Chỉ còn hơn một ngày nữa là tới hôn lễ của Tiêu Diêu, tuy nhiên Luyện Đan Đường lại xảy ra sự việc hy hữu nên Thái Thượng Lão Quân rất không vui, lão cho người điều tra và phải bắt bằng được kẻ đã gây ra việc đó.
Theo lời tố giác của Thủy Liên thì một nhóm mấy trăm người của Luyện Đan Đường cùng nhau kéo tới cung của Tiêu Diêu.
Bọn họ đang bị chặn lại ở bên ngoài bởi các tiên nữ, cả hai xảy ra cãi vã.
Người đứng đầu nhóm Luyện Đan Đường là một trung niên với kinh nghiệm lâu năm luyện đan, đã đạt tới Thánh Phẩm tu vi cực cao. Sau khi không thể nói lý lẽ với nhóm tiên nữ của Tiêu Diêu thì liền mất kiên nhẫn nói: “Nếu đã như vậy, bọn ta chỉ còn cách xông vào bên trong.”
Bích Giao là người dẫn đầu nhóm tiên nữ ra bảo vệ cung điện, nàng cũng không để yên nếu đám người của Luyện Đan Đường xông vào.
“Bích Giao, ngươi định bao che cho hắn! Dù có công chúa điện hạ chống lưng ngươi cũng không gánh hết tội đâu.” Thủy Liên ở bên phía Luyện Đan Đường, vênh mặt tự đắc nhìn Bích Giao rồi nói.
Bích Giao liền đáp: “Công chúa điện hạ có lệnh, tất cả những kẻ dám tiến vào khi chưa được sự cho phép đều sẽ phải gánh tội chết, các ngươi cứ thử đi.”
Thủy Liên cười khinh bỉ: “Các ngươi càng ngăn không cho bọn ta vào, càng chứng tỏ các ngươi đang che giấu hắn… khôn hồn thì tự giao nộp hắn đi rồi sẽ được Thái Lượng Lão Quân khoan hồng.”
Bích Giao đáp lại: “Các ngươi không có quyền gì mà đòi vào cung điện của công chúa, các ngươi dám đem lòng nghi ngờ công chúa tội này mới đáng chết. Nếu các ngươi vào trong mà không tìm thấy kẻ bị truy nã thì các ngươi tính sao? Ăn nói thế nào với công chúa điện hạ.”
Người trung niên kia phất tay: “Cái đó không đến lượt ngươi quản, đừng có già mồm kéo dài thời gian mau tránh ra cho bọn ta vào.”
Khi cả hai bên đang rất căng thẳng chuẩn bị đánh nhau tới nơi thì đột nhiên một người khác xuất hiện khiến tất cả ngạc nhiên và quỳ xuống: “Hằng Nga Tiên Tử!”
Người xuất hiện là mỹ nhân, toàn thân y phục trắng tinh khôi, nhan sắc động lòng người tay ôm chú thỏ trắng dễ thương, nàng không ai khác chính là Hằng Nga.
Hằng Nga có địa vị xếp hàng cao cấp trên Thiên Giới nên khi xuất hiện luôn khiến những người bình thường phải kính sợ và sủng ái.
Hằng Nga xuất hiện làm cả lũ bất ngờ, nàng liếc mắt một cái sau đó hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Thủy Liên mau mồm nhanh nhẹn nói trước: “Thưa Tiên Tử, Luyện Đan Đường bọn ta đang muốn bắt người nhưng Bích Giao cùng đồng bọn cố bao che, kẻ kia là kẻ bị truy nã vì dám mở Lò Bát Quái làm Luyện Đan Đường tổn thất nặng nề.”
Bích Giao không có gì để phản biện, nàng chỉ biết im lặng nhưng nếu nhóm người Thủy Liên vẫn tiến lên thì nàng nhất định không để yên.
Hằng Nga nhắm mắt một lát, sau đó khẽ hỏi: “Vậy sao? Kẻ kia đang trong cung của Tiêu Diêu ư?”
Thủy Liên đáp: “Dạ chúng ta chưa kiểm tra nên không biết!”
“Vậy ngươi chắc chắn hắn ở trong đó à?” Hằng Nga lại hỏi.
“Dạ… cái này… ta chưa thể xác minh.” Thủy Liên bắt đầu lúng túng đáp.
Hằng Nga chốt một câu: “Bích Giao, cho họ vào kiểm tra đi. Nếu không có kẻ bị truy nã trong đó thì liền bắt tất cả chúng lại, tội mạo phạm công chúa điện hạ nhẹ nhất cũng bị phạt nhốt trong Thiên Lao 50 năm.”
“Ngươi…” Người trung niên dẫn đầu nhóm Luyện Đan Đường tức giận nhưng không dám nói to, sau đó quay sang hỏi Thủy Liên: ” Ngươi đảm bảo hắn ta đang ở trong đấy chứ?”
Nghe tới việc bị phạt cả đám ai cũng xanh mặt, lời đe dọa thốt ra từ miệng Bích Giao họ không coi ra gì, nhưng thốt ra từ miệng Hằng Nga thì lại khác. Cả đám cũng chỉ nghe từ miệng Thủy Liên là nàng biết Đan Lâm ở cung điện của Tiêu Diêu nên mới đi theo tới đây.
“Cái này… ta từng thấy hắn đi cùng Bích Giao tới vườn thảo dược, cả hai còn cầm tay nắm chân rất thân mật… ta đoán hắn ở đây.” Thủy Liên trình bày, nghe xong người trung niên kia tức giận vung tay tát mạnh vào má nàng đến tóe máu rồi quát “: Ngươi đoán? Sao ban nãy ngươi bảo hắn chắc chắn ở đây? Khốn kiếp thật.”
Sau khi trút giận nên Thủy Liên, người trung niên kia chuyển thái độ bề tôi rồi cung kính xin lỗi Hằng Nga Tiên Tử: “Thật hổ thẹn rồi, xin Tiên Tử bỏ qua cho sự mạo muội này của bọn ta, bọn ta xin phép đi trước để tìm kẻ bị truy nã.”
Nhóm người Luyện Đan Đường nhanh chóng rời đi, cả Thủy Liên cũng rời đi với sự ấm ức vô cùng.
Thấy Thủy Liên bị như vậy, Bích Giao cũng không nỡ nhưng hai người trước giờ luôn gây nhau, nếu nàng tỏ ra quan tâm thì sẽ bị Thủy Liên coi là cố tỏ ra nhân từ nên nàng mặc kệ.
Nàng quay sang cúi đầu cảm ơn Hằng Nga: “Cảm tạ Tiên Tử đã ứng cứu!”
Hằng Nga gật đầu nói: “Không có gì, ta tới thăm Tiêu Diêu, nàng ta đâu rồi?”
Bích Giao đáp: “Công chúa đang chuẩn bị hỷ phục cho hôn lễ ngày mai, để ta báo với công chúa có Tiên Tử tới thăm.”
Hằng Nga tay ngọc vuốt vuốt bộ lông mềm mại của thỏ trắng, nàng nói: “Khỏi cần, ngươi dẫn ta tới chỗ Tiêu Diêu đi ta có chuyện muốn nói.”
“Vậy mời Tiên Tử theo ta.” Bích Giao khẽ đáp, sau đó cả đám trở vào bên trong.
Tiêu Diêu lúc này đang phân vân lựa chọn giữa hai bộ hỷ phục, bộ nào nàng mặc nên cũng vô cùng rực rỡ và xinh đẹp nhưng nàng chẳng thấy vui. Vì hôn lễ này nàng không muốn, chính vì không muốn nên nàng cảm thấy mặc bộ hỷ phục nào cũng có cảm giác rợn người.
Nàng nhớ lại quãng thời gian 5 năm trước, khi ấy nàng 20 tuổi. Trong một lần cải trang trốn xuống Nhân Giới du ngoạn nàng bị tấn công bởi một đám sương đen.
Đám sương đen này rất lợi hại, nó vây khốn nàng tới 3 ngày 3 đêm nàng mới thoát được, đám sương này còn cắn nàng một nhát vào đùi khiến nàng suýt mất mạng vì chất độc.
Sau đó nàng trốn vào một hang động tại khu rừng nàng vừa cắt đuôi được đám sương. Trùng hợp thay, trong hang động có một người, một bà lão già nua nhăn nheo xấu xí với đôi mắt mù lòa ngồi im lìm trong góc hang.
Tiêu Diêu do bị trúng độc và vô số vết thương trên cơ thể nên không hề hay biết có sự xuất hiện của bà lão.
Khi nàng tháo giáp ra để băng bó vết thương thì phát hiện chất độc từ đám sương đen làm tu vi của nàng tạm thời mất hết.
Đúng lúc đó bà lão từ từ đứng dậy rồi tiến gần về Tiêu Diêu, nàng vô cùng hoảng sợ và hét toáng lên khi nhìn thấy bộ dạng xấu xí của bà lão và cách bà ta xuất hiện bất thình lình như vậy.
“Đừng sợ! Ta không làm hại ngươi đâu.” Bà lão cất giọng nói ghê rợn.
Tiêu Diêu hoảng sợ nhưng sớm lấy lại bình tĩnh, nàng vội rút kiếm ra thủ thế mặc dù tu vi đã bị mất hết.
Bà lão không có ý định tấn công, chỉ ngồi xuống ngay bên cạnh Tiêu Diêu rồi hỏi: “Cô gái trẻ, ngươi đang ở trong hang của ta đấy.”
Nghe vậy, Tiêu Diêu đáp: “Hang của bà sao! Ta xin lỗi ta chỉ muốn ở đây một lúc.”
Bà lão gật gù: “Cứ tự nhiên!”
Sau đó bà lão lại cất tiếng: “Cô gái trẻ, cô bị trúng độc sao?”
Tiêu Diêu nhìn bà lão, thấy hai mắt bà ta mờ đục rõ ràng là người mù nhưng vẫn phát hiện nàng trúng độc, có thể mũi bà ta thính.
“Đúng vậy! Một đám sương đen đã cắn ta.” Tiêu Diêu nghi hoặc rồi đáp.
Bà lão như sực nhớ, bèn nói: “Đám sương đen đó, nó là thú cưng của ta đấy, mau đưa ta xem vết thương.”
Bà lão vừa nói vừa đưa tay ra phía trước như muốn tìm Tiêu Diêu. Tiêu Diêu vì không tin người lạ nên không chịu cho bà ta xem vết thương, chính vì vậy vết thương càng để lâu càng nặng.
Bà lão thấy nàng không chịu cho mình xem vết thương cũng gật gù nói: “Mới gặp có mấy phút, mà ta đã cảm thấy thân quen với ngươi rồi, ngươi tên gì? Từ mùi phát ra trên cơ thể ngươi ta đoán ngươi là người Thiên Giới.”
Tiêu Diêu không biết nói gì, nàng đang kinh ngạc vì sao bà lão này mù lòa còn ở một nơi như vậy nhưng vẫn biết nàng tới từ đâu, xem ra bà ta là một nhân vật không tầm thường.
Tiêu Diêu hỏi ngược lại: “Sao bà lại sống ở đây?”
Bà lão bèn cười một nụ cười nam rợn rợn tóc gáy sau đó từ từ đáp: “Ta ấy hả! Chỉ là một bà lão sắp chết không đáng nhắc tên thôi. Ta bị con cái đuổi ra khỏi nhà vì mù lòa và già yếu, lang thang trong rừng này thì vô tình bắt gặp hang động nên chui vào ẩn náu chờ ngày chết.”
Tiêu Diêu chợt kêu lên, lý do bởi vì chất độc đang lan rộng và tạo cảm giác vô cùng đau đớn.
Bà lão nghe tiếng kêu thất thanh của nàng, bỗng nói: “Đi thẳng từ cửa hang ra bên ngoài sẽ tới một con thác, phía sau con thác có một cái động, trong động có một loài cây có thể chữa được độc này.”
Nghe vậy, Tiêu Diêu bán tín bán nghi nhưng nàng cũng quyết định xem thử còn hơn là ngồi đây chờ chết. Trước khi nàng rời đi có quay lại nói cảm ơn bà lão.
Bà lão liền mỉm cười: “Không có gì, việc ta và ngươi gặp nhau ở đây là ý trời đã định. Do thú cưng của ta làm ngươi bị thương nên ta sẽ ban cho ngươi một mong ước, bất kỳ mong ước gì.”
Tiêu Diêu đâu phải trẻ con, nàng nhanh chóng quay lưng rời đi nhưng khi tới cửa hang thì bị một sức mạnh vô hình nào đó đánh bật ngược trở lại.
Tiêu Diêu cảm nhận được từ bà lão già nua kia lúc này tỏa ra một thứ sức mạnh đáng sợ vô cùng, khiến nàng sợ hãi đến mức sắp khóc.
“Ước đi!” Bà lão nói như ra lệnh.
Tiêu Diêu run rẩy, nàng hỏi: “Ước… Gì?”
“Bất cứ điều gì ngươi muốn!” Bà Lão gầm lên khiến cả hang động rung chuyển.
Trong giây phút bối rối và hoảng sợ, Tiêu Diêu bèn ước bừa nhưng điều ước đó sẽ không làm ảnh hưởng tới bất kỳ ai ngoại trừ nàng: “Ta ước… ước gặp được người thương ta thật lòng.”
Điều ước của Tiêu Diêu làm bà lão ngạc nhiên, bà ta hỏi: “Tại sao lại là điều đó? Không phải sức mạnh tuyệt đối? Không phải giàu sang phú quý mười kiếp? Hay là sở hữu một khả năng gì đặc biệt?”
Tiêu Diêu lắc đầu: “Mấy thứ đó ta không cần!”
Bà lão im lặng mất vài giây, bà không ngờ điều ước của Tiêu Diêu lại khác xa những gì bà nghĩ, nhưng sâu tận đáy lòng bà, bà cũng từng có điều ước tương tự của Tiêu Diêu.
“Như ta đã nói! Bất kỳ điều ước gì của ngươi cũng sẽ được thực hiện. Kẻ thương ngươi thật lòng, sẽ là kẻ đầu tiên nhìn thấy gương mặt của ngươi ngay khi ngươi rời khỏi hang động này. Nhưng có điều, nếu 10 năm sau ngươi và kẻ đó vẫn không thể trở thành phu thê thì ngươi sẽ chết. Ngươi không được tiết lộ về ta và về điều ước của ngươi cho bất kỳ ai, bởi nếu ngươi làm thế thì ngươi cũng sẽ chết.”
Tiêu Diêu sắc mặt vừa lo vừa sợ, đã bảo ban cho nàng điều ước nhưng như thế này chẳng khác nào lời nguyền.
Nàng liền khó chịu hỏi: “Bà rốt cuộc là ai?”
Bà lão tỏa ra khí thế ngút trời, sau đó hóa thành làn sương đen rồi bay ra khỏi hang sau khi để lại một câu nói: “Muốn biết ta là ai, hoàn thành điều ước đi đã.”
Một lát sau Tiêu Diêu rời khỏi hang động với một tá câu hỏi trong đầu. Nhưng điều trước tiên là phải tìm con thác mà bà lão nói để tìm loài cây có thể giải độc cho nàng đã.
Từ khí thế bá đạo của bà lão tỏa ra, Tiêu Diêu không nghĩ bà ta nói đùa. Nàng liền đột mũ giáp thật chặt để tránh ai nhìn thấy mặt nàng ngay lúc này.
Người nguyền này thực ra cũng có cái hay, hay ở chỗ nàng có thể lựa chọn người mà nàng muốn. Tránh việc nàng vô tình để một tên sở khanh nhìn thấy mặt nàng, hoặc là một cô gái nào đó.
Nàng là gái thẳng, nàng không thể chấp nhận việc hai chiếc tàu lá chuối cọ xát nhau mỗi đêm. Chính vì thế nàng cứ đeo mũ giáp mãi cho tới khi tới được con thác và ngất lịm.
Những gì diễn ra sau đó đều xảy ra ở phần 2. Nàng được một thiếu niên gầy gò ốm yếu hút độc ra khỏi đùi. Sau đó nàng còn bị hắn nhìn thấy mặt khi đang tắm, chết tiệt thật. Vậy là cái tên gầy gò như nghiện giai đoạn cuối ấy sẽ là kẻ yêu nàng thật lòng. Nhìn hắn chẳng có tí gì xứng với nàng, đó chính là lý do nàng rời đi ngay sau đó.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, 3 năm sau nàng gặp lại hắn. Lúc này hắn vừa bị nhốt vào Thiên Lao, tuy là thành tội phạm nhưng ai cũng hiểu để bị nhốt vào Thiên Lao thì chỉ có hai trường hợp một là phạm tội tày đình kiểu như đồ sát cả gia độc, loạn luân 3 đời trở lên, tu luyện tà ma ngoại công. Trường hợp còn lại là những thành phần đặc biệt, có những khả năng mà nếu như được đào tạo và tẩy não tốt sẽ trở thành những con cờ hữu dụng cho Thiên Giới.
Tiêu Diêu nhờ có Nhị Lang Thần thông báo nên mới biết sự có mặt của Thiên tại Thiên Lao. Trải qua 2 năm sau đó nàng đưa hắn ra ngoài, lúc này hắn đã khác. Khác với 5 năm trước rất nhiều, chỉ có một thứ hắn không thay đổi đó là trái tim.
Tiêu Diêu giờ mới biết rằng Thiên chính là người ấy. Nàng từng xem thường hắn ngay cái nhìn đầu tiên, nhưng lúc đó tại nàng thấy hắn kém cỏi. Đúng là chỉ khi trải qua khó khăn thì con người ta mới biết trân trọng thứ tưởng chừng như bình thường nhất. Thiếu niên yếu đuối năm ấy tốt bụng cứu nàng nàng làm ngơ, nhưng bây giờ vẫn là thiếu niên ấy nhưng mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn lại khiến nàng rung động.
“Ta thật hồ đồ mà!” Tiêu Diêu khẽ cào nhẹ lên bộ hỷ phục rực rỡ trên tay, thầm tự giễu bản thân.
Nếu như năm đó nàng không bỏ đi mà đồng hành cùng hắn, hoặc chí ít nàng đưa hắn về Thiên Giới thì có lẽ bây giờ cả hai đã vô cùng hạnh phúc. Nàng vừa giải được lời nguyền vừa có người yêu thương nàng thật lòng thật dạ.
Để đến bây giờ, một cô gái như nàng phải chủ động tỏ tình, chủ động nói những lời mà đáng lẽ ra nàng mới là người được nghe. Qua ánh mắt cùng cử chỉ của Thiên, nàng biết hắn cũng sẽ giúp nàng nhưng không thực sự toàn tâm toàn ý.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216