Nguyệt nô tức giận, nhưng bề ngoài phải làm ra vẻ ngượng ngùng, bên cạnh Đại Khỉ Ti mặt lộ vẻ dị sắc: “Nữ nhân này cũng biết hí diễn đến thế sao?”
Quả nhiên, Hoàn Nhan Đản thấy được nét mặt của nàng, nhịn không được liền đi tới đưa ôm lấy nàng, một tay kéo ôm eo Đại Khỉ Ti, hướng đến phía giường rồng đi đến:
– Trẫm hôm nay rất là cao hứng, sẽ để cho hai tỷ muội các nàng hầu hạ trẫm thật tốt…
Hoàn Nhan Đản mặt phấn khích, không có cảm giác hai nữ nhân đang lặng lẽ nhìn nhau mắt, trong ánh mắt tràn đầy sát cơ, Đại Khỉ Ti lần đầu tiên thuận cho hoàng đế chạm vào da thịt của mình cũng là vì bất đắc dĩ kế hoạch lần này quá mức trọng đại…
Đúng lúc này, ngoài cửa Đại Hưng Quốc đột nhiên xuất hiện lên tiếng:
– Bẩm hoàng thượng, chuyện này chỉ sợ có chút không hợp lễ pháp.
Trong hoàng cung lúc thị tẩm thì có quy định riêng nghiêm khắc, dựa theo kế hoạch, Hoàn Nhan Đản hôm nay là đến chỗ một phi tử qua đêm, cho dù là Hoàn Nhan Đản mượn cớ không đi, lưu lại tại điện Nhân Chính nghỉ ngơi thì cũng không phải là chuyện đại sự gì, thế nhưng lại cùng với hai nữ nhân khác làm chuyện hoang đường… Chuyện này nếu lan truyền ra ngoài, thì thể diện hoàng thất khó mà chịu nổi, nhất là trong đó có một nữ nhân còn là đệ tức của hoàng đế.
– Hừ… chỉ cần trẫm thấy hợp lễ thì sẽ hợp lễ…
Hoàn Nhan Đản bất mãn trừng mắt nhìn Đại Hưng Quốc, bất quá hắn cũng rõ ràng Đại Hưng Quốc đang lo lắng đến vấn đề gì, nên suy nghĩ một chút rồi nói thêm…
– Đem tất cả người chung quanh rút lui ra xa, bên ngoài chỉ cần có một mình ngươi với vài tên thị vệ thân tín trông coi là được rồi, miễn cho bí mật khó giữ nếu để cho nhiều người biết sẽ để lộ ra ngọn gió phong thanh…
– Tuân chỉ.
Đại Hưng Quốc bất đắc dĩ đáp, bất quá dù sao lão cũng không có lo lắng cái gì về vấn đề an toàn, dù sao nơi này là tẩm cung của hoàng đế, bên ngoài đã có tầng tầng lớp lớp phòng ngự, thích khách có thể đi vào đến đây chỉ có quỷ, huống chi có hắn ở chỗ này bảo vệ trông coi…
Đại Khỉ Ti cùng Dung Nguyệt sứ nhìn nhau trong mắt mừng rỡ, vốn dựa theo kế hoạch của các nàng, cuối cùng thành công hay không cũng chỉ là năm ăn năm thua, nan đề lớn nhất ngoại trừ Đại Hưng Quốc bên ngoài, chính là còn có những người khác chung quanh đó, các nàng sẽ rất khó mà tiêu diệt được hết cùng lúc tất cả mọi người trong phút chốc, chỉ cần một người trong đám bọn họ chạy thoát, thì vụ việc sẽ bị thất bại trong gang tấc, không ngờ tới chính Hoàn Nhan Đản lại muốn chung quanh cung nữ, thái giám, thị vệ lùi ra xa bên ngoài, thật sự là trời cao cũng giúp a.
Trước khi đi ra bên ngoài, không biết vì sao, Đại Hưng Quốc chợt thấy linh cảm ngờ ngợ có chút không tập trung, liền lại xoay người nói ra:
– Hoàng thượng, nếu để cho hai vị phu nhân cùng lúc hầu hạ… như vậy… như vậy có thể sẽ làm tổn thương đến thân thể, chi bằng hôm nay một người, rồi tiếp tục ngày mai để một người còn lại hầu hạ được không?
Lão mặc dù là thái giám, nhưng cũng là nam nhân, chỉ cần ánh mắt quét qua hai nữ nhân này, thấy các nàng mặt hiện hoa đào, ngực sung mãn nhô cao, bờ mông tròn lớn vểnh lên, rõ ràng đây chính là những thân thể quyến rũ dục vọng, huống chi các nàng còn là chính trực hổ lang chi niên?
Nữ nhân có vóc dáng như vậy, cho dù là nam nhân tráng niên đại hán, chỉ sợ đối phó một nàng là đã có chút quá sức, huống chi là cùng lúc ứng phó với hai nàng? Thân thể của Hoàn Nhan Đản như thế nào thì lão quá rõ ràng rồi, nghĩ tới đây, lão nhịn không được thay cho Hoàn Nhan Đản mà đổ mồ hôi lạnh.
Thế nhưng Hoàn Nhan Đản lại nghe vậy thì giận dữ:
– Cẩu nô tài, trẫm tự biết có chừng mực, nào cần ngươi xen vào việc của trẫm? Mau cút đi.
“Ngươi có chừng mực cái rắm!” Đại Hưng Quốc mắng thầm, bất quá chỉ đề lời này trong đầu mà thôi, lão đành phải ly khai:
– Bẩm… nô tài sẽ đi ngay ra ngoài.
Vừa rồi Hoàn Nhan Đản đã sớm ý bảo hai nàng tới trước trên giường rồng chờ đợi hắn, đến khi Đại Hưng Quốc đi ra ngoài đóng cửa, thì hắn liền nóng lòng hướng đến giường rồng, vừa cười không ngừng:
– Hai đại mỹ nhân, trẫm đến đây a…
Hoàng Nhan Đãn tay kéo lấy xiêm y của Nguyệt nô quần áo, vừa trấn an lấy nàng:
– Nữ nhân nào cũng chắc chắn sẽ có như vậy một lần, đừng sợ!
Nhìn xiêm y trên người càng lúc càng ít, cảnh này khiến Nguyệt nô đã ức chế không nổi, đã muốn ra tay với Hoàn Nhan Đản đang áp tại trên người của mình rồi! Nhưng khi nhìn thấy Đại Khỉ Ti lắc đầu ra hiệu thời cơ chưa tới, cuối cùng thẹn thùng chỉ đành nhắm hai mắt lại, khi cuối cùng trên người chỉ còn có cái yếm và tiểu nội khố màu hồng nhạt!
Nhìn xem một thân thể thanh khiết hoàn mỹ hiện ra ở trước mắt của mình, Hoàng Nhan Đãn không thể chờ đợi được, đã đem y phục vướng bận trên người cũng thoát khỏi, hắn dùng sức đem Nguyệt nô ôm thật chặt, Nguyệt nô khuôn mặt đỏ hồng, một cái mùi xử nữ từ cơ thể truyền tới, khiến cho tâm Hoàng Nhan Đãn đều mềm nhũn rồi, chỉ thấy mái tóc dài đen nhánh rối tung tại phần gáy tuyết trắng, hai bầu vú cao ngất mê người theo hô hấp nhẹ nhàng phập phồng, đường cong thân thể lồi lõm ưu mỹ nhu hòa run run…
– Nguyệt nô, nàng có muốn là nữ nhân của trẫm không vậy?
Nguyệt nô không thể nghi ngờ cũng là một đại mỹ nhân trong vạn người có một! Luận hình dạng, mặc dù nói không phải là chim sa cá lặn, nhưng lại kiều mỵ thanh xuân má ngọc thập phần mê người! Luận dáng người, nàng không thể nghi ngờ có thể mê đảo ngàn vạn tâm nam nhân, dáng người thanh mảnh lại có đôi bầu vú đầy đặn kiên quyết, với đôi chân tuyết trắng thon dài…
– Um…
– Nguyệt nô… biểu tỷ hãy nghe lời, hoàng thượng rất ưa thích biểu tỷ đấy!
Đại Khỉ Ti nhìn xem Nguyệt nô đang khép chặt lại đôi mắt, mập mờ cười cười, Hoàng Nhan Đãn trên mặt phấn khích, với tay ôm lấy nàng, một đôi tỷ muội kiều diễm, trong lòng của hắn thập phần nở hoa…
Lúc Hoàng Nhan Đãn xoay người đặt ở trên người của nàng, thì lúc này Đại Khỉ Ti lại chủ động ôm lấy Hoàng Nhan Đãn cổ một cách lạ kỳ, nàng đem bờ môi khêu gợi đưa về phía trước tiễn đưa, Hoàng Nhan Đãn miệng mở ra, hôn lên đôi môi tươi đẹp của nàng, đầu lưỡi có chút dùng sức, tách ra đôi môi của nàng, cho dù này Đại Khỉ Ti mở ra cái miệng, nhưng vô cùng lạnh nhạt mút vào đầu lưỡi của hắn, vừa kích tình hôn môi cùng lúc Hoàng Nhan Đãn bàn tay cũng đã đem xiêm y của nàng chậm rãi cởi bỏ, lập tức, một đôi bầu vú kiên quyết sôi nổi hiện ra ở trước mắt Hoàng Nhan Đãn, dù là đôi nhũ phong vẫn còn núp lấy sau cái yếm màu đỏ, nhưng theo hô hấp phập phồng như lá cây bị cuồng phong thổi tới run run không thôi, ngay cả hai nụ hoa trên đỉnh bầu vú tràn đầy nhô lên sáng bóng bên dưới làn vải tơ mỏng, khiến cho người càng thêm thèm thuồng nhỏ dãi.
Nghe được trong phòng loáng thoáng truyền ra đến động tĩnh, Đại Hưng Quốc lắc đầu, lão có chút ác ý mà phỏng đoán lấy thân thể hoàng thượng kia suy yếu không chịu nổi, làm sao có thể đủ sức mà làm cho hai nữ nhân thỏa mãn chứ, chỉ sợ cuối cùng chỉ có thể phải dùng tay mà thay thế cho cái vật kia…
Bất quá việc này là ảnh hưởng đến tôn nghiêm của nam nhân, cho dù là hoàng đế cũng không ngoại lệ, Đại Hưng Quốc không có hứng thú tự mình mang đến rủi ro, chỉ là vô cùng buồn chán ở bên ngoài cửa ngủ gật.
Đột nhiên trong phòng truyền đến tiếng kinh hô, Đại Hưng Quốc đôi mắt đang khép liền mở ra, một làn tinh quang lóe lên, trong nháy mắt đã xông vào bên trong, đồng thời vẫn không quên phân phó mấy tên thị vệ tạm thời đứng yên tại chỗ, bởi vì chỉ có trời mới biết được bên trong đã xảy ra chuyện gì, nếu Hoàn Nhan Đản mất mặt bị mấy tên thị vệ chứng kiến, đó không phải là chuyện tốt, dù sao lấy võ công của lão, ứng phó mọi chuyện cũng dư dùng.
Vọt tới bên trên giường rồng nhìn xem, chỉ thấy hai nàng lõa thể, đôi tay đang phủ lên ngăn trở tại nơi vị trí yếu hại, mảng lớn da thịt trắng như tuyết chói mắt bại lộ ra bên ngoài, nhìn qua đường cong hình dáng lồi lõm, Đại Hưng Quốc ngẩng đầu nhìn phía thành thục Đào Hoa phu nhân, hai mắt thật to, cái mũi cao cao, bờ môi khêu gợi, toàn thân tản mát ra một loại bộ dạng nữ nhân thành thục thùy mị, khiến cho người nhìn đã muốn áp nàng dưới thân thể hung hăng chà đạp một phen, mà lúc này tại bên cạnh Nguyệt nô thân thể yêu kiều mềm mại, đường cong thướt tha linh lung thập phần mê người, như ẩn như hiện bên dưới đôi bầu vú cao ngạo sung mãn với đường cong hoàn mỹ câu nhân tâm phách, bên dưới hạ thể hai nàng, hai thảm lông đen gò mu lấp ló chọc người, cho dù là Đại Hưng Quốc chỉ là một thái giám, chứng kiến một màn cũng suýt chút nữa máu mũi phun ra, đúng là tốt một đôi tỷ muội ướt át kiều diễm…
– Cuối cùng chuyện gì đã phát sinh?
Đến lúc ánh mắt Đại Hưng Quốc rơi xuống trên thân Hoàn Nhan Đản, thì liền quát lên, thì ra lúc này Hoàn Nhan Đản nằm ở trên giường miệng sùi bọt mép, toàn thân liên tục run rẩy.
– Ta… ta cũng không biết, vừa rồi ngay lúc hoàng thượng đang chuẩn bị… muốn… sủng hạnh ta, thì đột nhiên liền… liền lại biến thành như vậy.
Huy Nguyệt sứ do vừa rồi cũng bị khiếp đảm sợ hãi khi thân thể bị Hoàng Nhan Đãn sờ soạng vuốt ve lung tung nên diễn dịch phát huy giống vô cùng cho dù là Đại Khỉ Ti biết rõ nội tình cũng hoàn toàn không nhìn thấy ra một chút nào sơ hở…
Đại Hưng Quốc quét mắt nhìn qua toàn thân Hoàn Nhan Đản, bỗng dưng chấn động, bởi vì lúc này cái vật đó của Hoàn Nhan Đản rõ ràng rụt nhỏ lại so với hài nhi còn nhỏ hơn, lão liền thốt ra:
– Súc dương nhập phúc, mã thượng phong!
Hiểu ra chuyện cho nên sắc mặc của lão lập tức bình thường trở lại, có thể là Hoàn Nhan Đản thân thể quá mức suy yếu, lại muốn cưỡng ép muốn giao hoan cùng hai nữ nhân này, do quá mức phấn khích, không cẩn thận dẫn đến căn bệnh bộc phát nặng hơn.
Bất quá này chứng mã thượng phong này tuy rằng dọa người, nhưng có phương pháp giải quyết, đó chính dùng ngân châm đâm vào ngũ cốc luân hồi chi môn phụ cận huyệt Trường Cường, thì có thể kích thích khôi phục cái vật kia trở lại bình thường.
Đại Hưng Quốc phân phó nói:
– Đem hoàng thượng lật úp lại trên giường.
Lão hiện tại mặc dù không có ngân châm, nhưng vẫn có thể tụ khí thành châm, tác dụng cũng không có gì khác biệt.
Lão duỗi ra ngón tay, nhanh trên huyệt Trường Cường của Hoàn Nhan Đản châm xuống mạnh mẽ, nhìn xem thân thể của Hoàn Nhan Đản dần dần giãn ra, lão thở phào thật dài một cái.
Vừa lúc đó, Đại Hưng Quốc đột nhiên phát hiện được bên cạnh cổ của mình đột nhiên truyền đến cảm giác nhói đau, trong nháy mắt nửa người đều như bị tê liệt, trong lòng trầm xuống, biết rõ trên vũ khí của đối phương đã tâm chất kịch độc, vội xoay tay chưởng lại hướng bên cạnh đập đến, Huy Nguyệt sứ rên lên, ôm lấy lấy cánh tay rút nhanh về.
Nhiều năm cảnh giác làm cho hắn trong nháy mắt đã minh bạch đây là một màn trù hoạch mưu sát tỉ mỉ dùng mỹ nhân kế để đánh tan đi sự tập trung quan sát, thời điểm này phản ứng đầu tiên của Đại Hưng Quốc không phải là là phản kích địch nhân, mà là há mồm muốn la to báo động, lão biết rõ ràng ưu thế của mình là cái gì, chỉ cần thị vệ từ phía ngoài xông vào, thì là lão liền sẽ ở vào thế bất bại, đến lúc đó thì chậm rãi chỉnh đốn đối phương cũng không muộn.
Chỉ tiếc là lão vừa hé miệng, trước mặt liền phun đến một làn khói mù hồng nhạt, Đại Hưng Quốc liền lập tức cảm thấy choáng váng, sắc mặt của lão thay đổi, bởi vì lão nhìn thấy người phun ra làn khói sương mù màu hồng nhạt này chính là Đào Hoa phu nhân.
“Đào Hoa phu nhân cũng am hiểu võ công?” Trong đầu Đại Hưng Quốc hiện lên nghi vấn, bất quá chỉ còn làm theo bản năng của một cao thủ, lão vô thức giơ tay lên phòng bị đối phương tiếp tục công kích, nhưng bởi vì liên tiếp trúng chất kịch độc, khiến cho động tác của lão rất là chậm, Đại Khỉ Ti cùng Huy Nguyệt sứ giả sớm đã chuẩn bị, làm gì mà bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở như vậy, trong nháy mắt liền dùng móng tay nhọn cắm sâu vào bên trong cổ họng của Đại Hưng Quốc…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219