Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 151: Cô Bé Tên Bối Bối

Ôm hắn mà hắn không xoa đầu, vuốt lưng, vỗ mông mình thì cô bé tỏ ra ủy khuất, ngước mắt lên nhìn Thiên rồi khóc to: “Hức! Ca Ca không còn thương ta… huhu!”

“Hu hu hu!”

Thiên không biết cô bé này tại sao lại ở trong tâm thức của mình, nhưng hắn nghĩ lại, nếu như ở trong tâm trí của hắn mà hắn không nhớ thì có lẽ là một điều bí mật gì đó, có thể nàng đã ở đây từ đầu nhưng giờ khi đủ thực lực hắn mới nhìn thấy.

“Bé biết ta à?” Thiên hỏi.

Nghe câu hỏi như người xa lạ của Thiên giành cho mình, cô bé khóc to hơn: “Huhu, Ca Ca là đồ xấu xa, đến ta còn không nhận ra huhu.”

Cô bé khóc bù lu bù loa, Thiên đành phải dỗ dành nàng: “Nín đi nào, ta cho kẹo!”

“Thật không? Ca Ca nhớ giữ lời đấy.” Cô bé liền lau nước mắt, kéo áo Thiên rồi dang tay ra như đòi bế.

Không còn cách nào, Thiên nhấc bổng cô bé lên. Cô bé thích thú ôm cổ Thiên rồi nũng nịu: “Ta nhớ Ca Ca lắm á, sao người đi lâu như vậy mới chịu quay lại?”

Thiên khó hiểu, hắn hỏi: “Ta… đi đâu mà lâu?”

Cô bé bĩu môi nhìn cực kỳ đáng yêu, sau đó nói: “Ca Ca bảo Bối Bối đợi người ở đây để người đi mua kẹo về cho Bối Bối ăn, ta nghe lời ca ca ngồi chơi xích đu chờ mãi, kẹo của Bối Bối đâu?”

“Bối Bối!” Cái tên này khiến Thiên có cảm giác như hắn đã từng nghe thấy ở đâu, hắn cố nhớ lại nhưng không nhớ được.

Cô bé đáng yêu tên Bối Bối vẫn đang dùng đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn ôm cổ Thiên, đôi mắt mơ màng hiện lên tia long lanh, miệng chu lên vòi vĩnh: “Kẹo của Bối Bối đâu?”

Đang ở trong tâm thức nên Thiên không móc đâu ra kẹo được, trong tâm thức chỉ có tâm trí mà thôi, giới chỉ cũng không có, ngoài bộ quần áo hắn không có gì cả.

“Khoan đã!” Thiên nhíu mày, nếu như vậy thì cô bé tên Bối Bối này cũng chỉ là ở trong tâm trí hắn, hắn không hề có chút ấn tượng nào về Bối Bối nên không thể hình dung ra nàng được.

“Bối Bối ngoan, nói cho Ca Ca biết sao muội lại ở đây?” Thiên hỏi.

Bối Bối cặp mắt mơ màng đáp: “Ca Ca dẫn ta tới đây mà, hình như là sau vườn nhà Thiên Hậu.”

“Thiên Hậu? Là ai?” Thiên hỏi.

“Thiên Hậu là thê tử của Long Hoàng, cha của cả Long Tộc đó. Ca Ca sao lại quên được chứ?” Bối Bối ngây thơ nhìn Thiên rồi đáp.

Thiên càng nghe càng khó hiểu, nhà của Thiên Hậu ở đâu, hắn và Bối Bối có quan hệ gì, sao hắn lại dẫn Bối Bối tới vườn nhà Thiên Hậu chơi xích đu rồi bỏ đi mua kẹo để bé đợi một mình ở đây?

“Rắc rối vãi lồn!” Thiên bực mình chửi thề, hắn quên mất là mình nói hơi to khiến Bối Bối nghe thấy.

Bối Bối chớp chớp đôi mắt, ngây thơ hỏi: “Ca ca! Vãi lồn là gì ạ?”

“Ặc! Không có gì đâu, quên nó đi.” Thiên cười xua tay làm vẻ không có gì.

Bối Bối cũng mỉm cười rạng rỡ, sau đó chỉ tay về phía xích đu dưới gốc cây cổ thụ: “Ca ca bế ta ra chơi xích đu đi, Bối Bối thích ca ca đẩy từ phía sau.”

Thiên nghe mà kinh ngạc, rồi ngay sau đó hắn mới nhận ra ý cô bé là muốn hắn đẩy xích đu từ phía sau chứ không phải đẩy cô bé từ phía sạ, đúng là đầu óc đen tối.

Thiên tiến tới đặt Bối Bối ngồi lên xích đu, sau đó thì dùng tay đẩy nhẹ khiến nó đu đung đưa làm Bối Bối cười tít mắt.

Thiên muốn hỏi mọi việc rốt cuộc là như thế nào nhưng lại thôi, Bối Bối chỉ là đứa bé ngây thơ, có lẽ cũng không biết bản thân cô bé đang ở trong tâm thức của Thiên.

Rầm!

Lãnh Huyết sau khi dưỡng thương, ăn uống no say tới tìm Thiên, hắn không do dự mà đạp cửa khiến Thiên bị ảnh hưởng.

Tất cả từ cây cổ thụ, xích đu và Bối Bối đều mờ dần và tan biến. Trước khi tan biến hết, Bối Bối quay lại cười với Thiên như không hề biết mình đang tan biến: “Ca ca đẩy mạnh lên, Bối Bối muốn…”

Chưa nói hết câu cô bé đã hoàn toàn tan biến, Thiên thì bị kéo ra khỏi tâm thức của hắn bởi bị làm phiền.

Ngay khi Lãnh Huyết đạp cửa xong và bước vào thì cũng là lúc Thiên mở mắt, hắn phát hiện chính Lãnh Huyết gây ra sự nhiễu loạn thì liền tức giận mắng: “Con mẹ mày, không biết gõ cửa à?”

Lãnh Huyết sau khi được dùng một số đan dược mà Cẩm Tiên lấy theo sự cho phép của Đại trưởng lão Viêm Hoàng thì đã bình phục hoàn toàn, lạnh lùng nói: “Không thích!”

“Rồi tìm ta làm gì?” Thiên cục cằn hỏi.

Lãnh Huyết đáp: “Đại Trưởng Lão Viêm Hoàng muốn gặp.”

“Vậy à!” Thiên đứng dậy, đi ra ngoài cùng Lãnh Huyết, cả hai thẳng tiến đến căn phòng lần trước.

Cả hai đi vào, gặp Đại trưởng lão Viêm Hoàng và Điện Chủ Phượng Uyển, ngoài lần bỏ mặt nạ cho Thiên chiêm ngưỡng dung nhan ra thì Phượng Uyển luôn đeo mặt nạ vàng. Mọi người trao đổi một chút, sau đó thì bắt đầu vào việc ngay, vì là điều bí mật nên không một ai biết những việc bọn họ sắp làm ra.

Thiên do có tinh thần mạnh hơn nên được Viêm Hoàng đề xuất cho thử trước. Hắn ngồi lên một chiếc ghế chắc chắn, sau đó tay chân được cố định bởi dây trói nhằm đảm bảo không xảy ra sự cố đáng tiếc nào.

Còn Lãnh Huyết đứng cách đó một khoảng, khoanh tay trước ngực chờ tới lượt, dù không mấy hứng thú nhưng lỡ nhận Truyền Thừa rồi nên hắn miễn cưỡng tham gia. Điện Chủ Phượng Uyển ngồi trên chiếc ngai vàng bay lơ lửng ngay gần Lãnh Huyết, nàng sẽ ra tay khi có sự cố nghiêm trọng.

Sau khi Thiên cố định chỗ ngồi, Viêm Hoàng cầm Lộ Tuyến vừa đội lên đầu Thiên vừa nói: “Nhớ kỹ, phải giữ cho tâm trí luôn ổn định, thả lỏng đi, đừng suy nghĩ gì ngoài nơi nào đó mà ngươi biết trong Tam Giới.”

Thiên hồi hộp, hít thở thật sâu sau đó gật đầu: “Ta sẵn sàng rồi!”

“Thiên, nhớ kỹ, việc chúng ta đang làm có thể trở thành bước ngoặt vĩ đại của thế giới này.” Ngồi trên ngai vàng, Phượng Uyển lên tiếng nhắc nhở.

Sau khi đội Lộ Tuyến vào đầu Thiên, đại trưởng lão Viêm Hoàng tiến đến một cần gạt rồi gạt xuống. Tức thì một nguồn năng lượng mạnh mẽ được nối từ một bình chứa thủy tinh to ngang người theo dây tiến vào Lộ Tuyến, chiếc mũ hiện đại này lập tức phát sáng như có hàng trăm con đom đóm đang đậu.

Thiên hét lên, nhưng ngay sau đó im lặng. Mọi người không biết chuyện gì đã xảy ra với hắn.

Thiên nằm im trên ghế, tâm trí hắn được Lộ Tuyến dẫn đường tới một không gian giống như đang đứng giữa vũ trụ.

Còn ở bên ngoài thì Giao Lộ bắt đầu có tiếng kim loại va vào nhau, vô số đồng hồ bắt đầu nhúc nhích cây kim. Cánh cổng cũng dần phát sáng và hiện ra một vòng xoáy như lỗ đen vũ trụ nhưng khá là mờ ảo.

Đại trưởng lão Viêm Hoàng nhanh bag tới trước Giao Lộ, lão mừng như điên: “Haha… thành công?”

Rồi lỗ đen kia bắt đầu rõ ràng hơn, kèm theo đó một lực hút xuất hiện như muốn kéo mọi thứ của căn phòng vào trong. Lực hút tuy nhẹ nhưng đang mạnh lên theo thời gian.

Phượng Uyển liền dùng sức mạnh, làm cho tất cả đồ trong phòng ở nguyên vị trí dù lực hút có mạnh đến đâu.

Lãnh Huyết đứng một bên, chăm chú nhìn theo không rời mắt.

Trên bầu trời lúc này, mây đen ùn ùn kéo đến dần bao vây lấy Hỏa Thần Điện khiến người dân không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trong Giao Lộ, Thiên đứng giữa khoảng không vũ trụ, xung quanh vô vàn ngôi sao lấp lánh, xa xa có cả những dòng sông ngân hà rực sáng. Trong đầu hắn lúc này trống rỗng, hắn đang cố nhớ xem điểm đến mình cần hình dung ra như thế nào.

“Ta là ai? Đến đây làm gì?” Thiên tự hỏi.

Rồi hắn tự trả lời: “Ta là Thiên, tới đây để làm một sứ mệnh quan trọng.”

Rồi sau đó một bóng người xuất hiện bên cạnh Thiên, là đại trưởng lão Viêm Hoàng. Sau khi bước vào lỗ đen xuất hiện ở Giao Lộ, lão đã tới được đây. Mấy lần trước lão thử nghiệm cũng chỉ có thể thấy được không gian vũ trụ mà không thể mở ra một thông đạo để đi tới bất cứ đâu.

Phượng Uyển tuy cũng là người Tam Giới tuy nhiên nàng không thể đội Lộ Tuyến và khiến Giao Lộ mở thông đạo, việc này không phụ thuộc vào tu vi mạnh hay yếu mà phụ thuộc vào bộ não, chỉ cần suy nghĩ lệch đi một chút cũng dẫn đến phản phệ, nhẹ thì trọng thương nặng thì nổ não mất mạng.

Trước Thiên có 2 người từng đội thử Lộ Tuyến, một là Phượng Uyển, một người nữa thì đã bị nổ banh đầu khi suy nghĩ tới một thế giới hư cấu chứa đầy dục vọng.

Đặt tay lên vai Thiên, đại trưởng lão Viêm Hoàng nói: “Nào, nghĩ về nơi mà ngươi muốn đặt chân tới nhất trong Tam Giới!”

Thiên bắt đầu hình dung, nơi hắn muốn tới nhất ư. Ngay khi Thiên bắt đầu hình dung thì một thông đạo rộng đủ cho một người dần hiện ra, bên kia chỉ toàn một màu đen.

Khi thông đạo xuất hiện, một lực hút mạnh mẽ bắt đầu tràn ngập trong căn phòng. Lãnh Huyết bắt đầu đứng không vững, phải chống đao xuống sàn nhà để giữ thăng bằng.

Còn Phượng Uyển vẫn ngồi nguyên trên ngai vàng, quanh thân có một lớp phòng ngự bảo vệ. Do pháp lực của nàng tỏa ra mà tất cả mọi đồ vật đều giữ nguyên vị trí cho dù lực hút là rất mạnh, nhưng nếu lực hút cứ tiếp tục gia tâng thì nàng cũng không chắc là mình đủ sức.

Bên trong Giao Lộ vẫn tĩnh lặng trái ngược với bên ngoài, đại trưởng lão Viêm Hoàng đứng cách Thiên một khoảng, chăm chú quan sát thông đạo dần hiện ra.

Thiên đang hình dung ra vị trí của Vạn Hợp Tông, đó là nơi mà hắn muốn đặt chân đến ngay lúc này. Khi thông đạo sắp mở ra hoàn toàn thì bỗng có một tiếng gọi trong trẻo làm Thiên sao nhãng: “Ca ca! Bối Bối muốn về nhà!”

Ngay lập tức hình ảnh cô bé Bối Bối mặc váy trắng ngồi trên xích đu dưới cây cổ thụ xuất hiện, cô bé quay mặt lại nhìn Thiên, đôi mắt ngây thơ đó đang chứa một nét buồn bã.

Thiên hỏi: “Nhà của muội ở đâu?”

Bối Bối hờn dỗi đáp: “Nhà của Bối Bối là nhà ca ca mà, ca ca quên nữa rồi!”

“Nhà của ta?”

Ở bên ngoài, cơ thể Thiên đang ngồi im trên ghế thì bỗng co giật, miệng hắn bắt đầu ọc máu tươi, mắt mở ra nhưng không tròng đen.

Phượng Uyển thấy vậy lo lắng thầm nói: “Không ổn, hắn đang bị sao nhãng!”

“Chúng ta làm gì đây?” Lãnh Huyết hỏi.

Phượng Uyển lắc đầu: “Dù muốn cũng không thể làm gì, khi tâm trí được đưa tới Giao Lộ thì chúng ta không thể can thiệp. Ngay cả Viêm Hoàng dù bên trong Giao Lộ cùng hắn cũng không thể can thiệp, bởi đó là tâm trí của hắn.”

Nàng đã bắt đầu nghĩ đến trường hợp xấu nhất có thể xảy ra. Còn Lãnh Huyết đang tính xem làm thế nào để chuồn khỏi đây, hắn không muốn bị đội cái thứ kia vào đầu.

Cẩm Tiên và Cẩm Hoa đang ngồi nựng Tiểu Kim trong phòng Thiên, bỗng một cơn gió mạnh lùa vào phòng. Hai nàng nhìn ra ngoài lúc này mây đen vần vũ khắp tứ phía, còn trên đỉnh đầu.

Các vị trưởng lão lâu không xuất hiện, bây giờ đã lơ lửng giữa trời ngước mắt lên nhìn một gương mặt hung dữ tạo thành từ mây đen. Gương mặt đó vô cùng tức giận, nhìn chằm chằm vào Hỏa Thần Điện.

Người dân lúc này vô cùng hoảng sợ và hoang mang, hiện tượng này là lần đầu tiên được chứng kiến.

Nhị trưởng lão Hoàng Tháo lơ lửng giữa trời gương mặt tái mét, dùng giọng nói vang vọng cả Hỏa Thần Điện: “Mau mau mở Đại Trận Hộ Pháp Điện!”

Giọng nói vang vọng cả Hỏa Thần Điện, ngay sau đó binh lính tới những vị trí có những cây cột nham thạch được đặt xung quanh đảo, họ đặt tay lên đó, miệng đọc khẩu quyết mở trận.

Đại Trận Hộ Pháp Điện là trận pháp bảo hộ mạnh nhất của Hỏa Thần Điện, có thể chịu được công kích của hàng chục Bán Tiên cùng một lúc. Khi trận được khởi động cũng có nghĩa là một mối họa mang tầm hủy diệt xuất hiện.

Khi những binh lính đọc khẩu quyết và truyền pháp lực vào trụ nham thạch, trụ nham thạch lập tức sáng lên và tỏa nhiệt. Đỉnh trụ bắn lên không một cột sáng, cột sáng bắt đầu lan ra hóa thành một lớp màn chắn đỏ rực.

Hàng ngàn cột sáng cùng bắn lên rồi những lớn màn chắn cứ thế liên kết với nhau, rất nhanh đã tạo thành Đại Trận Hộ Pháp Điện bao phủ toàn bộ Hỏa Thần Điện.

Nhưng như thế là chưa đủ, nhị trưởng lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão cùng nhau kêu gọi người dân: “HỠI CON DÂN CỦA HỎA THẦN ĐIỆN, HÃY TIẾP SỨC CHO ĐẠI TRẬN, THỨ TRÊN BẦU TRỜI KIA LÀ THIÊN KIẾP.”

“THIÊN KIẾP RẤT MẠNH, CÓ THỂ HỦY DIỆT CHÚNG TA TRONG NHÁY MẮT, KHÔNG CÓ CÁCH ĐỂ TRÁNH NÉ CHỈ CÓ CÁCH ĐỐI MẶT. HÃY CÙNG NHAU TIẾP SỨC CHO ĐẠI TRẬN HỘ PHÁP ĐIỆN.”

“Thiên Kiếp?” Cẩm Hoa và Cẩm Tiên hốt hoảng thốt lên, sau đó hai nàng cũng lao ra ngoài hứng một trụ nham thạch ở giữa sân, sau đó chạm tay lên trụ để tiếp sức cho đại trận.

Hàng ngàn trụ nham thạch mọc lên khắp nơi, cứ cách mấy trăm mét lại có một trụ, người dân bắt đầu đổ xô ra chạm vào trụ. Họ biết rõ nếu không cố bảo vệ lấy Hỏa Thần Điện thì thiên đường của Phượng Hoàng sẽ biến mất, họ sẽ không để điều đó xảy ra.

Hàng triệu cột sáng đỏ bắn thẳng lên không trung, va vào và hòa tan cùng đại trận. Càng có nhiều người truyền pháp lực vào thì đại trận càng kiên cố. Loại trận pháp không có cấp bậc, có thể mạnh lên nhờ được tiếp thêm pháp lực là loại trận pháp bá đạo nhất.

Người dân thì tìm kiếm trụ nham thạch để tiếp sức cho đại trận, còn các gia tộc hùng mạnh thì sở hữu ngay những trụ nham thạch ẩn dưới nền gạch. Khi đại trận mở thì sẽ tự động mọc lên. Tại Cẩm Gia, Nhũ Mẫu cùng toàn bộ mọi người đang truyền pháp lực vào trụ hết mình.

Tại xưởng sửa chữa, Phượng Vũ và các binh lính sau khi gom góp đủ tiền trả tiền phá quán và tiền sửa tàu. Đang chuẩn bị rong buồm thì nhận được thông báo khẩn từ Hỏa Thần Điện.

Không chỉ họ, tất cả người dân tại xưởng đều nghe được thông báo từ một thiết bị truyền âm, phát minh của Đại trưởng lão Viêm Hoàng, là giọng nói của Nhị Trưởng lão Hoàng Tháo: “THIÊN KIẾP GIÁNG XUỐNG, TOÀN BỘ CON DÂN HIỆN TẠI KHÔNG CÓ MẶT Ở HỎA THẦN ĐIỆN TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC TRỞ VỀ… XIN NHẮC LẠI TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC TRỞ VỀ.”

Trong khi mọi người đang vô cùng hoang mang và lo sợ, tại một quán ăn nhỏ, trên một bàn toàn là rượu thịt. Một người mặc áo chùm đen đang ngồi ung dung, khi thông báo phát ra thì trên môi hắn nở một nụ cười gian tà rồi thầm nói: “Tới lúc rồi!”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216

Thể loại