Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 53: Đan Thành

Sau khi Thiên bay vào trong dược đỉnh, ở bên ngoài Dược Hoàng cùng Mặc Khuê hợp sức duy trì ngọn Dị Hỏa và cả hai có thể nói chuyện.

Dược Hoàng lo lắng: “Liệu có ổn không? Ta biết Hóa Hỏa của Đan Lâm rất lợi hại nhưng đó là Dị Hỏa, hắn chịu được bao lâu?”

Mặc Khuê suy tư một lát rồi đáp: “Với thực lực của hắn thì không, nhưng nếu hắn bung toàn bộ sức mạnh ra thì hoàn toàn có thể.”

Nghe vậy Dược Hoàng kinh ngạc: “Hắn vẫn còn che dấu thực lực thật sự sao?”

Bên trong dược đỉnh, Thiên trong dạng ngọn lửa hai màu đỏ bạch kim lượn quanh không gian bên trong của dược đỉnh. Hắn nhờ có sự trợ giúp của hai người mà Mặc Khuê và Dược Hoàng bên ngoài nên dễ dàng khống chế cùng lúc hỏa của bản thân và Dị Hỏa của Mặc Khuê, nhờ có Dị Hoả nên khả năng luyện dược được nâng lên một tầm cao mới. So về kiến thức cùng khả năng khống hỏa thì hiện tại Thiên có thể ngang tay với Dược Hoàng nhưng về kỹ năng cùng cấp độ thì còn thua xa nên hắn chỉ được xem là Tam Phẩm luyện dược sư chứ không thể nên Tứ Phẩm.

Tuy nhiên nhờ có sự hỗ trợ của hai người cộng thêm Dị Hỏa Bạch Linh Hỏa thì Thiên được coi là Ngũ Phẩm luyện dược sư nửa mùa, và với cái nửa mùa này hắn đang cố gắng luyện ra một Ngũ Phẩm Đan dược cao cấp? Điều này là viển vông.

5 tiếng đồng hồ trôi qua, bên ngoài Dược Hoàng cùng Mặc Khuê vẫn đang duy trì Dị Hỏa cuồng bạo và hai người đã thấm mệt. Tuy nhiên so với hai người họ thì Thiên thống khổ hơn rất nhiều, bên trong dược đỉnh đan dược đang thành hình, Ngũ Phẩm đan dược là đan dược cấp cao nên khi thành hình sẽ sinh ra thiên địa dị tượng. Ngay lúc này trên bầu trời Đấu Dược Hội kéo đến một vầng mây đen, mây đen này ngày càng dày và bắt đầu nổi cơn giông sét. Những người đi đường, họ đều nhìn lên bầu trời cùng tò mò: “Sao trời nắng như vậy lại có giông sét nhỉ?”

Một số người hiểu biết hơn lên tiếng: “Đó là thiên địa dị tượng, phải chăng bên trong Đấu Dược Giới có người đang luyện chế Ngũ Phẩm Đan Dược?”

Bên trong dược đỉnh, Thiên đang tạo hình cho Hợp hồn Đan, dù trong dạng ngọn lửa nhưng hắn đang cực kỳ mệt mỏi vì phải điều khiển Dị Hỏa quá lâu. Nếu Dị Hỏa này của hắn thì mọi việc sẽ khác tuy nhiên đây chỉ là vay mượn nên hắn duy trì được chừng đó thời gian là tốt đa rồi, nhưng đan dược chưa hoàn chỉnh nên hắn cố nốt dù biết bản thân sắp ngất vì kiệt sức.

3 tiếng nữa trôi qua, những tia sét đang nhấn nhá trên trời nãy giờ đột nhiên bắn xuống thẳng căn phòng luyện dược, xuyên thủng mái nhà rồi đánh vào dược đỉnh mà 3 người Thiên, Mặc Khuê cùng Dược Hoàng đang luyện đan.

Rầm!

Dược Hoàng cùng Mặc Khuê bị dư trấn đánh lui ra xa và bị thương nhẹ, còn dược đỉnh thì tắt lịm hỏa diễm và bốc khói cháy khét lẹt. Vài giây sau nắp dược đỉnh bị đánh văng sang một bên và một vầng hào quang màu xanh dương nhàn nhạt tỏa ra, Ngũ Phẩm đan dược thành hình sẽ phát ra hào quang, hào quang càng sáng chứng tỏ cấp độ càng cao. Khi thấy vầng hào quang phát ra từ trong dược đỉnh thì Dược Hoàng vui mừng khôn xiết hô lên: “Đan Thành… Đan Thành!”

Từ trong dược đỉnh một cơ thể người đen thui chui lên, trong tay hắn là một viên đan dược lấp lánh ánh xanh tỏa ra khí tức khác thường, khí tức này chỉ có ở bậc Ngũ Phẩm đan dược. Người kia chính là Thiên, hắn may mắn khi không bị tia sét kia nướng chín mà chính nhờ có năng lượng từ tia sét đã giúp Thiên một bước quan trọng để đan thành. Cầm viên Hợp Hồn Đan Ngũ Phẩm cao cấp trên tay, Thiên mặt mũi đen thui chui ra khỏi dược đỉnh rồi mệt mỏi rơi bịch xuống đất và được Dược Hoàng cùng Mặc Khuê chạy tới hỏi han.

“Đan thành rồi… xém mất mạng!” Thiên thở phào nói, hắn dần ngất đi trong vòng tay của Mặc Khuê.

Trong lúc đó, tại một hang động bí ẩn thì Dược Giới Chủ đang nhâm nhi tách trà thượng hạng thì chợt cảm nhận được khí tức mạnh mẽ phát ra từ phía Đấu Dược Hội. Hắn nhắm mắt lại rồi mở mắt ra ngạc nhiên nói: “Ngũ Phẩm Đan Dược xuất thế?” Sau đó hắn phất tay áo bay ra khỏi hang hướng thẳng về phía Đấu Dược Hội.

Thiên tỉnh lại thì thấy mình nằm trên giường, trên trán là một chiếc khăn ướt. Bên cạnh hắn lúc này là Dược Hoàng, Liên Thanh trong dạng Yêu Hồn, Liên Tú, Mặc Khuê cùng một người tuấn tú tóc bạc chính là Dược Giới Chủ.

Thấy Thiên tỉnh lại ai cũng vui mừng, riêng Dược Giới Chủ xoa tran suy nghĩ nát óc mà vẫn chưa ra: “Sao có thể? Tuyệt đối không thể.”

Hắn nói không thể vì cách mà Thiên cùng Dược Hoàng và Mặc Khuê dùng để luyện ra Ngũ Phẩm Đan dược Hợp Hồn Đan đã khá viểm vông, cho dù thêm Dị Hỏa cũng vẫn không có khả năng. Vậy mà giờ cách làm tưởng chừng như không thể đó lại thành có thể và cho ra một Ngũ Phẩm đan dược và lại còn là cao cấp.

“Ta ngủ bao lâu rồi?” Thiên vừa tỉnh lại hỏi, hắn vẫn còn hơi yếu.

“Dược Hoàng đáp: ” 7 Ngày rồi, ngươi nghỉ ngươi thêm vài ngày nữa có thể đi lại được.”

Thiên cố cử động tay chân nhưng cảm thấy tê dại, Dược Giới Chủ khuyên can: “Cơ thể ngươi bị sấm sét đánh cho ngu người, xém mất mạng đấy thế nên là chịu khó nghỉ ngơi vào nếu không muốn thương tật suốt đời.”

Nhắc tới sấm sét, Liên Thanh liền tò mò hỏi: “Sấm sét đó từ đâu mà sinh ra vậy thưa Dược Giới Chủ?” Mọi người cũng đồng loạt quay sang chờ câu trả lời từ hắn.

Dược Giới Chủ đáp: “Ngũ Phẩm đan dược là đan dược trung giai, khi xuất hiện sẽ sinh ra thiên địa dị tượng, có thể là gió lốc, có thể là mưa đá và cũng có thể là sóng thần… Nhưng lần này lại là sấm sét, sấm sét này thực chất là dành cho những người độ kiếp muốn từ Địa Nguyên Viên Mãn lên Kim Cang Sơ kỳ.”

Nói đến đây Dược Giới chủ nhìn sang Dược Hoàng rồi nói: “Người bị sét đánh trúng phải là ngươi, tuy nhiên tên nhóc này đang mượn sức mạnh của ngươi để khống chế Dị Hỏa cho nân sấm sét tưởng hắn muốn độ kiếp nên đánh hắn. Tuy nhiên sau khi đánh một lần thì các ngươi dừng việc cung cấp sức mạnh nên hắn không bị đánh nữa chứ nếu không chỉ cần một tia sét nữa là mạng hắn coi như bỏ.”

Dược Hoàng kinh ngạc: “Nói như vậy là ta sắp chuẩn bị độ kiếp? Không thể tin nổi.”

Liên Thanh tiến đến ân cần nhắc nhở Thiên: “Công tử mệt rồi thì cứ nghỉ ngơi đi.”

Liên Tú đồng quan điểm nói: “Đúng vậy, ta là tỷ tỷ sẽ chăm sóc ngươi.”

Dược Giới Chủ và Dược Hoàng ra ngoài nói chuyện riêng trong khi Liên Thanh và Liên Tú chăm sóc cho Thiên.

Dược hoàng trong lòng còn khúc mắc hỏi: “Vậy ai mới chính xác là người luyện ra Ngũ Phẩm đan? Cả ba người chúng ta cùng góp sức.”

Dược Giới Chủ gật gù: “Cả 3 ngươi đều có tư cách trở thành Ngũ Phẩm luyện dược sư nên cả 3 ngươi đều xứng đáng… tuy nhiên.”

“Tuy nhiên sao?”

“Tuy nhiên tên nhóc này có điều gì đó bất thường, điều gì đó mà ngay cả ta cũng không nhìn ra được.”

3 tháng sau…

Thiên đã hoàn toàn bình phục, hắn ngồi trên nóc phòng của mình để nhìn ngắm bầu trời đêm gió nhẹ làm mái tóc khẽ phất phơ trên gương mặt anh tuấn. Chợt một bóng trắng xuất hiện bay tới ngồi bên cạnh hắn, là Liên Thanh.

“Công tử đang suy nghĩ gì vậy?” Nàng khẽ hỏi.

Thiên lắc đầu cười khổ: “Đừng xưng hô như vậy, dù gì người cũng là mẹ của Liên Tâm và vợ của Dược Hoàng.”

Liên Thanh bĩu môi xinh đẹp: “Công tử là ân nhân của ta, và của con gái ta, người không cho phép ta xưng hô như vậy lòng ta không cam chịu.” Vừa bĩu môi Liên Thanh vừa tỏ ra giận dỗi khiến Thiên có chút nhíu mày nghi ngờ điều gì đó và cầu mong nó sẽ không thành sự thật.

Thiên đành chiều theo ý nàng: “Thôi được rồi người muốn xưng hô thế nào cũng được… Hazzz!”

Thấy Thiên thờ dài, nàng tò mò: “Công tử đang nghĩ về việc rời khỏi đây sao?”

Thiên chậm rãi gật đầu: “Phải! Đến lúc ta phải rời đi rồi, mục đích rèn luyện cũng sắp kết thúc và lời hứa năm nào nay phải thực hiện.”

Liên Thanh cũng trầm ngâm, nàng biết hắn nói tới lời hứa nào và trong thâm tâm nàng muốn đi theo hắn, cùng hắn phiêu lưu. Ngay lập tức nàng dò hỏi: “Hay là… cho ta theo công tử với, công tử đi đâu ta theo đấy.”

Thiên nhìn Liên Thanh bằng ánh mắt nghi hoặc: “Đừng nói là… người có tình cảm với ta đấy nhé? Không được đâu.”

“Ta nào có, giờ ta chỉ là một Yêu Hồn… ta chẳng tiếp xúc được với ai nên đôi lúc rất buồn chán. Chỉ có công tử có thể bầu bạn cùng ta, ta đi theo công tử cũng vì muốn mạnh lên, mạnh lên thì ta sẽ tu luyện được thân thể mới… đến khi đó ta sẽ không theo công tử nữa.”

Liên Thanh vừa nói vừa chớp chớp đôi mắt xinh đẹp làm lòng Thiên xao xuyến, hắn do dự một lát rồi nói: “Người phải hỏi ý kiến gia đình người trước đã, ta không thể quyết định được.”

Sáng hôm sau Thiên đang chuẩn bị lên đường thì Liên Thanh bay tới sát cạnh hắn mỉm cười nói: “Chúng ta đi thôi.”

Dược Hoàng, Liên Tú và Liên Tâm cũng ở đó và vẫy tay chào tạm biệt, bằng cách nào đó Liên Thanh đã xin được đi cùng với Thiên và được gia đình chấp nhận. Liên Tâm thì từ khi uống Hợp Hồn Đan thì đã trở lại với tính cách thật của mình, vui tươi hồn nhiên, lương thiện giống hệt mẹ nàng. Dược Hoàng thì đang chuẩn bị tốt nhất cho lần độ kiếp định mệnh của đời mình nên cũng mong vợ đi đâu đó để lánh nạn, Liên Tú thì đang âm thầm nhìn theo bóng lưng của Thiên và ánh mắt có gì đó phức tạp.

Do đạt được danh Ngũ Phẩm luyện dược nên đích thân Dược Giới Chủ mở thông đạo cho Thiên ra khỏi Đấu Dược Giới, trước khi đi Thiên có hỏi Dược Giới Chủ một số chuyện, hỏi xong thì hắn cúi đầu chào rồi cùng Liên Thanh bước qua thông đạo chính thức rời khỏi Đấu Dược Giới.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216

Thể loại