Sau khi sở hữu Dị Hỏa Hoàng Kim Hỏa, khả năng luyện đan của Thiên tăng lên một bậc. Tối hôm đó hắn làm một bài thử nghiệm.
Trong căn phòng kín, Thiên ngồi trước dược đỉnh Tiêu Diêu tặng, bên cạnh hắn còn có rất nhiều dược liệu cần cho quá trình luyện đan.
Tử Vân Phệ Tiên Đan, là một loại Tiên Đan cấp thấp. Thiên có được công thức ở Luyện Đan Đường sau vài lần lăm le hôi của.
Tử Vân Phệ Tiên Đan cần nguyên liệu chính là Tử Liên Tọa, sau khi hình thành sẽ có mùi thơm cùng một ít dị tượng. Tác dụng của nó là tăng khả năng chiến đấu của người sử dụng trong thời gian ngắn, đổi lại khi đan dược hết tác dụng người sử dụng sẽ bị phản phệ.
Sau khi đọc qua công thức Thiên bắt đầu quá trình luyện đan, hắn ngồi xếp bằng ngay ngắn trước dược đỉnh hai tay đưa ra phía trước, hai bàn tay bốc cháy ngọn lửa màu vàng kim.
Sức nóng lan ra cả căn phòng, Thiên điều khiển Hoàng Kim Hỏa bay vào dược đỉnh, ngọn lửa hung hãn như con mãnh long từ từ chui vào dược đỉnh rồi bùng cháy dữ dội bên trong.
Đợi cho ngọn lửa làm nóng dược đỉnh, Thiên bắt đầu cho từng loại dược liệu vào bên trong.
Dược liệu vừa vào trong, lập tức bị Dị Hỏa xâm nhập rồi hóa lỏng. Cứ như vậy 18 loại thảo dược trở thành 18 cục chất lỏng bay lơ lửng trong lò nhờ sức nóng khủng khiếp của Hoàng Kim Hỏa.
Dị Hỏa bắt đầu tôi luyện những cục chất lỏng kia, loại bỏ những tạp chất dư thừa và kết tinh những thứ tinh túy ở lại.
Quá trình này mất tới vài giờ đồng hồ. Sau đó Thiên cho dược liệu cuối cùng và cũng là quan trọng nhất vào đó là Tử Liên Tọa.
Mất thêm vài giờ, Tử Liên Tọa cũng hóa thành cục chất lỏng màu tím đậm. Thiên bắt đầu cho hai cổ tay chạm nhau, sau đó hắn bắt đầu múa, tay phải bên trên thì tay trái bên dưới, cứ thế đổi qua đổi lại với tốc độ cực nhanh.
Bên trong dược đỉnh 19 cục chất lỏng kia bắt đầu dung hợp với nhau để trở thành một khối duy nhất.
Thời gian kéo dài tới qua nửa đêm, lúc này Thiên đã thấm mệt do phải liên tục duy trì Dị Hỏa trong thời gian dài. Nhưng mùi thơm từ trong dược đỉnh bắt đầu bay ra, báo hiệu đan dược sắp hoàn thành.
“Đan hương đây rồi! Giống như mùi cô gái mới lớn vậy.” Thiên vui mừng thầm nói, sau đó tiếp tục đưa thêm Dị Hỏa vào bên trong.
Sau quá trình cực nhọc vất vả, cuối cùng đan dược cũng hoàn thành. Khi đó bên ngoài trời bỗng nổi cơn gió mạnh nhưng chỉ kéo dài vài giây.
Chỉ vài giây nhưng cũng đủ đánh động tới một vài người. Tiêu Diêu đang nằm ngủ ngon lành trên chiếc giường êm ái chợt mở mắt vì nàng cảm thấy có gì đó lạ.
“Là dị tượng? Tên kia luyện được Tiên Đan rồi sao!” Tiêu Diêu thầm nghi ngờ, sau đó rời khỏi phòng để kiểm tra.
Thiên đưa tay thu lấy viên Tử Vân Phệ Tiên Đan, viên đan màu tím đậm có những đường vân đậm nhạt đan xen tỏa ra mùi thơm.
“Thành công rồi… ta luyện được Tiên Đan rồi ha ha ha!” Thiên vui mừng cười lớn, cuối cùng thì khả năng luyện đan của hắn cũng đã tiến thêm một bước quan trọng.
Khi Thiên đang cười lớn thì Tiêu Diêu đẩy cửa bước vào, nàng chỉ mặc bộ váy ngủ mỏng tanh, không mặc đồ lót bên trong.
Thiên quay mặt lại, ánh mắt hắn dán vào cặp ngực đẫy đà cùng đầu ti nhỏ nhắn ẩn hiện sau lớp áo mỏng: “Công Chúa! Giờ này người chưa ngủ sao?”
Bị Thiên nhìn chằm chằm ngực mình, Tiêu Diêu tức giận nắm tay tiến đến gõ đầu hắn một cái thật mạnh sau đó nói: “Mắt ngươi đi hơi xa rồi đó! Dựa vào dị tượng bên ngoài thì ta đoán chắc ngươi vừa luyện được Tiên Đan đúng chứ?”
Thiên gật đầu: “Ăn may thôi!”
Tiêu Diêu chừng mắt: “Ăn may cỡ như ngươi thì ta cũng muốn ăn may, bây giờ ngươi có Dị Hỏa và Tiên Đan rồi, còn cần gì nữa không?”
“Cần thêm Dị Hỏa!” Thiên ung dung đáp.
Tiêu Diêu nghe vậy sắc mặt hơi biến, nàng nói: “Hôn lễ đang tới gần, việc hấp thu thêm Dị Hỏa sẽ khiến ngươi không thể bình phục trước hôn lễ.”
Thiên vuốt lại mái tóc, vừa thu lại dược liệu vào giới chỉ vừa bình thản hỏi: “Kế hoạch của ngươi chắc cũng đâu vào đấy rồi nhỉ?”
Tiêu Diêu gật đầu, sau đó nàng tiết lộ chút thông tin về kế hoạch của nàng cho Thiên nghe: “Hôm đó hôn lễ sẽ có rất đông người, có cả các vị đại tiên cao cấp. Trước đó sẽ tổ chức một cuộc thi đoạt cầu mây, người chiến thắng sẽ được kéo tấm màn che mặt của ta trong bộ hỷ phục. Ta đã cho người chuẩn bị rồi, họ sẽ bỏ thuốc vào trà của những người tham gia cuộc thi trong đó có cả ngươi.”
“Cả ta?” Thiên hỏi lại.
Tiêu Diêu đáp: “Yên tâm riêng trà của ngươi ta sẽ cho loại thuốc khác có thể giúp ngươi chiến thắng.”
“Và khi ta chiến thắng được xem mặt ngươi trong bộ hỷ phục?”
“Đương nhiên! Sau đó ta sẽ tuyên bố ngươi mới chính là người ta yêu và muốn cưới chứ không phải Long Bính.” Tiêu Diêu khoanh tay trước ngực tự tin nói, cặp ngực tròn trịa khẽ đong đưa theo nhịp cử động của nàng.
Thiên vỗ chán cái bẹp, xém tí nữa hắn ngã ngửa ra sau. Thiên nhíu mày: “Kế hoạch đây sao? Vậy ngươi nghĩ mọi người sẽ để yên cho ngươi làm việc đó.”
“Tiêu Diêu tự tin đáp: ” Đương nhiên rồi, vì ta là công chúa mà.”
“Đù, mẹ thiên hạ vãi.” Thiên thầm nói. Đúng là nữ nhân có tính cách kiểu này rất dễ mang vạ vào thân nếu ở cạnh lâu.
May mà nàng còn nói ra kế hoạch của chuối của nàng chứ nếu cứ im ỉm đến ngày đó có lẽ Thiên sẽ mất xác ở cái Thiên Giới này.
“Chưa hết, ta chưa kể hết.” Tiêu Diêu tiếp tục nói: ” Lúc đó ngươi chỉ cần đứng cạnh ta thôi, mọi việc do ta và người của ta xử lý.”
Thiên từ từ quỳ xuống chắp tay lạy Tiêu Diêu như phật sống, mặt hắn khá là thê thảm: “Con lạy mẹ, kế hoạch của mẹ thật tuyệt vời, con mà làm theo có nước chết mất xác.”
Tiêu Diêu đấm vào đầu Thiên, nàng tức giận nói: “Chứ ngươi nghĩ xem ta phải làm sao, ta không thể nói cho ai rằng ta bị dính lời nguyền vì ta sẽ chết. Nếu để họ tự hiểu thì có lẽ ta đã sinh mấy đứa trẻ cho Long Bính rồi.”
Thiên đứng dậy hỏi: “Vậy ngươi muốn lấy ta sao?”
Tiêu Diêu ngập ngừng đáp: “Theo lời nguyền thì đúng là như vậy, ta phải lấy người đầu tiên nhìn thấy dung nhan của ta sau sinh nhật tuổi 20, tới sinh nhật 30 tuổi mà ta không lấy ngươi thì ta sẽ chết.”
“Vậy là bây giờ ta rất quan trọng với ngươi đúng chứ?” Thiên tinh tướng đảo mắt hỏi.
Tiêu Diêu gật đầu: “Đúng!”
Rồi gương mặt nàng đỏ bừng lên, đầu khẽ cúi xuống giọng nói nhỏ nhẹ bất ngờ: “Ta hy vọng ngươi thực sự muốn lấy ta, ta có nhan sắc, có địa vị, có tài nguyên tu luyện dồi dào, tình cảm có thể vun đắp sau. Nếu sau khi ta phá giải được lời nguyền mà ngươi không thích ta thì ta vẫn sẽ để ngươi đi, ta thề không níu kéo ngươi.”
“Ối dồi ôi!”
Để một cô gái phải nói ra những điều này thì chắc chắn nàng đã rơi vào tuyệt vọng. Một lời nguyền không thể chia sẻ với ai, chỉ biết âm thầm chịu đựng.
Thiên thầm nghĩ, chịu nguy hiểm một chút rồi trở thành con rể của Thiên Đế, hay là từ chối để có thể trở về Nhân Giới với kế hoạch riêng của mình. Trở thành con rể Thiên Đế sẽ có địa vị cực cao, nhưng đồng thời cũng phải có trách nhiệm rất lớn. Nhất là khi Tam Giới sắp xảy ra biến, Yêu Giới thì đang lăm le trỗi dậy lần nữa.
“Xin lỗi nương tử, xin lỗi con gái, tại hoàn cảnh đẩy đưa chứ ta nào muốn thế đâu.” Thiên nhắm mắt thầm thú tội với người thân, hắn sẽ không từ chối nhưng sẽ kéo dài thời gian.
Thiên thở dài, hắn từ tốn nhẹ nhàng nói: “Khoan hãy nói những lời chia ly, vì tính mạng của ngươi ta sẽ chấp nhận lời đề nghị, nhưng ta muốn thỏa thuận.”
“Bất cứ điều gì!” Tiêu Diêu đang buồn thiu, nghe vậy thì mặt hớn hở trở lại.
“Nhân Giới có một nơi là Sinh Huyền Quốc, ở đó có một thế lực tên là Vạn Hợp Tông. Ta muốn ngươi cho người đi nghe ngóng thông tin của Vạn Hợp Tông.” Thiên từ từ đáp.
Dựa vào địa vị của mình, Tiêu Diêu hoàn toàn có thể làm được việc này, chỉ cần tùy ý phái một tiên nữ đi là xong. Nàng gật đầu đồng ý với yêu cầu của Thiên.
Thỏa thuận xong, Thiên bắt đầu phân tích cho nàng nghe kế hoạch của nàng sai sót ở đâu và khắc phục lại.
“Thi đoạt cầu mây là do phía Đông Hải yêu cầu thì chắc chắn bọn chúng đã chuẩn bị trước. Một là chúng mua chuộc các thí sinh khác hai là chúng cũng sẽ bỏ thuốc như ngươi.” Thiên giải thích.
Tiêu Diêu gật gù, nàng cũng ngẫm lại và quả thực Thiên nói có lý, đâu chỉ nàng mới biết cách dùng thuốc.
“Vậy theo ngươi kế hoạch của ta phải làm sao?” Tiêu Diêu lo lắng hỏi.
Thiên xoa cằm, sau đó đáp: “Thay vì bỏ thuốc thì hãy đặt một trận pháp áp chế tu vi của tất cả thí sinh trong khu vực thi đấu. Trận pháp cũng phải là loại áp chế tu vi tới cực hạn và hầu như chỉ sử dụng được sức mạnh vật lí, như vậy mới hấp dẫn.”
“Áp chế cực hạn! Vậy còn ngươi thì sao?” Tiêu Diêu tròn mắt nhìn Thiên, thấy mặt hắn tự tin liền hỏi.
Thiên ung dung đáp: “Về khoản này ngươi không phải lo, ta sẽ không làm ngươi thất vọng.”
Còn một vấn đề khác, nếu như kế hoạch đầu tiên êm xuôi và Thiên chiến thắng thì bước tiếp theo là làm sao để hủy đi hôn lễ một cách đường đường chính chính.
Thiên cũng đang nghĩ cách và tạm thời chưa ra. Nếu có Giai Kỳ ở đây lúc này thì hay biết mấy.
“Thôi cũng muộn rồi, ngươi đi ngủ đi.” Thiên không nghĩ ra, hắn ngáp ngáp một cái sau đó giục Tiêu Diêu đi ngủ.
Tiêu Diêu nở một nụ cười đầy ẩn ý, hai tay nàng đưa ra sau mông đan vào nhau rồi thỏ thẻ nói: “Ngươi chắc cũng mệt rồi… có muốn ngủ chung không!”
Tiêu Diêu cũng không hiểu mình vừa nói gì, nàng nhận ra và bối rối nói: “Hứ! Quên… quên đi.” Rồi nàng chạy biến ra ngoài, nhìn cái dáng chạy vô cùng hấp dẫn khiến Thiên phải thầm khen nàng đẹp.
Ngày qua ngày ở Luyện Đan Đường, không ai hay biết có một kẻ âm thầm trộm những mồi lửa sắp tàn đem về hấp thụ.
Bình thường, muốn có thu phục được Dị Hỏa cần phải hao tâm tổn sức truy tìm ra nơi Dị Hỏa ẩn náu. Sau khi tìm được rồi thì phải thu phục nó.
Dị Hỏa một khi đã vào cơ thể, muốn lấy ra gần như là không thể. Trừ khi người đó chết đi thì Dọa Hỏa mới rời khỏi cơ thể đó.
Nhưng… Thiên lại có cách hay hơn. Hắn không cần giết ai để đoạt Dị Hỏa cả.
Mỗi ngày hắn làm quen với một người có Dị Hỏa, đều nhân cơ hội người đó sơ ý mà ăn cắp tia lửa cuối cùng trong dược đỉnh.
Tia lửa này tồn tại không lâu nên sau khi trộm được Thiên phải dùng Túi Càn Khôn để giữ cho Dị Hỏa kia không bị tắt.
Sau đó hắn đem Dị Hỏa vào trong Không Gian Yêu Hoa nơi mà sự chênh lệch thời gian vô cùng lớn.
Thức ăn của Dị Hỏa là lửa, bởi vậy Thiên đã dùng lửa của mình làm thức ăn nuôi những mồi lửa sắp tàn kia.
Trải qua một thời gian, tia Dị Hỏa yếu ớt kia cuối cùng cũng lớn dần và chính thức trở thành Dị Hỏa chân chính.
Điều Thiên làm phá vỡ mọi quy tắc của Thiên Đạo, nó vô lý đến mức Thiên Đạo cũng không phát hiện ra vì Thiên Đạo không nghĩ rằng lại có thể có thứ vô lý đến vậy.
Thái Thượng Lão Quân là một dân chơi lửa chính hiệu, bậc thầy Luyện Đan, ông hoàng chơi đá mà biết Thiên nuôi Dị Hỏa như chăn gà thế này thì có lẽ lão cũng lăn ra đột quỵ.
Ngày cưới của Tiêu Diêu đã tới rất gần, Thiên cần một loại Dị Hỏa nữa.
Còn cách 2 ngày là tới ngày hôn lễ của Tiêu Diêu. Lúc này ngay tại Luyện Đan Đường xảy ra một vụ việc nghiêm trọng.
Việc là có kẻ gan to tày trời, không sợ chết mà tới tận tầng 4 của phòng luyện đan mở Lò Bát Quái ra nướng khoai. Kết quả Tam Muội Chân Hỏa phụt ra ngoài gây ra một vụ cháy lớn.
Tam Muội Chân Hỏa quá sức mạnh mẽ nên không ai trong Luyện Đan Đường lúc này có thể dập tắt.
“Mau… mau mời Thái Thượng Lão Quân tới đây.” Một người chạy ra từ đám cháy, tu vi rất cao và đã dù pháp lực phòng ngự nhưng vẫn bị Tam Muội Chân Hỏa đốt cho cháy đen, khổ sở kêu lên.
Kẻ gây ra vụ náo loạn này, ông hoàng hám gái, chúa tể lươn lẹo, bậc thầy giả ngơ Thiên đang đau đớn ôm một bên tay cháy đen thui hí ha hí hửng chạy ra khỏi Luyện Đan Đường cùng những người khác.
Hắn đã thu được ngọn Dị Hỏa cuối cùng, hơn thế nữa còn la hét hoảng sợ như kiểu hắn sợ hãi lắm. Tài diễn xuất của Thiên tài đến mức nhiều người phải tới trấn an hắn.
Nhiều người đứng xung quanh Thiên thấy hắn la hét ỏm củ tỏi thì lắc đầu ngao ngán: “Tội nghiệp chưa, mau đưa hắn tới phòng hồi sức.”
Trong đám đông, có một cô gái thấy mọi người xúm lại thì cũng tò mò.
Thiên cũng nhìn thấy cô gái, là Thủy Liên. “Bỏ mẹ!” Thiên toát mồ hôi vội lấy tay ôm mặt rồi không ngừng kêu gào. Né hướng nhìn của Thủy Liên.
Thấy Thiên lên cơn động kinh, vài người tốt bụng đưa hắn tới phòng hồi sức.
“Khoan đã!” Một giọng nói vang lên, Thủy Liên bước nhanh tới chỗ nhóm người chuẩn bị đưa Thiên tới phòng hồi sức.
“Sao vậy?” Một người đang khiêng chân Thiên hỏi.
Thủy Liên nhíu mày quan sát Thiên, thấy dáng người khá quen nhưng không thấy mặt bởi Thiên đang dùng hai tay ôm mặt.
“À không có gì!” Thủy Liên nghĩ mình chỉ nhìn nhầm do quá cay cú vụ bị Thiên lừa đâm ra ảo giác, cứ hễ thấy ai giống giống hắn là nghi nghi, nàng rất nhanh quay người đi.
Nàng không hề hay biết, kẻ mà nằng cay cú lại chính là kẻ làm nàng sung sướng trong khi luyện Tiên Đan. Mấy ngày nay nàng đi tìm tung tích của kẻ đeo mặt nạ kia nhưng không thấy chút tung tích nào, như kiểu hắn ta đã bốc hơi khỏi thế giới này.
Thiên thở phào nhẹ nhõm, nếu bị phát giác thì có bị nhốt trong thiên lao tới một vạn năm cũng không hết tội.
Một lát sau, Thái Thượng Lão Quân tới và dập tắt Tam Muội Chân Hỏa. Sau đó là truy ra tung tích của kẻ gây ra sự việc này.
“Luyện Đan Đường cảnh giới nghiêm ngặt, người ngoài tuyệt đối không thể làm ra việc này. Mau đi điều tra toàn bộ những đối tượng khả nghi cho ta.” Thái Thượng Lão Quân ra lệnh.
Sau một ngày điều tra, họ đã có kết quả. Có một tên thực tập sinh hay để thừa dược liệu rồi đem lên tầng 2. Đó là tên khả nghi nhất vì tất cả mọi người đều không hề tự ý di chuyển tới nơi không được phép.
Lệnh truy tìm kẻ đó được ban xuống, những tấm hình của hắn được dán khắp nơi.
“Ủa sao tên này nhìn quen thế nhỉ?” Một người đi qua tờ giấy tìm người thì nhíu mày tự hỏi, chẳng phải đó là tên hôm qua bị lên cơn động kinh rồi được đưa tới phòng hồi sức hay sao.
Ngày càng có nhiều người tố giác về kẻ bị truy nã. Có người nói hắn thường tới sớm và về rất trễ. Có người nói lúc nghỉ ngơi hắn thường hay xung phong đi dọn đồ đạc.
Có người nói hắn hay đi tới khu vực cấm, bị nhắc nhở thì bảo nhầm đường.
Thủy Liên thấy mặt Đan Lâm trên tờ truy nã thì liền giận tím người, sau khi bị lừa một vố nàng tin chắc rằng Đan Lâm là một con lươn chúa, có lẽ hắn đã trốn đi từ sớm.
“Tên khốn dám đem bổn cô nương ra làm trò đùa, ta cho ngươi chết.”
Thủy Liên ánh mắt trở nên âm độc, nàng sẽ khiến Đan Lâm phải trả giá cho những việc hắn đã làm với nàng.
Dựa vào lần gặp gỡ ở vườn thảo dược, Thủy Liên chắc chắn rằng Đan Lâm đang ở cung của Tiêu Diêu công chúa. Chưa nói về việc công chúa tự ý dẫn trai về cung, riêng việc chứa chấp người lạ mà không khai báo đã đủ phạt nặng cho dù có là công chúa đi chăng nữa.
Thế là nàng đi mách lẻo với cấp trên, sau khi nhận được thông tin, một nhóm người của Luyện Đan Đường kéo nhau tới cung của công chúa điện hạ.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216