Lúc trước bởi vì Vương Trùng Dương che giấu thân phận, hơn nữa Toàn Chân Ngũ Tử cho rằng tôn sư đi về cõi tiên từ lâu, cho nên mới không có nghĩ đến phương diện là sư phụ còn sống, nhưng hôm nay Vương Trùng Dương bị Tống Thanh Thư bức nên đành triển lộ công phu chân thật, Toàn Chân Ngũ Tử nếu mà nhận không ra, thì đúng là hoàn toàn mắt mù.
Nhưng bọn họ cũng không có cao giọng cuồng hỉ la to lên, vừa lo lắng ảnh hưởng đến sư phụ đang tỷ thí, vừa nghĩ đến sư phụ năm đó nếu như giả chết, thì nói rõ bên trong tất có nguyên nhân, vạn nhất chuyện chết mà sống lại lan truyền ra ngoài, sợ sẽ ảnh hưởng đến đại sự của sư phụ.
Nghĩ đến sư phụ thần công cái thế, Toàn Chân Ngũ Tử tinh thần chấn động, biết có mặt sư phụ ở đây, địch nhân xâm phạm cho dù võ công có cao tới đâu, cũng chỉ là không công mà về.
Vương Trùng Dương bộ pháp cực kỳ huyền diệu, cùng với Thiên Cương Bắc Đẩu Trận của đám đệ tử bày ra rất bất đồng, đám người Khưu Xử Cơ lúc đầu còn tưởng rằng đây là trận pháp mà sư phụ về sau mới nghiên cứu ra, nhưng nghĩ lại liền hiểu được, Thiên Cương Bắc Đẩu Trận cần đến bảy người mới có thể thao tác, sư phụ nếu là cứ dựa theo bộ pháp bình thường, thì làm sao có thể lấy lực lượng của một người đem Thiên Cương Bắc Đẩu Trận thi triển ra?
Chứng kiến Vương Trùng Dương thân hình xen kẽ qua, một người dường như hóa thân thành bảy người, Tống Thanh Thư đang mỗi lần giơ tay nhấc chân một mực mây trôi nước chảy lập tức liền chật vật…
Phải biết rằng bảy người liên thủ, cho dù là có ăn ý tới đâu, cũng không sánh kịp một người sử dụng thì tâm ý tương thông, đây cũng là vì sao mà Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ sử dung chiêu thức song kiếm hợp bích vẫn không được nước chảy mây trôi bằng Tiểu Long Nữ một mình sử dụng Tả Hữu Hỗ Bác.
Đương nhiên có được tất có mất, Tiểu Long Nữ một mình thi triển Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm pháp, chiêu thức tuy ảo diệu nhanh hơn, nhưng uy lực không bằng như cùng với Dương Quá song kiếm hợp bích.
Vương Trùng Dương một người thi triển Thiên Cương Bắc Đẩu Trận, trận pháp phối hợp ăn ý cao hơn bảy người liên thủ, thế nhưng là lúc ra chiêu uy lực chắc chắn là so ra kém hơn bảy đạo sĩ Toàn Chân liên thủ.
Thế nhưng là theo pháp tắc thiên đạo, không phải cứ là người mạnh nhất lúc nào cũng có thể đạt được thắng lợi cuối cùng, trâu rừng một thân khí lực mạnh hơn sư tử hổ báo, cuối cùng cũng chỉ có thể biến thành mồi ngon cho sư tử hổ báo mà thôi…
Võ công một đường cũng là giống như vậy, cho nên mới có chuyện Tiểu Long Nữ nội lực không bằng đám người, Kim Luân Pháp Vương, Tiêu Tương Tử, Ni Ma Tinh thế nhưng là sử dụng song kiếm hợp bích lại đánh cho đối phương không chịu nổi.
Vương Trùng Dương một mình thi triển Thiên Cương Bắc Đẩu Trận, tuy rằng xuất chiêu uy lực không bằng bảy người liên thủ, nhưng địch nhân nhìn thấy, chưa hẳn là lão so với bảy người liên thủ trong trận pháp mà dễ đối phó hơn.
Tống Thanh Thư lúc này có thể nói là lúng túng không thể tả, vừa mới ở “Thiên Quyền”, “Ngọc hành” cùng Vương Trùng Dương liều mạng vài kiếm, sau một khắc Vương Trùng Dương liền xuất hiện ở hai bên “Thiên Cơ” ” Khai Dương” phát chưởng đánh thọc sườn, Tống Thanh Thư lấy Hàng Long Thập Bát Chưởng ngăn chưởng lực đối phương, liền thấy bàn tay tê dại, sau đó đằng sau “Diêu Quang” cùng “Thiên Tuyền” lại có hai bóng hình Vương Trùng Dương vung kiếm vòng lên, Toàn Chân kiếm pháp tại trong tay Toàn Chân Ngũ Tử dùng thì thấy uy lực bình thường, thế nhưng là tại trong tay của Vương Trùng Dương lại biến hóa tinh vi, song kiếm cứ liền thế, uy lực cực thịnh, Tống Thanh Thư vừa đón đỡ mấy chiêu, chân khí trong cơ thể đã là có chút ít vận chuyển không thông, nên nào dám đón đỡ tiếp tục!
Tống Thanh Thư vội vàng thân hình lóe lên, dựa vào khinh công Xà Ly Hành của Cửu Âm Chân Kinh tại trong trận pháp quay tròn loạn chuyển, thân hình linh động, kiếm ảnh tung bay.
Chỉ là do Vương Trùng Dương tự mình sử dụng ra Thiên Cương Bắc Đẩu Trận, làm gì mà dễ dàng để cho hắn thoát khốn, mặc cho Tống Thanh Thư cao thấp tung bay như thế nào, trước sau gì vẫn một mực vây quanh hắn ở trong trận pháp.
Trong điện chẳng là những đệ tử Toàn Chân bị chân khí bức áp không thở nổi, ngay cả Âu Dương Phong có võ công như thế, sắc mặt cũng là tái nhợt.
Kỳ thật Âu Dương Phong trong lòng cũng thấy rất kỳ quái, bản thân mình luyện nghịch Cửu Âm, võ công đã cao hơn năm xưa, lại còn có những chiêu thức cổ quái, cho dù là đánh không lại Tống Thanh Thư, nhưng cũng chưa chắc không có cơ hội để thắng, nhưng vì sao lúc đối mặt với Vương Trùng Dương, lại có một loại cảm giác sợ hãi thật sâu đây này?
Nghĩ tới nghĩ lui, lão chỉ có thể cho rằng năm đó ở Trùng Dương cung bị đối phương phá vỡ Cáp Mô Công lưu lại âm ảnh quá sâu, mãi cho đến vừa rồi quan sát Tống Thanh Thư cùng Vương Trùng Dương so kiếm, Âu Dương Phong mới tin tưởng rằng, tuy rằng không phải là đối thủ Vương Trùng Dương, nhưng mình cũng có thể dốc sức liều mạng thì không đến nỗi nào.
Nhưng khi Âu Dương Phong chứng kiến Vương Trùng Dương sử dụng ra Thiên Cương Bắc Đẩu Trận, vừa tạo dựng lên sự tin tưởng lại bị dao động rồi, trong điện Âu Dương Phong đương nhiên cảm nhận được bảy làn tàn ảnh kia không phải là ảo ảnh, mà là thật đấy, nói một cách khác, đang có bảy Vương Trùng Dương cùng một chỗ công kích đến Tống Thanh Thư!
Vương Trùng Dương là cấp bậc gì, đứng đầu trong Ngũ Tuyệt, bây giờ phóng nhãn toàn bộ giang hồ thiên hạ, nếu có bảy Vương Trùng Dương cùng lúc liên thủ, Âu Dương Phong thật sự không thể tưởng được trong giang hồ thiên hạ còn có ai có được võ công để chống lại…
Âu Dương Phong tự nghĩ nếu mình là Tống Thanh Thư đổi chỗ, chỉ sợ là đã thất bại thảm hại rồi, còn Tống Thanh Thư rõ ràng lại còn sống đến bây giờ! Chỉ là có chút chật vật mà thôi, cũng không có lộ ra rõ ràng là đang bị thất bại, Âu Dương Phong trong lòng bội phục hắn lại thêm vài ba phần.
Đang ở trong trận pháp, Tống Thanh Thư giống như một chiếc thuyền lá nhỏ đang bị nộ hải cuồng đào vẫn một mực kiên trì chống đỡ, hắn rõ ràng nếu cứ dùng đấu pháp như thế này mà đánh tiếp, thì chuyện bị thua đã là không thể nghi ngờ, vì vậy dứt khoát buông thanh trường kiếm rời tay, lấy Hàng Long Thập Bát Chưởng ứng đối với chiêu thức Vương Trùng Dương công kích đến, lại lấy ngự kiếm khí sử dụng trường kiếm quay tròn chung quanh thân mình tầm ba thước, để quấy rối trận pháp đối phương.
Một bên xem cuộc chiến Âu Dương Phong ánh mắt sáng ngời:
– Quyền phong sử dụng cùng lúc với ngự kiếm thuật!
Lúc trước Tống Thanh Thư công lực không bằng lão, mà chỉ dựa vào một chiêu này đã khiến cho Âu Dương Phong luống cuống tay chân.
“Ưm…”một tiếng, Tiểu Long Nữ đang trong hôn mê tỉnh lại, Đại Khỉ Ti vội vàng nói với nàng:
– Xấu hổ, vừa rồi không cẩn thận nên bóp trúng vào người cô nương một chút.
Nguyên lai nàng quan sát trong tràng chiến cuộc, thấy Tống Thanh Thư dần dần rơi vào hạ phong, trong lòng khẩn trương, chợt thấy Tống Thanh Thư đang trong lúc sắp suy tàn, bỗng nhiên sử dụng ra một chiêu này, bị kích động bàn tay vô thức đã có động tác nắm lại, đã quên Tiểu Long Nữ vẫn còn nằm tại trước nàng, nên vô tình bóp lên trên bầu vú của nàng…
– Không sao đâu…
Tiểu Long Nữ lộ ra chút ít vẻ mỉm cười, ánh mắt hướng trong tràng dời đến, liền ngây dại…
– Trên đời lại có võ công kỳ ảo như vậy sao?
Đại Khỉ Ti nghe Tiểu Long Nữ tán thưởng ngự kiếm thuật của Tống Thanh Thư, đối với nàng hảo cảm tăng nhiều, chỉ là Đại Khỉ Ti lại không biết Tiểu Long Nữ đồng thời tán thưởng cả hai người trong tràng đấu, thật tình mà nói, Vương Trùng Dương một mình sử dụng ra Thiên Cương Bắc Đẩu Trận càng làm cho Tiểu Long Nữ sợ hãi thán phục nhiều hơn một chút.
– Ngươi sử dụng chiêu này cũng là biến ảo vô cùng…
Vương Trùng Dương đi qua vừa có chút luống cuống tay chân, sau đó rất nhanh liền thích ứng, vừa nhìn thấy một cơ hội, một kiếm chọn phóng lên ngay một điểm của phi kiếm đang bay loạn nhảy.
Vương Trùng Dương công lực hạng gì rất cao minh, Tống Thanh Thư đã liền vô lực khống chế phi kiếm, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem thanh kiếm bị đánh bạt bay qua một bên, cắm xuống trên nền đá sàn nhà.
Tống Thanh Thư điềm tĩnh, bàn tay khẽ vẫy, những thanh trường kiếm nằm sẵn lả tả trên đất liền bị hút lên lơ lửng ở giữa không trung, nháy mắt sau đó theo từng góc độ hướng phía bảy đạo thân ảnh của Vương Trùng Dương công tới.
Vương Trùng Dương ánh mắt ngưng tụ, cũng không quản chống đỡ phi kiếm đang bay đầy trời, bảy đạo thân ảnh đồng loạt hướng phía Tống Thanh Thư công tới, lão rõ ràng tất cả phi kiếm đều là do Tống Thanh Thư khống chế, chỉ cần đánh bại bản thể đối phương, thì những khí thế phi kiếm này sẽ tự sụp đổ.
Tống Thanh Thư lại cười khổ, với công lực của Vương Trùng Dương, dùng chi thuật lăng không ngự kiếm rất khó chạm đến lão, vì vậy ngay từ đầu, Tống Thanh Thư chỉ sử dụng một thanh kiếm cùng đối phương thi đấu.
Thời điểm này sở dĩ thi triển ngự kiếm thuật, là muốn dùng phi kiếm bay loạn làm chậm đi bộ pháp đối phương, dù sao Vương Trùng Dương muốn lấy sức một mình để sử dụng Thiên Cương Bắc Đẩu Trận, mỗi một bước thì đều phải tính toán tỉ mỉ qua, chỉ cần có thể làm cho nhiễu loạn bộ pháp của lão, thì Thiên Cương Bắc Đẩu Trận dĩ nhiên sẽ tự sụp đổ, ai ngờ Vương Trùng Dương lại thừa dịp hắn sử dụng phi kiếm để lộ ra kẽ hở, liển đẩy nhanh tốc độ Thiên Cương Bắc Đẩu Trận hướng đến phía hắn công tới, tạo thành một kết cục ắt là phải chết…
– Á…
Đại Khỉ Ti một tiếng thét lên kinh hãi, nàng làm sao mà không thấy thế cục này, tuy rằng phi kiếm bay đầy trời kiếm sắp bắn trúng tới trên thân của Vương Trùng Dương, nhưng bảy đạo thân ảnh của Vương Trùng Dương đã phong kín đường lui của Tống Thanh Thư, giờ đây hắn muốn tránh cũng không thể tránh, một khi Tống Thanh Thư bị } chế ngự, thì những phi kiếm cũng chẳng khác gì như diều đứt dây, đâu còn có nửa điểm uy hiếp?
Tiểu Long Nữ cho dù tinh thần uể oải mệt mỏi, vẻ mặt cũng khẩn trương nhìn qua Tống Thanh Thư, không biết vì sao, nàng cho tới bây giờ vẫn có cảm giác một tia thân thiết dù là chưa từng gặp qua tên râu rậm này, huống chi hắn mới vừa rồi còn cứu nàng.
Bồ Sát Thu Thảo mặc dù không có lên tiếng, thế nhưng thân thể run rẩy đã chân thật biểu lộ tâm tính nàng không bỏ sót, nàng không ngừng nhìn qua ngoài cửa đại điện, nghĩ thầm dưới núi ba nghìn tinh binh như thế nào vẫn còn công lên…
Âu Dương Phong siết chặt thành quyền, Cáp Mô Công đã vận sức chờ phát động, lão biết rõ một khi Tống Thanh Thư thất bại, lấy ân oán giữa mình và Toàn Chân giáo, tuyệt đối không có kết cục gì hay, đang định không quản đến đạo nghĩa giang hồ nhập chiến trợ giúp cho Tống Thanh Thư một tay, chỉ là thế trận Thiên Cương Bắc Đẩu của Vương Trùng Dương thật sự là quá nghiêm mật, lão tìm không thấy kẽ hở để nhúng tay vào.
Chỉ đành có thể chờ cho hai người phân ra thắng bại, trong một giây khắc này, bất ngờ xuất kích, cho là Vương Trùng Dương võ công cao hơn lão, nhưng khi thắng được Tống Thanh Thư thì nguyên khí cũng là cực kỳ hao tổn, một kích kia tung ra có thể được năm thành nắm chắc.
Lúc này bảy đạo thân ảnh dùng bảy loại công phu như: Toàn Chân Kiếm Pháp, Tam Hoa Tụ Đỉnh Chưởng, Tồi Tâm Chưởng, Đại Phục Ma Quyền, Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, Bạch Mãng Tiên Pháp, Tiên Thiên Công sử xuất ra Nhất Dương Chỉ, theo góc độ bất đồng đồng loạt hướng trên thân Tống Thanh Thư đánh tới.
Lúc này Tống Thanh Thư cho dù có ba đầu sáu tay, cũng không cách nào chống đỡ ra rồi, chỉ cần bất luận một đạo thân ảnh nào đánh trúng, lấy công lực Vương Trùng Dương, hắn không chết thì cũng phải trọng thương.
Đại Khỉ Ti thần tình biến đổi, liền đem Tiểu Long Nữ đưa đến trong ngực Bồ Sát Thu Thảo, nhặt lên một thanh trường kiếm vọt tới…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219