Nghe được Tống Thanh Thư nói, Tác Ngạch Đồ nghĩ thầm người Kim quốc quả nhiên ngang tàng bạo ngược thô tục, cũng không biết chú ý đến trượng phu của nàng đang ở trước mặt lại nói chuyện gian dâm như vậy, chậc… chậc…
Cho dù trong lòng không cho là đúng, Tác Ngạch Đồ ngoài miệng cũng là phụ họa theo, trong chốc lát sau đó chỉ vào phu phụ bọn họ hỏi:
– Ngươi đem bọn họ cùng một chỗ đến đây, vậy có ý định làm gì?
Tống Thanh Thư đáp:
– Ta thấy phu phụ bọn họ cảm tình rất tốt, nên muốn thả bọn họ ra…
Trình Dao Già mặt lộ vẻ tươi lên, nghĩ thầm hắn quả nhiên không có nuốt lời, bên kia Lục Quán Anh lại là trong mắt đỏ bừng, căn bản không thèm để ý đến hắn đang nói cái gì.
Tác Ngạch Đồ lập tức chấn động:
– Cứ như vậy đem bọn chúng thả ra sao? Thật là đáng tiếc…
Dù là hắn không háo nữ sắc, nhưng nhìn thấy bộ dạng Trình Dao Già kiều kiều, cũng cảm thấy thương tiếc, không nghĩ ra tại sao Tống Thanh Thư lại thả nàng.
Tống Thanh Thư cười mà không nói, Tác Ngạch Đồ nháy mắt ra hiệu nói ra:
– Ngươi không phải nói vị phu nhân này vừa trắng vừa mềm lại vừa trơn trượt, hận không thể mỗi ngày hưởng dụng, vì sao mới hưởng dụng có một đêm mà lại thả ra hả?
Tác Ngạch Đồ là người khéo đưa đẩy, luyện liền một thân bản lĩnh đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, nếu hắn cùng với chi sĩ phong nhã kết giao, hắn tự nhiên sẽ là một bộ văn nhân cao nhã, nếu cùng loại người thô lỗ vô lại kết giao, hắn cũng có thể nhanh chóng hòa mình cùng nhau vô lại, cùng với kinh nghiệm lúc trước chung đụng với Vi Tiểu Bảo, hôm nay Tác Ngạch Đồ ứng đối với Đường Quát Biện loại người này, càng là như cá gặp nước.
Hai ngày này hắn đã nắm đúng tính tình của Đường Quát Biện, biết rõ đối phương là một kẻ ăn ngay nói thẳng, tham hoa háo sắc, bởi vậy phong cách hắn nói chuyện cũng trở nên lớn mật không có gì ngượng miệng…
Trình Dao Già nghe được thầm mắng, nghĩ thầm đám này là quan to triều đình, nói chuyện rõ ràng thô tục như một loại vô lại phố phường, chỉ là nàng lại không có cách nào khác, đành đỏ mặt trừng mắt nhìn hắn.
Tống Thanh Thư hặc hặc cười cười, ánh mắt cố ý quét lấy trên thân Trình Dao Già một vòng:
– Phu nhân này tư vị mặc dù không tệ, bất quá mỗi ngày đều hưởng dụng thì khó tránh khỏi chán ngán đấy, còn chi bằng biết thời biết thế thành toàn cho phu phụ bọn họ, để cho trượng phu của nàng lúc nào cũng nhớ kỹ ở trước mặt ta vĩnh viễn đều là một người thất bại, hặc hặc… hặc hặc.
Tác Ngạch Đồ rùng mình một cái, trong lòng ác hàn không thôi: “Tên này là bực nào háo sắc biến thái a, may mắn là ta cùng niên kỷ của hắn chênh lệch cách xa, nên cũng không cần lo lắng đến sự an toàn của thê tử mình… Um… không được, về sau không thể nào để cho Ô Vân Châu xuất hiện ở trước mặt hắn…”
Trình Dao Già vừa tức vừa vội, thế nhưng nghĩ tới đối phương lần này là vì muốn cứu bọn họ nên mới cố ý nói như vậy, khiến cho phiền muộn lại không thể phát tiết, về phần Lục Quán Anh, nếu thổ huyết được thì hắn đã thổ huyết rồi…
– Huynh đệ quả nhiên cao kiến, thả bọn họ để cho vị phu nhân cả ngày lẫn đêm nhớ đến ngươi thì tốt hơn… cao… quả nhiên là cao kiến…
Tác Ngạch Đồ cố nén cảm giác tởm lợm, đối với Tống Thanh Thư dựng thẳng lên ngón tay cái.
Tống Thanh Thư cười trong chốc lát, sau đó phân phó đám thị vệ đem phu phụ bọn họ thả ra, Lục Quán Anh vừa mới thoát khốn, đã muốn xông đến tìm Tống Thanh Thư tính sổ, nhưng trên người hắn đang bị thương quá nặng, hơn nữa tối hôm qua cả đêm tâm trí bị giày vò, lúc này đã sớm không còn khí lực.
– Lục lang, chúng ta đi đi.
Trình Dao Già đến đỡ trượng phu, nào ngờ Lục Quán Anh lạnh lùng đẩy tay của nàng ra, cũng không hề liếc nhìn nàng, tự ngẩng đầu bước đi ra ngoài.
– Lục lang…
Trình Dao Già trong lòng ủy khuất, gấp đuổi theo, khi nàng sắp ly khai thì nhịn không được quay đầu lại liếc nhìn Tống Thanh Thư, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt hắn nghiền ngẩm nhìn mình, sợ tới mức cũng như trốn chạy rời đi.
– Đường Quát đệ, xem ra vị phu nhân này có chút không nỡ rời bỏ ngươi a.
Tác Ngạch Đồ bội phục nói.
– Đó là đương nhiên, bởi vì tối hôm qua nàng lần đầu tiên nếm được cái gì gọi là nam tử hán chính thức, hặc hặc…
Tống Thanh Thư tiếng cười kiêu ngạo truyền đi thật xa, làm cho Trình Dao Già vừa rời đi không lâu lảo đảo, tức giận hắn như thế nào cứ nói hươu nói vượn đây này!
Chú ý tới phía trước trượng phu thân hình run rẩy, Trình Dao Già vội đuổi theo mau, Lục Quán Anh đi cực nhanh, thẳng đến ra khỏi cổng nha môn, nàng mới đuổi kịp trượng phu:
– Lục lang, không phải là như sư ca nghĩ đâu.
Lục Quán Anh hất tay của nàng ra, cả giận nói:
– Tốt, vậy phu nhân nói cho ta biết đến tột cùng là chuyện xảy ra như thế nào đây?
Trình Dao Già giải thích nói:
– Đường Quát nguyên soái thật ra là người tốt, ngày hôm qua hắn không có làm khó ta, hắn hôm nay sở dĩ nói như vậy, là vì lừa gạt Tác Ngạch Đồ mà thôi, như vậy mới có cớ để thả chúng ta.
Lục Quán Anh vẻ mặt thất vọng mà nhìn thê tử:
– Phu nhân… kỳ thật ta cũng không ngại phu nhân thất thân cho hắn, dù sao cũng là do ta không có bảo vệ được phu nhân, làm hại phu nhân rơi vào trong tay của hắn, phu nhân chỉ là một nữ nhân yếu ớt thì làm sao có thể phản kháng? Chuyện này, ngày sau ta sẽ đối với phu nhân thật tốt, tuyệt sẽ không chú ý việc này. Nhưng bây giờ thái độ của phu nhân, đó là muốn lừa gạt ta, phu nhân thật sự là làm ta quá thất vọng rồi…
Trình Dao Già giật mình, cực kỳ ủy khuất, nghĩ thầm bản thân ta còn không phải là vì cứu ngươi nên mới cùng hắn mặt trái mặt phải sao?
– Lục lang, thật sự đã hiểu lầm ta.
– Hiểu lầm?
Lục Quán Anh lại nghĩ đến từ đêm qua cho tới hôm nay nghe được đủ loại về nàng, trong đầu cứ hiện ra hình ảnh nàng nằm dưới háng của tên người Kim quốc kia rên rỉ khoái lạc thâu đêm…
– Tốt lắm, phu nhân nói cho ta biết đêm qua phu nhân ngủ ở đâu?
Trình Dao Già vui vẻ, chuyện này giải thích rõ ràng thì tốt rồi, vội đáp:
– Ngày hôm qua Đường Quát nguyên soái cố ý sắp xếp cho ta ở tại căn phòng cách vách phòng hắn, ta trú ngụ ở trong chỗ đó, không có cùng hắn ở cùng một chỗ, về sau hắn ôm…
– Đã đủ rồi, không cần phải nói thêm nữa!
Lục Quán Anh mặt sắc mặt xanh mét, đã cắt đứt câu nói kế tiếp thê tử, theo như lời những lời nói này cùng đêm qua mình ở nhà giam nghe được hoàn toàn trùng khớp rồi, đã là sự thật đúng vậy thì còn cái gì để mà hoài nghi nữa.
– Chỉ là nguyên soái tại sao lại phải vẽ vời cho thêm chuyện, còn cố ý chuẩn bị tại sát vách một gian phòng cho phu nhân kia, dù sao cuối cùng cũng là cùng lên giường với nguyên soái…
– Nghe nói nữ nhân người Hán xưa nay thẹn thùng, nguyên soái làm như vậy có lẽ là do cố kỵ mặt mũi của nàng đấy, dù sao nàng cũng là thê tử của người, trong lòng luôn luôn chút ít cố kỵ.
– Nguyên soái quả nhiên là long tinh hổ mãnh, khiến cho phu nhân kia liên tục xin tha, các ngươi bây giờ thay ca đến đó, nói không chừng vẫn còn có thể nghe được tiếp tục…
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 5 tại nguồn: http://truyensex68.com/cao-thu-kiem-hiep-quyen-5/
Bên tai dường như vang lại lời nói của mấy tên quân binh Kim quốc không kiêng nể gì cả, Lục Quán Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm thê tử, rồi không quay đầu bỏ chạy rồi.
Trình Dao Già tuy rằng trước giờ thường thẹn thùng, thế nhưng bị trượng phu bỗng dưng hoài nghi mình, trong lòng cũng tức giận, cũng khó tái mở miệng giải thích, bất quá nghĩ tới trượng phu đang bị thương, một người độc hành ra đi, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm, do dự một lát, vẫn là đi theo.
Bên trong nha môn, Tống Thanh Thư sau khi đưa tiễn Tác Ngạch Đồ quay về, trở lại trong phòng, thì phát hiện Song Nhi mặt đỏ ửng nhìn hắn.
– Làm sao vậy, trên mặt ta có gì sao?
Tống Thanh Thư cho rằng là do mình đeo lên mặt nạ Đường Quát Biện, hoàn toàn xấu đi không ít, khó trách Song Nhi cứ như vậy nhìn chằm chằm vào.
– Tống đại ca, vừa rồi rất xấu rồi, sao có thể giẫm đạp nữ nhi gia như thế chứ, làm như vậy không phải rõ ràng để cho phu phụ bọn họ bất hòa hay sao?
Song Nhi lập tức cáu lên.
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 5 tại nguồn: http://truyensex68.com/cao-thu-kiem-hiep-quyen-5/
Song Nhi cả đêm qua cùng với Tống Thanh Thư hoan ái, đương nhiên biết rõ trong miệng hắn nói đến những sự tình hương diễm kia, nhân vật nữ chính không phải là Trình Dao Già.
– Ta đây chỉ là vì muốn cứu phu phụ bọn họ…
Tống Thanh Thư liền nói cho Song Nhi biết phu phụ hai người bọn họ là sứ thần Tống triều lại đem lợi hại quan hệ trong đó giảng thuật qua cho Song Nhi…
Nghe.
– Tống đại ca, muội trách oan đại ca rồi.
Song Nhi vẻ mặt áy náy nói ra.
– Không có việc gì…
Tống Thanh Thư đưa tay ôm vòng eo mềm mại nàng.
Song Nhi trong lòng ngọt ngào vô cùng, bất quá vẫn là nói ra:
– Thế nhưng là muội vẫn lo lắng lời nói của Tống đại ca sẽ làm ảnh hưởng đến phu phụ bọn họ…
Tống Thanh Thư cười nói:
– Tốt Song nhi, muội đừng lo lắng, nếu bọn họ thật sự thương yêu nhau, những lời nói kia sẽ không phát sinh ra sự tình gì, Lục Quán Anh tuyệt sẽ không tin tưởng nửa phần nào đâu, còn nếu như Lục Quán Anh hoài nghi thê tử của mình, chứng minh bên trong giữa bọn họ cũng không có tốt giống như biểu hiện ra bề ngoài tốt như vậy, vậy thì sớm để cho Trình Dao Già kịp thoát thân khỏi hắn, thì cũng có thể xem như là một biện pháp giải thoát.
Song Nhi gật đầu:
– Điều này cũng đúng.
Tại trong lòng nàng, song phương yêu nhau đó là tín nhiệm vô điều kiện với người kia đấy, đổi lại là nàng, tuyệt sẽ không hoài nghi Tống Thanh Thư, bởi vậy nàng nhận thức thuyết pháp này của hắn…
– Tống đại ca, như thế nào đột nhiên biến thành đại quan Kim quốc vậy?
Song Nhi đêm qua đắm chìm trong khoái hoạt cùng tình lang, trong lúc nhất thời lại quên hỏi đến vấn đề này.
Tống Thanh Thư cười nói:
– Chuyện này nói rất dài dòng, đầu tiên là theo lúc trước ta hành thích Khang Hy… rồi dịch dung giả mạo làm Khang Hi, sau đó đoạt được làm Kim Xà vương…
Những chuyện này hắn rất ít nói cùng người, ngoại trừ Đông Phương Mộ Tuyết, Chu Chỉ Nhược và một vài người, hôm nay cũng chỉ có thêm Song Nhi đã biết, bất quá hắn không lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì, tựa như hắn đã từng nói, nếu chính thức yêu nhau, thì hoàn toàn đáng giá tín nhiệm đấy, huống chi tính tình Song Nhi thì hắn rõ ràng nhất, nàng tuyệt sẽ không phụ lòng tín nhiệm của hắn…
Song Nhi giật mình há hốc mồm, miệng anh đào nhỏ nhắn đều cơ hồ có thể nhét vào một cái trứng gà rồi, nàng vội vươn tay ra đè lại miệng Tống Thanh Thư:
– Tống đại ca, đều là muội không hiểu chuyện, rõ ràng làm cho đại ca nói ra sự tình cần phải che giấu…
– Đây cũng đâu là cái gì, dù sao Song Nhi cũng không phải là ngoại nhân.
Tống Thanh Thư cầm chặt bàn tay mềm mại, ôn nhu nói.
Song Nhi trong lòng cảm động dị thường, có chút nghẹn ngào nói…
– Tống đại ca, muội dù sao… dù sao cũng là thê tử Tiểu Bảo, so ra kém với Chu tỷ tỷ cùng các nàng kia, loại chuyện này nếu có chút tiết lộ ra nửa phần, chính là đại họa, tại sao đại ca có thể tùy tiện cùng muội nói ra…
– Vì cái gì mà không có thể nói cùng muội chứ?
Tống Thanh Thư ôm nàng…
– Chẳng lẽ muội sẽ đem chuyện này nói với những người khác sao?
Song Nhi gấp khoát tay nói:
– Tống đại ca tín nhiệm muội như thế, Song Nhi cho dù là thịt nát xương tan, cũng sẽ không nói ra đối với bất kỳ người nào khác!
Tống Thanh Thư nựng trên hai gò má của nàng…
– Huống chi người khác không rõ ràng lắm quan hệ của muội cùng Vi huynh đệ, chỉ biết là thê tử xuất giá của Vi huynh đệ, nhưng lần đầu tiên của muội lại là hiến dâng cho ta…
Song Nhi xấu hổ, đầu vùi tại hắn trong ngực:
– Tống đại ca… xấu…
Tống Thanh Thư thỏa thích hưởng thụ lấy nàng, cúi đầu tại bên tai nàng nói ra:
– Song nhi, ta biết rõ muội là người trọng tình trọng nghĩa, vì vậy muội muốn lấy thân phận thê tử thay Vi huynh đệ giữ gìn đạo hiếu ba năm, ta cũng sẽ không chú ý, chỉ bất quá về sau chỉ sợ những người khác hiểu lầm muội cùng Vi Tiểu Bảo quan hệ, đến lúc đó chỉ sợ…
Tống Thanh Thư còn chưa nói xong, Song Nhi đã giương đầu lên, một đôi ngập nước mắt to thâm tình nhìn hắn:
– Tống đại ca, Song Nhi sẽ không cùng với các tỷ tỷ kia tranh giành cái gì cả, Song Nhi chỉ cầu có thể âm thầm tại bên cạnh đại ca làm một nha hoàn thì cũng liền đủ hài lòng rồi…
Tống Thanh Thư cau mày nói:
– Như vậy thì quá ủy khuất cho muội rồi.
Song Nhi cười lắc đầu nói:
– May mắn là muội gặp phải đại ca là một nam nhân đại độ như vậy, bằng không nếu thay đổi là người khác, há lại sẽ đồng ý để cho muội giữ đạo hiếu với Tiểu Bảo? Tống đại ca thành toàn cho Song Nhi tình nghĩa trọn vẹn, lại bảo vệ được thanh danh Tiểu Bảo, trong nội tâm của muội cao hứng không kịp, há lại sẽ có phần nào ủy khuất?
– Song Nhi…
Tống Thanh Thư trong lòng thương xót nổi lên, ôm nàng mềm mại, lại thâm tình hôn xuống.
Lại một lần nữa hắn có ý muốn để cho Song Nhi có thân phận danh chính ngôn thuận với hắn, thì nhận thấy nàng vẫn là không muốn công khai gả cho mình, đã là như vậy, Tống Thanh Thư cũng không muốn cưỡng cầu nàng nữa.
Song Nhi đang ngồi ở trên đùi của Tống Thanh Thư, rất nhanh liền cảm nhận được thân thể của hắn biến hóa, trên mặt liền lại đồ một tầng son đỏ:
– Tống đại ca… lại… lại…
Tống Thanh Thư cười hắc hắc, cúi đến bên tai nàng thổi thở ra một hơi:
– Vừa nghĩ tới Vi thiếu phu nhân làm ấm giường của ta, khó tránh khỏi liền có hưng phấn…
– Tống đại ca…
Song Nhi lập tức hờn dỗi, nhưng cũng bị hắn mấy câu vung lên gợi tình, bất quá ngay lúc này chính giữa hai chân truyền đến cảm giác tê mỏi, đôi mi thanh tú nhăn lại…
– Tống đại ca, muội… muội… chỉ sợ bên dưới… còn sưng…
Tống Thanh Thư mỉm cười:
– Đừng nghĩ đến ta như một sắc ma được không?
Song Nhi sắc mặt đỏ ửng, mất tự nhiên mà nhúc nhích cái mông, cúi đầu nhỏ giọng nói ra:
– Thế nhưng là thân thể Tống đại ca phản ứng sẽ không gạt người được, cái đồ vật đó đang đâm vào… mông muội đây này…
Tống Thanh Thư mặt nóng lên, trong lúc nhất thời lúng túng nói không ra lời.
Song Nhi mặt lộ vẻ vẻ do dự, dường như đã quyết định thật lớn quyết tâm, tiến đến bên tai hắn:
– Tống đại ca, muội có thể dùng những phương pháp khác giúp đại ca…
Tống Thanh Thư liền hiểu, vội nói ra:
– Như vậy chỉ sợ quá ủy khuất muội rồi.
Song Nhi cắn cắn bờ môi, khóe môi treo một tia ngượng ngùng vui vẻ:
– Khẩu thị tâm phi, Tống đại ca không ưa thích Vi thiếu phu nhân hầu hạ đại ca sao này?
Tống Thanh Thư trong lòng rung động, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, mặc dù không có nói gì, nhưng thân thể phản ứng đã nói cho Song Nhi đáp án, liền lập tức cái đồ vật của hắn như căng cứng phồng to lên như muốn chen vào bên dưới hạ thể của nàng…
– Tống đại ca… cái gì cũng tốt, chỉ là… chỉ là…
Song Nhi đột nhiên đỏ mặt câm miệng không nói.
– Chỉ là cái gì?
Tống Thanh Thư ngạc nhiên hỏi…
– Chỉ là ưa thích… ưa thích cùng thê tử của người lên giường, cái háo sắc này… có chút… có chút kỳ quái…
Song Nhi rốt cuộc có dũng khí, một hơi nói xong rồi.
Tống Thanh Thư lại lập tức cực kỳ lúng túng, không biết nên như thế nào đáp lại tốt.
– Bất quá Song Nhi cũng không ngại, hay là từ giờ trở đi cứ gọi Song Nhi là… Vi thiếu phu nhân để cho Tống đại ca được thỏa mãn đi…
Song Nhi nhỏ giọng nhanh chóng nói xong câu này, nếu Tống Thanh Thư tu vi không đủ cao, chỉ sợ không có cách nào khác nghe được rõ ràng.
Nói xong câu nói kia về sau, Song Nhi cuống quýt, dường như vì che giấu ngượng ngùng trong lòng, nàng dứt khoát quỳ xuống cúi đầu vào giữa hai chân của Tống Thanh Thư…
Tống Thanh Thư toàn thân cứng đờ, ôn nhu ve vuốt lên mái tóc của nàng.
Song Nhi quỳ gối phía dưới, chỉ thấy một cây thịt to lớn, quy đầu cực đại xông ra, bị dâm dục thôn phệ, Song Nhi hai mắt tỏa ánh sáng, tâm thần kích động, một giọt dịch nhờn trong suốt rỉ ra từ mã nhãn của hắn, hiện ra hào quang dâm đãng.
Song Nhi cái miệng nhỏ nhắn vừa ngậm cây côn thịt vào, ngay lập tức cái miệng liền bị chống đỡ tràn đầy đấy, nàng phát ra mơ hồ không rõ thanh âm, cặp môi đỏ mọng đại trương, hết sức hút bú liếm, mái tóc dài không ngừng trước sau đong đưa, đầu lưỡi nàng tại trên quy đầu cùng trên mã nhãn qua lại tảo động, cái miệng nhỏ nhắn tràn ra mất hồn rên rỉ, tựa hồ như nói côn thịt của hắn đã làm cho nàng mê luyến.
– Vi thiếu phu nhân… hàm thật thoải mái… đó… tốt… sảng khoái…
Tống Thanh Thư tựa ở trên đầu giường ngồi thoải mái, thể xác và tinh thần đều được thật lớn thỏa mãn, Song Nhi lại đem côn thịt nhổ ra, tay phải nhu hòa khuấy động, cái miệng nhỏ nhắn liếm lấy thân gậy tráng kiện, đầu lưỡi phóng đãng quét liếm, hai mắt dâm đãng vũ mị liếc nhìn qua hắn, ánh mắt khát vọng tao mị làm cho hắn càng thêm kích thích.
Tống Thanh Thư nâng cao cây côn thịt nhắm trong miệng nàng nhét vào, thở hổn hển nói:
– Hảo… Vi thiếu phu nhân… nhanh ngậm vào… tiếp tục hút…
Song Nhi lườm hắn một cái mị nhãn, theo từ cái quy đầu nuốt vào trong miệng, đầu vặn vẹo lắc lư, phun ra nuốt vào mút bú thỏa thích, đầu lưỡi rất nhanh tại trên mặt quy đầu đánh trúng chuyển…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219