“Tuân lệnh thành chủ!”
Sau khi cuộc họp kết thúc, Thiên vẫn giữ hình dạng thành chủ tiến về khuê phòng của vợ thành chủ Tô Mị.
Khi Thiên đẩy cửa bước vào thì thấy đồ đạc trong căn phòng đổ bể hết, Tô Mị thì tức tưởi ngồi tệt dưới đất khóc lóc định dùng dao rạch tay tự tử.
Thấy vậy Thiên lại diễn vội vàng chạy tới ngăn cản nàng tự tử, rồi lo lắng hỏi: “Nương tử nàng sao thế, nói ta biết!”
Tô Mị uất ức khóc lóc kể: “Sáng nay cái tên người rừng kia lẻn vào phòng của thiếp, còn… còn giở trò sờ soạng thiếp, hắn còn làm gì đó khiến cơ thể của thiếp nghe theo lời hắn tạo ra những tư thế vô cùng khó coi, thiếp… thiếp muốn chết.”
Thiên nén cười, hắn nghiêm nghị quát: “Tên khốn đó, đêm nay ta sẽ giết hắn để rửa nhục cho nàng, nín đi ta thương.”
Tô Mị ngẩng mặt lên nhìn phu quân, nàng lau nước mắt rồi dùng ánh mắt căm ghét nói: “Phu quân phải trói hắn lại, sau đó giải đến cho thiếp để thiếp tra tấn hắn cho đỡ tức!”
Thiên ôm nàng vào lòng gật đầu đồng ý: “Được, ta sẽ chiều theo ý nàng!”
“Cảm ơn phu quân!”
Sau khi thu xếp chỗ của Tô Mị, Thiên ung dung về căn phòng nơi hắn và Ngân Nguyệt được cho ở.
Thiên nhẹ nhàng mở cửa bước vào, Ngân Nguyệt đang thích thú chải tóc trước gương thấy tiếng mở cửa biết Thiên về, liền nói: “Nơi ở của con người cũng lắm thứ hay ho quá, thiếp thích tấm tròn tròn này.”
Rồi Thiên tiến lại cúi xuống ôm eo nàng, chợt hắn bị đẩy lùi bởi khí tức mạnh mẽ Ngân Nguyệt Tỏa ra, sau đó hắn ăn nguyên cây lược vào đầu lăn đùng ra đầu sưng một cục.
Ngân Nguyệt đầy phẫn nộ nhìn Thiên rồi gằn giọng: “Ngươi là ai dám sờ eo ta? Chỉ duy nhất một người có diễm phúc đó.”
Thiên quên chưa biến lại, hắn vẫn đang trong hình dạng của thành chủ Như Thế nên bị Ngân Nguyệt đánh cho sấp mặt.
“Ta đây!” Thiên biến trở lại, nhưng u tên đầu vẫn còn.
“Ơ, chàng đấy à! Sao lại ngã thế?” Ngân Nguyệt vội vã đỡ hắn dậy.
Thiên cười khổ: “Chẳng phải nàng vừa tấn công ta sao, nàng hung dữ quá.”
Trái với vẻ bá đạo ban nãy, bây giờ Ngân Nguyệt lại trở thành cô gái ngây thơ nhõng nhẽo: “Tại người ta sợ!”
“Ặc! Sợ mà ghê thế!” Thiên thầm than, sau đó kể cho nàng nghe về kế hoạch của mình.
Ngân Nguyệt gật đầu như bổ củi sau khi nghe xong, Thiên xoa đầu nàng rồi thưởng cho nàng một nụ hôn.
Tối hôm đó, ba tên trưởng lão đã mai phục sẵn xung quanh căn phòng nơi Thiên và Ngân Nguyệt đang ở.
Thiên mở cửa bước ra ngoài hít gió trời, thấy Thiên xuất hiện ba tên trưởng lão liền lao ra tấn công.
Ba tên này đều là Địa Nguyên Sơ Kỳ, Thiên dễ dàng né đòn của bọn chúng sau đó thì phóng đi rất nhanh.
Ba tên trưởng lão liền đuổi theo, rồi nói: “Thành chủ liệu việc như thần, đoán đúng hắn sẽ tẩu thoát hướng này.”
“Mau đuổi theo, tên này mạnh lắm.”
Thiên chạy tới một góc khuất, ba tên trưởng lão cũng vừa đuổi tới. Chợt cả ba dừng lại vì chỗ đó đã được thành chủ đặt bẫy.
“Á Hự!”
Một tiếng kêu thất thanh, sau đó thì có tiếng đồ đạc rơi vỡ. Rồi tiếng chưởng lực va vào nhau ầm ầm rồi tất cả im lặng.
Ba tên trưởng lão nhìn không rời mắt khỏi góc khuất đó, lúc này một bóng người đi ra còn kéo theo xác một người khác.
Là thành chủ Như Thế, còn cái xác kia là tên người rừng thống lĩnh đàn sói. Ba tên trưởng lão liền xông tới rồi cúi đầu trước thành chủ cung kính chúc mừng: “Thành chủ bất bại!”
Thành chủ Như Thế nở nụ cười lạnh: “Tên người rừng này ta đã xử gọn, các ngươi mau đem chôn hắn đi, nhớ kỹ chôn xa và sâu vào không là bị phát hiện đấy.”
“Rõ!” Ba tên trưởng lão không mảy may nghi ngờ đem xác của tên người rừng ra khỏi thành trong đêm rồi đào một cái hố sâu hàng chục mét rồi ném xác xuống, nhanh tay lấp đất rồi còn trà cho phẳng như cũ.
Sau khi bọn họ trở về thì thấy thành chủ đang tiến vào căn phòng nơi Ngân Nguyệt đang ở. Rồi có tiếng hét thất thanh trong vài giây sau đó thì im lặng, sau nữa là tiếng xé quần áo, tiếng khóc lóc và rên rỉ.
Ba tên trưởng lão gật gù nhìn nhau nói: “Thành chủ thật là cao tay, đánh nhanh rút gọn.”
“Chuẩn bị đi, sắp đến lượt chúng ta rồi!” Ba tên cùng hứng khởi.
Nửa tiếng sau thấy thành chủ quần áo xộc xệch đi ra vừa đi vừa chỉnh dây lưng, ba tên trưởng lão liền xuất hiện rồi cười gian xảo hỏi xem thành chủ ăn có ngon không.
Thành chủ Như Thế đáp: “Nữ nhân này ta thích, hợp khẩu vị của ta.”
Ba tên trưởng lão nghe thế thì hứng khởi, nhưng khi định xông vào phòng để chơi thi sâm thì bị thành chủ ngăn lại.
“Sao thế thành chủ, ngài hứa sẽ cho bọn ta thi sâm mà.”
Thành chủ đáp: “Đúng rồi nhưng các ngươi có mang thuốc không?”
Nghe vậy ba tên trưởng lão nhìn nhau rồi cùng lắc đầu: “Thuốc gì vậy?”
Thành chủ vẻ mặt thần bí nói nhỏ hết cỡ: “Thuốc cường dương!”
“Cường dương!” Ba tên trưởng lão nghe thế thì mặt tên nào cũng tỏ ra ngại.
Thành chủ liền lấy ra ba viên đan dược màu nâu đất rồi nói: “Uống cái này vào, đảm bảo chơi tới sáng luôn.”
Nghe thế ba tên tưởng lão sáng mắt, cả ba lão tuy hám gái nhưng do tuổi đã cao nên chỉ được vài phút là bắn. Nay được thành chủ độ lượng ban cho ba viên thuốc cường dương này thì không khỏi cảm kích liền nốc sạch.
Sau đó thì cả ba xông vào phòng, trong phòng lúc này không phải là mỹ nữ khỏa thân đang khóc thút thít như bọn lão mong đợi mà là một Ngân Nguyệt Lang Vương to lớn đang nhe nanh gầm gừ.
Thành chủ ở bên ngoài liền chốt cửa rồi đứng dựa lưng vào cửa nói vọng vào trong: “Chơi vui vẻ nhé!”
Ba tên trưởng lão sợ hãi liền vận pháp lực để phòng thủ tuy nhiên cả ba đều đã mất sạch pháp lực. Đó là do viên thuốc cường dương đã uống trước đó.
“Thành chủ, sao ngài lại làm như vậy… hự!” Cả ba điên cuồng đập cửa.
Ngân Nguyệt lao vào cắn xé ba tên trưởng lão tới chết, sau đó thì không còn sau đó nữa. Khi thành chủ mở cửa ra thì trong phòng chỉ còn lại vũng máu và đống rẻ jack. Ngân Nguyệt thì đã trở lại dạng người và đang lau máu trên miệng.
Thành chủ lúc này mới biến trở lại là Thiên, hắn nhìn vũng máu dưới sàn nhà ánh mắt sắc lạnh: “Bất kỳ ai có ý định với nữ nhân của ta, chỉ một chữ… Chết!”
Cái xác mà ba tên trưởng lão chôn trước khi chết thực ra là xác của thành chử Như Thế thực sự, được Thiên biến thành hình dạng của hắn để gài hàng ba tên trưởng lão già mà không có não kia.
Giải quyết xong mọi việc, Thiên tiến tới ôm lấy eo của Ngân Nguyệt. Ngân Nguyệt mỉm cười đầy bẽn lẽn nói: “Như thế này mới đủ tư cách để được chạm vào eo của ta nè!”
Thiên vuốt ve mái tóc nàng, lau đi vệt máu còn vương trên khóe môi hồng xinh xắn nói: “Nàng cũng hung dữ quá đi, làm ta hơi sợ đó!”
Ngân Nguyệt bĩu môi: “Với đám người này thì phải hung dữ chứ, thiếp chỉ… dịu dàng với chàng thôi!”
Để tránh bị nghi ngờ, Thiên liền hôn tạm biệt Ngân Nguyệt rồi nhắc nàng đi ngủ sớm, còn hắn thì vội vàng tới phòng của Tô Mị với thân phận thành chủ Như Thế.
Thấy phu quân vẻ mặt đại công cáo thành, Tô Mị như làn gió nhẹ ùa vào lòng Thiên hỏi: “Tên người rừng đó đâu rồi? Chàng có bắt sống hắn không?”
Thiên lắc đầu cười khổ: “Ban nãy có ba tên trưởng lão phản bội ta thông đồng với tên người rừng đó để trừ khử ta, nên ta giết hết rồi!”
“Thật… thật sao, phu quân không bị thương chứ?” Tô Mị lo lắng sờ lên ngực và vai của Thiên hỏi.
Thiên lắc đầu: “Mấy tên đó sao có thể làm gì ta, bọn chúng tuổi. Ta đã ném xác chúng ra ngoài thành rồi, có lẽ đã bị thú dữ ăn.”
Tô Mị cảm phục sự bá đạo của phu quân mình, nhưng đâu biết rằng phu quân của nàng đã chết rồi còn kẻ đứng trước mặt nàng là giả mạo, nàng gật đầu: “Chàng không sao là tốt rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói rồi Tô Mị nhón chân lên hôn môi với Thiên, hắn hơi bất ngờ nhưng dù sao cũng trong thân phận là thành chủ là phu quân của Tô Mị nên cũng phải làm thật tốt, hắn đáp lại bằng nụ hôn nồng cháy hơn.
Hai bờ môi dính vào nhau, hai chiếc lưỡi tìm thấy nhau rồi xoắn lấy nhau không rời.
Tô Mị cũng là mỹ nhân, nhan sắc kém hơn Ngân Nguyệt nhưng lại có sự trưởng thành hơn, đậm đà hơn.
Hôm nay sao hôn phu quân mình lại mê ly đến vậy, Tô Mị không thể giải thích. Mọi lần thành chủ như thế rất ít khi hôn mà chỉ dập là nhiều, còn hôm nay lại hôn nàng say đắm một lúc lâu.
Hôn nhiều rồi thì phần dưới cũng đã ướt, Tô Mị định kéo áo xuống thì Thiên ngăn lại.
Tô Mị hỏi: “Sao thế?”
Thiên nghĩ tới Ngân Nguyệt đang ở một mình, hắn đáp: “Hôm nay ta còn có việc làm qua đêm, nàng cứ ngủ trước đi.”
Sau đó hắn bế Tô Mị lên giường, đắp chăn cho nàng rồi còn hôn lên trán nàng chúc ngủ ngon. Tô Mị thấy phu quân mình rất khác nhưng khác theo chiều hướng tích cực nên rất hài lòng, nàng dặn phu quân nhớ giữ gìn sức khỏe.
Lúc này trong căn phòng nhỏ máu đã khô, Ngân Nguyệt nằm ôm gối trằn trọc không ngủ được thầm tự hỏi: “Chàng đi đâu lâu thế nhỉ?”
Đúng lúc này Thiên mở cửa đi vào, hắn nở nụ cười ấm áp: “Nàng chưa ngủ à?”
Ngân Nguyệt lắc đầu: “Ta đợi chàng về rồi mới ngủ được!”
Thiên mỉm cười, hắn ngắm nhìn dung nhân xinh đẹp của Ngân Nguyệt rồi nói: “Giờ thì đi ngủ nào!”
“Vâng!”
Thiên lên làm Ngụy thành chủ, hắn hoàn toàn không bị ai phát giác. Ngoài việc để đàn ngân lang ở lại lâu dài khiến dân chúng bất mãn ra thì mọi việc đều tốt.
Hắn cũng bắt đầu dạy cho những con sói trong đàn tu luyện thành hình dạng con người cho dễ sinh hoạt.
Hai thân phận cứ thay phiên nhau xuất hiện, một là thành chủ được nhân dân tôn kính, hai là Thiên được đàn sói tôn thờ.
Tuy nhiên sự ngụy tạo dù có kỹ lưỡng đến mấy cũng sẽ có sơ hở, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra.
Vào một đêm trăng thanh gió mát, Thiên trong thân phận thành chủ Như Thế đang ngồi nghiên cứu về những kiến thức Kim Khí Sư dày cộp trong quyển sách “những kiến thức cơ bản của Kim Khí Sư”. Bên cạnh là linh miêu lười Giai Kỳ đang nằm dài trên bàn thiu thiu ngủ.
Hắn cũng ngáp ngắn ngáp dài rồi vỗ mũi sau đó thì ngủ quên luôn. Khi ngủ thì phép biến thân sẽ tự động giải trừ, đúng lúc này Tô Mị bước vào phòng tay bưng một tách trà ngon ân cần nói: “Phu quân vất vả cả ngày, ta có pha một tách trà hảo hạng đây!”
Lúc này Thiên đã gục xuống bàn nên Tô Mị không hề nhìn thấy mặt hắn mà còn thở dài mắng yêu: “Phu quân lại không nghe lời ta, làm việc đến ngủ gật luôn thế này!”
Rồi nàng tiến lại gần định đánh thức phu quân mình dậy thì nhìn thấy gương mặt anh tuấn phi phàm của Thiên, tách trà rơi vỡ nát, Thiên giật mình tỉnh giấc.
Tô Mị vừa lùi lại vừa không tin vào mắt mình lẩm bẩm: “Không! Chẳng phải ngươi đã chết rồi sao, sao lại mặc đồ của phu quân ta, sao lại ngồi ở đây?”
Rồi nàng giật mình nhớ ra: “Phu quân ta đâu… Như Thế đâu?”
Biết mình sơ hở, không thể tiếp tục diễn kịch nên Thiên đành nói thật với Tô Mị: “Xin lỗi nhưng Như Thế phu quân ngươi đã chết rồi, ngay cái ngày mà hắn lên kế hoạch giết ta!”
Tô Mị không tin, nước mắt đã chảy từ lúc nào rồi liên tục lắc đầu: “Không! Đây không phải sự thật, phu quân ta chưa chết… ngươi nói dối!”
Thiên cũng không muốn giải thích nhiều, hắn đứng dậy nhìn Tô Mị bằng ánh mắt lãnh đạm và có phần vô tư: “Ngươi tin hay không cũng được nhưng Như Thế chết rồi, thời gian qua là ta đóng giả hắn.”
“Tên khốn nhà ngươi, sao ngươi lại làm như thế? Sao ngươi lại giết phu quân của ta.” Tô Mị giận quá mất hết lý trí, hai tay vận lực lao về phía Thiên muốn xé xác hắn ra.
Nhưng đâu phải muốn là được, Tô Mị dễ dàng bị Thiên chế ngự sau đè xuống bàn, hai tay nàng bị giữ chặt bởi cách tay chắc khỏe của Thiên.
Tô Mị tức giận trong tuyệt vọng mắng: “Tên khốn, ngươi làm nhục ta, giết phu quân của ta, lại còn đóng giả chàng để lừa ta suốt mấy ngày qua… ta đã đắc tội gì với ngươi!”
Dùng một tay chế ngự Tô Mị, Thiên từ từ đáp: “Chồng ngươi muốn giết ta, đoạt thê của ta, nếu không phải ta phát hiện sớm thì đã không ngồi ở đây rồi! Ta đóng giả làm hắn vì muốn thành này không loạn, cũng hơi thấy có lỗi với ngươi nên mới bù đắp.”
“Ta không thèm cái thứ bù đắp thối tha của ngươi, tên đáng chết.” Tô Mị cay nghiệt mắng.
Lúc này Thiên có thể giết nàng, có thể hiếp nàng, có thể đặt Nguyền Ấn lên nàng, có thể làm đủ mọi thứ nhưng hắn không làm gì cả, hắn chỉ nói: “Giờ thì ta cũng chẳng cần giả vờ làm gì cả, chức thành chủ này giao lại cho ngươi.”
Rồi hắn nói thêm: “Tuy nhiên nếu có gì cần giúp thì cứ đến gặp ta, ta sẵn sàng giúp đỡ.”
Thiên buông nàng ra, Tô Mị lập tức quay lại cào vào mặt Thiên, ba vết xước hằn lên trên gương mặt tuấn tú ngất trời của hắn rồi bắt đầu nhỏ máu.
Tô Mị giật mình lui lại, không phải vì nàng sợ hắn tấn công mà vì khi nãy hắn có thể né đòn nhưng hắn không né.
“Sao ngươi không né?” Tô Mị hỏi. Những vết thương nàng gây ra đang dần lành lại với tốc độ có thể quan sát bằng mắt thường.
Thiên không đáp câu hỏi mà từ tốn nói: “Ta sẽ bù đắp cho ngươi, khuya rồi mau về ngủ đi… túi thơm ta treo ở đầu giường có thể làm giảm chứng mất ngủ của ngươi đấy!”
Nói xong Thiên đứng dậy rời đi, Giai Kỳ cũng nhảy tót lên vai Thiên nằm rồi nhìn Tô Mị chằm chằm.
Tô Mị ngồi trẹt xuống đất, nàng nấc lên từng tiếng nghẹn ngào: “Tên khốn… ngươi khiến ta ra nông nỗi này rồi nói sẽ bù đắp sao… ta ghét ngươi huhu… ta sẽ giết ngươi!”
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216