“Vào Không Gian Yêu Hoa với ta một chút đi.” Thiên bỗng nhiên nói.
Không Gian Yêu Hoa là nơi hai người lần đầu quan hệ, là nơi hai người có quãng thời gian bên nhau hạnh phúc, Hoàng Hân nghĩ thôi đã đỏ mặt rồi hỏi: “Vào đó… làm gì?”
Thiên thấy nàng đỏ mặt, biết ngay nàng đang nghĩ tới chuyện ấy liền nhéo mũi nàng mắng yêu: “Lại suy nghĩ bậy bạ rồi! Ta muốn cả hai vào đó tu luyện thêm, nhưng ta thích cái suy nghĩ của nàng.”
Hoàng Hân xấu hổ vội lắc đầu phân trần: “Ta nào có suy nghĩ bậy ba đâu! Tại… tại… tại…”
Thiên đưa ngón tay lên môi nàng ngăn nàng nói thêm, hắn nói: “Hảo! Không cần nói gì nữa, nàng càng nói càng lộ ra sự đáng yêu của bản thân, ta sắp không kiềm chế được rồi.”
Được nghe những lời đường mật pha chút dâm tà của Thiên, Hoàng Hân trong lòng hạnh phúc vô bờ. Ở bên hắn nàng không phải gồng mình lên để tỏ ra uy quyền đúng với tư cách một Nữ Hoàng, ở bên Thiên nàng được là chính mình.
“Im lặng là đồng ý rồi! Chúng ta đi thôi.” Thiên nói, sau đó xoa xoa giới chỉ đem Thôn Phệ Yêu Hoa để ở góc phòng, trực tiếp bế theo Hoàng Hân tiến vào bên trong.
Lại nói về Không Gian Yêu Hoa, sau khi bị quá trình hấp thụ Dị Hỏa của Thiên tàn phá ghê gớm thì đã hồi phục được phân nửa hiện trạng năm xưa.
Một nửa diện tích đảo bây giờ là đồng cỏ xanh ngát, nửa còn lại là cách rừng thưa thớt cùng núi non. Trên bãi cỏ xanh cạnh hồ nước ngọt là ngôi nhà gỗ nhỏ xinh.
Thiên đặt chân lên bãi cỏ, nhẹ nhàng thả Hoàng Hân xuống rồi nói: “Nơi này linh khí dày đặc, nàng ở trong này tu luyện tốt hơn ở ngoài.”
“Chỉ thế… thôi sao?” Hoàng Hân ửng hồng hai má, khẽ nhích lại gần Thiên.
Thiên hiểu ý nàng, hắn không mở lời để khiến nàng bối rối. Thay vào đó hắn kéo nàng vào lòng rồi trực tiếp áp môi vào đôi môi đỏ mọng ngọt ngào.
Hoàng Hân say mê trong nụ hôn đằm thắm, nàng phó mặc thân thể cho Thiên mơn trớn. Bàn tay hắn vuốt ve bờ mông cong gợi tình của nàng sau lớp váy, nàng khẽ nhón chân kéo váy lên cho tay hắn thò vào trong trực tiếp chạm vào da thịt trắng nõn nhạy cảm của mình.
Thiên xoa nắn mông nàng một cách đầy thích thú, cả hai vẫn không ngừng trao nhau những nụ hôn nồng cháy.
Chợt có một người từ phía sau áp sát khiến Hoàng Hân giật mình rời môi Thiên vì nghĩ có người thứ ba xuất hiện.
Quả thực là có người thứ ba, nhưng không ai khác mà chính là một phân thân của Thiên.
“Ta đây… đừng hoảng!” Phân thân Thiên khẽ nói, sau đó đưa tay bóp vú Hoàng Hân.
“Ta đã sớm khám phá ra rằng thuật phân thân có thể dùng trong trường hợp này, nhưng đây là lần đầu tiên ta sử dụng nó.” Thiên nói, tay hắn luồn vào trong váy kéo quần lót của nàng lệch sang một bên để mân mê âm đạo đang rỉ nước.
“A…”
“Thả lỏng đi! Ta sẽ cho nàng cảm giác được hai người phục vụ cùng lúc.” Thiên thì thầm vào tai Hoàng Hân khiến nàng rùng mình, âm đạo liên tục rỉ nước nhờn ướt hết mấy đầu ngón tay Thiên.
“Thiếp thấy lạ lắm… hay chàng thu lại phân thân đi.” Hoàng Hân vừa sướng vừa xấu hổ đỏ mặt khẽ nói.
Phân thân Thiên lên tiếng: “Ta vẫn là ta, nàng có thể hiểu bây giờ nàng có hai Thiên chứ không phải hai nam nhân khác nhau.”
“Nhưng mà thiếp vẫn thấy hơi kỳ kỳ!” Hoàng Hân ngượng ngùng nói.
Thiên cười đáp: “Không sao, sẽ quen dần thôi.”
Sau đó Thiên và phân thân của hắn bắt đầu vuốt ve khắp nơi trên cơ thể của Hoàng Hân khiến nàng không khỏi rùng mình.
“A… tu luyện mà chàng nói đây sao!” Được bốn bàn tay vuốt ve cơ thể, Hoàng Hân rên khẽ hỏi.
Thiên đáp: “Không, nhưng mà cũng có thể coi là tu luyện.”
“Tu luyện kiểu này… thiếp mới thấy lần đầu… ư!” Hoàng Hân đỏ bừng hai má, giọng nói lạc đi vì khoái cảm.
“Chỉ cần nàng muốn, ngày nào ta cũng sẽ cùng nàng tu luyện theo cách này… được không?” Thiên liếm vành tai nhỏ của nàng, thì thào nói.
“Vậy thì… để thiếp suy nghĩ đã.” Ý loạn tình mê, Hoàng Hân khẽ cúi đầu nói nhỏ.
Được hai Thiên chăm sóc mơn trớn cùng lúc, Hoàng Hân lúc đầu không quen nhưng sau đó rất nhanh đã nghiện cảm giác này.
“Ư…” Nàng rên khẽ một tiếng khi phân thân Thiên dùng lưỡi liếm dọc cổ của nàng trong khi môi nàng đang được Thiên tham lam hôn trọn.
Âm đạo rỉ nước ướt đẫm tay Thiên, nàng nhón mông về phía phân thân Thiên khiến hắn hiểu ý mà tốc váy nàng lên rồi cúi xuống hôn lên âm đạo nàng.
“A… thiếp sướng!”
Âm đạo được kích thích từ cả hai phía khiến Hoàng Hân rên lớn, trong không gian này chẳng có ai nên nàng thỏa sức mà la hét trong sung sướng.
“A… thiếp sắp ra!” Hoàng Hân đứng không vững cong lưng rên to.
Thiên thấy nàng sung sướng cũng mỉm cười, mọi cảm giác mà phân thân trải nghiệm hắn đều cảm nhận hết, tuy miệng không hề chạm vào âm đạo nàng nhưng hắn vẫn rõ ràng cảm thấy mùi âm đạo tươi ngon ở ngay trên đầu lưỡi.
Thiên tụt quần, chĩa dương vật cứng nóng về phía miệng Hoàng Hân. Nàng khụy chân xuống trong tư thế bò, phía sau được hôn bởi phân thân Thiên còn phía trước là dương vật của Thiên đang chĩa vào miệng, nàng sao có thể từ chối.
“Ưm… của thiếp!” Hoàng Hân vội nắm lấy dương vật và bỏ vào miệng như sợ có ai giành mất, bàn tay trắng trẻo khẽ vuốt ve dọc thân dương vật rồi nắn bóp hai hòn bi nặng trĩu tinh dịch của Thiên.
Phân thân Thiên cũng không chịu thua, sau khi bú âm đạo nàng đã đời thì hắn cũng cởi quần ra rồi cắm dương vật vào cửa tình dâm đãng của Hoàng Hân khiến nàng sung sướng tới phát điên.
“A… cảm giác này… ư… thiếp muốn kéo dài mãi mãi!” Vừa mút dương vật Hoàng Hân vừa thở gấp gáp nói, ánh mắt nàng trở lên dâm loạn cực kỳ.
“Như ý nàng!” Thiên đáp.
“A… a… dương vật chàng cứng quá… thiếp yêu nó.”
“Nàng yêu ta hay yêu dương vật của ta!”
“A… Ư… đương nhiên là yêu cả hai rồi! Ư… thiếp chết mất, thiếp sắp ra rồi… A… A… A!”
Phân thân Thiên đang không ngừng đẩy dương vật vào ra trong âm đạo của Hoàng Hân khiến nàng rên la không ngừng. Thiên cũng chẳng vừa, hắn mắn tóc nàng rồi đẩy đầu nàng về phía hắn như muốn nàng nuốt trọn dương vật hắn vậy.
“Sướng không?”
“Thiếp sướng… sướng lắm… cho thiếp nữa!”
Ý loạn tình mê, Hoàng Hân rên rỉ nói. Nàng cũng đã tới giới hạn, một luồng điện chạy dọc sống lưng khiến nàng rùng mình, âm đạo co bóp liên rồi, hơi thở dồn dập.
“THIẾP RAAAAA!”
Hoàng Hân ré lên một tiếng, phần hạ thể co giật rồi dâm thủy tuôn ra không ngừng từ âm đạo.
Nàng mệt mỏi gục xuống bãi cỏ xanh ngát. Nhưng với Thiên thì chưa xong, hắn vật ngửa nàng ra sau đó hôn nàng.
Phân thân Thiên đưa tay mân mê âm đạo vừa lên đỉnh của Hoàng Hân khiến nàng rùng mình không ngớt do dư âm vẫn còn.
“Ưm… cho thiếp nghỉ!”
“Không đời nào! Ta sẽ cho nàng sướng không đứng dậy nổi.” Thiên cười gian nói sau đó cúi xuống ngậm lấy đầu ti hồng săn cứng của nàng.
Bây giờ không chỉ một mà có hai phân thân Thiên. Một tên bú âm đạo Hoàng Hân, một tên nhét dương vật vào miệng nàng cho nàng bú. Khung cảnh thác loạn đầy nhục dục diễn ra giữa thanh thiên bạch nhật đáng tiếc không ai được chiêm ngưỡng.
“A… thiếp sướng… thiếp lại sắp ra rồi… Ư!”
Thiên nằm ngửa ra, Hoàng Hân ngồi lên hắn âm đạo và dương vật không ngừng giao hợp. Hai tay Hoàng Hân không được rảnh rỗi mỗi tay cầm một dương vật mà sục. Nhìn gương mặt sung sướng của nàng Thiên mỉm cười, dẫu biết nàng chỉ đang bú dương vật hai phân thân của mình nhưng vẫn khiến Thiên có cảm giác khó chịu, mà loại cảm giác khó chịu này khiến hắn bị kích thích nhiều hơn.
Dù cho phân thân có hoàn hảo tới đâu cũng có một vài nhược điểm, đó chính là sự khác biệt giữa chính thể và phân thân.
Hoàng Hân nhún nhảy trên người Thiên nửa canh giờ, dâm thủy lênh láng. Nàng sục dương vật hai bản thể của Thiên mãi nhưng không thấy tinh dịch nên có chút hụt hẫng.
Thiên thấy nàng hụt hẫng liền bật dậy đè nành xuống, dương vật vẫn cắm sâu trong âm đạo nàng.
“A… thiếp ra… thiếp lại raaaa!”
Hoàng Hân rùng mình và lên đỉnh không biết đây là lần thứ mấy, khoái cảm dâng cao tột cùng, hạ thể nàng mỏi nhừ.
Nhưng Thiên vẫn không tha cho nàng, hắn cùng hai phân thân tiếp tục mơn trớn nàng, bú liếm cơ thể nàng tới khi hoàng hôn buông xuống.
Thiên chốt hạ bằng một cú xuất tinh đầy ắp tử cung người đẹp rồi mới tha cho nàng.
Hoàng Hân sung sướng hét lên trong cực khoái, nàng có thể cảm nhận tinh dịch nóng hổi của Thiên đang ngập trần bên trong mình, nàng hạnh phúc mãn nguyện.
Nàng lúc này mệt tới múc không thể nhúc nhích ngón tay, gương mặt đỏ bừng ánh mắt mê ly nhìn Thiên đang nhắm mắt nằm cạnh nàng.
Cảm giác mới lạ này làm nàng sướng phát điên, nhưng mà khiến nàng tơi tả. Lần sau nàng cũng không dám đề xuất việc này với Thiên nữa.
Khó khăn lắm nàng mới đưa tay lên vuốt ve má Thiên, sau đó chu môi uất ức mắng: “Đáng ghét, bảo người ta vào đây tu luyện lại làm người ta ra thế này!”
Thiên vòng tay sang ôm chặt nàng, cười hỏi: “Vậy nàng không sướng à?”
Hoàng Hân đỏ mặt: “Có chút chút!”
“Vậy thì để ta cho nàng thêm chút chút nè! Khà khà.” Thiên nói.
Càng tiếp xúc nhiều với Hoàng Hân hắn lại càng dành cho nàng nhiều tình cảm, nữ hoàng cao cao tại thương của Sinh Huyền Quốc không ngờ lại đáng yêu như vậy.
Không chỉ có nàng, tất cả nữ nhân của hắn đều đáng yêu.
Tiểu Cúc dịu sàng, Ái Vân nghịch ngợm, Ngọc Diện dâm đãng, Tử Yên đa cảm, Ngân Nguyệt nhõng nhẽo, các nàng mỗi người một vẻ chẳng giống ai nhưng đều có nét đáng yêu chết người, ít ra thì khi ở cạnh Thiên các nàng đều rất đáng yêu.
“Thôi! Cho thiếp nghỉ đi.” Hoàng Hân lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt vô cùng đáng thương.
Thiên chỉ muốn trêu nàng, hắn bật cười. Hoàng Hân nghĩ gì đó bèn thỏ thẻ: “Thiếp… hơi lo!”
“Sao vậy?”
“Thiếp lo mẹ chàng không thích thiếp.” Hoàng Hân khẽ nép vào ngực Thiên, đôi vai gầy run lên.
“Haha nàng sinh cho mẹ ta vài đứa cháu đáng yêu là mẹ ta thích nàng ngay.” Thiên ghẹo nàng.
Hoàng Hân nhéo bắp tay Thiên khẽ mắng: “Ta đang nói nghiêm túc mà chàng cứ đùa.”
“Nàng đâu có điểm gì xấu, ta tin mẹ ta cũng nhận ra điều đó. Để khi nào đó ta sẽ nói rõ việc này với mẹ.” Thiên vỗ về nàng.
Hoàng Hân lắc đầu nói: “Không được, thiếp muốn tự mình gây hảo cảm với mẹ, nhờ chàng nói thì còn tác dụng gì nữa… hức!”
Thiên hiểu ra ý của Hoàng Hân, hắn gật đầu: “Vậy thì theo kế hoạch ngày mai, thay vì nàng đi cùng Huyết Hồng Quân ta sẽ đổi nàng sang đi cùng với mẹ ta, hai người đồng hành trong chiến dịch lần này nhất định sẽ có hảo cảm.”
Hoàng Hân suy nghĩ một lúc thấy cũng hợp lý thì hơi gật đầu: “Cũng được!”
Cả hai nằm nghỉ ngơi một lát, sau đó mới chính thức tiến vào tu luyện thực sự.
Cảnh giới Nguyên Anh người ta chú trọng nhất là việc tu luyện linh hồn. Muốn đột phá cảnh giới cao hơn thì phải tu luyện linh hồn tới mức hóa hình.
Linh hồn của người khi chưa tu luyện Linh Hồn Hóa Hình sẽ rất mỏng manh, dễ bị các tác động bằng tinh thần làm tổn thương. Nhưng khi đã đạt tới cảnh giới Linh Hồn Hóa Hình thì có thể kháng lại những đòn tấn công bằng tinh thần từ kẻ khác.
Hơn nữa nếu chẳng may bị chết khi thọ nguyên chưa tận thì Linh Hồn Hóa Hình sẽ có thể tồn tại trong nhân gian mà không bị Âm Binh bắt về Âm Giới. Chỉ cần có một cơ thể mới phù hợp thì liền có thể như từ cõi chết trở về, nhưng trường hợp này rất hiếm khi xảy ra.
Lúc này Thiên và Hoàng Hân ngồi xếp bằng đối diện nhau, hai tay chạm vào hai tay đối phương giống như đang truyền công lực trong phim tàu. Dưới mặt đất nơi hai người ngồi có một vòng tròn với những hoa văn rắc rối kỳ lạ đang lóe sáng.
Cả hai ngồi im bất động, vì linh hồn cả hai đang được đưa tới một nơi gọi là Linh Giới – Thánh địa của những kẻ luyện hồn.
Trong Linh Giới, Thiên và Hoàng Hân luyện tập hăng say. Mệt thì lại nghỉ, nghỉ xong lại tập luyện.
Cả hai giao đấu với nhau vô số lần, có những lúc Thiên thắng nhưng cũng có những lúc Hoàng Hân chiếm thế thượng phong.
Long và Phượng, chàng và nàng, cả hai cùng nhau luyện tập mà không nhận ra rằng một sư kết hợp hoàn mỹ đang dần hình thành.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216