Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 156

Nghe Mộc Uyển Thanh khóc sướt mướt nói qua, Tống Thanh Thư rốt cuộc cũng biết rõ sự tình chân tướng.

Năm đó Tần Cối hại chết Nhạc Phi, ở trong nước có thể nói quyền thế ngập trời, lại thêm phe đảng rất nhiều, ngay cả hoàng đế Triệu Cấu cũng đều vô cùng kiêng kị lão, lo sợ lão sẽ chính biến soán vị.

Triệu Cấu vận khí cũng coi như tốt, Tần Cối lớn tuổi, bị bệnh nặng trước khi chết muốn để cho nhi tử tiếp thay tướng vị của mình, nhưng bị Triệu Cấu uyển chuyển cự tuyệt.

Tần gia từ trên xuống dưới liền lập tức chấn động, biết rõ những năm qua đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, đã đắc tội với không ít người, hơn nữa Triệu Cấu thái độ cũng mập mờ khó hiểu, tộc nhân Tần thị lo lắng về sau sẽ bị người thanh toán, chịu khổ họa diệt tộc, bởi vậy từ sớm bắt đầu đã có ý định tính toán chuyện về sau…

Tần Cối sau khi chết đi, Triệu Cấu tìm lý do để cho các chức vị quan trọng của Tần gia phải về hưu sớm, Tần gia liền thừa cơ hội này, lặng lẽ di chuyển xuất ngoại.

Thế cục vào lúc đó, chống lại Nam Tống chỉ có Kim, Thanh hai nước, Tần Cối vốn cùng cao tầng Kim quốc có mối quan hệ qua lại, chỉ là Kim quốc lợi dụng Tần Cối khống chế triều đình Nam Tống, bây giờ Tần gia tại Nam Tống đang thất thế, đối với Kim quốc mà nói đã mất đi giá trị lợi dụng, nếu Tần gia đi đến Kim quốc, khó tránh sẽ bị Kim quốc bán đứng cho Nam Tống để thu hoạch lợi ích. Thanh quốc cùng Kim quốc thì đang liên kết, Kim quốc nếu như không thể đi, thì Thanh quốc đương nhiên cũng không có thể đi được.

Nhìn chung quanh lúc ấy các nước khác, Đại Lý thì quá yếu, Thổ Phiên thì quá chuyển lệch, Mông Cổ quá xa, Liêu quốc kéo dài hơi tàn, cuối cùng chỉ còn lại có Tây Hạ, cùng nước Tống là kẻ thù truyền kiếp nên sẽ không bán đứng Tần gia, hơn nữa Tây Hạ đang có nhu cầu cấp bách cần nhân tài, Tần gia tới đó dễ dàng xuất đầu, vì vậy trải qua các loại cân nhắc, tộc nhân Tần thị liền di chuyển đến Tây Hạ.

Có thể là do làm nhiều chuyện ác, phu phụ Tần Cối nhiều năm không có nhi tử nối dõi, nên đoạn tử tuyệt tôn, cuối cùng phải để cho nhi tử của thê huynh thừa tự làm nhi tử của mình…

Mẫu thân Mộc Uyển Thanh là Tần Hồng Miên xuất từ nhất tộc Tần thị, luận bối phận coi như là chất nữ Tần Cối, từ nhỏ đã xinh đẹp như hoa, danh tiếng lan xa.

Tần gia sau khi đến Tây Hạ, vì muốn đứng vững gót chân, vừa vặn đoạn thời gian đó đại tướng quân Mộc Ngộ Khất của Tây Hạ muốn tái giá, Tần gia liền đem Tần Hồng Miên gả cho hắn.

Lúc ấy Tần Hồng Miên trong giang hồ đã gặp Đoàn Chính Thuần, thậm chí còn mang thai cốt nhục của hắn, chỉ là Đoàn Chính Thuần không thể lấy nàng làm thê thiếp, nhất tộc Tần thị dù nói thế nào cũng là danh môn vọng tộc, lại làm sao có thể cho phép nữ nhân Tần gia chưa có kết hôn mà có con?

Bởi vì bị người trong tộc nhân liên tục bức bách, hơn nữa Tần Hồng Miên cũng muốn giấu giếm sự thật mang thai, cuối cùng bất đắc dĩ gả cho Mộc Ngộ Khất…

Mộc Ngộ Khất thân là đại tướng quân Tây Hạ, chấp chưởng gần nửa binh quyền Tây Hạ, muội muội lại là hoàng hậu Tây Hạ, Tần gia mượn nhờ Tần Hồng Miên dính vào cây đại thụ này, rốt cuộc tại Tây Hạ đã an định lại.

– Uyển Thanh, đừng nói là mẫu tử hai người là tộc nhân Tần thị, mà cho dù là chính thân tôn nữ của Tần Cối, ta cũng ưa thích không thôi…

Tống Thanh Thư ôm nàng ôn nhu nói…

– Tội của ai, thì người đó gánh chịu, cùng thân nhân của hắn thì có quan hệ gì? Muội cùng mẫu thân muội cũng không có cách nào lựa chọn được nơi xuất thân của mình, ta như thế nào lại giận chó đánh mèo đến trên thân muội chứ?
– Thật sự sao?

Mộc Uyển Thanh kinh hỷ nhìn qua hắn.

– Đương nhiên là thật sự!

Tống Thanh Thư có chút không rõ nàng vì sao lại kích động như vậy, nguyên lai Mộc Uyển Thanh cho dù không phải là tôn nữ của Tần Cối, nhưng hoặc nhiều ít gì cũng có quan hệ gia tộc, đó là khúc mắc của nàng, vì vậy Tống Thanh Thư đã thông tư tưởng cho nàng, thoáng cái liền đánh trúng vào nội tâm Mộc Uyển Thanh.

– Tống đại ca thật tốt!

Mộc Uyển Thanh nhào tới trong lòng ngực của hắn, đem hai má dính sát tại trên lồng ngực hắn.

Ôm lấy thân thể thanh xuân mềm mại của nàng, Tống Thanh Thư chợt cảm thấy được một hồi ấm áp…

– Um… đại ca… thật xấu…

Mộc Uyển Thanh bỗng nhiên sắc mặt màu đỏ như son, nũng nịu nói.

– Làm sao vậy?

Tống Thanh Thư giật mình.

Mộc Uyển Thanh liếc nhìn phía bên dưới hạ thể của hắn, cây côn thịt đang dựng đứng đội lên dưới mông nàng, đỏ mặt nói ra:

– Có phải đại ca đã muốn, hay để muội giúp đại ca một chút…

Nói qua bàn tay nàng liền đưa xuống, vừa vuốt ve côn thịt của hắn, vừa rúc đầu vùi vào chính giữa hai chân của hắn…

Tống Thanh Thư trên mặt nóng lên, không khỏi thầm mắng mình cầm thú, nhanh như vậy lại nổi lên phản ứng, có thể là do hạ thể của hai người bên dưới dán cùng một chỗ nên không nhịn được…

Hắn liền đem nàng đỡ lên, ôn nhu nói:

– Không cần đâu…

Mộc Uyển Thanh trong lòng cảm kích, thân người cuộn mình tại trong ngực hắn, ngón tay tại lồng ngực hắn nhẹ nhàng mà vẽ vài vòng:

– Tống đại ca, có trách muội không chịu đem thân thể mình cho đại ca?

Tống Thanh Thư mỉm cười:

– Làm sao có chuyện đó chứ, trong lòng ta thì muội chính là một cô nương băng thanh ngọc khiết.
– Um… nếu muội quả thật băng thanh ngọc khiết thì cũng sẽ không thay đại ca… làm chuyện như vậy chứ…

Mộc Uyển Thanh sắc mặt nóng lên, khẽ gắt một cái, rồi âm u thở dài…

– Tống đại ca, không phải muội không muốn cho đại ca, chỉ là mẫu thân muội năm đó bởi vì chưa có gả mà đã có hài tử nên chịu quá nhiều đau khổ, nàng từ nhỏ đã khuyên bảo muội xem nàng là vết xe đổ, phải đáp ứng mẫu thân tuyệt không giẫm lên vết xe đổ đó, muội không muốn nàng thương tâm, cho nên mới…

Tống Thanh Thư vội vàng ôm nàng an ủi:

– Ta biết rõ nguyên do trong đó, vì vậy về sau thì ta sẽ tới nhà của muội cầu hôn, đạt được mẫu thân của muội cho phép thì mới… thì mới… khi dễ muội…

Tống Thanh Thư vuốt ve khuôn mặt Mộc Uyển Thanh, sau đó đôi tay Tống Thanh Thư vuốt xuống phần eo, xoa bóp lấy cái mông cao kiều của nàng, về sau, lại duỗi bàn tay hướng đến phía cái âm hộ của nàng.

Tống Thanh Thư ngoài ý muốn khi thân thủ tiến vào bên trong cái tiểu nội khố của nàng thì nhận thất được bên trong đã ướt nhẹp một mảnh dinh dinh nhơ nhớp âm dịch, nguyên do lúc nàng vuốt ve cầm lấy côn thịt của hắn thì đã động tình, khi ngón tay của hắn duỗi xuống khe nứt âm hộ, Mộc Uyển Thanh nhịn không được phát ra một tiếng thở gấp, tiếng thở gấp của nàng tựa như thúc giục dâm tề vậy, Tống Thanh Thư liền cởi hết lấy trên người nàng làn vải che chắn, một tay nắm bắt bầu vú mềm mại, miệng ngậm chặt màu hồng đầu núm vú nhỏ, thỉnh thoảng lại dùng răng nhẹ nhàng mà nhay lấy núm vú.

– A…

Một cỗ tê dại nhiệt lưu theo bầu vú Mộc Uyển Thanh hướng toàn thân phát ra, yết hầu phát ra áp lực yêu kiều mơ hồ, đôi bầu vú hiện ra đỏ ửng tu nhân, cái miệng lão luyện của hắn mút vào nghiền lấy rõ ràng đã đôi đầu núm vú đã phồng lớn lên, nhô thật cao lại vừa săn cứng.

Tống Thanh Thư thấy da thịt mềm mại của nàng đã hiện lên đầy diễm sắc phấn hồng, dùng tay kia theo mặt gò mu gồ lên khinh áp nhu phủ, lại đem ngón tay xâm nhập đến hai bên mép nhỏ, ngẫu nhiên dùng đầu ngón tay sờ chút âm hạch mềm mại nhạy cảm kia…

Tống Thanh Thư đã nhận thấy được âm hộ của nàng đã càng thêm ẩm ướt rồi, lại trên đại hoa âm hạch liên tục vỗ về chơi đùa, âm hạch đã sung huyết tăng lên, đầu âm hạch như hạt đậu nành ngâm nước phồng trương hoàn toàn xông đầu ra.

– Um… a… um…

Lúc này Mộc Uyển Thanh hai tay khó nhịn cầm lấy dưới thân đệm giường, thân thể dần dần bị treo lên bị dục vọng ăn mòn, trong mũi không ngừng phát ra tiếng um um thẹn thùng, khoái cảm nhục dục dần dần bao phủ, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lửa nóng, đôi mắt đẹp xấu hổ nhắm chặt lại, ức chế không được từ tiếng um um dần dần biến thành lớn tiếng…

Mộc Uyển Thanh vừa tựa như hưởng thụ vừa tựa như khổ sở hai mắt nhắm nghiền, Tống Thanh Thư liền chôn đầu xuống háng nàng, đầu lưỡi giống như mang theo như lửa, tại chính giữa khe thịt âm hộ nàng qua lại du động, nàng chỉ có thể ưỡn cái âm hộ thừa nhận đầu lưỡi lửa nóng kia của nam nhân…

Một khi trong cơ thể bị dẫn phát kích tình, thì trên thân thể không một chỗ nào mà không nhạy cảm, chẳng biết từ lúc nào bắt đầu, nhục dục khó nhịn khát cầu Mộc Uyển Thanh đã kìm lòng không đặng thân thể uốn éo, không phải vì né tránh Tống Thanh Thư xâm phạm, mà là mãnh liệt hơn, càng khát vọng đem thân mình đón nhận hắn…

Nhìn đến Mộc Uyển Thanh mị thái lan tràn, Tống Thanh Thư bội cảm trìu mến, lại tách mở ra hai chân nàng…

– Um…

Mộc Uyển Thanh thật dài một tiếng ai oán.

Chỉ thấy nàng lấy tay nhanh bịt lại cái miệng nhỏ nhắn không cho phát ra tiếng rên rỉ thấy thẹn, lúc này cái âm hộ tươi mới vô cùng động nhân thật cao mân mê, hiện ra tại trước mặt của: Tống Thanh Thư, trên mặt gò thảm lông âm mao đen nhánh tựa như chỉnh tề sắp hàng, màu hồng khe thịt âm hộ hơi mở ra, hai mảnh ngọc trai mép nhỏ phồng che giấu cái cửa âm động xử nữ màu hồng.

Tống Thanh Thư tiếp tục một hồi dùng đầu lưỡi nhẹ liếm mút lên đài hoa âm hạch nhạy cảm, khi thì lại dùng đầu lưỡi tại chính giữa hai mép nhỏ liếm láp.

– Um… ư… ừ…

Mộc Uyển Thanh cứ bị khiêu khích như vậy, khó có thể thừa nhận chịu nỗi kích thích như vậy, nàng đỏ bừng mặt, mắt đẹp xấu hổ khép hờ, thở gấp liên tục, nàng chỉ cảm thấy đầu lưỡi Tống Thanh Thư có một cổ vô hình có lực, làm nàng muốn ngừng mà ngừng không được, từ chỗ sâu trong âm đạo cảm giác trống rỗng thúc đẩy nàng không tự chủ được nâng lên hạ thân của mình, nghênh hợp với đầu lưỡi liêu nhân kia.

Lúc này nàng mơ hồ đã bị dục hỏa tăng cao đốt cháy, Tống Thanh Thư lại thi triển kỹ xảo cao siêu trêu đùa, tần suất đầu lưỡi nhanh hơn nhẹ phẩy trên đầu đài hoa âm hạch…

– A… muội… không thể… um… a…

Mộc Uyển Thanh thân mình run lên, âm dịch theo trong cửa miệng âm động trào ra, tràn vào trong miệng của Tống Thanh Thư, đối nguyên dục hỏa đã đốt người như Mộc Uyển Thanh mà nói, càng như lửa cháy đổ thêm dầu, cuồng liệt ham muốn cũng không cách nào nhẫn nại rồi, nàng khoái hoạt kêu lên thành tiếng, cánh tay chộp vào trên đầu của Tống Thanh Thư, một đôi đùi ngọc thon dài lại thật to tách ra, mặc kệ sắc thủ của hắn dùng thêm phương tiện gì càng thêm xâm nhập càng thêm tùy tâm sở dục, càng thêm hắn muốn làm gì thì làm, cái mông rất cao giơ cao khởi triền lên, lúc này nàng đối với cây côn thịt cự mãng của hắn khát vọng được xâm phạm mãnh liệt biểu lộ không bỏ sót, tựa như là chỉ cần lấy cây côn thịt chen vào âm động thì nàng sẽ lập tức cao triều.

“Thật là lại thêm một vưu vật cực phẩm a!”

Tống Thanh Thư âm thầm cảm khái, hai bàn tay của nàng giờ đã nắm chặt trên tóc hắn nhấn đầu hắn xuống cái âm hộ của mình, phảng phất người chết chết chìm bắt được thanh gỗ nổi lên, âm tinh sâu từ trong hoa tâm đại lượng mạnh mẽ phun ra, cửa miệng âm động không ngừng co rút lại mắt thấy là đã đến cao trào.

– Muội không được… cầu… cầu đại ca… đừng ngừng dừng lại, a… hảo a…

Hạ thể truyền đến một loạt khoái cảm, nhanh chóng lan tràn toàn thân Mộc Uyển Thanh, một luồng sóng triều khoái hoạt đem nàng đẩy lên, cái mông săn chắc rất tròn điên cuồng mà cao thấp, miệng cũng phát ra cuồng loạn, bỗng dưng toàn thân nàng run run, run rẩy liên tục, trong nháy mắt đã đặt lên cao phong tình dục, nàng vong tình lớn tiếng thở gấp, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái xuyên thấu.

Một chốc sau Mộc Uyển Thanh sắc mặt vẫn còn đỏ bừng, thần tình xấu hổ thấp giọng nói:

– Kỳ thật nếu như đại ca… bây giờ có muốn… muốn khi dễ muội, muội… cũng cũng sẽ không… sẽ không cự tuyệt đâu… muội… cũng muốn…

Nhưng bất ngờ Tống Thanh Thư lắc đầu nói:

– Ta cũng hiểu được, sẽ đem để cho thời khắc tốt đẹp nhất chính là lưu lại đêm động phòng hoa chúc đấy, ta đây vui đùa với muội chỉ giới hạn đến đây mà thôi…

Mộc Uyển Thanh trong lòng cảm động, nỉ non nói:

– Tống đại ca…

Hai người cứ như vậy tiếp tục vuốt ve an ủi thêm một hồi nữa, Mộc Uyển Thanh chợt ngẩng đầu, đôi mắt chiếu sáng rạng rỡ:

– Tống đại ca, nếu đại ca thật sự muốn ngay bây giờ, vẫn có thể qua gian phòng sát vách tìm đến Lục phu nhân kia, muội sẽ không ăn dấm chua đâu…

Nàng từ thuở bé tới lớn được Tần Hồng Miên nuôi dưỡng ẩn cư tại trong núi sâu, tính khí cùng nàng mẫu thân của nàng nàng vô cùng giống nhau, cùng chưa từng có xem trọng cái gì luân lý cương thường, do đó nàng xem thấy Trình Dao Già là Lục phu nhân cũng tốt, hoặc là phu nhân nào khác cũng được, chỉ cần tình lang ưa thích, coi như là hai người dù có phát sinh ra cái gì cũng không có ảnh hưởng gì.

Vừa đúng lúc Trình Dao Già nghe được sát vách có động tĩnh, trong nội tâm giằng co thật lâu, đúng là vẫn còn ức chế không nổi hiếu kỳ, đem lỗ tai dán tại trên tường nghe lén, vừa vặn đã nghe được một câu này, lập tức bị hù nhảy dựng, liền chạy về trên giường núp ở trong chăn, trong lòng lo được lo mất: “Hắn lát nữa cuối cùng có thể tới hay không đây? Nếu quả thật hắn đến thì mình giả bộ ngủ hay là ra sức phản kháng đây…”

Tống Thanh Thư nghe được Mộc Uyển Thanh nói khiến cho dở khóc dở cười, tại nàng cái trán nàng nhẹ nhàng hôn lên một cái:

– Ta đêm nay cũng không đi đâu cả, chỉ muốn ôm muội ngủ.
– Vậy là tốt lắm…

Mộc Uyển Thanh lập tức vui mừng lộ rõ trên nét mặt, vặn vẹo uốn éo thân thể, thay đổi một tư thế thoải mái dễ chịu nằm ở trong ngực của hắn.

Tống Thanh Thư hiểu ý nàng, nhẹ nhàng ôm nàng trấn an, ngược lại là Trình Dao Già sát vách lo được lo mất, cả đêm đều không ngủ được.

Ngày hôm sau trời vừa sáng, Tống Thanh Thư liền tỉnh giấc, hắn tu luyện Hoan Hỉ Thiền Pháp chủ công âm dương nhị khí, đã không cần giấc ngủ nhiều giống như thường nhân, nhìn thấy Mộc Uyển Thanh vẫn còn ngủ say như hài tử, Tống Thanh Thư nhẹ nhàng liền âm thầm đi ra khỏi cửa phòng.

Phân phó thuộc hạ chuẩn bị bữa sáng cho Mộc Uyển Thanh, bỗng nhiên nghĩ đến còn có I Bạch Liên Thánh Mẫu vẫn con ở tại đây, do dự một chút, liền phân phó thuộc hạ chuẩn bị một bộ xiêm y mới, hắn cầm lấy y phục liền hướng đến trong phòng của nàng.

Đến khi mở cửa ra, thì Vương Thanh La đã sớm đã sớm phương xa ngút ngàn dặm rồi, người đi nhà trống, Tống Thanh Thư cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, kết quả như vậy sớm nằm trong dự liệu của hắn.

Ánh mắt bỗng nhiên rơi xuống trên mặt bàn một tờ giấy, Tống Thanh Thư cười khổ:

“Cũng không biết lần này có phải là thả hổ về rừng hay không.”

Nguyên lai trên tờ giấy viết mấy chữ lăng lệ ác liệt: “Hôm qua chuyện nhục nhã, ngày sau ổn thỏa sẽ hậu báo…”

Lúc quay trở lại gian phòng, Mộc Uyển Thanh đã thức dậy, Tống Thanh Thư đang muốn cùng nàng nói chuyện phiếm một chút, thì bên ngoài truyền đến tiếng động lớn náo thanh âm.

– Ta là thúc thúc của Mộc Uyển Thanh, vì cái gì không thể đi vào!

Một cái người gù liền phóng vào.

– Bẩm báo nguyên soái, hắn…

Vài tên thị vệ đầu đầy mồ hôi, đang muốn động võ đưa hắn ra ngoài, Tống Thanh Thư phất phất tay ý bảo bọn chúng lui ra.

– Thì ra là Mộc đại hiệp.

Tống Thanh Thư chắp tay nói ra.

– Đại hiệp hai chữ này ta không đảm đương nổi a…

Mộc Cao Phong cười to, liền chuyển hướng Mộc Uyển Thanh nói ra…

– Hãy cùng ta quay trở về!
– Thế nhưng là thúc thúc…

Mộc Uyển Thanh còn muốn nói điều gì, Mộc Cao Phong lập tức liền cắt đứt:

– Chẳng lẽ ngươi đã quên vết xe đổ này của mẫu thân ngươi sao?

Mộc Uyển Thanh lập tức trầm mặc lại, Mộc Cao Phong mới hướng phía Tống Thanh Thư nói ra:

– Vị đại nhân này, ngươi tuy rằng võ công cái thế, nhưng nữ nhi của Mộc gia cũng không thể không minh bạch bị người khi dễ như vậy, nếu ngươi đối với nha đầu nhà chúng ta có ý, thì có thể đến Tây Hạ mang theo sính lễ đem nha đầu này lấy về nhà, con như bây giờ, thứ cho ta không thể để cho nàng lưu lại tại nơi đây.

Tống Thanh Thư nhướng mày, Mộc Uyển Thanh lại lo lắng hắn giận lây sang Mộc Cao Phong, vội vàng kéo hắn qua một bên nhỏ giọng nói ra:

– Tống đại ca, Mộc bá bá rất yêu thương muội, đại ca cũng đừng trách hắn.

Tống Thanh Thư mỉm cười:

– Hắn là bá bá của muội, tự nhiên cũng chính là bá bá của ta, ta há lại trách hắn sao?
– Đa tạ Tống đại ca!

Mộc Uyển Thanh ngòn ngọt cười, khiến cho Tống Thanh Thư xương cốt đều xốp giòn…

– Bất quá lần này bá bá tới tìm muội là vì trong nhà xảy ra chút việc, vì vậy muội phải cùng bá bá trở về.
– Nhanh như vậy sao?

Tống Thanh Thư luyến tiếc.

– Muội cũng không nỡ rời xa đại ca…

Mộc Uyển Thanh mặt đỏ, lặng lẽ liếc nhìn Mộc Cao Phong, nhỏ giọng nói ra…

– Thế nhưng bá bá vừa rồi đã nói như vậy rồi, muội đâu còn không biết xấu hổ mà tiếp tục lưu lại nơi đây…

Tống Thanh Thư cười khổ, tuy rằng Mộc Cao Phong thì hắn không để vào mắt, thế nhưng hắn lại là trưởng bối của Mộc Uyển Thanh, hơn nữa hiện giờ mình và Mộc Uyển Thanh cái gì danh phận cũng không có, như vậy nếu cứ pha trộn ở cùng một chỗ, thì đối với nàng thanh danh cũng không tốt lắm.

– Đợi ta xử lý xong sự tình bên này, rồi ta sẽ nhanh chóng tìm đến Tây Hạ gặp muội…

Thanh Thư không muốn để cho Mộc Uyển Thanh khó xử, liền buông tha cho ý nghĩ muốn lưu nàng lại.

– Ừ…

Mộc Uyển Thanh gặp Mộc Cao Phong không có chú ý tới bên này, nhón chân lên hôn rồi Tống Thanh Thư một cái, liền như chạy trốn chạy trở về bên người Mộc Cao Phong, nhìn qua bóng lưng hai người rời đi, Tống Thanh Thư lập tức buồn vô cớ như mất đi cái gì.

Vừa vặn thời điểm này cửa mở, Trình Dao Già cúi đầu đi ra, vừa vặn đụng phải hắn…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219

Thể loại