Tống Thanh Thư nhìn theo cái mông đẹp Song Nhi cao cao nhếch lên, côn thịt của mình tại nàng trong môi đỏ của nàng thoải mái ra vào động tác kịch liệt vung vẩy, mãnh liệt khoái cảm khiến cho hắn như si như cuồng.
Lúc sau thì Tống Thanh Thư kích động đè lại đầu Song Nhi, nhô lên cây côn thịt hữu lực đút vào, côn thịt rất nhanh ra vào lấy trong cái miệng anh đào của nàng, phát ra “chẹp chẹp” tiếng nước, Song Nhi cũng phối hợp hàm chứa côn thịt hai gò má hãm sâu, đầu lưỡi theo côn thịt co rúm, xoay tròn mút lấy quy đầu hắn…
Tống Thanh Thư kích động hốc mắt đỏ lên, hai tay dùng sức đè lại đầu của nàng, tốc độ đút côn thịt vào miệng của nàng càng lúc càng nhanh, càng dùng sức, mỗi lần quy đầu đều hết sức đính đến cổ họng của nàng…
Song Nhi tựa hồ cũng bị dâm tính Tống Thanh Thư lây nhiễm, lại càng thêm kích phát nàng tăng vọt tính dục, nửa khép hai mắt vũ mị nhìn qua hắn, Tống Thanh Thư khí tức càng ngày càng đậm trọng, mãnh liệt khoái cảm điên cuồng vọt tới, lửa nóng dục vọng rốt cục đạt tới đỉnh phong sôi trào, quy đầu mạnh mẽ thoáng cái đội lên đến ở chỗ sâu trong yết hầu Song Nhi, từng cỗ mạnh mẽ dương tinh điên cuồng trào ra, thẳng tắp phóng tới vào bên trong cổ họng của nàng…
– Um… um… um…
Song Nhi lần này bị quy đầu đỉnh một hồi gây ra buồn nôn, cổ họng ngọ nguậy không ngừng, nước mắt chảy ra, nhưng cổ họng nhúc nhích lại càng thêm kích thích quy đầu, Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy quy đầu của mình giống như bị một cái miệng nhỏ nhắn chặt khít liều mạng mút lấy, phảng phất muốn đem linh hồn của mình đều mút vào tới, vốn là dương tinh đã sắp bắn hết, lại lần nữa phun trào thêm ra…
Song Nhi đầu bị hắn gắt gao đè lại, chỉ có thể từng ngụm nuốt xuống nồng đặc dương tinh, nhưng lượng dương tinh dịch quá nhiều, vẫn có theo từ khóe miệng của nàng tràn ra, đợi đến lúc Tống Thanh Thư rút ra côn thịt, Song Nhi lập tức ho khan, há miệng hớp lấy không khí.
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 5 tại nguồn: http://truyensex68.com/cao-thu-kiem-hiep-quyen-5/
Về sau hai người ôm cùng một chỗ tâm sự, bất tri bất giác ban đêm lại đến.
– Um… Vi… thiếu phu nhân… bây giờ đã đến lúc bắt Ngô Chi Vinh này, chúng ta đi thôi.
Tống Thanh Thư hôm nay tuyên bố ra ngoài là thân thể không khỏe, cần nghỉ ngơi, bởi vậy suốt cả ngày trên quan trường Dương Châu cũng không có người nào tới quấy rầy hắn.
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 5 tại nguồn: http://truyensex68.com/cao-thu-kiem-hiep-quyen-5/
– Cứ như vậy, bây giờ đi giết Ngô Chi Vinh sao?
Song Nhi giật mình nhìn qua Tống Thanh Thư.
– Đương nhiên…
Tống Thanh Thư nhẹ nhàng chà lau dấu vết dương tinh của hắn còn dính trên khóe miệng nàng…
– Đắc tội với Vi thiếu phu nhân, làm sao có thể làm để cho hắn tiêu dao khoái hoạt mà sống sót chứ?
Thấy rõ dương tinh chùi qua khóe miệng mình dính trên tay hắn, Song Nhi lập tức mặt như bôi mỡ:
– Thế nhưng là Dương Châu hiện vẫn còn do Mãn Thanh quản, nếu giết hắn đi, chỉ sợ sẽ mang cho Tống đại ca phiền toái.
– Yên tâm đi, ta có phương pháp ứng đối.
Tống Thanh Thư đã tính trước nói.
Chứng kiến hắn tin chắc, Song Nhi ánh mắt sáng ngời, nữ nhân nào lại không thích tình lang của mình hăng hái vì mình đây:
– Tốt, ta tin tưởng Tống đại ca.
Nàng xưng ta với hắn bởi vì Tống Thanh Thư thích gọi nàng là Vi thiếu phu nhân, nên nàng sẽ sắm tròn vai với y thích quái lạ của hắn, hắn nắm tay Song Nhi tay, một đường lặng yên không tiếng động rời khỏi nha môn, thấy được Song Nhi bội phục:
– Tống đại ca, võ công của ngươi thật cao, nha môn thủ vệ sâm nghiêm như vậy, ngươi mang theo một người mà như đi vào chỗ không người.
– Nếu Vi thiếu phu nhân muốn học, ta có thể dạy cho thiếu phu nhân a.
Tống Thanh Thư ôn nhu nhìn nàng nói.
Song Nhi lắc đầu:
– Um… không muốn, trước kia ta học võ công là vì muốn vì Trang gia báo thù, thế nhưng hôm nay đã có Tống đại ca thay ta báo thù, lại có thể bảo hộ ta không bị khi dễ, ta còn học võ công để làm gì đây? Nữ nhi gia vũ đao lộng thương, nói gì thì nói vẫn là bất nhã.
– Ừ… nói cũng đúng…
Tống Thanh Thư đem tay nhỏ bé của nàng nâng lên trước mắt…
– Một đôi bàn tay trắng nõn non mịn như thế này, nếu bởi vì luyện võ mà thay trở nên thô đi, vậy quá quá tận diệt mọi vật rồi…
– Tống đại ca…
Song Nhi vội rụt tay về, nhưng trong lòng thì ngọt ngào đấy.
Nhìn xem nàng thẹn thùng, Tống Thanh Thư trong lòng lại ngứa đấy, bất quá vẫn còn chính sự quan trọng hơn:
– Được rồi, ta mới tới Dương Châu, nên cũng không rõ ràng lắm phủ đệ Ngô Chi Vinh, thiếu phu nhân biết chứ?
– Ta hận không thể đem tên cẩu tặc kia bầm thây vạn đoạn ra, đương nhiên đã điều tra phủ đệ của hắn ở nơi nào, ngươi đi theo ta.
Song Nhi dẫn Tống Thanh Thư, hai người thì cứ như vậy một đường liếc mắt đưa tình đi tới phủ đệ Ngô Chi Vinh.
Ngô Chi Vinh chính là tri phủ Dương Châu, thủ vệ quý phủ còn kém xa so với hành dinh khâm sai đại thần, chỉ là ngăn cản kẻ trộm bình thường coi như cũng được, lại há ngăn được cao thủ chân chính?
Rất nhanh hai người liền đứng ở trước giường trong phòng ngủ Ngô Chi Vinh, nhìn tới trước mắt hắn đang nằm ngáy o… o… Song Nhi rút ra đoản kiếm định đâm đến, thì bị Tống Thanh Thư ngăn trở:
– Cứ như vậy một đao giết hắn, không khỏi quá tiện nghi cho hắn.
Song Nhi giật mình:
– Vậy báo cừu làm sao?
Tống Thanh Thư cười nói:
– Ta lúc trước không phải đáp ứng thiếu phu nhân mang hắn về nhà cái Trang gia sao?
Song Nhi gật đầu:
– Đúng vậy, hãy để cho Tam Thiếu nãi nãi tự mình động thủ kết đoạn cừu hận này là phù hợp nhất.
Hai người tại bên giường cứ như vậy không kiêng nể gì cả thảo luận cách xử trí Ngô Chi Vinh, dù là Ngô Chi Vinh ngủ như heo cũng sẽ giật mình tỉnh lại.
– Các ngươi là ai?
Mới từ đang ngủ say tỉnh lại, Ngô Chi Vinh còn có mấy phần mơ hồ, bất quá khi hắn nhìn thấy rõ hình dạng Song Nhi, một thân buồn ngủ lập tức không cánh mà bay.
– Ngươi… ngươi…
Hắn như thế nào nhìn không ra được, đây là nữ thích khách lúc trước muốn giết hắn, chỉ là hắn không nghĩ ra nữ nhân này rõ ràng đã bị Tác đại nhân bắt mang đi, làm sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi đây?
Trong đầu chỉ là chần chờ như vậy, trong nháy mắt Ngô Chi Vinh liền ý thức được hai người lai giả bất thiện, vội vàng há miệng liền hô:
– Người…
Chữ đâu còn không ra khỏi miệng, thì đã bị Tống Thanh Thư điểm á huyệt rồi.
Tống Thanh Thư một bên cười nói, một bên đem Ngô Chi Vinh trói gô lại liền nhét vào cái bao đã chuẩn bị trước đó.
Song Nhi trong lòng cảm động, ánh mắt sáng rực nhìn qua hắn:
– Đa tạ Tống đại ca…
Tống Thanh Thư khẽ vuốt tóc của nàng:
– Đây bất quá chỉ là tiện tay mà thôi, Vi thiếu phu nhân cần gì phải một tạ ơn chứ…
Song Nhi lắc đầu:
– Đối với Tống đại ca mà nói chỉ là tiện tay, còn đối với Trang gia là mang ơn tái tạo, bây giờ đã bắt được tên cẩu tặc này, ta muốn lập tức lên đường đi đến Gia Hưng, giao hắn cho Trang Tam thiếu nãi nãi…
Tống Thanh Thư lắp bắp:
– Như thế nào… đi nhanh như vậy?
Đồng thời trong lòng không ngừng kêu khổ, biết sớm như vậy, nên trễ chút thời gian đi tìm Ngô Chi Vinh tính sổ, mới vừa cùng Song Nhi gặp, nàng lại là chịu nhận lấy cái danh xưng Vi thiếu phu nhân mà xưng hô với hắn, đang làm hắn xốp giòn, chưa kịp tiếp tục hoan ái với nàng thì lại phải tách ra.
Song Nhi mặt cũng lộ vẻ do dự, bất quá chần chờ rồi áy náy nói ra:
– Trang gia đối với ta ân trọng như núi, ta nghĩ có thể để cho Tam Thiếu nãi nãi sớm ngày báo thù, thì những oan hồn của Trang gia mới có thể sớm được giải thoát.
Tống Thanh Thư nghe nàng nói phân thượng rồi, biết rõ nàng tâm ý đã quyết:
– Đã là như vậy, ta cũng không lưu lại thiếu phu nhân rồi, để ta tiễn đưa thiếu phu nhân ra khỏi thành…
Lúc này cửa thành đã đóng, Song Nhi rõ ràng lấy công phu của mình thì tuyệt đối không cách nào mang theo một người sống mà vượt qua tường thành được, nhưng nếu như đợi đến sáng ngày mai, trong phủ Ngô Chi Vinh phát hiện hắn bị mất tích, đến lúc đó chỗ tại cửa thành nhất định sẽ tầng tầng quân binh kiểm tra, càng khó đem người mang đi ra ngoài.
Gặp Tống Thanh Thư nghĩ đến chu đáo như vậy, Song Nhi cảm kích, ngọt ngào mà đáp nói:
– Đa tạ Tống đại ca.
Tống Thanh Thư một tay ôm lấy vòng eo Song Nhi, một tay nhấc lấy cái bao tải, cứ như vậy nhảy ra khỏi thành Dương Châu, sau đó tại trên một vùng phụ cận có cái trấn nhỏ, tìm được một nhà dân trồng rau, bỏ ra số tiền lớn mua hắn chiếc xe lừa vận chuyển rau dưa, đem Ngô Chi Vinh nằm trong bao tải ném đến trong thùng xe chất đầy rau cải…
– Vì thiếu phu nhân, ta tại thành Dương Châu còn có nhiều chuyện quan trọng bên người, không thể đi cùng thiếu phu nhân đến Gia Hưng được…
Tống Thanh Thư áy náy nói ra.
Song Nhi gấp nói:
– Tống đại ca, ngươi vì ta mà đem một tên đại quan Mãn Thanh bắt đi, đến lúc đó quan trường Dương Châu khẳng định sẽ chấn động, nói không chừng còn làm ảnh hưởng đến chuyện ngươi muốn làm, điều này làm cho ta đã rất bất an rồi, thì làm sao còn dám chậm trễ chuyện của ngươi nữa. Tống đại ca cứ yên tâm đi, những ngày này ta lưu lạc vào nam ra bắc đã có kinh nghiệm phong phú, trên đường đi sẽ không có chuyện gì, huống chi Gia Hưng cách Dương Châu cũng không phải là rất xa.
Tống Thanh Thư lúc này mới yên tâm:
– Vậy thiếu phu nhân đem Ngô Chi Vinh đưa đến Trang gia, sau đó hãy nhanh chút quay về gặp ta, trong khoảng thời gian này ta vẫn còn… muốn… cùng giường với thiếu phu nhân lắm đấy…
Song Nhi sắc mặt trở nên hồng, nhẹ nhàng ừ một tiếng:
– Ta sẽ mau trở lại.
Cho dù trong lòng rất muốn, Tống Thanh Thư không thể cùng đi với Song Nhi, rút cuộc lặng yên đứng nhìn cho đến khi thấy không rõ bóng lưng nàng, thì hắn mới quay trở lại thành Dương Châu.
Lúc đi ngang qua phủ đệ Ngô Chi Vinh, Tống Thanh Thư lặng lẽ tiến vào ném một bó đuốc đốt cháy, sau đó lại nhanh chóng quay về nha môn.
Hắn hôm qua mới từ trong miệng Lục Quán Anh mới biết được sứ thần Nam Tống thật sự đang ở tại Ngọc Thanh Quán, lo lắng chậm trễ thì đối phương nói không chừng đã bỏ chạy mất rồi, vì vậy nhân cơ hội Ngô Chi Vinh xem như là bị mất tích, như vậy hắn sẽ có lý do mang quân binh đi điều tra Ngọc Thanh Quán.
Vốn một mình hắn đi điều tra Ngọc Thanh Quán thì cũng không phải là không thể được, nhưng mục đích chính yếu của hắn là phá hư hòa đàm giữa Lý Khả Tú và sứ thần Nam Tống, vì vậy cần khua trống thổi kèn cho càng lớn càng tốt…
Trở lại nha môn không bao lâu, quả nhiên truyền tới tin tức tri phủ Ngô Chi Vinh thành Dương Châu bị người bắt đi, Tác Ngạch Đồ vội vàng chạy đến tìm Tống Thanh Thư thương nghị, hai người hợp lại mà tính, quyết định sẽ kiểm tra toàn thành.
Tác Ngạch Đồ còn muốn phái quân binh tìm tòi xung quanh khu vực phụ cận thành Dương Châu đấy, lại bị Tống Thanh Thư lấy lý do đêm tối cửa thành đã đóng, kẻ bắt Ngô Chí Vinh không có khả năng mang người chạy thoát ra ngoài để ngăn trở, Tác Ngạch Đồ nghe qua cũng thấy có đạo lý, liền bỏ đi ý nghĩ này.
Tống Thanh Thư nhận việc hỗ trợ tìm người, Tác Ngạch Đồ cũng không tiện bác mặt mũi của hắn, liền giao cho hắn mười mấy tên quân binh.
Rời khỏi nha môn, Tống Thanh Thư tìm tới một tên quân Mãn Thanh, hỏi rõ vị trí Ngọc Thanh Quán, sau đó liền mang theo quân binh trùng trùng điệp điệp đi tới.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219