Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 92: Ngây Thơ

Vị khách sau khi bỏ lớp mặt nạ xuống lộ ra dung nhan khuynh quốc khuynh thành, nàng dùng ánh mắt sắc sảo nhìn Thiên rồi cất giọng thật, một giọng nói đầy sự mê hoặc mặc dù cách nói của nàng rất bình thường: “Mặt nạ cởi xuống rồi, đến ngươi đấy.”

Trước nhan sắc này, Thiên sợ xanh cả mặt, không phải vì nàng quá đẹp mà vì hắn từng gặp qua người này và từng nghe những lời mà Ái Vân nói về sự độc ác cùng tàn nhẫn của người này – Long Huyền.

Thiên cố tỏ ra bình thường, hơi thở điều hòa cho thoải mái nhất có thể đáp: “Ta…”

Ầm…

Bên ngoài chợt có tiếng nổ lớn, cách cổng chính đã bị sập. Hàng trăm người mặc y phục đen nhanh thoăn thoắt ùa vào trong Hồ Tiên Phủ giết hết lính canh cùng bất cứ ai gặp trên đường, những người có bản lĩnh hơn thì đã có mặt để nghe ngóng tình hình rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

“Hồ Tiên Phủ đắc tội với thế lực nào mà bị đánh lén như vậy?”

“Lo mà giữ mạng đi, hỏi cái cứt!”

Thống lĩnh nhóm người áo đen kia là một người áo đen che mặt, hắn đứng trên cổng lớn khoanh tay nhìn khung cảnh tàn sát phía dưới trong lòng thầm cười hài lòng. Bất chợt một mũi kim nhọn lóe sáng rồi bay tới nhưng bị hắn kẹp bằng hai ngón tay khi mũi kim gần đâm vào mắt hắn, vứt mũi kim sang bên tên này liền nghiêng đầu né đi một chưởng của Tiểu Cúc, tốc độ của hắn hoàn toàn vượt trội hơn nàng.

Dễ dàng né sau đó hắn khinh địch, hích vai vào bụng Tiểu Cúc nhưng cũng đủ làm nàng lùi lại và được Thiên lao tới đỡ lấy.

Long Huyền cũng đã có mặt và theo dõi từ trên cao…

Tiểu Đan và Đường Hạ đang cứu người khỏi tay đám người áo đen, lúc này Đường Hạ và Tiểu Đan đang bị bao vây bởi hơn mười tên áo đen và bọn chúng đồng loạt lao lên với kiếm giáo sắc nhọn trên tay. Tiểu Đan chuẩn bị tung chiêu chống trả thì nghe có tiếng Đường Hạ nhắc nhở: “Bịt tai lại!”

Ngay sau đó, Đường Hạ chắp tay miệng niệm: “Định”

Chỉ một chữ, nhưng âm thanh phát ra như tiếng chuông ngân thiên làm cho hơn mười tên áo đen buông vũ khí ngã lăn ra đất không thể nhúc nhích như có một áp lực nào đó đè lên người bọn chúng. Tiểu Đan cũng chỉ kịp bịt tai lại nên một phần bị ảnh hưởng mà đầu óc choáng váng, một chiêu này của hắn suýt thì làm đầu nàng nổ tung.

Để áp chế mấy tên kia xuống đất, Đường Hạ phải giữ nguyên tư thế và vị trí liền gấp gáp nói với Tiểu Đan: “Thí chủ mau cứu người, bần tăng tự lo được.”

Tiểu Đan gật đầu, nàng chạy lại cứu lấy những người xung quanh rồi đem họ đến nơi an toàn, lúc này cả Hồ Tiên Phủ loạn lạc bởi sự đột kích bất ngờ của nhóm người lạ mặt. Nhưng chỉ sau vài phút khi phe Hồ Tiên Phủ lấy lại thế cân bằng và đàn áp ngược lại thì phe áo đen yếu thế liền tháo lui, bọn chúng chỉ có nhiệm vụ phá hoại nên như thế là xong việc không cần phải liều mạng làm gì.

Riêng tên cầm đầu, hắn đang một chọi một với Thiên, cả hai như hai vệt tối giữa đêm đen lao vào rồi lại lùi ra bất phân thắng bại.

“Tưởng người của Hồ Tiên Phủ thế nào! Cũng chỉ là hữu danh vô thực, xem ra Ngọc Diện Hồ Ly cũng chẳng lợi hại gì.” Người kia đánh lui Thiên, khinh bỉ nói.

Thiên vừa lùi lại liền lấy sức đạp đất lao lên lần nữa, hắn nhét một viên đan dược cường hóa vào miệng rồi nuốt xuống bụng. Tay phải co lại chuẩn bị tung đấm, kẻ kia cũng không nề hà gì mà lao tới để chọi nắm đấm với Thiên.

Thiên biết nếu so về độ cứng thì hắn chưa thể sánh bằng kẻ địch trước mặt nhưng hắn có con bài tẩy, ngay khi cả hai chuẩn bị va chạm thì Thiên biến mất. Kẻ kia liền trợn mắt há mồm rồi dừng lại cảnh giác tứ phía bởi hắn biết Thiên vừa dùng dịch chuyển tức thời, dịch chuyển tức thời là một loại pháp thuật tầm trung mà bất kỳ cao thủ Địa Nguyên cảnh nào cũng cần thành thạo để bước vào độ kiếp, kẻ cầm đầu đám áo đen kia có tu vi Địa Nguyên Viên Mãn nhưng chưa thể học được dịch chuyển tức thời, không phải hắn ngu dốt mà vì nó không hề đơn giản.

Thiên xuất hiện một giây sau ngay trên đầu tên này rồi tung đấm thẳng xuống.

Binh…

Nắm đấm của Thiên không trúng vào đầu kẻ kia mà bị cản lại bởi tay hắn, tuy có thể dịch chuyển nhưng tốc độ ra đòn của Thiên vẫn bị kẻ kia theo kịp.

Nhưng Thiên không nao núng, khi vừa bị cản cú đấm thì hắn vờ thu tay lại để lộ sơ hở, kẻ kia ngay lập tức đánh vào chỗ sơ hở của Thiên mà tung một đấm cực mạnh vào ngực Thiên khiến hắn văng ra xa, đúng theo dự tính của Thiên khi hắn bị văng đi như tên thì lại dùng dịch chuyển lần nữa rồi xuất hiện ngay phía sau kẻ kia, mượn lực đánh bay kia kèm theo một cú đá thẳng vào đầu kẻ địch.

Binh…

Bị đá trúng đầu, kẻ kia vẹo đầu sang một bên vì cú đá rất mạnh từ một cơ thể cực kỳ mạnh về thể chất.

Ngay khi đá vẹo cổ tên kia, Thiên lấy Phá Tinh Chùy ra rồi đạp vào mặt tên này sau đó nện chùy xuống bụng gã.

Binh…

Ầm…

Kẻ kia bẹp dí dưới đất, mặt đất nứt ra hình mạng nhện kèm theo một tiếng nổ kinh thiên.

Kẻ kia không chết cũng chẳng bị thương, hắn tan biến thành cát bụi.

Không chỉ có hắn, tất cả những kẻ áo đen đều dần tan thành cát bụi. Thiên kịp nhìn thấy tên áo đen cuối cùng cho thứ gì đó vào miệng nhai nát rồi tự động sùi bọt mép rồi tan biến rụng rời thành những hạt bụi, là một loại hình tự sát khá phổ biến của các sát thủ khi bị bắt giữ, vừa bảo toàn danh dự vừa không bị moi thông tin.

Thiên đứng nhìn chân chối vào vết lõm trên mặt đất nơi kẻ kia bị đập xuống, hắn hừ lạnh.

Long Huyền đứng trên cao quan sát toàn bộ cuộc chiến của Thiên, nàng đánh giá: “Yêu Khí trong người hắn thật mạnh, không hổ danh là Ái Vân Nhất Đẳng Hổ Giao.”

Long Huyền nhận ra thân phận của Thiên bởi cũng giống như khi Ái Vân theo dõi hành trình của Thiên trong Vô Tận Sa Mạc, Long Huyền cũng theo dõi hành trình của Vô Hạn và đôi lần lướt qua Thiên. Khi thấy tên này chiến đấu bằng vũ khí hạng nặng như chùy thì liền nhận ra ngay mặc dù Thiên vẫn chưa bỏ mặt nạ.

Long Huyền thầm cười nham hiểm: “Đợi khi ta hấp thu Mộng Mị Yêu Linh này xong, ta sẽ đến gặp ngươi lần nữa… tên nhóc thú vị.”

Nói rồi nàng quay lưng rời đi, Tiểu Cúc vừa lo lắng cho Thiên vừa nhìn khung cảnh xung quanh khó hiểu nói: “Ai lại làm ra những chuyện này cơ chứ!”

Thiên đáp: “Chắc là một kẻ ghen ăn tức ở.”

Tiểu Cúc vẫn chưa hiểu, nàng rưng rưng nước mắt nhìn cảnh tượng người chết khắp một đoạn đường ủy khuất: “Tại sao lại có kẻ làm vậy? Chúng ta có làm gì họ đâu… híc.”

Thiên thở dài thầm nghĩ: “Nàng quá lương thiện!”

Sau khi mọi thứ được dọn dẹp và tu sửa buổi đấu giá cuối cùng sẽ bị hoãn tới lúc đó. Tiểu Cúc nằm trên giường của mình, nàng chằn chọc mãi không ngủ được.

Thiên thấy vậy quay sang hỏi: “Nàng vẫn còn nghĩ về chuyện vừa nãy à?”

Tiểu Cúc tay chống cằm khó hiểu hỏi: “Ta vẫn chưa hiểu, tại sao lại có kẻ phá đám chúng ta.”

Bản thân có trái tim thánh thiện thuần khiết, nàng không thể hiểu được hết những thứ gọi là cuộc đời. Trên thế gian có nhiều điều nàng chưa biết và chưa hiểu về nó.

Thiên vuốt ve mái tóc nàng, hắn giải đáp: “Ta yêu sự lương thiện của nàng… chính vì quá lương thiện nên nàng không hề biết những mưu mô, chiêu trò, lừa lọc ở thế giới ngoài kia.”

“Vậy chàng nói ta biết đi, tại sao?”

Thiên bắt đầu nói: “Chúng ta đang mở đấu giá đan dược công khai, sẽ thu về một mối lợi nhuận không nhỏ… bản thân là luyện dược sư chắc nàng cũng hiểu nếu muốn chúng ta có thể triệu tập quần hùng bằng những viên đan dược quý giá.”

Tiểu Cúc vẫn chăm chú lắng nghe…

“Chính vì thế nên chúng ta mới trở thành mối lo lắng của một số thế lực.”

Tiểu Cúc sau khi nhíu mày đăm chiêu, nàng chu môi: “A vậy là bọn họ ghen tị với chúng ta, sợ chúng ta vượt qua họ.”

Thiên mỉm cười, cuối cùng cô nàng thiện lương này cũng chịu hiểu ra vấn đề. Nhưng mặt hắn lại đần ra khi Tiểu Cúc vỗ trán lắc đầu tự hỏi: “Nhưng tại sao họ lại sợ chúng ta vượt qua họ nhỉ?”

Thiên tạm thời bó tay với nàng, hắn đánh trống lảng việc khác rồi đưa nàng vào giấc ngủ.

Nửa đêm, Thiên từ từ rời khỏi giường rồi lẻn ra ngoài. Hắn đeo mặt nạ, thân thủ nhanh nhẹn rời khỏi Hồ Tiên Phủ rồi theo sự chỉ đường của Thông Thiên Địa Đồ.

Lúc này tại một quán rượu, ánh đèn vẫn còn sáng và cả tiếng cười nói. Một vài bàn vẫn có người ngồi ăn uống no say, một bàn thì có một đôi nam nữ đang ngồi thưởng thức đồ ăn một cách bình thường. Bỗng từ bên ngoài chạy vào một người mặc đồ đen người đầy vết thương vừa vào quán liền ngã lăn ra đất ọc máu nói: “Thất… bại rồi!”

Tất cả những người có mặt trong quán trọ dừng mọi hoạt động, họ nhìn kẻ áo đen vừa nói hết câu rồi tắt thở. Đôi nam nữ kia chỉ cười nhạt: “Thực lực tầm thường, vậy mà chủ nhân cũng phái chúng đi thật sự là mất mặt Huyết Y Môn ta.”

Phía bàn rượu nơi có nhiều người ngồi kia có người bất mãn với lời nói của đôi nam nữ liền đập bàn đứng dậy cười mỉa mai: “Nói thì hay lắm, nhiệm vụ nào cũng thất bại chỉ được cái gáy khét.”

“Ngươi nói gì?”

“Im hết cho ta!”

Một giọng nữ chua ngoa cất lên khiến mọi người im bặt, rồi từ căn phòng kế bên xuất hiện một nữ nhân áo đỏ thướt tha hở hang quyến rũ, trên phần lưng lộ ra hình xăm một giọt máu rang rơi. Người này là bà chủ của quán rượu và cũng là thủ lĩnh của nhóm người tại đây.

Dùng ánh mắt sắc lẹm trấn áp xung quanh, nữ nhân chua ngoa cất tiếng: “Nói thì hay lắm, nếu giỏi thì tự các ngươi ra tay đi. Còn không phải sợ không dám ra mặt nên chủ nhân mới hạ chức vụ của các ngươi đấy à.”

Tất cả im lặng bởi nữ nhân này nói đúng, bọn họ được cái to mồm ra thì bản lĩnh cũng tầm thường thậm chí còn kém xa nhóm người tiến vào phá hoại Hồ Tiên Phủ.

Trong lúc đó, một người khác tiến vào quán rượu khiến mọi người đều căng thẳng. Là Thiên, hắn đeo mặt nạ và đi với dáng vẻ cực kỳ tiêu sái kèm theo một mùi hương vô cùng dễ chịu bay khắp gian phòng.

“Không ổn… có độc!” Nữ nhân áo đỏ kia ngay lập tức nín thở bịt mũi vì nhận ra mùi hương dễ chịu kia là thuốc mê định cảnh báo cho đồng bọn nhưng những người kia đã hít vào và gục xuống nhanh chóng.

Thiên nhìn quanh rồi cất tiếng tiêu sái: “Huyết Y Môn, thế lực mạnh bậc nhất Sinh Huyền Quốc lại dùng chiêu trò không đẹp với Hồ Tiên Phủ bọn ta, thật hài hước.”

Nữ nhân áo đỏ kia định quay đầu bỏ chạy nhưng không kịp, nàng cảm thấy đầu mìm choáng váng rồi gục xuống, thuốc này của Thiên quá nặng. Khi nàng tỉnh lại thì thấy y phục mặc trên người đã rách nát tơi tả, tay chân vô lực nằm giữa một nhà thổ đúng lúc khách ùa vào hãm hiếp tập thể.

Sáng hôm sau, Tiểu Cúc từ từ mở mi mắt khi có bàn tay ấm đang vuốt ve đùi nàng, biết bàn tay hư đó của ai nên nàng chỉ mắng mà không thèm mở mắt: “Thôi nào để ta ngủ!”

Thiên sau một đêm mệt mỏi ngoài kia, hắn uể oải không muốn dậy mà nằm ôm đùi ngọc của Tiểu Cúc cho tới khi ánh nắng chiếu rọi qua khe cửa.

Bạn đang đọc truyện Tây du tại nguồn: http://truyensex68.com/tay-du/

Huyết Y Môn là một thế lực ngầm cực kỳ lớn mạnh của Sinh Huyền Quốc, cao thủ ẩn dật và có mặt ở khắp mọi nơi. Nhóm người hôm qua chỉ là một nhóm nhỏ trong số đó.

Huyết Y Môn nổi tiếng có những sát thủ chuyên nghiệp, làm việc nhanh gọn không để lại chút dấu vết nên được rất nhiều nơi thuê dùng vào việc ám sát thanh trừng lẫn nhau. Nhưng Huyết Y Môn cũng có một thiên tài mới nổi về khả năng dược thuật, lại nghe Hồ Tiên Phủ mở đấu giá đan dược một cách lãng phí nên liền sai người tới phá đám, đáng tiếc là bọn họ đánh giá thấp Hồ Tiên Phủ, không thể ngờ rằng có một hòa thượng phật pháp cao thâm như Đường Hạ và một thiên tài dùng độc cực kỳ biến thái chuyên che dấu thân phận như Thiên.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216

Thể loại