Thức Thần!
Pháp Thân là một loại pháp thuật đặc thù, giúp người ta khi thi triển tăng cường sức chiến đấu lên một ngưỡng nhất định. Nhưng sẽ không tăng nhiều bởi Pháp Thân chỉ dùng được với nguồn pháp lực của bản thân người sử dụng, ngoại lực không có tác dụng cường hóa Pháp Thân.
Thức Thần, thần thức thức tỉnh. Là một loại kỹ năng đặc biệt nhận được sau khi có được Truyền Thừa của một vị Thần. Tùy vào những trường hợp mà người sử dụng có thể gọi ra Thức Thần để tăng sức chiến đấu trong một khoảng thời gian ngắn.
Thức Thần đầu Thao Thiết sau lưng Lãnh Huyết gầm lên vang trời, kèm theo đó là sự tức giận của hắn.
Lãnh Huyết cầm đao hung hãn tiến về phía Hoàng Bách, sát ý ngút trời.
Khi lưỡi đao của Lãnh Huyết chuẩn bị bổ xuống thì một luồng kình phong mãnh liệt tỏa ra đánh bay hắn ra xa, Thức Thần cũng tan biến.
“Các ngươi định làm loạn ở đây?”
Giọng nói tức giận kèm theo bóng người kia xuất hiện, tất cả mọi người ngoại trừ Thiên đều lộ ra một nét kính nể cùng e sợ.
“Nhị Trưởng Lão!” Họ đồng loạt cúi đầu chào người vừa xuất hiện.
Lão già đứng đó, một thân mặc y phục cao quý trưởng lão Hỏa Thần Điện, trên ngực có một con dấu hình Phượng Hoàng, là biểu thị cho quyền lực của lão không hề nhỏ.
“Thằng già mắt dịch này là Nhị Trưởng Lão à?” Chẳng hiểu sao nhìn thấy tên đó khiến Thiên ghét vô cùng, quay sang Cẩm Hoa, Cẩm Tiên hỏi.
Nghe Thiên xưng hô vô lễ, Cẩm Hoa nhất thời đưa bán tay trắng ngần của nàng lên che miệng hắn, ánh mắt khẽ nhíu lại: “Công tử, tuyệt đối không được đắc tội với Nhị Trưởng Lão, ngài ấy quyền uy rất cao.”
Cẩm Tiên ở bên cạnh cũng gật đầu nói: “Nhị Trưởng Lão tu vi đã là Luân Hồi Cảnh, dơ tay nhấc chân cũng khiến núi long đất lở.”
“Vãi, Luân Hồi Cảnh!” Thiên hơi có cảm giác ớn lạnh. Nếu vậy lão già này còn mạnh ngang Bắc Hải Long Vương. Bắc Hải Long Vương là người mạnh nhất trấn giữ cả Bắc Hải rộng lớn vậy mà so ra chỉ bằng Nhị Trưởng Lão của Hỏa Thần Điện. Vậy không biết thực lực của Đại Trưởng Lão Viêm Hoàng cùng với Điện Chủ Phượng Uyển mạnh tới mức nào.
Nhị Trưởng Lão xuất hiện, ánh mắt lướt qua tình hình xung quanh thấy thằng cháu Hoàng Bách của mình đang nằm trên đất giãy giụa kêu ca, cánh tay bị tử khí xâm thực đến mức khô héo như một chiếc lá mục.
Nét mặt lão bất chợt nghiêm trọng, lao xuống đỡ lấy thằng cháu rồi gầm lên: “Chết tiệt, ráng nhịn đau, ta sẽ truyền pháp lực cho con.”
Nói rồi lão đặt tay lên ngực Hoàng Bách sau đó truyền pháp lực của bản thân vào ngăn cản tử khí xâm thực đến những bộ phận quan trọng.
Rồi lão nhìn về phía Lãnh Huyết đang nằm ngửa gần đó, giọng nói tỏa ra sát ý điên cuồng: “Ngoại tộc, chết đi!”
Một cỗ hơi thở mạnh mẽ đến đáng sợ tràn ngập một phạm vi rộng lớn, Nhị Trưởng Lão như cơn gió xuất hiện bên cạnh Lãnh Huyết, lão nhấc chân lên rồi hạ xuống thẳng vào đầu Lãnh Huyết. Một có hạ chân tưởng như bình thường nhưng mang theo khí thế khủng khiếp, tựa như một ngọn núi sắp phang thẳng vào đầu.
Lãnh Huyết trợn trừng hai mắt, không thể né.
Rồi ngay khi tất cả nghĩ Lãnh Huyết sẽ nát đầu thì hắn biến mất. Không phải do hắn dịch chuyển mà có người cứu.
Cú dậm xuống của Nhị Trưởng Lão khi mất đi mục tiêu cũng tự động tiêu tán sức mạnh, hạ xuống nhẹ nhàng như một bước chân bình thường.
Nhận biết được người cứu Lãnh Huyết khỏi tay mình, Nhị Trưởng Lão cười nhạt: “Đại Trưởng Lão Viêm Hoàng!”
Không gian vặn vẹo, Viêm Hoàng cùng Lãnh Huyết xuất hiện ngay bên cạnh Thiên.
“Đem hắn đi trị thương đi!” Đại Trưởng Lão Viêm Hoàng quay sang nói với Cẩm Tiên.
“Dạ!” Cẩm Tiên nghe theo, rất nhanh đã đưa Lãnh Huyết rời đi.
“Hoàng Tháo, thân là Nhị Trưởng Lão lại ra tay tàn độc với hậu bối sao? Chuyện này mà đồn ra ngoài không hay ho cho thể diện của Nhị Trưởng Lão ngươi đâu.”
Nghe những lời này của Đại Trưởng Lão, Nhị Trưởng Lão Hoàng Tháo cười lạnh: “Sớm nghe tin có hai kẻ ngoại lai đang sống đây, không nghĩ ngươi là kẻ chứa chấp. Sức mạnh vừa rồi hắn sử dụng nếu ta không xuất hiện thì giờ cháu ta còn sống sao?”
Rồi lão tức giận nói: “Cháu ta Hoàng Bách bị thương thành ra thế này, ngươi lại chỉ lo cho tên ngoại tộc kia? Viêm Hoàng, ta không biết ngươi và tên đó có quan hệ thế nào đấy.”
“Chỉ là chút tử khí thôi mà, chữa trị một lát là khỏi. Ngươi đưa hắn về đi.” Viêm Hoàng ánh mắt trầm ổn nói.
“Cháu của lão phu há cần ngươi nhắc nhở, chuyện hôm nay ta sẽ ghi nhớ.” Nhị Trưởng Lão Hoàng Tháo gương mặt đầy nộ ý nói, sau đó liền đem Hoàng Bách đi mất.
Khi hai ông cháu nhà Nhị Trưởng Lão đi mất, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Tính cách của lão ở đây ai cũng biết nên rất là e ngại.
Thiên lau chút mồ hôi trên trán, đó là uy lực của Luân Hồi Cảnh sao. Nếu cú dậm chân đó tiếp tục giữ nguyên sức lực mà hạ xuống thì có lẽ hòn đảo này sẽ bị tách làm đôi mất.
“Đại Trưởng Lão!” Lúc này mọi người mới chú ý tới Viêm Hoàng liền cúi đầu cung kính chào.
“Lãnh Huyết trong một đêm có thể tiếp nhận hoàn toàn Truyền Thừa từ khúc xương, lại còn gọi được cả Thức Thần. Ta đánh giá hai ngươi rất cao, nhưng có lẽ ta đánh giá còn chưa tới mức mà hai ngươi có thể đạt đến.” Đại Trưởng Lão Viêm Hoàng quay sang nói với Thiên, sau đó lão lấy trong tay áo ra một hộp giấy, mở bắp ra rồi lấy một vật hình trụ tròn đưa lên miệng ngậm sau đó búng tay tạo lửa rồi đốt cháy phần đầu.
Lão hít một hơi khiến đầu của vật kia đỏ lên, sau đó thì nhả ra từ miệng những làn khói trắng mờ ảo rồi tiêu sái biến mất trước sự bàng hoàng của Thiên.
Đám đông nhanh chóng giải tán, những sự việc lần này đã nhanh chóng lan ra khắp đảo.
Chỉ còn Thiên và Cẩm Hoa ở lại, sau đó Cẩm Hoa ngỏ ý muốn đưa Thiên đi ngắm ngoại cảnh Hỏa Thần Điện, hắn liền đồng ý. Lãnh Huyết có Cẩm Tiên chăm sóc rồi.
Tất cả dân chúng Hỏa Thần Điện đều mang huyết thống Phượng Hoàng và tu luyện hỏa hệ. Họ có thể cảm ứng được nhiệt lượng một cách dễ dàng.
Thiên thân là Luyện Dược Sư nên cũng toát ra khí tức nóng bỏng nên không dễ bị phát hiện là ngoại tộc bởi dân thường. Cả hai đi dạo khá là thuận lợi.
“Công Tử, ta nhận ra mình có việc gấp cần phải gặp cha mẹ, người đi cùng ta được chứ.” Chợt Cẩm Hoa lên tiếng.
Trước ánh mắt long lanh cầu xin của nàng, Thiên cũng đành chấp nhận. Dù sao thì cũng còn nhiều thời gian.
Cẩm Hoa cùng em gái mình xuất thân từ Cẩm Gia cao quý, địa vị chỉ dưới Điện Chủ và những Trưởng Lão. Gia đình nàng sống ở một trang viên rộng rãi, tài nguyên dự trữ nhiều vô kể.
Cha nàng là một tướng quân cấp cao của Hỏa Thần Điện, mẹ nàng là mỹ nhân có tiếng, sở hữu Tinh Thần Lực bá đạo. Thừa hưởng mọi thứ ưu tú từ cha và mẹ nên hai chị em nàng từ khi còn nhỏ đã bộc lộ thiên phú hơn người đặc biệt là về Tinh Thần Lực.
Vì muốn về nhà nhanh nên Cẩm Hoa thuê một chiến thuyền chở cả hai cho nhanh. Thiên thì cóc có tiền tệ nơi này nên xác định chỉ có ăn bám.
Trên đường trở về, Cẩm Hoa nhắc nhở: “Công tử, lát cha mẹ ta có nói gì thì ngài cũng chỉ cần gật đầu với cười tươi thôi nhé!”
“Nè, nhìn xinh mà cũng có chút thủ đoạn đấy cô nương.” Một giọng nói âm lãnh vang lên, Giai Kỳ nằm trên vai Thiên từ lúc nào.
Nhìn thấy Giai Kỳ, Cẩm Hoa nuốt nước bọt, toàn thân khẽ run lên sau đó ấp úng hỏi: “Ngươi… ngươi nói gì ta không hiểu!”
“Hứ! Giả vờ ngây thơ, hắn là nam nhân không muốn làm ngươi bẽ mặt chứ ta thì…” Giai Kỳ đang định buông lời mắng chửi thì Thiên ngăn nàng lại: ” Thôi nào Giai Kỳ!”
Sau đó hắn nói với Cẩm Hoa: “Ta biết ngươi muốn làm gì, ta không vạch trần ngươi. Cứ làm những gì mình thích đi.”
Nghe vậy, sắc mặt Cẩm Hoa tươi cười hẳn lên: “Thật… thật là xin lỗi, ta đã tới tuổi gả chồng nhưng chưa chịu xuất giá nên cha mẹ ta hay thúc ép… ta chỉ muốn nhờ ngài một chút.”
“Không thành vấn đề, may cho ngươi là ta rộng lượng.” Thiên mỉm cười, tay định đưa lên xoa đầu Cẩm Hoa thì bị ánh nhìn đầy sắc lẹm của Giai Kỳ làm cho lạnh người, bàn tay đổi hướng sang vuốt ve bộ lông óng ả của nàng.
“Nè ngươi, ta để mắt đến ngươi rồi đấy!” Giai Kỳ vênh mặt lên khi được Thiên vuốt ve, sau đó nhìn Cẩm Hoa hừ lạnh.
Cẩm Hoa im lặng không nói gì, chỉ khẽ cúi đầu. Thiên liền nhíu mày nói với Giai Kỳ: “Thôi mẹ trẻ, vào trong cho em nhờ.”
“Hứ! Ngươi cứ như vậy thì càng ngày càng nhiều nữ nhân vây lấy ngươi, ta cũng là muốn tốt cho ngươi mà thôi.” Giai Kỳ khẽ ngoe nguẩy đuôi, sau đó thì biến mất.
Một lát sau, cả hai đã có mặt tại cửa lớn Cẩm Gia. Thấy vị tiểu thư cành vàng lá ngọc xuất hiện, hai tên gác cổng liền cúi đầu chào.
“Đại tiểu thư hồi phủ!”
“Ừm!” Cẩm Hoa băng lãnh hơi gật đầu, sau đó cùng Thiên đi qua cửa lớn tiến thẳng vào Cẩm Gia.
Lúc này có một người phụ nữ, nhan sắc vừa mắt đầu hai thứ tóc, đang đứng ngắm nhìn cây hoa anh đào trong vườn, chợt một giọng nói trong trẻo quen thuộc vang lên khiến nàng hơi ngây ra sau đó là mỉm cười nhìn về phía phát ra âm thanh.
“Nhũ Mẫu, con về rồi đây!” Cẩm Hoa reo lên, sau đó như chú chim nhỏ chạy nhanh tới xà vào lòng Nhũ Mẫu.
“Tiểu thư, người cuối cùng cũng trở về rồi. Nhũ Mẫu ta nhớ người quá.” Người phụ nữ là Nhũ Mẫu của Cẩm Hoa, đưa tay vỗ vỗ tấm lưng mảnh mai của nàng rồi xúc động nói.
“Hi hi, dạo này người vẫn khỏe chứ? Cha mẹ con đâu rồi?” Cẩm Hoa Cười tươi hỏi.
“Ta vẫn khỏe, chỉ là nhớ hai đứa đến phát bệnh thôi, cha mẹ con đi vắng từ hôm qua rồi, mai mới về… ủa đây là!” Nhũ Mẫu từ tốn nói, sau đó ánh mắt nhìn tới một thanh niên tuấn tú phi phàm đứng ngay sau Cẩm Hoa, khẽ hỏi.
Cẩm Hoa định lên tiếng, nhưng mà Thiên đã cướp lời: “Ta tên Thiên, bái kiến Nhũ Mẫu.”
Sau đó Thiên tiến tới vài bước khom người, Nhũ Mẫu dùng ánh mắt đầy kinh nghiệm đánh giá Thiên một lượt: “Thanh niên này… cao ráo, tuấn tú, mũi cao khả năng dương vật bự, mắt có hồn, khí tức có phần thâm sâu khó dò… là một thiên tài hiếm có!”
Sau đó ánh mắt thâm sâu của nàng quét qua Cẩm Hoa: “Tiểu thư đang đỏ mặt sao? Tâm tình thiếu nữ loại này chẳng lẽ là…”
Vài giây sau, Nhũ Mẫu cười ôn hòa nói: “Khách quý tới nhà, mời theo ta.”
Cẩm Hoa cũng mơ hồ hiểu chút ý tứ trong thái độ của Nhũ Mẫu thì sắc mặt có chút đỏ bừng, xấu hổ nói với Thiên: “Công tử, mời vào trong.”
Ngồi an vị trong phòng khách uống trà, Nhũ Mẫu ngồi đối diện Thiên, ánh mắt vẫn là đang chăm chú đánh giá: “Không tồi! Đủ tiêu chuẩn làm con rể Cẩm Gia.”
“Vốn dĩ là muốn dẫn công tử tới gặp cha mẹ ta, nhưng mà họ lại đi vắng mất rồi.” Cẩm Hoa ánh mắt dịu dàng, môi hồng khẽ nói với Thiên.
Thiên xua tay: “Không sao, lần sau diện kiến nhạc phụ nhạc mẫu cũng được.”
“Nhạc phụ nhạc mẫu?” Cẩm Hoa giật mình kinh ngạc, nàng quay sang Thiên ánh mắt như là cầu xin hắn đừng nói gì.
Vốn dĩ nàng chỉ mượn hắn làm cái cớ cho việc nàng chưa muốn lấy chồng. Nàng sẽ nói với gia đình rằng đang cùng Thiên tìm hiểu nhau, bây giờ Thiên phá hỏng bét mất rồi.
“Thiên, ngươi là tiểu thư là…” Nhũ Mẫu ánh mắt thâm thúy đầu cổ quái hỏi.
Cẩm Hoa định nói thì Thiên liền nắm tay nàng, sau đó cười tươi với Nhũ Mẫu: “Bọn ta là nhân tình!”
Một bầu không khí im lặng bao trùm lấy căn phòng.
Hai người ở lại Cẩm Gia một đêm, sáng hôm sau liền quay về Chính Điện.
Từ hôm qua tới giờ tâm trí của Cẩm Hoa cứ như đặt trên mây, lý do là tối qua Nhũ Mẫu có gặp riêng nàng rồi nhắc nhở: “Con à, tên đó được đấy, hai đứa tính ngày nào kết hôn?”
“Ơ… cái này!” Cẩm Hoa ấp úng.
“Ây da, hai đứa tính sớm đi, ta thấy tên Thiên này vẹn toàn đó, không biết hiện tại thành tựu của hắn thế nào nhưng tương lai sẽ vang danh thiên hạ, lưu vào sử sách. Có được bậc phu quân như vậy không phải đơn giản đâu.”
Rồi Nhũ Mẫu ghé vào tai Cẩm Hoa, thần bí nói: “Dương khí trên cơ thể hắn là cực thịnh, chuyện kia chắc chắn rất bá đạo… vẹn cả đôi đường nhé.”
Nghe vậy sắc mặt Cẩm Hoa đỏ bừng lên, xấu hổ lảng tránh ánh mắt thâm thúy của Nhũ Mẫu.
“Con à đừng ngại, chuyện quan hệ vợ chồng là tối quan trọng, lần sau về ta sẽ dạy con một vài tư thế đảm bảo hắn mê con như điếu đổ.”
Hai người phụ nữ tâm sự, trao đổi bí quyết cho nhau là điều bình thường. Có điều Cẩm Hoa và Thiên chưa tới mức đó nên là nàng vô cùng xấu hổ chạy biến đi: “Con buồn ngủ rồi! Chúc Nhũ Mẫu ngủ ngon.”
Nhũ Mẫu nhìn theo bóng lưng mảnh mai yêu kiều, lắc đầu thở dài một hơi: “Haizzz! Đúng là chưa trải sự đời.”
Sau khi trở về Chính Điện, Thiên bắt đầu ngồi tu luyện. Cứ mỗi tuần hắn lại giành ra ít nhất là là một ngày để ngồi tu luyện tinh thần kiểu này.
Hắn không tu Tinh Thần Lực, hắn tu luyện Long Uy.
Sức mạnh càng tăng thì Long Uy càng mạnh và phạm vi ảnh hưởng rộng hơn. Sức mạnh Tinh Thần Lực dùng để tấn công tinh thần đối đủ, trong một trận chiến gay cấn mà bị công kích Tinh Thần làm cho mất tập trung dù chỉ là một giây thôi cũng đủ khiến đối thủ kết liễu mình.
Tuy lợi hại là vậy nhưng Tinh Thần Lực lại bị khắc chế bởi những chiêu thức hay phép thuật cường hóa tinh thần, hoặc đơn giản là giảm hiệu quả khi gặp một kẻ có tinh thần mạnh mẽ kiên cường.
Long Uy không phải tinh thần lực, nhưng cách tu luyện khá là giống nhau chỉ khác một chút xíu nhỏ.
Trong khi Thiên ngồi tu luyện, tâm trí hắn được đưa vào một không gian sinh ra ngay trong tâm thức của hắn.
Tại đây chỉ có một màu đen, không gian xung quanh rộng vô kể. Là thế giới tinh thần của Thiên, hắn đứng giữa một vòng tròn được tạo bởi vô số hư ảnh rồng uốn lượn. Có tiếng ngâm của rồng phát ra, nhiều và liên tục.
Hắn có thể cảm thấy ý chí mình như được tiếp thêm khi nghe những tiếng ngâm đó, giống như tiếng gọi của bầy đàn.
Rồi chợt hắn có cảm giác như không gian này bừng sáng, linh hồn hắn cảm thấy thư sướng dễ chịu. Thiên không hiểu chuyện gì, hắn chỉ là tu luyện bình thường như mọi lần nhưng hôm nay mới xảy ra hiện tượng này.
Khi không gian tâm thức này sáng bừng lên, hắn có thể thấy một vầng sáng tạo thành hình một thân cây cổ thụ. Cành cây ngả sang một bên, có một chiếc xích đu tạo thành từ dây leo và hoa cỏ đang khẽ đung đưa, trên xích đu có một người mặc y phục màu trắng, người này quay lưng về phía Thiên.
“Ai vậy? Sao lại ở trong tâm thức của ta?” Thiên hỏi.
Người kia cũng giật mình khi nghe được tiếng của Thiên và quay đầu lại, tức thì một dung nhan xinh đẹp tuyệt trần hiện ra, nàng có đôi mắt mơ màng, bờ môi hồng chúm chím cùng một cặp sừng nhỏ màu trắng trên đầu.
Mái tóc nàng đen óng mượt mà dài chấm đất, đôi chân trần nhỏ nhắn mịn màng không đủ dài để chạm đất.
Khi nàng thấy Thiên, đôi mắt mơ màng khi lập tức ngấn lệ trở lên đỏ hoe. Sau đó nàng như cơn gió bay tới thật nhanh, dang vòng tay nhỏ bé ra sà vào lòng Thiên như người thân quen, nấc lên từng hồi sau đó cất giọng nghẹn ngào: “Ca Ca, ta chờ ngươi lâu lắm rồi ngươi có biết không huhu!”
Một cô bé loli khoảng 10 tuổi cao chưa đến ngực Thiên, có sừng rồng, xinh xắn đáng yêu và đang vùi đầu vào lòng hắn ủy khuất khóc lóc.
Thiên không hiểu, hắn không biết cô bé này là ai, hắn chưa từng gặp nàng, không hề có ấn tượng gì về nàng, nhưng khi chạm vào cô bé hắn có cảm giác như Huyết Mạch trong cơ thể mình đang phản ứng mãnh liệt.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216