Hùng thị tam huynh đệ cùng Chương Quyền quan hệ không tốt, bởi vậy Chương Quyền sẽ tận lực làm khó dễ với ba người, ví như lúc trước đem ba người lưu lại phía sau, chính là lo lắng ba người bắt được Tống Thanh Thư đoạt công, nào ngờ trời đưa đất đẩy cuối cùng để cho bọn họ đụng phải Tống Thanh Thư.
Đương nhiên Chương Quyền cũng không biết tam huynh đệ đã chết, vì vậy lần này lại tận lực điều Hùng Đại đi hộ vệ thiếu phu nhân, nhiệm vụ này không có gì là chất béo, lại có mạo hiểm thật lớn, nếu làm xong là việc tất nhiên, vạn nhất trên đường thiếu phu nhân có chút tổn thương, hộ vệ tuyệt đối sẽ chịu trách nhiệm không nổi. Ngược lại là bọn Chương Quyền đi đuổi bắt Tiểu Long Nữ, một khi có thu hoạch, thì nửa đời sau vinh hoa phú quý…
Chú ý tới Hùng Đại vẻ mặt buồn rười rượi, Chương Quyền trong lòng có một loại khoái cảm khác thường.
Tống Thanh Thư lúc này có thể nói là khóc không ra nước mắt, ngược lại không có ngờ tới đến lúc này nét mặt của mình phù hợp phản ứng của Hùng Đại.
Hắn vốn chỉ là lo lắng lưu lại sơn động sẽ khiến có người hoài nghi tìm thấy, vì vậy xuống dưới chân núi đi vài vòng để đánh lạc hướng, chờ Tiểu Long Nữ về sau quay lại, lại trở về cùng nàng gặp mặt, nào ngờ lại bị Chương Quyền mang về Dương Châu, hiện tại không hiểu lại bị sai khiến hộ tống cái gì thiếu nãi nãi quay về Lâm An.
Duy nhất thu hoạch được chính là đã biết đến thân thế bí mật của Tiểu Long Nữ, chuyến này cũng không tính là không công.
Về phần Vạn Sĩ Tiết triệu tập cao thủ dưới trướng đi vây bắt Tiểu Long Nữ, Tống Thanh Thư không có gì để mà lo lắng, Vạn Sĩ Tiết chuyến này bắc thượng, việc điều động nhân thủ là có hạn, lấy võ công đàm người Chương Quyền, muốn thương tổn Tiểu Long Nữ thì không thực tế, hơn nữa Tiểu Long Nữ còn có khinh công, bỏ qua những người này thì quá dễ, duy nhất đáng giá lo lắng chính là Tiểu Long Nữ quay trở về tìm hắn, có thể hay không phát sinh ra cái gì ngoài ý muốn.
Tống Thanh Thư suy nghĩ nghĩ tìm biện pháp truyền tin cho Tiểu Long Nữ biết, đáng tiếc hôm nay hắn đang ở trong hang hổ, thật sự tìm không thấy cơ hội gì.
“Đành chờ lúc hộ tống thiếu nãi nãi xuất thành, sau đó ta liền lặng lẽ ly khai, đến lúc đó thần không biết quỷ không hay là được.” Tống Thanh Thư nghĩ, đây là phương pháp xử lý ổn thỏa nhất.
Chương Quyền đám người rời đi, Tống Thanh Thư thì bị hạ nhân trong phủ dẫn đi vào cửa hông, một chiếc xe ngựa sớm đã dừng ở nơi đây, Vạn Sĩ Khuê đang sửa sang lại xiêm y cho một thiếu phụ đang trổ hoa, mơ hồ còn đang nói cái gì.
Tống Thanh Thư ngẩng đầu nhìn lên, thiếu phụ kia có lông mày dài nho nhỏ, cong cong khóe miệng, có thể là bởi vì tại Vạn gia sống an nhàn sung sướng, cho nên da thịt trắng nõn tinh tế, so với các cô nương xinh đẹp bình thường khác, nhiều hơn một phần đẫy đà hàm súc thú vị.
Xem nàng có chút quen mắt, Tống Thanh Thư suy nghĩ một lát, liền nghĩ tới ban đầu ở Kinh Châu thành đã từng ra mắt nàng, thiếu phụ này dĩ nhiên là Thích Phương rồi.
“Lần trước Địch Vân nói tra được tung tích của nàng, cũng không biết hắn đã nhìn thấy Thích Phương hay chưa?” Tống Thanh Thư suy nghĩ, nếu tình huống hắn bình thường, thì đã mở miệng hỏi Thích Phương rồi, chẳng qua hiện nay hắn nào dám bại lộ thân phận.
Nghe được động tĩnh, phu phụ đều quay đầu lại, nhìn thấy Tống Thanh Thư chỉ có một người, Vạn Sĩ Khuê sắc mặt lập tức khó coi:
– Ủa… như thế nào chỉ có một mình ngươi tới đây? Còn những người khác đâu?
Cho dù thân là địch nhân, Tống Thanh Thư cũng phải thừa nhận Vạn Sĩ Khuê vô cùng anh tuấn tiêu sái, chỉ tiếc là chỉ có bề ngoài là tốt, trong lòng đều là mưu mẹo nham hiểm:
– Tướng gia có chuyện quan trọng khác, nên phân không ra nhân thủ…
Tống Thanh Thư giải thích, Vạn Sĩ Khuê sắc mặt biến hóa, nghe được đây là chủ ý của Vạn Sĩ Tiết, hắn nào dám xen vào, đành phải an ủi Thích Phương nói:
– Chuyến này xuôi nam khu vực thập phần an toàn, hơn nữa tướng phủ có yêu bài trên người, tùy thời cũng có thể điều động quan phủ trên đường, vì vậy nàng không cần lo lắng về vấn đề về an toàn.
Thích Phương không tập trung gật đầu:
– Như vậy cũng được, muội cũng không thích có quá nhiều người.
Vạn Sĩ Khuê lúc này mới quay đầu dặn dò Tống Thanh Thư nói:
– Trên đường đi hảo hảo bảo hộ thiếu nãi nãi, nếu như nàng thiếu đi một sợi tóc, đến lúc đó ta sẽ tìm đến ngươi đấy…
Tống Thanh Thư tùy ý ứng phó cho xong, nhưng trong lòng thì cười lạnh: “Hừ, nếu không có nể trên mặt mũi Địch Vân, ngươi hại ta như vậy, ta không đem thê tử của ngươi bảo hộ đưa đến trên giường giao cấu, thì làm sao có thể giải được mối hận trong lòng của ta…”
Vạn Sĩ Khuê cũng không có chú ý tới ánh mắt của hắn, lại đối với một phu nhân diễm lệ bên cạnh nói ra:
– Đào Hồng… thiếu nãi nãi trên đường đi, hàng ngày có gì cần thì ngươi chuẩn bị, còn việc chân tay nặng nhọc thì cứ phân phó cho Hùng Đại đi làm.
– Ai ui… công tử cứ yên tâm đi.
Phu nhân diễm lệ cười nói ra, trong giọng nói mơ hồ mang theo một tia phong trần chi khí.
Nguyên lai đây là Đào Hồng phu nhân vốn là thị thiếp của Vạn Chấn Sơn, năm đó phụ tử Vạn gia muốn hãm hại Địch Vân, nói hắn có ý đồ phi lễ cường bạo nàng, làm hại Địch Vân bị đánh đưa vào nhà giam, nàng rất được phụ tử Vạn gia tín nhiệm. Bất quá nàng xuất thân thanh lâu, đến khi phụ tử Vạn gia nhận tổ quy tông về sau, với thân phận của nàng không cách nào tiến vào được gia tộc Mặc Kỳ, đành phải lấy hình thức nha hoàn ma ma lưu lại bên người Vạn Chấn Sơn, lần này nàng được phái cùng đi Thích Phương quay về Lâm An, chưa hẳn không có ý tứ ở bên trong theo dõi.
Vạn Sĩ Khuê còn muốn nói gì, bỗng nhiên một gã sai vặt chạy tới bẩm báo nói:
– Thiếu gia, tướng gia đang tìm…
Vạn Sĩ Tiết tìm hắn, Vạn Sĩ Khuê nào dám chậm trễ, đành phải đối với Thích Phương nói ra:
– Ta đi trước, trở về chiếu cố thật tốt cho Tâm Thái…
– Um…
Thích Phương đôi mi thanh tú nhíu chặt, vốn muốn nói cái gì, bất quá nghĩ đến trượng phu chắc chắn là không muốn nghe, đành phải thôi.
Nhìn xem trượng phu nóng lòng chạy về tiểu viện, Thích Phương âm u thở dài, rồi quay người muốn lên xe ngựa, có lẽ là do đang mất hồn mất vía, nàng bước lên hụt chân, thân người hướng bên cạnh lệch ngã…
– Vạn phu nhân cẩn thận…
Tống Thanh Thư liền duỗi tay đỗ lấy nàng, bất quá sắc mặt cũng rất nhanh liền thay đổi.
Bởi vì không thuyên chuyển được nội lực, hắn vốn là muốn đỡ cánh tay của nàng, nào biết được thân thể đang suy yếu, rõ ràng không có đỡ kịp lấy, mắt thấy hai người muốn cùng một chỗ té trên đất, hắn vội vàng duỗi ra tay kia, mới giữ lại đứng vững thân hình của đối phương.
Trong lòng bàn tay truyền đến một cỗ mềm mại nhu hòa như bông gòn, giữa lúc cuống quýt, bàn tay của hắn rõ ràng chộp trúng một bên bấu vú sung mãn của nàng…
Tống Thanh Thư thật sự là nhanh khóc, hắn có thể lấy nhân cách của mình phát thề, lần này tuyệt đối không có ý tứ muốn chiếm tiện nghi của nhân gia, phải biết rằng hắn hiện tại hắn đang ở trong hang hổ, việc cấp bách là bình an ly khai khỏi thành Dương Châu, nào dám làm phức tạp thêm.
Thật sự là phòng bị cả đêm cũng bị trời mưa dột, Tống Thanh Thư nhanh như tia chớp rút tay trở về, có chút lúng túng nói:
– Thực xin lỗi, thuộc hạ không phải cố ý.
– Ngươi tên hổn đãn kia, có hiểu quy củ hay không? Cánh tay của thiếu nãi nãi là ngươi có thể đụng vào sao?
Bên cạnh Đào Hồng đang sửa sang lại hành lý, vừa quay đầu thì thấy một màn như vậy, há mồm liền mắng.
Tống Thanh Thư mặt trầm như nước, hắn đang bắt đầu cân nhắc, nếu đám thị vệ nghe được ồn ào, từ bên trong lao tới, thì mình bằng cách nào chạy trốn đây?
– Không quan hệ, là tự mình không cẩn thận, không nên trách hắn.
Ngay vào lúc này, Thích Phương bỗng nhiên ôn nhu nói.
Thấy thiếu phu nhân lên tiếng, Đào Hồng cũng không dám nói thêm cái gì, đành phải hung hăng trừng mắt nhìn Tống Thanh Thư:
– May mắn Thiếu nãi nãi là người tốt, bằng không thì ngươi hôm nay sẽ bị ăn đòn đấy…
Tống Thanh Thư biết rõ lấy góc độ từ nơi Đào Hồng đứng, chỉ có thể nhìn thấy thân mình đỡ lấy Thích Phương, có lẽ không nhìn thấy vị trí bàn tay chộp trúng bầu vú của Thích Phương, bằng không thì nàng ta há lại sẽ dễ dàng như vậy từ bỏ ý đồ…
Ngược lại chỉ có Thích Phương bị ăn lớn đậu hủ như vậy, rõ ràng một chút trách cứ chi ý cũng đều không có, chẳng lẽ nàng lo lắng chuyện này truyền đi thì làm tổn hại danh tiết của nàng?
Thích Phương nói xong, cũng không liếc nhìn hắn, sau khi Đào Hồng cũng chui vào trong xe đi, trong chốc lát sau đó Đào Hồng thò đầu ra, thấy Tống Thanh Thư vẫn đứng ở nơi đó, tức giận mắng:
– Còn ngẩn người làm gì, nhanh mau lên xe rời đi…
– A…
Tống Thanh Thư lúc này mới hồi phục tinh thần lại, liền bước lên xe ngựa, vô thức vén lên màn xe, chỉ thấy Thích Phương bàn tay đang chống cằm, cổ tay trắng như tuyết cùng với khuôn mặt trong trắng lộ hồng hòa lẫn, nhìn qua đúng là có một phen phong tình.
Thích Phương đang ngồi yên tại trong xe, nhìn thấy động tĩnh mảnh vải cửa khoang xe, thì kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Tống Thanh Thư tỉnh ngộ lại, bản thân trong lúc nhất thời đã quên thân phận của mình lúc này, còn tưởng là mình là thượng khách Kim Xà vương trước kia tùy tiện cũng được tôn sùng…
Bên cạnh Đào Hồng lại lập tức giận dữ:
– Nơi này là khu vực của người sao? Mau cút ra ngoài…
Tống Thanh Thư lông mày cau chặt, mụ la sát thật sự là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, lúc trước đối với Vạn Sĩ Khuê hết sức nịnh nọt, đối với hạ nhân lập tức có một bộ cao khí ngang tàng.
Tống Thanh Thư cũng không xem việc nhỏ này mà tức giận, liền lui ra ngoài ngồi ở trước xe ngựa, bên cạnh tên đánh xe ngựa…
Nguyên lai một đoàn người trong ngoại trừ Tống Thanh Thư cùng Thích Phương, Đào Hồng bên ngoài, còn có hai gã sai vặt đi theo, một người ở phía trước điều khiển xe ngựa, tên còn lại thì chịu trách nhiệm ở đằng sau chịu trách nhiệm về hành lý trên xe ngựa, bưng trà đưa nước, dù sao Tống Thanh Thư lúc này thân phận là hộ vệ, chủ yếu vẫn là bảo hộ một đoàn người an toàn.
Xe ngựa chạy trong chốc lát, Tống Thanh Thư bỗng nhiên thấy khả nghi, liền hỏi gã sai vặt bên cạnh:
– Um… đường này giống như không phải là phương hướng ra khỏi thành?
Gã sai vặt khẽ giật mình, tiếp theo kịp phản ứng:
– Ra khỏi thành có hai phương hướng đấy, một là hướng bên kia ra khỏi cửa thành, đi đường lộ, một là hướng bên này, đi đường thủy, chúng ta lần này quay về Lâm An thành, đương nhiên là đi đường thủy thì dễ dàng hơn rồi.
“Vậy là ngồi thuyền” Tống Thanh Thư lập tức đau đầu, hắn đang suy nghĩ sau khi ra khỏi thành, thì tìm một cơ hội lặng lẽ rời đi, sau đó đi tìm Tiểu Long Nữ tụ hợp, nào ngờ tình huống bây giờ là sẽ đi thuyền, đến lúc đó bốn phía đều là mênh mông sông nước, thì mình làm sao rời đi đây?
Thế nhưng Tống Thanh Thư hiện tại cũng không có cách nào khác, hiện thân còn ở thành Dương Châu, vì truy bắt hắn lúc này toàn thành Dương Châu sâm nghiêm, một khi có cái gì dị động lập tức sẽ bị quân binh vây quanh, hắn cũng không dám mạo hiểm như vậy.
Tống Thanh Thư còn suy nghĩ, vạn nhất bị bại lộ thì có nên hay không cưỡng ép Thích Phương làm con tin, bất quá hắn rất nhanh liền bỏ qua cái ý nghĩ này, phải biết rằng phụ tử Vạn gia so với rắn rết còn ngoan độc hơn, hiện nay lại có một Vạn Sĩ Tiết ngoan độc càng hơn gấp trăm lần, há lại quản tới chết sống chỉ là của một tôn tức phụ (cháu dâu).
“Rời đi trước khỏi khu vực Dương Châu rồi tính sau.” Tống Thanh Thư cân nhắc lợi hại, vẫn phải quyết định trước cùng đám người kia cùng lên thuyền rồi hãy nói, có khối chiêu bài thiếu nãi nãi Vạn gia, ít nhất có thể không phải ứng phó với đám quân binh toàn thành…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219