Vương Trùng Dương nghe được gật đầu, lão cũng rõ ràng lợi ích cao tầng Kim quốc rắc rối khó gỡ, nếu nói Tống Thanh Thư đơn thương độc mã, dễ dàng như vậy đoạt được thực quyền Kim quốc, chính lão cũng không tin.
Chú ý tới thần tình Vương Trùng Dương, Tống Thanh Thư rèn sắt khi còn nóng nói:
– Kỳ thật lần này vãn bối là cố ý tiếp nhận chuyện xui xẻo này đấy, tiền bối nghĩ xem, nếu là Kim nhân suất quân đến đây do người khác cầm đầu, Trùng Dương cung chẳng phải là đã biến thành một mảnh đất tan nát rồi sao? Vãn bối tới, còn có thể đem tổn thương hạ thấp xuống đến mức ít nhất.
– Hả?
Vương Trùng Dương giật mình.
Tống Thanh Thư gấp gáp nói:
– Vãn bối cố ý đem đại quân lưu lại dưới chân núi, chính là lo lắng quân binh lên núi, dẫn đến Toàn Chân giáo gặp chiến hỏa. Vì vậy chỉ dẫn theo mấy người lên núi khuyên hàng, ai ngờ đám người của Khâu đạo trưởng vừa gặp mặt liền đánh, hơn nữa còn đả thương sư muội của tiểu bối, dưới tình thế cấp bách lúc này mới triệu tập quân Kim công lên núi đấy.
Nghe được Tống Thanh Thư vì mình làm nhiều chuyện như vậy, Tiểu Long Nữ có chút thất thần, nguyên bản trong lòng nàng, khắp thiên hạ chỉ có một Dương Quá đối với nàng là tốt mà thôi, bây giờ nàng phát hiện vẫn còn có một nam nhân khác đối với nàng tốt như vậy.
Đương nhiên, ý nghĩ này cũng chỉ là tại trong lòng Tiểu Long Nữ lóe lên rồi biến mất, không có nửa điểm rung động.
– Đúng là Khâu Xứ Cơ có lỗ mãng…
Vương Trùng Dương nhớ đến tính tình của đồ đệ, lắc đầu…
– Đúng rồi, ngươi mở miệng gọi là sư muội, vậy ngươi cùng phái Cổ Mộ đến cùng là có quan hệ như thế nào?
Không kiềm được hắn không hiếu kỳ, dù sao lão và phái Cổ Mộ có quá nhiều liên quan.
Tống Thanh Thư ngượng ngùng nói:
– Là như vậy, đại sư tỷ của nàng là… um… hồng nhan tri kỷ… của vãn bối…
Vốn hắn muốn nói Hồ phu nhân là nữ nhân của hắn, bất quá nghĩ đến Hồ phu nhân cũng không muốn quan hệ của hai người bị những người khác biết rõ, liền thay đổi một chút…
– Là Xích Luyện Tiên Tử Lý Mạc Sầu?
Vương Trùng Dương nhướng mày…
Tống Thanh Thư lúc này cũng không có giải thích sự hiểu lầm này, dù sao Hồ phu nhân cũng không muốn bại lộ quan hệ, hơn nữa Lý Mạc Sầu cũng đã đầu phục hắn, phần nào đó cũng có thể xem như là người của hắn.
Bất quá Vương Trùng Dương lại nói kế tiếp một câu làm hắn thiếu chút nữa sặc chết:
– Vậy thê tử của ngươi không phải là chưởng môn Chu Chỉ Nhược của phái Nga Mi sao?
– Ách…
Tống Thanh Thư trên mặt nóng lên, không biết trả lời thế nào.
Vương Trùng Dương lập tức hiểu ra, cười mắng:
– Khó trách vì sao nha đầu Anh Lạc cứ chửi mắng ngươi.
Vương Trùng Dương đã đến tuổi này, có rất nhiều chuyện đã thấy qua, hạng vãn bối những khoản nợ phong lưu, lão không để ở trong lòng.
Lúc này Tống Thanh Thư hỏi tới:
– Nàng mắng vãn bối cái gì?
Vương Trùng Dương lắc đầu:
– Về sau ngươi đến Giang Nam tự hỏi nàng đi, ta không loạn truyền lời nói.
Tống Thanh Thư phiền muộn:
– Um… được rồi.
Thật ra hắn cũng không biết lúc nào mới có cơ hội gặp lại Hoàng Sam nữ tử.
– Vậy chuyện Trùng Dương cung bên này ngươi định xử lý như thế nào?
Vương Trùng Dương lần nữa đem lực chú ý phóng tới chuyện này, Toàn Chân giáo ngưng tụ cả đời tâm huyết, làm sao lão có thể không quan tâm đến.
Tống Thanh Thư châm chước đáp:
– Có thể nói cho Khưu đạo trưởng biểu hiện ra ngoài là đáp ứng, như vậy vãn bối cũng xong việc mà quay trở về báo kết quả, đồng thời cũng có thể bảo tồn Toàn Chân giáo mấy chục năm cơ nghiệp.
– Không được!
Vương Trùng Dương quả quyết cự tuyệt…
– Toàn Chân giáo mục đích chính là chống cự Thát tử, lại làm sao có thể quỳ gối trước triều đình Kim quốc!
Tống Thanh Thư nói:
– Thế nhưng hôm nay ba nghìn tinh binh Kim quốc đã lên núi, vãn bối cũng không cách nào danh chính ngôn thuận ngăn cản bọn chúng a, một khi khai chiến, chính là kết cục ngọc nát đá tan.
Vương Trùng Dương lạnh lùng đáp:
– Đệ tử Toàn Chân giáo thà hy sinh, mặc dù chết vẫn còn quang vinh.
Tống Thanh Thư không thể không bội phục Vương Trùng Dương, cho dù có thể là có khuyết điểm, bất quá là một lòng đại nghĩa chống cự dị tộc xâm lược, không có chút nào mà có thể chỉ trích.
Tống Thanh Thư suy nghĩ một chút, nói ra…
– Xin hỏi tiền bối, đến tột cùng là khôi phục giang sơn người Hán trọng yếu hơn hay là thanh danh Toàn Chân giáo trọng yếu hơn?
Vương Trùng Dương giật mình, đáp:
– Đương nhiên là khôi phục người Hán giang sơn trọng yếu hơn!
– Vậy nếu là Toàn Chân giáo hôm nay toàn quân bị diệt, đối với việc khôi phục giang sơn người Hán còn có ích lợi gì nữa?
Tống Thanh Thư hỏi tiếp.
– Cái này…
Vương Trùng Dương lập tức trầm ngâm không nói.
Tống Thanh Thư thở dài:
– Trên đời này lớn nhất dũng cảm không phải là vì mục đích oanh oanh liệt liệt nào đó mà chết, từ xưa đến nay, chết thật ra là dễ dàng nhất đấy, hai mắt nhắm hai chân duỗi một cái, cái gì cũng không cần quản đến nữa, ngược lại nếu kiên trì sống sót, cái đó mới cần lớn nhất dũng khí, bởi vì rất có thể gặp phải vô tận khuất nhục, đối mặt thế nhân chửi rủa. Hôm nay Toàn Chân giáo lựa chọn thà chết chứ không chịu khuất phục, ngoại trừ lưu lại hư danh, chứ còn có tác dụng gì?
Tống Thanh Thư tiếp tục nói…
– Nhưng nếu như Toàn Chân giáo có thể chịu nhục để bảo toàn lực lượng, hơn nữa vãn bối đang chấp chưởng làm trụ cột Kim quốc, đợi đến lúc thời cơ chín mùi tới, chúng ta trong ngoài liên hợp, cùng một chỗ đem Kim nhân đuổi ra khỏi bờ cõi, chẳng phải là so với hy sinh vô ích đổi lấy có ý nghĩa hơn sao?
Vương Trùng Dương trong lòng chấn động mãnh liệt.
– Nếu không phải là hôm nay ngươi đã tiến nhập quyền lực của Kim quốc, để cho ta thấy được một chút ít hy vọng, lão phu thà để cho Toàn Chân giáo từ trên xuống dưới không chịu nhục mà chết.
Vương Trùng Dương cuối cùng mở miệng…
– Ta sẽ nhượng cho Toàn Chân giáo tiếp nhận sắc phong Kim quốc, bất quá ngươi phải nhớ kỹ sứ mạng của mình, nếu đến ngày đó ngươi tham lam vinh hoa phú quý, quên chuyện khôi phục non sông người Hán, ta sẽ liều mạng lấy tính mạng của ngươi…
Tống Thanh Thư cười khổ nói:
– Có một vị cao thủ đệ nhất thiên hạ chú ý đến như vậy, vãn bối nào dám không tận tâm tận lực.
Vương Trùng Dương lúc này mới sắc mặt hòa hoãn:
– Ngươi biết tại sao lão phu tin tưởng ngươi không?
– Đó là dựa vào vãn bối chính trực cao ngạo, ánh mắt trong suốt vô tà, thành thật với già trẻ lớn bé gì cũng không lừa gạt a.
Tống Thanh Thư nghiêm trang nói.
Vương Trùng Dương vốn là ngạc nhiên, tiếp theo cười ha hả:
– Khó trách Anh Lạc nha đầu kia xưa nay đối với bất kỳ người nào cũng không để trong lòng, kết quả lần này sau khi trở về bên miệng một mực cứ nhắc về ngươi, bây giờ tận mắt nhìn đến, mới biết được tiểu tử ngươi quả nhiên không giống người thường.
– Không biết tiền bối cùng Triệu cô nương là có quan hệ như thế nào?
Tống Thanh Thư trong đầu nổi lên Hoàng Sam nữ tử kia lạnh lùng như băng.
Vương Trùng Dương kinh ngạc nói:
– Ngươi cũng biết nha đầu kia họ Triệu?
Phải biết rằng Hoàng Sam nữ tử hành tẩu trên giang hồ, rất ít lộ ra tính danh, coi như là nếu lộ ra tính danh thì cũng là lấy họ Dương báo danh.
– Tiền bối là sư phụ của Triệu cô nương này?
Tống Thanh Thư thăm dò hỏi, phải biết rằng Chu Chỉ Nhược học võ thiên phú có thể nói là cực cao, kết quả niên kỷ của Hoàng Sam nữ tử không sai biệt lắm, nàng luyện Cửu Âm Chân Kinh so với Chu Chỉ Nhược còn tinh thông hơn, ngoại trừ Vương Trùng Dương theo dốc lòng dạy bảo, hắn thật sự là nghĩ không ra khả năng nào khác.
Vương Trùng Dương lắc đầu nói:
– Không, nàng là đệ tử của bằng hữu thế giao với ta.
Tống Thanh Thư cả kinh…
– Bằng hữu của tiền bối là…
Có thể cùng Vương Trùng Dương ngang hàng luận giao, lại được lão xem là tri kỷ, thì thân phận và võ công người này chỉ sợ là không phía dưới Vương Trùng Dương, phải biết rằng Đông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái năm xưa đó cùng lão có nguồn gốc rất sâu, vậy mà cũng chưa được lão xưng tụng là tri kỷ của mình.
Vương Trùng Dương không nói:
– Khi nào ngươi tới Giang Nam, có lẽ sẽ có cơ hội nhìn thấy hắn.
Thấy đối phương không muốn nói, Tống Thanh Thư cũng không cách nào bắt buộc, chỉ có thể suy đoán lung tung mà thôi.
Vừa lúc đó, tựa lưng ở trên tảng đá lớn, Tiểu Long Nữ đột nhiên ho khan, máu tươi tại trên y phục trắng như tuyết của nàng dần dần loang ra…
Tống Thanh Thư vội vàng chạy tới, một bên cầm chặt tay của nàng đem chân khí đưa vào, vừa nói:
– Sư muội, bây giờ cảm giác như thế nào?
Bàn tay của Tiểu Long Nữ mềm mại vô cùng, còn mang theo làn chi khí mát lạnh, sờ tới sờ lui cực kỳ thoải mái, bất quá Tống Thanh Thư hiện tại không rảnh chú ý những thứ này, mà là đang dò xét thương thế bên trong cơ thể nàng.
Cảm nhận được nàng kinh mạch hỗn loạn, Tống Thanh Thư nhướng mày.
Thời điểm này Vương Trùng Dương cũng tới đến bên người nàng, liến có một cỗ chân khí hung hồn cũng đẩy sang vào trong cơ thể nàng, hai đại cao thủ hợp lực, cuối cùng lần nữa ổn định thương thế của nàng.
– Nha đầu này bị tổn thương có chút khó giải quyết.
Vương Trùng Dương cau mày nói, do năm xưa lão cùng Lâm Triêu Anh giao tình, đương nhiên bây giờ không muốn hậu nhân của Lâm Triêu Anh xảy ra chuyện gì.
Tống Thanh Thư tức giận nói:
– Cũng là do đồ đệ của tiền bối làm chuyện tốt đấy, mấy lão đầu tử râu ria lại liên thủ đối phó một cô nương, còn ra nặng như vậy tay! Hôm nay nếu không nể mặt của tiền bối, bọn họ một người cũng đừng nghĩ đến chuyện còn sống.
– Niên kỷ còn trẻ sao sát khí nặng như vậy, ta chịu trách nhiệm chữa thương cho nàng, được chưa?
Vương Trùng Dương cũng là phiền muộn, lấy võ công thân phận của lão thì người nào ở trước mặt lão mà không cung kính? Kết quả đụng phải tên vãn bối hiếm có này, võ công không phía dưới lão, vừa không có quan niệm tôn sư trọng đạo, làm cho lão ngứa răng mà lại không thể làm gì.
Mấu chốt lần này đích xác là do đám người Khưu Xử Cơ không phải, năm người liên thủ đánh đệ tử chân truyền của Lâm Triêu Anh, Vương Trùng Dương làm sư phụ thật sự là mặt mũi cũng không còn…
Tống Thanh Thư nghe qua đại hỉ nói:
– Tiền bối có phương pháp cứu chữa?
Thật ra chính hắn cũng có thể cứu được nàng, Hoan Hỉ Thiền Pháp trị liệu nội thương rất có hiệu quả, bất quá hắn biết cho dùng hằn dùng đầu ngón chân thìn cũng biết Tiểu Long Nữ tuyệt sẽ không đồng ý loại phương pháp này, hắn tuy rằng tham hoa háo sắc, nhưng vẫn là rất chú trọng ăn coi nồi, ngồi coi hướng đấy…
Vương Trùng Dương trừng mắt nói…
– Nha đầu kia thương thế đã bị ta tạm thời áp chế lại, chúng ta về trước để giải quyết sự tình của Trùng Dương cung, sau đó ta sẽ dạy cho ngươi phương pháp cứu chữa nàng.
Vương Trùng Dương trong tâm buộc lại sự an nguy của Toàn Chân giáo, dù sao hôm nay quân Kim lên núi, nơi đại điện còn có Âu Dương Phong cùng Cừu Thiên Nhẫn hai gã đại ma đầu, bất kể là ai cũng đều là kẻ thù không đội trời chung với Toàn Chân giáo, với lại lúc bày Toàn Chân giáo đã mất năng lực phản kháng, nếu như đối phương thật sự ra tay độc ác, thì người của Toàn Chân thật sự là nguy hiểm.
– Dạy vãn bôi phương pháp trị thương?
Tống Thanh Thư sắc mặt lập tức cổ quái, chẳng lẽ là Nhất Dương chỉ?
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219