Sự xuất hiện của Tiêu Diêu trong bộ hỷ phục rực rỡ khiến tất cả chú ý. Tuy nàng có màn che mặt đặc biệt khiến cho những kẻ có tu vi và nhãn lực cao cường như Kim Xí Điểu hay Nhị Lang Thần cũng không thể nhìn xuyên qua, nhưng tất cả đều biết hôm nay là ngày nàng xinh đẹp nhất từ trước tới giờ.
Ở phía chỗ Đông Hải đang ngồi, Đông Hải Long Vương gật gù hài lòng nhìn đứa cháu dâu quay sang Long Bính ngồi cạnh cười tấm tắc nói: “Hảo! Chưa cần nhìn nhan sắc, riêng khí chất của con bé ta chấm 10 điểm.”
Long Bính nãy giờ vẫn đang chăm chú nhìn từng bước đi uyển chuyển của Tiêu Diêu, hắn đang cố hình dung gương mặt xinh đẹp của nàng dưới lớp màn che.
Nghe Đông Hải Long Vương nói, Long Bính gật đầu đáp: “Con đã gặp vô số nữ nhân, nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy phấn khích như vậy.”
Đông Hải Long Vương mỉm cười ẩn ý: “Nhưng con vẫn phải nhớ việc chính rõ chưa.”
Long Bính đáp: “Tất nhiên rồi, tất cả vì Đông Hải, vì Long tộc.”
Ở gần vị trí của Long Bính, Long Nhi dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn xung quanh, nơi này thật ồn ào và náo nhiệt. Lần đầu tiên nàng được nhìn thấy những vị thần tiên cao cấp của Thiên Giới. Đến băng giá như nàng cũng phải xúc động, không phải ai cũng có diễm phúc được gặp bọn họ cùng một lúc.
Long Liễu thì đang đảo mắt nhìn xem có ai chú ý đến mình, nàng rất tự tin về bản thân. Lát nữa nàng cũng sẽ được phát biểu vài câu, nàng đã chuẩn bị thật tốt để gây được sự chú ý với tất cả.
Nàng nhìn dáng đi uyển chuyển thanh thoát của Tiêu Diêu, trong lòng thầm nghĩ: “Tốt, rất tốt! Dáng người quả là tuyệt đẹp, nếu có thể sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh mang hai huyết mạch thì càng tốt.”
Rồi Long Liễu bắt gặp một ánh mắt sắc lẹm đang nhìn mình từ vị trí đối diện nhưng cao hơn. Cả cơ thể nàng rùng mình vì lạnh sống lưng từ sát khí của kẻ đó tỏa ra nhắm tới nàng.
Nàng khẽ lay tay chồng mình rồi e dè nói: “Tướng công, phía bên kia có tên biến thái cứ nhìn ta chằm chằm.”
Long Lôi Đình nghe vậy giận tím người, kẻ nào dám nhìn ngắm nương tử của hắn, cho dù là thần tiên hắn cũng không bỏ qua. Nhưng khi hắn chính mắt nhìn thấy kẻ đang nhìn chằm chằm vào Long Liễu thì mặt tái như đít nhái.
Kim Xí Điểu chính là kẻ nhìn chằm chằm Long Liễu, hắn đang nghĩ xem thịt của nàng nấu món gì ngon.
Năm xưa khi Kim Xí Điểu chưa bị hàng phục, thức ăn chính của hắn là rồng. Mỗi ngày hắn ăn ít nhất 500 rồng con và một rồng lớn, khiến Long Vương phải cầu cứu Phật Tổ Như Lai mới giúp Long Tộc thoát kiếp nạn tuyệt diệt.
Dù đã cai thịt rồng từ lâu nhưng niềm đam mê trong Kim Xí Điểu vẫn còn đó, hiện giờ đối diện hắn là cả đàn rồng, chẳng trách hắn lại quan sát chăm chú đến vậy.
Long My cũng đang đảo cặp mắt của nàng nhìn khắp nơi, nàng đang tìm kiếm một người. Tuy nhiên vẫn chưa thấy hắn xuất hiện, nàng không thể dò ra hắn qua pháp lực, có thể hắn đã che dấu pháp lực hoặc có thể hắn không có ở đây.
“Sao rồi?” Long Nhi quay sang lạnh lùng hỏi.
Long My đáp: “Chưa thấy! Hình như hắn không ở đây.”
Sau một quãng đường không dài, Tiêu Diêu đã đến trước mặt của Ngọc Hoàng và Vương Mẫu Nương Nương, nàng khẽ cúi đầu sau đó cất giọng nói trong trẻo: “Bái kiến phụ hoàng, mẫu hậu.”
Ngọc Hoàng gật đầu cười vui vẻ, sau đó nói: “Bình thân!”
Thái Bạch Kim Tinh đi tới bên cạnh Tiêu Diêu sau đó quay người ra phía trước đối diện với tất cả quan khách dõng dạc nói: “Hèm! Hôm nay là một ngày vô cùng trọng đại đối với tất cả chúng ta, nhưng đặc biệt trọng đại đối với công chúa điện hạ của chúng ta. Nhờ sự giáo dục tốt cả Ngọc Hoàng và Vương Mẫu, chúng ta có một Tiêu Diêu như ngày hôm nay.”
Sau đó lão chỉ tay về phía Long Bính cách đó rất xa: “Và kia! Vị thái tử thiên tài hàng đầu Long Tộc, từ vẻ bề ngoài đến thực lực đều xuất sắc. Đặt cạnh Tiêu Diêu của chúng ta quả là xứng đôi vừa lứa, trai tài gái sắc Long Phụng sánh đôi.”
Một chàng pháo tay nhiệt liệt vang lên. Nhất là phía Long Tộc vỗ tay cực to.
“Nhưng trước khi tới với khoảnh khắc quan trọng nhất ngày hôm nay, ta xin trân trọng giới thiệu một trò chơi có tên là đoạt cầu mây.”
“Trò chơi?” Kim Xí Điểu nhíu mày thầm nói.
Bạch Tượng ở bên cạnh bắt đầu giải thích: “Đoạt cầu mây là trò chơi khá là phổ biến ở Nhân Giới, xem ra lý do xuất hiện trò này là từ phía Đông Hải, lão già đó không hề đơn giản.”
Kim Xí Điểu suy đoán rồi bật cười khanh khách: “Chắc không chỉ để hâm nóng không khí buổi lễ đâu, ta ngồi đây xem kịch hay ha ha.”
Thái Bạch Kim Tinh tiếp tục: “Trên sân đấu sẽ có 50 thí sinh tham gia, đều là những người trẻ tuổi tài ba. Trong số đó có cả thái tử Long Bính, luật chơi rất đơn giản trong vòng một nén hương ai là người giữ cầu mây cuối cùng và không bị đá ra khỏi phạm vi đấu trường sẽ là người chiến thắng, và người chiến thắng sẽ có diễm phúc được chiêm ngưỡng dung nhan của Tiêu Diêu công chúa trong bộ hỷ phục rực rỡ.”
Những tiếng reo hò vang lên khắp Thiên Cung, phần thưởng này quá mức cao quý đối với mọi nam nhân.
Thủy Liên ngưỡng mộ nói bâng khuâng: “Công chúa điện hạ quá đẹp, đến ta còn muốn nhìn huống gì nam nhân.”
Thiên gật gù nói đùa: “Vậy ngươi lên đấu đi, ta ủng hộ.”
Thủy Liên ngẩn ra, sau đó nói: “Đối thủ toàn thú dữ không, ta lên thì bị đá xuống sớm thôi.”
Thiên liền hỏi: “Vậy ngươi nghĩ nếu ta lên thì trụ được bao lâu?”
Câu hỏi của Thiên làm Thủy Liên ngạc nhiên, nhưng nàng vẫn suy nghĩ và trả lời: “Ta cũng không chắc, đủ lọt vào top 10 đi.”
“Top 10 sao! Hừm.” Thiên khẽ hơi nhếch mép, sau đó siết lấy bàn tay mềm mại của Thủy Liên.
Thủy Liên cũng cảm nhận được đôi chút, nàng quay sang nhìn Thiên rồi hỏi: “Ngươi định tham gia thật sao?”
Thiên đáp: “Tại sao không!”
Đúng lúc này Thái Bạch Kim Tinh gọi tên từng thí sinh lên sàn đấu, lễ đường và chỗ ngồi của các vị khách được nâng lên cao nhường lại khoảng không rộng rãi làm sàn đấu, phạm vi sàn đấu là không có phạm vi, ai rơi xuống đất trước tính là bị loại.
Tất cả những cái tên được nêu lên đều là những thiếu niên trẻ tuổi xuất sắc ở khắp nơi trên Thiên Giới, họ đều có tiếng tăm nhất định.
Khi Thái Bạch Kim Tinh gọi đến cái tên Long Bính thì tất cả đều hướng mắt về phía hắn, Long Bính tự tin bay về phía sàn đấu trước tiếng hò reo inh ỏi của Đông Hải.
Kim Xí Điểu nãy giờ quan sát Long Bính, đôi mắt sắc bén của hắn khẽ nhíu lại lầm bầm: “Tên này… sao mình không thể đo được tu vi của hắn?” Lần đầu tiên Kim Xí Điểu cảm nhận thấy một kẻ xuất thân từ Long Tộc làm hắn chú ý.
Không chỉ riêng Kim Xí Điểu, rất nhiều các vị thần tiên cũng không thể đo được tu vi của Long Bính, điều này khiến họ ngạc nhiên và nghiễm nhiên Long Bính sẽ trở thành tâm điểm chú ý của bọn họ.
Được thể hiện sức mạnh trong một trò chơi đầy rẫy thiên tài của Thiên Giới, Long Bính đang cảm thấy phấn khích hơn bao giờ hết.
Hằng Nga ở Cung Trăng đang nằm nghiêng trên ghế dài, tay nựng thỏ trắng miệng cắn trái nho mọng nước ánh mắt chăm chú quan sát mọi thứ qua một quả cầu pha lê.
Nàng nhìn lần lượt từng người sẽ tham gia và lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán: “Cũng may Thần Vũ không được tham gia, nếu có hắn trò chơi chẳng còn gì vui nữa.”
Ngồi đối diện Hằng Nga là Tử Hà Tiên Tử, nàng cũng đang ăn nho và chăm chú quan sát quả cầu pha lê, nàng gật gù vì cảm thấy những gì Hằng Nga nói rất đúng, Thần Vũ quá mạnh so với đám thiên tài kia.
Hai nàng được mời, nhưng viện cớ bận không đến vì ngại nơi đông người, chứ thực ra hai nàng rất quan tâm đến sự kiện này.
Sau sự ra sân đầy hoành tráng của Long Bính, cái tên cuối cùng sắp được nêu lên. Cái tên mà mọi người luôn thắc mắc vì chỉ có một chữ duy nhất.
Thái Bạch Kim Tinh đọc to cái tên cuối cùng: “Thí sinh cuối cùng, sự bí ẩn cần có của cuộc thi lần này… Thiên!”
Sau khi lời nói của Thái Bạch Kim Tinh chấm dứt, tất cả mọi người im lặng chờ đợi xem người này là ai.
Thủy Liên cũng đang hồi hộp, nàng nhìn ngang nhìn dọc rồi nói với Thiên: “Người cuối cùng đâu rồi nhỉ!”
Thiên khẽ buông tay nàng ra, sau đó cởi luôn mặt nạ vì lúc này nó đã không cần thiết nữa.
Thủy Liên chết lặng khi nhận ra Thiên, chính xác hơn, người nàng biết là Đan Lâm, có nghĩa hai người này là một, Thiên và Đan Lâm là một.
Đan Lâm, kẻ bị cả Luyện Đan Đường truy nã, kẻ đã lừa nàng một vố đau, cũng chính là kẻ đã khiến nàng lên đỉnh bằng tay, cũng chính là kẻ nàng ngồi cạnh và tình cảm nắm tay nãy giờ, là kẻ nàng căm ghét trong mấy ngày hôm nay.
Lúc này Thủy Liên không nói lên lời, nàng chỉ biết đơ ra nhìn Thiên. Thiên cũng phần nào hiểu cảm xúc của nàng lúc này, hắn nói: “Cảm Thấy hụt hẫng lắm phải không!”
Sau đó Thiên đứng dậy bay về phía sàn đấu, sự xuất hiện của Thiên khiến tất cả người của Luyện Đan Đường đều nhận ra, nhưng hiện tại nếu không có Thái Thượng Lão Quân lên tiếng thì bọn họ không dám làm gián đoạn cuộc thi.
Thái Thượng Lão Quân thấy Thiên xuất hiện, đôi mắt tinh tường sớm nhận ra trong cơ thể Thiên có sự tồn tại của một loại Dị Hỏa kỳ lạ mà lão chưa từng gặp, tất cả những phi vụ cướp Dị Hỏa của Thiên làm sao mắt được lão, lão sống ngần này tuổi rồi đến Ngọc Hoàng còn chẳng thể qua mặt chứ đừng nói đến tên nhãi ranh hai mươi mấy tuổi đầu.
Chẳng qua lão thấy hứng thú với việc làm của Thiên nên làm ngơ và âm thầm quan sát, lão cũng từng dùng dị hỏa nuôi dị hỏa, từng cố tạo ra một loại Dị Hỏa độc nhất dành riêng cho mình nhưng lão không thành công.
Việc mà đến dân chơi hệ lửa như lão còn không làm được nay lại xuất hiện trên một thằng nhóc khiến lão rất lấy làm khâm phục, đúng là Tam Giới rộng lớn không gì là không thể xảy ra.
“Thú vị!” Thái Thượng Lão Quân thầm nói, hiển nhiên đối với lão Thiên mới là tâm điểm.
Long My và Long Nhi cũng ngạc nhiên chẳng kém, Long My là do Bạch San San cải trang.
Hôm đó nàng tới Đông Hải gặp ngay Long Nhi đang đi một mình, cả hai nói chuyện và biết được ý định của nhau. Bạch San San muốn tìm Thiên về cho Tiểu Cúc đỡ mong ngóng, còn Linh Nhi muốn tìm Thiên để tỷ tỷ Long Huyền của nàng được đoàn tụ với con trai và có lý do để lấy lại những gì thuộc về mình.
Vì vậy cả hai đã hợp tác, lúc này khi thấy Thiên xuất hiện Bạch San San liền mắng: “Tên đần này! Cái đầu hắn đang nghĩ gì vậy?”
Long Nhi chỉ biết con trai của Long Huyền tên Thiên, chứ không hề biết ngoại hình Thiên ra sao. Bây giờ nàng mới tận mắt được chứng kiến, quả thực là hoàn mỹ, chưa cần nói đến tu vi chỉ riêng độ đẹp trai đã một chín một mười với Long Bính.
“Tuấn tú quá!” Long Nhi vẫn lạnh lùng, môi hồng khẽ nhúc nhích nói. Đến cả băng lãnh như nàng cũng phải thốt ra câu đó đủ hiểu nhan sắc của Thiên tuyệt đối không thể xem thường.
Dù mái tóc chưa mọc đủ dài nhưng với gương mặt đẹp không góc chết khiến Thiên dù để tóc gì cũng đẹp thậm chí là để đầu trọc như Đường Hạ.
Sự xuất hiện của Thiên khiến mọi người xôn xao một phen, sau khi tất cả thí sinh đã có mặt trên sàn đấu, Thái Bạch Kim Tinh biến ra trên tay một quả cầu mây màu vàng chói mắt.
Một cây hương được cắm trên một cái đỉnh ngay bên cạnh lão, lão từ từ hạ tay xuống sau đó tung quả cầu mây lên cao tít, quả cầu mây bay đến độ cao nhất định thì chậm dần chậm dần đến khi quả cầu dừng lại giữa không trung thì lão mới hô to: “CUỘC THI BẮT ĐẦU!”
Quả cầu mây bắt đầu rơi xuống với tốc độ cực nhanh. Kèm theo tiếng hô của Thái Bạch Kim Tinh là tiếng hò reo của mọi người khi chứng kiến toàn bộ 50 thí sinh đồng loạt phóng lên cao.
Một người có mái tóc cực dài cực điển trai, đang là người gần quả cầu nhất, hắn đưa tay ra định phóng một luồng sét thì không thể thi triển pháp lực, kết quả bị kẻ khác lao tới đấm bay ra xa khỏi quả cầu.
Thái Bạch Kim Tinh thấy vậy liền tuyên bố: “Nãy giới thiệu luật chơi quên không nhắc tới phần quan trọng nhất, sàn đấu không trung này được bao phủ bởi một trận pháp, tất cả thí sinh không thể sử dụng pháp lực chỉ có thể bay và dùng thể lực, như vậy trận đấu mới hấp dẫn.”
Trong lúc Thái Bạch Kim Tinh đang luyên thuyên thì trong sàn đấu đang xảy ra một cuộc hỗn chiến. Gọi là cuộc thi nhưng thực ra là một trận đấu theo đúng nghĩa đen, có một vài thành phần tham gia không để chiến thắng mà để đấm vỡ mồm đứa mình ghét.
Cầu mây đã rơi vào tay một người, nhưng sau đó có hai người khác lao tới tấn công làm cầu mây bay sang hướng khác. Long Bính thừa cơ chụp lấy cầu mây sau đó tung một đấm cực mạnh vào tên tóc dài ban nãy khiến hắn bay cắm đầu xuống đất từ trên cao.
Cú đấm của Long Bính khiến tất cả kinh ngạc, nên nhớ thanh niên tóc dài kia rất có tiếng tăm trên Thiên Giới, dẫu biết sàn đấu không thể dùng pháp lực nhưng hắn vẫn rất mạnh. Một kẻ mạnh như vậy nhưng đã bị loại bởi một đấm của Long Bính, kẻ mang danh thiên tài mạnh nhất Long Tộc.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216