng lảo đảo và được Dược Hoàng lao đến đỡ lấy.
Thấy Liên Tâm bị như vậy, Thiên trong lòng nghĩ thầm: “Con ả xảo trá này lại tính giở trò gì đây?”
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216