– Chủ nhân sao?
Tống Thanh Thư cười lạnh…
– Vạn Sĩ Khuê xách giày cho tại hạ cũng không xứng, có tài đức gì dám xưng chủ nhân của tại hạ?
– Ngươi…
Nghe hắn nhục mạ trượng phu mình như vậy, Thích Phương giận dữ, nhưng rất nhanh kịp phản ứng, kinh hô…
– Ngươi không phải là Hùng Đại?
Lời nói của đối phương cùng với thanh âm của Hùng Đại bây giờ thì bất đồng, hơn nữa trên thân khí thế ngạo nghễ cũng tuyệt không phải là Hùng Đại chỉ là một gia nô mà có thể tràn ra đấy.
Chuyện cho tới bây giờ cũng không có cái gì đáng giá để che giấu nữa rồi, Tống Thanh Thư đem mặt nạ lấy xuống, lộ ra dung mạo của mình:
– Tại hạ đương nhiên không phải là Hùng Đại…
Chứng kiến trước mắt một nam nhân là một tên thị vệ lỗ mãng của tướng phủ liền biến thành một công tử ca ngọc thụ lâm phong, Thích Phương lại càng hoảng sợ, không tự chủ được mà lui về phía sau mấy bước:
– Ngươi… ngươi là người phương nào?
– Tại hạ Tống Thanh Thư.
– Hả… ngươi chính là… Kim Xà vương Tống… Tống Thanh Thư?
Thích Phương kinh hô, bỗng nhiên có chút tò mò quan sát đánh giá đối phương, dù sao lúc trước đây chỉ là lời đồn đãi nói qua người này, hôm nay vừa thấy, quả nhiên phong thần tuấn lãng, đúng như là người miêu tả vậy.
“Nếu trong Lâm An thành những vị phu nhân kia nhìn thấy hình dạng thật của hắn, chỉ sợ từng người một đều ngủ không yên…”
Thích Phương hai năm qua tại trong thành Lâm An, không ít lần cùng những phu nhân quý tộc kia giao tiếp, rất nhiều lần nghe lời đồn về Tống Thanh Thư là theo từ miệng những người này nghe được đây, nhất là còn nghe nói hắn rất ưa thích các phụ nhân…
Bất quá Thích Phương cũng không phải là loại ngươi ưa thích dung mạo, bằng không thì lúc trước sẽ không ưa thích Địch Vân như vậy, cho nên rất nhanh liền khôi phục lại, thần sắc nghiêm túc, kiều hừ:
– Ngươi bây giờ đang bị người của trượng phu ta bốn phía đuổi bắt, vậy mà còn dám xuất hiện ở chỗ này, ngươi không muốn sống nữa hay sao?
Tống Thanh Thư lơ đễnh cười cười:
– Phu nhân hiện tại tình cảnh có thể so với tại hạ nguy hiểm hơn nhiều, vậy mà còn ở lại chỗ này quan tâm đến người khác.
– Người nào quan tâm đến ngươi chứ?
Thích Phương mới vừa rồi bị hắn nằm đè nặng lên trên người chiếm hết tiện nghi, lại nghĩ tới lúc trước lúc mình trần truồng không mặc xiêm y, bị hắn nhìn thấy hết, liền hừ lạnh…
– Ta thì có nguy hiểm gì chứ?
Tống Thanh Thư liền khoa tay múa chân:
– Vạn phu nhân chẳng lẽ đã quên, tại hạ bây giờ thân phận có thể hộ vệ phu nhân, lúc trước xảy ra chuyện kia, mới đầu thì tại hạ cho rằng có thể vì muốn diệt trừ Hùng Đại, nhưng sau khi nghĩ tới nghĩ lui, giết hắn thì có ý nghĩa gì chứ? Giải thích duy nhất là có người muốn ra tay với phu nhân, nên phải diệt trừ tên hộ vệ ở bên cạnh phu nhân trước.
Thích Phương mắt hạnh trợn thật lớn, nghe hắn lời nói này khiến cho kinh nghi bất định.
– Vạn phu nhân có biết vừa rồi Tứ Hỉ nói phụng ý chỉ của phu nhân, đem tại hạ dẫn tới đây thẩm vấn không?
Tống Thanh Thư tiếp tục hỏi.
Thích Phương hừ:
– Nói hươu nói vượn, ta nào cho có cái mệnh lệnh như vậy.
Tống Thanh Thư nhún vai:
– Dĩ nhiên là không phải là do ý phu nhân rồi, Tứ Hỉ đem tại hạ theo từ chỗ Đỗ lão mang đi ra cũng không có dẫn đến đây, mà đưa tại hạ đến đuôi thuyền, muốn giết tại hạ diệt khẩu.
– Giết ngươi diệt khẩu?
Thích Phương mặt mày khẽ biến, nàng tuy rằng không phải thông minh như dạng Hoàng Dung, bất quá những năm qua thân là tôn tức phụ của tể tướng, cho nên có được kiến thức rộng rãi, lập tức ý thức được sự tình không phải là tầm thường.
– Cũng may, tại hạ sớm có phòng bị, vì vậy hắn bị tại hạ cho rơi xuống nước, sau đó vội vàng tới đây nhắc nhở co phu nhân biết.
Tống Thanh Thư hời hợt nói.
Thích Phương trong lòng phát lạnh, nghe ngữ khí của hắn, Tứ Hỉ có lẽ đã bị chết, trầm mặc một hồi, nàng mới mở miệng nói:
– Nói đến cùng đây chỉ là lời nói của một mình ngươi, bây giờ Tứ Hỉ chết rồi, càng là không có đối chứng, ngươi khiến ta làm như thế nào để tin tưởng ngươi đây?
Tống Thanh Thư lông mày cau chặt:
– Mấy năm trước nếu phu nhân cẩn thận như thế này, thì Địch Vân cũng sẽ không rơi xuống đến cái loại tình trạng thê thảm này, vốn tại hạ có thể lặng yên ly khai khỏi nơi này, bất quá là vì xem trọng Địch Vân, nên mới mạo hiểm đến cảnh tỉnh cho phu nhân, miễn cho sau này phu nhân nhỡ có xảy ra chuyện gì, thì hắn sẽ rất thương tâm.
– Sư ca…
Nghe được hắn nhắc đến Địch Vân, Thích Phương sắc mặt biến đổi…
– Sư ca bây giờ đang ở chỗ nào?
Tống Thanh Thư lắc đầu:
– Không biết, tại hạ cũng một đoạn thời gian rất lâu không có gặp hắn. Lúc trước chúng ta cùng một chỗ tiến vào Yên Kinh thành, tại hạ là vì ám sát Khang Hy, hắn là vì lợi dụng nhiệm vụ để điều tra tung tích của phu nhân, ước chừng một năm trước, tại hạ nghe hắn nhắc tới, tựa hồ tra được tung tích của phu nhân rồi, vì vậy hắn hướng tại hạ chào từ biệt để đi tìm phu nhân, chẳng lẽ hắn không tìm gặp được phu nhân sao?
– Không có…
Thích Phương vẻ mặt mờ mịt.
Tống Thanh Thư nhướng mày, nghĩ thầm chẳng lẽ hắn xảy ra điều gì ngoài ý muốn? Lấy võ công Địch Vân Hiện nay, tự bảo vệ mình có lẽ không thành vấn đề mới đúng chứ?
Đè xuống trong lòng lo lắng, Tống Thanh Thư nói:
– Vậy cũng có thể lúc trước hắn lấy được tin tức không chính xác…
Thích Phương âm u thở dài:
– Cho dù là hắn hiện tại tìm được ta thì như thế nào đây? Bây giờ ta đã thành thê tử của người khác, làm sao có thể gã cho hắn được///…
– Đó là do Vạn Sĩ Khuê tiểu nhân hèn hạ dùng thủ đoạn, chia rẽ các người…
Thấy Thích Phương chân mày lá liễu muốn dựng thẳng, Tống Thanh Thư không kiên nhẫn nói…
– Được rồi, tại hạ biết rõ phu nhân sẽ không tin tại hạ chỉ là người ngoài, về sau nếu gặp được Địch Vân, thì phu nhân sẽ khắc biết…
Nữ nhân này như thế nào tâm nhãn lại chết đi như vậy a, cứ theo cái gọi là giá kê tùy kê giá cẩu tùy cẩu đích cẩu ngu xuẩn như vậy chứ, Tống Thanh Thư bực mình…
Thích Phương lúc này mới có chút hòa hoãn:
– Ngươi cùng ta nói nhiều như vậy, làm sao Địch Vân lại quen biết ngươi chứ?
Trong nội tâm nàng hiếu kỳ, bản thân sư ca thật thà chất phát, làm sao lại nhận thức được Kim Xà vương đại nhân vật như vậy.
– Tại sao quen biết?
Tống Thanh Thư trên mặt lộ ra hoài niệm chi ý…
– Tất cả mọi chuyện bắt đầu theo từ lúc ở trong đại lao Kinh Châu…
Hắn đem chuyện năm đó kể lại…
– Sư ca nguyên lai chịu khổ nhiều như vậy…
Thích Phương thấy trong lòng một hồi quặn đau, thân người có chút lung lay, chuyện cho tới bây giờ nàng đã tin Tống Thanh Thư bảy, tám phần, dù sao những chuyện chi tiết như vậy, tuyệt đối không có khả năng trong lúc nhất thời dựng ra được, trong miệng hắn nhắc về Địch Vân, cùng mình trong ấn tượng về sư ca giống như đúc, đây là yếu tố không có khả năng làm giả đấy.
Thích Phương trong lòng do dự lúc lâu, bỗng nhiên mở miệng nói:
– Được rồi, ta tạm thời tin tưởng ngươi nói, nể trên mặt mũi sư ca, ta sẽ không làm bại lộ hành tung của ngươi, chờ đến khu vực an toàn, chính ngươi hãy lặng lẽ rời đi…
– Tốt, để báo đáp lại Vạn phu nhân, trong khoảng thời gian này, tại hạ ở ngay tại bên cạnh phu nhân, chịu trách nhiệm bảo hộ phu nhân.
Tống Thanh Thư đáp.
– Ở bên cạnh ta?
Thích Phương ngẩn người, có chút không thể tin nói…
– Ngươi ý định ở lại trong gian phòng của ta?
– Đương nhiên…
Tống Thanh Thư rất ung dung gật đầu…
– Nếu là bình thường, thì tại hạ có thể ở tại bên phòng cách vách bảo hộ cho phu nhân, nhưng hiện tại tại hạ đã bị trượng phu của phu nhân ám toán Kim Ba Tuần Hoa chi độc, một thân võ công đã mất đi hơn phân nửa, nếu phu nhân quả thực phát sinh nguy hiểm gì, thì tại hạ sẽ không kịp cứu viện, vì vậy chỉ có tại trong gian phòng này, thì tại hạ mới có thể bảo vệ cho phu nhân chu toàn.
– Chuyện này làm sao có thể được chứ…
Thích Phương vừa thẹn vừa giận, nàng làm sao có thể cùng một nam tử xa lạ cùng ở chung một phòng?
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198