Tống Thanh Thư khẽ cười nói:
– Tại hạ chỉ là thưởng thức khí chất của Trình cô nương mà thôi, Lục cô nương tâm trí lúc nào cũng nghĩ đến chuyện xấu xa rồi.
Trình Anh lúc này ngồi ở một bên mặt xấu hổ, Lục Vô Song thấy thế cả giận nói:
– Nếu là vì nể mặt của biểu tỷ mới ra tay, vì cái gì còn muốn ta cũng đáp ứng một việc?
Tống Thanh Thư kinh ngạc nhìn nàng:
– Tại hạ trị thương cho Lục cô nương a, chứ không phải là trị thương cho biểu tỷ của cô nương.
Lục Vô Song cảm thấy cổ họng mằn mặn, suýt chút nữa đã là miệng máu phun ra.
Trình Anh cuối cùng cũng không phải là một cô nương bình thường, trải qua lúc ban đầu bối rối, sau rất nhanh trấn định lại, kéo giữ lại Lục Vô Song đang muốn dốc sức xông lên liều mạng, nhìn qua nam nhân ở trước mắt hỏi:
– Không biết ngươi muốn chúng ta đáp ứng sự tình gì?
Trong nội tâm nàng đã có tức giận, bởi vậy xưng hô cũng bất tri bất giác từ công tử biến thành ngươi.
Tống Thanh Thư đáp:
– Sự tình gì thì bây giờ tại hạ còn chưa nghĩ ra, để về sau nghĩ kỹ tại hạ sẽ nói cho nhị vị cô nương biết.
Trình Anh tức giận:
– Công tử, ngươi cảm thấy để cho hai nữ nhân đáp ứng một nam nhân điều kiện như vậy, có thấy quá phận không này?
Tống Thanh Thư cười nói:
– Trình cô nương có thể yên tâm, tuyệt không phải làm chuyện gì xấu xa như nhị vị cô nương tưởng ra đâu…
Trình Anh trên mặt nóng lên, cũng biết hắn đã đoán được lo lắng của mình là cái gì, cho dù là như vậy, cái loại điều kiện này vẫn là quá hà khắc…
Thấy nàng trầm ngâm không nói gì nữa, Tống Thanh Thư đứng dậy cáo từ:
– Nếu như nhị vị không muốn, tại hạ sẽ không miễn cưỡng, vậy xin cáo từ.
Bất quá hắn vừa đi vài bước, sau lưng liền truyền tới một thanh âm mềm mại của Trình Anh:
– Công… tử…
– Biểu tỷ…
Lục Vô Song nóng nảy, ý Trình Anh ý bảo đừng có đáp ứng.
Trình Anh lại cũng không quản nàng, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào ánh mắt Tống Thanh Thư, thật lâu mới lên tiếng:
– Tốt, ta đáp ứng, bất quá đến lúc đó sự tình công tử muốn không được phép vi phạm hiệp nghĩa, cũng không thể…
Nói đến đây mà nàng mặt đỏ ửng, dừng một chút mới nói tiếp…
– … cũng không được pháp có bất luận cái gì dâm tục hạ lưu chi ý.
Tống Thanh Thư phiền muộn, mở ra hai tay nói:
– Nhị vị cô nương có thấy khí chất tại hạ chính trực cao ngạo không? Làm gì mà giống như loại người mà cô nương lo sợ đến mức như vậy đây này…
Trình Anh cùng Lục Vô Song không hẹn mà cùng gật đầu.
Tống Thanh Thư cũng hắng giọng để hóa giải trong lòng lúng túng:
– Được rồi, nhị vị cô nương đã đáp ứng là được, Lục cô nương đem chân vươn ra cho tại hạ nhìn xem một chút.
Hắn biết người trong phủ Lục gia, nhất định sẽ nghĩ đến biện pháp đem tin tức truyền đến Lâm An, hôm nay chỉ cần chờ đợi phản ứng của Hàn Thác Trụ, trong thời gian này dù sao cũng rảnh rỗi, hắn trêu chọc một chút hai cô nương này để tiêu khiển.
Hắn không thể không hoài nghi, bản chất bên trong của mình có giống với Dương Quá hay không, thiên tính mang theo vài ba phần vô lại, tuy rằng không ác ý, nhưng đối với mỗi nàng trêu chọc người này một ít, người kia một cái, làm hại người ta ý loạn tình mê, nhưng đó cũng là sự ưa thích trong tâm của hắn…
Nghe được hắn nói, Lục Vô Song chần chờ cắn bờ môi, nhìn về phía Trình Anh, thấy Trình Anh khẽ gật đầu ý bảo cứ đem chân theo từ trong chăn đưa ra ngoài.
– Kéo làn váy lên cao a… um… không đúng, kéo cái chăn ra…
Tống Thanh Thư trong nháy mắt đổi giọng, không khỏi khinh bỉ bản thân mình, bởi vì xiêm y trong nhà của Lục Vô Song là váy liền áo, cũng không biết nghĩ đến cái gì mà mình thốt ra như vậy…
Lục Vô Song đỏ mặt hung hăng trừng mắt hắn, bên cạnh Trình Anh cũng vẻ mặt cổ quái.
– Nhìn cái gì vậy, muốn trị thương thế của Lục cô nương, đương nhiên phải nhìn xem cẩn thận chứ.
Tống Thanh Thư trả lời một câu.
Rơi vào đường cùng, Lục Vô Song đành phải kéo chăn, do dự thật lâu lúc này mới run run rẩy rẩy đem chân duỗi tới, lộ ra đôi bắp đùi trắng noãn của mình ra.
Thấy nàng một bộ phòng bị sắc lang, Tống Thanh Thư vừa bực mình vừa buồn cười, nếu các nàng biết rõ các nữ nhân trước kia mà hắn chữa trị, thậm chí còn cởi hết cả xiêm y cho hắn nhìn xem, các nàng còn không xấu hổ và giận dữ đến mức tự sát sao a.
Tống Thanh Thư một tay nắm chặt chân trái bị thương của Lục Vô Song, lúc đụng đến bắp đùi của nàng, khẽ giật mình, nghĩ thầm vị cô nương này chân đã bị tổn thương nhiều năm như vậy, rõ ràng da thịt vẫn là mềm mại nhu hòa như người bình thường vậy.
Phải biết rằng ở cái thế giới này, bộ vị chân đối với nữ nhân mà nói không thua kém gì bộ ngực riêng tư của mình, bây giờ bị một cái nam tử lạ lẫm trẻ tuổi nắm trong tay, đã vậy còn cao lên đến tận bắp đùi, Lục Vô Song thân hình run lên, vô thức đem chân co rụt lại, nhưng bàn tay đối phương trầm ổn hữu lực, vẫn là một mực cầm chặt, nàng không khỏi xấu hổ đỏ bừng đầy mặt.
Cảm nhận được từ lòng bàn tay Tống Thanh Thư mơ hồ truyền đến nhiệt lượng khi bàn tay hắn cứ sờ tới sờ lui trên đùi của mình, trong thân thể Lục Vô Song bỗng nhiên tuôn ra một cỗ cảm giác kỳ quái, không biết vì cái gì, nàng chợt nhớ tới tình cảnh lúc trước Dương Quá nối xương cho nàng, trong lúc nhất thời có chút ngây dại.
Trình Anh thấy hai người bọn họ một người nắm chân sờ tới sờ lui, một người thì đỏ mặt ngây người, liền hắng giọng…
Hai người bừng tỉnh lại, Lục Vô Song lập tức nổi giận:
– Này… ngươi định sờ tới khi nào…
Tống Thanh Thư mặt đỏ lên, nghĩ thầm chính mình là một lão thủ bụi hoa rõ ràng tại trước mặt một vị cô nương lại bị lật ra thuyền trong mương, vì hóa giải lúng túng, hắn hừ một tiếng:
– Đừng có nhốn nháo, tại hạ đang kiểm tra xem thương thế…
Nói xong thu liễm tâm trí, bắt đầu tập trung kiểm tra kinh mạch trên đùi nàng…
Hai nàng gặp vẻ mặt hắn nghiêm túc, lộ ra một loại uy nghiêm chăm chú, nên cũng không dám lên tiếng quấy rầy hắn nữa.
Tống Thanh Thư bàn tay tại chân của Lục Vô Song vuốt lên vuốt xuống, nếu không có thấy thần tình hắn nghiêm túc, Trình Anh sẽ cho là hắn đang cố ý chiếm tiện nghi, Lục Vô Song bây giờ thì không có hiểu lầm, bởi vì nàng mơ hồ cảm giác được trên ngón tay của hắn đang thâu nhập chân khí đến trên chân của mình dò xét, nhưng mặc dù biết như thế, đùi ngọc bị tay hắn cứ sờ soạng như vậy, bất chợt bên dưới hạ thể của nàng tựa như phát nhiệt tựa như là bên trong có chút ẩm ướt, Lục Vô Song xấu hổ đỏ bừng đầy mặt.
– Còn… còn chưa xong sao?
Lục Vô Song cuối cùng nhịn không được, thanh âm vừa ra khỏi miệng, Trình Anh bên cạnh kinh ngạc nhìn Lục Vô Song, ngay cả Lục Vô Song cũng bị giật mình, thanh âm của mình như thế nào đột nhiên trở nên nũng nịu ngọt ngào như vậy…
– Tốt rồi…
Tống Thanh Thư rốt cuộc buông lỏng bàn tay ra.
Lục Vô Song vội vàng đem chân rụt trở về, liền xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía bên ngoài, cho nên không thấy rõ nàng biểu lộ khuôn mặt như thế nào.
– Còn có thể chữa trị được… không?
Cho dù Trình Anh tin tưởng lấy thân phận của Tống Thanh Thư, nhưng trong lòng vẫn không ngăn được lo lắng.
– Có thể trị được…
Tống Thanh Thư nói một câu làm cho Trình Anh như trút được gánh nặng, bất quá hắn nói một câu kế tiếp lại làm cho trong lòng Trình Anh lại lần nữa treo lên…
– Bất quá chỉ sợ Lục cô nương không chịu được thống khổ cực lớn.
– Xin hỏi công tử, cái này là ý gì?
Trình Anh ngạc nhiên hỏi, liền Lục Vô Song cũng tò mò xoay người lại.
Tống Thanh Thư chậm rãi nói ra:
– Lục cô nương bị thương lúc còn bé, lúc ấy người trị liệu không có đem xương cốt của nàng tiếp nối tốt, cứ như vậy để trôi qua hơn hai chục năm, xương cốt đã tiếp tục dài ra đan lại với nhau, vì vậy dẫn đến dấu nối vết thương kết hợp bất quy tắc…
Trình Anh gật đầu phụ họa nói:
– Đúng rồi… gia sư cũng đã chẩn đoán qua cho nàng, lúc ấy cũng chỉ là thở dài, nói là biểu muội sau khi gãy xương, bởi vì không có tiếp cốt tốt, dẫn đến chân bị khập khiễng, nếu là mới bị tổn thương sau này thì còn có biện pháp, bất đắc dĩ bởi vì biểu muội tổn thương trong thời kỳ khi còn nhỏ nên đành vô sách…
Nghĩ đến chuyện chuyện phát sinh lúc còn nhỏ, lại nghĩ đến phụ mẫu chết thảm, Lục Vô Song vành mắt đỏ lên, tâm tư liền không có để ý đến tổn thương trên chân của mình.
– Vì vậy tại hạ cần phải bóp nát xương bắp đùi của nàng, một lần nữa định hình xương cốt lại, chỉ là trong lúc này thì rất đau đớn, người thường khó mà có thể chịu được.
Tống Thanh Thư cười khổ nói.
Trình Anh vẻ mặt khiếp sợ:
– Cái xương đùi kia bị bóp nát, còn có thể tiếp cốt trở về hay sao?
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198