Cũng không thể trách Tống Thanh Thư cảm thấy thú vị, so với một nam thích khách người đầy mồ hôi bẩn mà nói, thì nữ thích khách đều khiến người cảm thấy vui vẻ thoải mái hơn một ít.
Theo võ công của hắn, tuyệt sẽ không bị người tông trúng vào trong ngực đấy, bất quá vừa rồi trong nháy mắt đó hắn đã nhìn thấy rõ ràng đối phương dáng người có lồi có lõm rất hấp dẫn, nên làm như không có phòng bị mà đón tiếp lấy, để cho nữ thích khách đập trúng vào trong lòng ngực của mình.
Thuận tay tại trên cái mông nàng sờ soạng một cái, mông thịt vào tay chỗ nào cũng đều là mềm trượt co giãn, Tống Thanh Thư hành động như vậy thật sự là tiểu nhân chút ít, bất quá… thì hắn ưa thích làm như vậy…
– Cô nương… không sao chứ.
Tống Thanh Thư thuận thế đem nữ nhân kia đỡ lên, hắn biết phải có chừng có mực, vừa rồi bóp mông nàng thì đó là vô tình, còn nếu như tiếp tục nữa thì không ai lại ngốc đến mức không biết.
Thấy rõ hình dạng của Tống Thanh Thư, nữ thích khách kia thân hình run lên, vô thức lùi lại mấy bước, đến khi phía sau lưng chạm đến cánh cửa thì mới dừng lại.
Trên mặt nàng che cái khăn đen, lộ ở bên ngoài đôi mắt hoảng sợ, khiến cho Tống Thanh Thư cũng là phiền muộn:
– Ta đâu có xấu xí đến mức dọa người như vậy chứ…
– Ở bên kia…
Vừa rồi nữ nhân chạm vào trên cửa tạo ra thanh âm kinh động đến đám thị vệ đề đốc phủ.
Nhìn thấy xa xa có rất nhiều ánh đuốc của thị vệ đang chạy đến, Tống Thanh Thư nhíu mày:
– Đi theo ta…
Dứt lời cũng không đợi đối phương phản ứng, liền nắm bắt lấy bả vai của nàng, sau mấy lần nhấn mũi chân liền biến mất ở trong đêm tối, lưu lại những đàm thị vệ đang bâu lại như ruồi kia ngó quanh đi tìm…
– Ngươi tại sao lại xông vào đề đốc phủ?
Đã đến một hẻo lánh, Tống Thanh Thư buông lỏng nàng ra hỏi.
Nàng ánh mắt lộ ra thần sắc phức tạp, khom người trước mặt hắn thi lễ:
– Tham kiến đại đương gia.
– Đại đương gia?
Tống Thanh Thư cả kinh, hắn hôm nay có rất nhiều thân phận, bất quá gặp hắn xưng hô như vậy chỉ có người của Kim Xà doanh.
– Ngẩng đầu lên!
Tống Thanh Thư nâng cằm của nàng lên, tháo ra tấm vải đen trên khuôn mặt nàng, lộ ra một khuôn mặt tuyệt sắc kinh diễm…
– La phu nhân?
Tống Thanh Thư vừa mừng vừa lo lắng, trước mắt nữ nhân chính là Tiêu Uyển Nhi của Kim Long bang…
– Mau đứng lên… mau đứng lên.
– Vừa nói vừa đưa tay đỡ nàng, nào ngờ Tiêu Uyển Nhi hướng phía sau lui lại:
– Đại đương gia xin tự trọng, ta đã là hữu phu chi phụ…
– Được… được, không đụng đến phu nhân… không đụng…
Tống Thanh Thư nhìn trước mắt vị phu nhân động lòng người này, liền nhớ lại lúc ở Kim Xà doanh, trời đưa đất đẩy đã cùng nàng động phòng, trong lòng liền nóng lên.
Cách đó không xa lại truyền đến tiếng động lớn của đám thị vệ gây huyên náo, Tiêu Uyển Nhi đôi mi thanh tú nhăn lại, nhẹ nói:
– Đại đương gia, nơi đây không phải chỗ nói chuyện, ngươi đi theo ta.
– Phu nhân dẫn đường.
Tống Thanh Thư gật đầu, hắn đi sau lưng nàng tại trong đường nhỏ nhiều đoạn quanh co, nàng dường như rất quen thuộc quy luật quân binh trong thành tuần tra, mỗi lần đều tránh thoát được.
Tống Thanh Thư khinh công không cần phải phiền toái như vậy, bất quá đi sau lưng nàng có thể tùy ý thưởng thức nàng chập chờn cái mông lớn nẩy qua nẩy lại cùng với bóng lưng xinh đẹp tuyệt trần, hắn đã là vui thích tự tại.
Cũng không biết trải qua bao lâu, hai người tiến vào một sân nhỏ, Tiêu Uyển Nhi quay đầu, vừa vặn đối mặt ánh mắt hắn đang thưởng thức cái mông của mình, trong lòng nàng tim đập mạnh liền vội vàng dời đi ánh mắt, ở ngoài cửa dò xét không thấy ai chú ý tới tình huống bên này, vội vàng đóng lại đại môn mang Tống Thanh Thư tiến vào bên trong gian phòng.
– Nơi này là cứ điểm bí mật của Kim Long bang, đại đương gia chịu khó đơn sơ một chút vậy.
Tiêu Uyển Nhi đốt đèn lên, châm trà cho hắn, vừa nói.
Tống Thanh Thư ánh mắt nhìn quét một vòng, vật dụng bên trong rõ ràng là nhà của nông gia bình thường, nhưng lại chỉnh đốn ngay ngắn rõ ràng, cực kỳ sạch sẽ, hắn cười nói:
– Phu nhân… gian phòng tuy rằng đơn sơ cũ nát, nhưng khi có phu nhân ở đây, gian phòng này đã là sinh xuân, ấm áp vô cùng, trong mắt của ta, so với cung điện tráng lệ còn tốt hơn gấp bội.
Tiêu Uyển Nhi hai gò má đỏ, thầm phun ra: “Tên hỗn đản này bổn sự lừa gạt nữ nhân thật đúng cũng là ma vương…”
Đương nhiên lời này nàng tuyệt đối không dám nói ra khỏi miệng, liền nói lãng qua chuyện khác:
– Hiện giờ thành Dương Châu thế lực khắp nơi đều tập trung về, cho nên quan phủ canh phòng cẩn mật, bởi vậy chúng ta chỉ có thể âm thầm làm việc, không giống như trước như gióng trống khua chiêng đánh ra tên tuổi của Kim Long bang.
Thấy nàng bắt đầu nói đến chính sự, Tống Thanh Thư trên mặt thần sắc trêu đùa cũng dần dần tản đi, trở nên trịnh trọng:
– Trong khoảng thời gian này vất vả phu nhân rồi.
Hắn phái Tiêu Uyển Nhi dẫn đầu người Kim Long bang đến Dương Châu làm nhiệm vụ tiền tiêu, để sau này nếu tiếp thu địa bàn thì thuận lợi hơn…
– Không có gì vất vả đâu…
Tiêu Uyển Nhi nhàn nhạt đáp, nàng nghĩ thầm ta làm tất cả mọi việc, còn không phải là vì để một ngày kia có thể thoát ly khỏi ma trảo của ngươi, cũng không biết lời hứa hẹn của ngươi lúc trước là sẽ buông tha không quấn lấy ta nữa, cuối cùng là có thực hiện hay là lừa gạt ta đây?
– À… còn công chúa A Cửu hiện ở nơi nào?
Tống Thanh Thư nghĩ đến lúc trước mình đã phái A Cửu đến Dương Châu tìm cách lôi kéo Lý Khả Tú, lâu như vậy cũng không có tin tức gì, chỉ sợ là không có gì tiến triển…
– A Cửu công chúa đến bên này âm thầm cùng Lý Khả Tú trao đổi mấy lần, bất quá Lý Khả Tú cứ lảng tránh, A Cửu công chúa rất nhanh đoán được Lý Khả Tú không muốn đầu nhập vào chúng ta, nàng nói nếu muốn thu phục được Lý Khả Tú, chỉ sợ chỉ là đại đương gia phải tự thân xuất mã, với lại bên Kim Xà doanh còn có nhiều chuyện cần xử lý, A Cửu công chúa đã quay đầu trở về Sơn Đông, chỉ lưu lại ta ở chỗ này chờ đại đương gia.
Tiêu Uyển Nhi đáp.
Nghĩ đến không gặp được công chúa A Cửu tại nơi này, Tống Thanh Thư trong lòng thổn thức, thời gian qua cùng các nàng chung đụng thì ít, mà xa cách thì nhiều, bản thân hắn thì vẫn là tiêu dao khoái hoạt, chỉ có các nàng lại vất vả khổ cực các loại, thật sự là xin lỗi các nàng.
– Không biết đại đương gia đêm nay vì sao lại đến đề đốc phủ đây?
Tiêu Uyển Nhi cảm thấy chỉ có hai người ngồi trong phòng mà lại lâm vào yên lặng, bầu không gian lộ ra có chút mập mờ, làm cho nàng lại nghĩ đến một ít chuyện trước kia…
– Ta lần này đến đây chính là vì muốn lôi kéo Lý Khả Tú, muốn trước cùng lão trao đổi nói chuyện, dù sao ta đã từng đối với lão có ân cứu mạng, chắc hẳn lão cũng sẽ không cự tuyệt gặp mặt. Chỉ là sau khi đến thành Dương Châu thì nghe nói lão ẩn núp ở trong quân doanh, nên ta định tra xét, xem tình huống là thật như vậy hay không.
Tống Thanh Thư đáp.
Tiêu Uyển Nhi chợt hiểu:
– Dựa vào tin báo của huynh đệ chúng ta tại bên trong lục doanh, Lý Khả Tú đúng là đang ở trong quân doanh, không chỉ là lão, mà cơ thiếp và nhi nữ đều có tại trong quân doanh.
– Khó trách đề đốc phủ đều là trống không…
Tống Thanh Thư gật đầu, chợt nhớ tới một chuyện, ngạc nhiên hỏi…
– Ồ, vậy phu nhân vì sao còn chạy tới đề đốc phủ?
Tiêu Uyển Nhi giải thích nói:
– Lý Khả Tú đang tại trong quân doanh, nhưng những huynh đệ nằm vùng kia thì chức vị quá thấp, nên không cách nào tra ra được tin tức gì hữu dụng, bởi vậy ta mới đến đề đốc phủ nhìn xem, có thể hay không tìm được đầu mối gì.
– Không cần đi nữa, ta đã đến đề đốc phủ tra xét qua rồi, không tìm được cái gì hữu dụng…
Tống Thanh Thư trầm ngâm một lát, hỏi…
– La phu nhân, phu nhân có biết thế lực khắp nơi phái tới đây là từ ở nơi nào đến không?
Lý Khả Tú ẩn trốn ở trong quân doanh, chẳng qua lão cũng đang muốn lựa chọn một phương thế lực nào đó để đầu nhập vào, như vậy tất nhiên sẽ cùng với sứ giả thế lực đó tiếp xúc, đã như vậy thì phải tìm hiểu xem, để có thể phỏng đoán ra Lý Khả Tú đến cùng là có chủ ý gì.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219