Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 107

– Cái gì?

Ngoại trừ Lục Quán Anh cùng Trình Dao Già, tất cả mọi người trong phòng đầu ngây ngẩn cả người, phải biết rằng Đường lão phu nhân tại trong Lục phủ lời là nhất ngôn cửu đỉnh, từ lúc nào lại bị người chống đối qua như vậy?

Phản ứng Đường lão phu nhân không phải tức giận, mà là cho là mình nghe nhầm, thẳng đến khi chứng kiến phản ứng của những người khác thì mới biết được quả nhiên là mình nghe đúng cái ý tứ kia, liền thẹn quá hóa giận, rồi chú ý tới biểu lộ của Lục Quán Anh, cảm thấy Lục Quán Anh có chút hả hê, tức giận tới mức đem chén trà tạt lên trên đầu của Lục Quán Anh:

– Lục Quán Anh, ngươi giao tiếp với loại hồ bằng cẩu hữu như vậy sao? Loại người như vậy cũng dám mang vào trong Lục phủ, có phải là muốn ta trục xuất khỏi gia môn phải không?

Lục Quán Anh sắc mặt trong nháy mắt liền thay đổi, phải biết rằng trong thế giới này bị người trục xuất gia môn, đó là sự trừng phạt nghiêm trọng nhất, về sau không có tổ tiên để tế bái, sau khi chết cũng không cách nào lá rụng về cội.

Bất quá chung trà nóng hổi xối trên đầu, cái loại khuất nhục này làm cho gân xanh trên trán hắn hằn lên, nếu không nhờ thê tử giữ chặt lại, nói không chừng hắn đã trở mặt với lão phu nhân rồi…

Chứng kiến tao ngộ của Lục Quán Anh, Tống Thanh Thư sắc mặt càng lạnh hơn vài phần, ngay vào lúc này Trình Anh vội vàng bước tới ngăn tại chính giữa song phương, rất nhanh nói ra:

– Lão phu nhân, vị bằng hữu này của tam ca là người trong giang hồ, mà người trong giang hồ xưa nay đã quen vô câu vô thúc, không giống như danh môn vọng tộc Lục gia chú ý đến lễ nghi. Nhất là những người có bản lĩnh, càng xem lễ nghi lại loại phiền phức, bởi vậy lời nói của vị bằng hữu này của tam ca có chút mạo phạm, xin lão phu nhân thứ tội.

Trình Dao Già cảm kích liếc nhìn Trình Anh, rõ ràng đường muội hoàn toàn là bởi vì mình nên mới ra mặt biện hộ cho hai người.

Tống Thanh Thư cũng cảm thán: Trình Anh quả nhiên khí chất khác thường, lúc nào cũng có thể làm cho người ta có một loại cảm giác như tắm gió xuân, vừa rồi không gian giương cung bạt kiếm, nàng chì dung dăm ba câu liền hóa giải được bảy, tám phần.

Đường lão phu nhân sắc mặt lúc này mới hơi chút có chỗ hòa hoãn, hừ lạnh:

– Loại người như vậy thì có cái bổn sự gì lớn chứ?

Lo lắng hai người lần nữa cãi vả, Trình Anh nói:

– Người không thể xem bề ngoài, vị công tử này biết đâu có thể chữa trị tốt cái chân tổn thương của Vô Song muội muội.

Đồng thời đối với Tống Thanh Thư ra hiệu bằng ánh mắt, ý bảo hắn nhận chút ủy khuất, trước hết để cho lão phu nhân hết giận rồi hãy nói…

Tống Thanh Thư nhướng mày, cũng không phải là hắn sợ lão thái bà kia, chỉ là đôi mắt của Trình Anh tựa như biết nói, làm cho hắn khó có thể sắc đá cự tuyệt.

Nào ngờ Đường lão phu nhân lại mở miệng trước châm chọc nói:

– Vô Song chân bị tổn thương, ngay cả Hoàng Dược Sư cũng không có biện pháp. Hắn đúng là không biết tự lượng sức mình…

Trong giọng nói tràn ngập ý khinh miệt ý.

Tống Thanh Thư cũng không có tức giận, chỉ là nhàn nhạt nói:

– Có thể chữa trị được, nhưng tại sẽ không chữa trị đâu…

Trình Anh hai mắt tỏa sáng, vội vàng hỏi:

– Xin hỏi công tử có biện pháp gì?

Năm xưa nàng nương sống tại trong nhà của Lục Vô Song, phu mẫu của Lục Vô Song yêu thương xem nàng như là nhi nữa của mình, cho dù là trong giây phút cuối cùng lúc Lý Mạc Sầu tới cửa trả thù, chiếc khăn tay bảo mệnh duy nhất cũng chia đôi, đưa cho nàng một nửa, phần ân tình này cả đời nàng không quên…

Đáng tiếc phu phụ bọn họ đã đi về cõi trời, duy chỉ có sót lại Lục Vô Song ở trên thế gian này cơ khổ không nơi nương tựa, nàng thương xót cho biểu muội này đến tận xương tủy. Lục Vô Song là một cô nương xinh đẹp như vậy, duy nhất khiếm khuyết chính là chân bị khập khiễng bởi vì thương thế từ lúc còn bé, bởi vậy những năm qua, Trình Anh vẫn nghĩ cách tìm biện pháp để chữa trị cho chân của Lục Vô Song, chỉ là không có thành công.

Sự việc có quan hệ đến tổn thương chân của biểu muội, Trình Anh không bận tâm đến thể diện của Đường lão phu nhân, mong đợi nhìn qua Tống Thanh Thư.

Cho dù Trình Anh trong mắt ôn nhu như có thể đem ý chí sắt đá nam nhân hòa tan, nhưng Tống Thanh Thư sóng to gió lớn gì cũng đã trải qua, há có thể bị ánh mắt nàng làm ảnh hưởng? Hắn vẫn bất vi sở động nói:

– Không chữa trị.

Lục Vô Song vốn là I vì chuyện lúc trước đã nhìn hắn không vừa mắt, vội vàng đem Trình Anh kéo lại:

– Hắn chỉ là khoe khoang khoác lác, phô trương thanh thế, chân của muội bị tổn thương đã nhiều năm như vậy, hắn làm sao có thể điều trị được chứ? Hắn chỉ nói lung tung vài câu, biểu tỷ đã tưởng thật rồi, cho dù là hắn bây giờ thật sự muốn nói cho tỷ biết cách chữa trị, cũng nói không nên lời a.
– Cái này…

Trình Anh có chút chần chờ, dù sao sư phụ nàng Hoàng Dược Sư thân là một trong Ngũ Tuyệt, lại am hiểu kỳ hoàng chi thuật, cũng không có cách nào chữa tốt chân bị tổn thương cho biểu muội, nam nhân này tuy rằng tướng mạo đường đường không giống cái loại lường gạt, thế nhưng cũng là quá trẻ tuổi đi…

Một bên Lục Quán Anh rút cuộc tìm được cơ hội, xen vào nói:

– Chỉ cần công tử nói có thể chữa trị tốt, vậy nhất định có thể chữa trị tốt được…

Trong giọng nói tràn đầy tự tin.

Lục Vô Song biết tam ca của mình không phải là dám nói vu vơ, nếu tam ca đã khẳng định như vậy, trong lòng lại là kinh nghi bất định: “Chẳng lẽ hắn thật sự có bản lĩnh lớn như vậy…”

Trình Anh đôi mi thanh tú nhăn lại, không xác định hỏi:

– Nhưng sư phụ lão nhân gia cũng đã là bất lực.

Lục Quán Anh đáp:

– Thái sư phụ chữa không được, cũng không có nghĩa là Tống công tử chữa không được.

Môn nhân Đào Hoa Đảo xưa nay luôn tôn sùng Hoàng Dược Sư giống như là thiên nhân, bất quá Lục Quán Anh đã tận mắt nhìn thấy Tống Thanh Thư ra tay, kết hợp với các lời đồn đủ loại trong giang hồ, đều cho rằng một thân võ công của hắn chỉ sợ còn trên cả Hoàng Dược Sư.

Không ngờ Lục Quán Anh có câu trả lời như vậy, Trình Anh quay đầu lẳng lặng yên nhìn qua nam tử trước mắt, trong lòng bắt đầu suy nghĩ “Hắn đến tột cùng là ai? Vì sao khiến cho Lục Quán Anh tin phục đến mức như vậy…”.

– Kỳ thật nói ra phương pháp chữa trị cho các người cũng không sao, bởi vì cho dù các người biết rõ cũng không có cách nào làm theo được.

Tống Thanh Thư mở miệng nói ra…

– Nếu muốn chữa trị cái chân khập khiễng của nàng, cần phải có thủ pháp đặc thù đem vết thương xương cốt của nàng một lần nữa bẻ gãy, sau đó nối xương lại, dùng Nhất Dương chỉ đả thông các kinh mạch đã bị bế tắc héo rút, cuối cùng lại dùng Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao thoa trên vết thương rồi cố định tốt, nửa tháng sau tự nhiên khôi phục lại bình thường.

Trình Anh một đôi đôi mắt đẹp dị sắc liên tục, nàng thân là quan môn đệ tử của Hoàng Dược Sư, kiến thức đương nhiên bất phàm, loại phương pháp này Hoàng Dược Sư trước kia cũng nói qua, thế nhưng Hoàng Dược Sư không có Nhất Dương chỉ, hơn nữa nếu dùng Nhất Dương chỉ đả thông kinh mạch bị bế tắc thì vô cùng hao tổn nội lực, nhẹ thì nửa năm, nặng thì mấy năm không thể cùng người động võ, Hoàng Dược Sư tâm cao khí ngạo, không muốn thiếu nợ Nhất Đăng đại sư một nhân tình lớn như vậy, cho nên đành thôi, từ đó dốc lòng nghiên cứu công phu “Toàn Phong Tảo Diệp Thối”, để xem có thể hay không làm cho Lục Vô Song khôi phục như lúc ban đầu.

Năm đó Hoàng Dược Sư bởi vì bị Mai Siêu Phong phản bội sư môn, trong lúc giận dữ đã cắt đứt gân chân các môn hạ đệ tử, sau đó cũng trong lòng áy náy, nên sáng tạo ra một môn tuyệt học “Toàn Phong Tảo Diệp Thối”, người tàn tật chi dưới cứ mỗi ngày chiếu theo công pháp ngồi xuống luyện khí, tiến cảnh vào bát nhã, trải qua năm, sáu năm là dần dần khôi phục hành tẩu.

Bất quá công phu “Toàn Phong Tảo Diệp Thối” tuy rằng thần kỳ, nhưng chỉ có thể làm cho chi dưới người tàn tật miễn cưỡng khôi phục hành tẩu, còn nếu như muốn đi đứng giống như người bình thường, thì vẫn chưa có được…

Về phần Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao, trong truyền thuyết ngoài Tây Vực là thánh dược chữa thương, Trình Anh cũng có một lần ngẫu nhiên nghe Hoàng Dược Sư nhắc đến, hôm nay nghe được Tống Thanh Thư nói ra rõ ràng như vậy, trong lòng lập tức tin tưởng đến tám phần.

Trình Anh gấp nói:

– Không biết công tử như thế nào mới bằng lòng cứu chữa? Chỉ cần ta có thể làm được, nhất định nghĩa bất dung từ.

Tống Thanh Thư nhàn nhạt đáp:

– Điều tại hạ muốn, cô nương làm không được.

Trình Anh mỉm cười:

– Công tử không nói ra, thì làm sao biết ta làm không được đây?

Thân là quan môn đệ tử Hoàng Dược Sư, hơn nữa những năm qua một mực là thượng khách quyền quý trong quan lại Nam Tống, nên nàng cũng có vài phần kiêu ngạo.

– Thật sự muốn tại hạ nói?

Tống Thanh Thư biểu lộ cổ quái.

– Công tử cứ nói đừng ngại.

Chú ý tới biểu lộ của hắn, Trình Anh cũng kinh hãi, nghĩ thầm “Hắn sẽ không đối với ta đưa ra yêu cầu không an phận chứ…”

– Tốt lắm…

Tống Thanh Thư thu hồi nụ cười, chỉ hướng Đường lão phu nhân…

– Tại hạ muốn lão phu nhân quỳ xuống khấu đầu ba cái, cầu tại hạ là được…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198

Thể loại