Nghe rõ lời hắn nói, Đường thị giận dữ, Trình Anh thì nghĩ thầm “Tên này thật đúng là không biết phân biệt…”
Lục Quán Anh cùng thê tử liếc nhìn nhau, không khỏi cảm thán Tống Thanh Thư bưu hãn, trong lòng âm thầm có một tia hả dạ chi ý, hắn và thê tử những năm qua chịu đựng không ít cơn tức giận của lão thái bà này, hôm nay Tống Thanh Thư chọc giận làm lão phu nhân tức điên lên, vừa vặn thay bọn họ phát tiết…
Một bên Lục Vô Song đã nhịn đừ lâu rồi, lúc này không kìm nén được lửa giận trong lòng, tiến lên quát nói:
– Ngươi có biết thân phận của lão phu nhân là gì không?
Tống Thanh Thư không nhúc nhích, chỉ là nhàn nhạt đáp:
– Là gì? Xin rửa tai lắng nghe.
Lục Vô Song hô hấp cứng lại, trong lúc nhất thời thật đúng là chưa nghĩ ra thổi phồng Đường lão phu nhân như thế nào, chỉ có thể vội nói ra:
– Lão phu nhân chính là người được đương kim thánh thượng ngự tứ Cáo Mệnh phu nhân, lại có xuất thân từ Đường gia, Đường gia tại Giang Lăng ngươi có biết không? Gia gia của lão phu nhân là Hi Ninh Niên Gian Tham Tri Chính Sự, được xem là người chính trực làm lay động đến cả thiên hạ…
Trình Anh trong lòng cười khổ nghĩ thầm: “Biểu muội quá mức ngây thơ, nào có cái loại đạo lý thổi phồng quá mức như vậy…”
Bất quá nàng hiểu lầm Lục Vô Song rồi, bởi vì cái sự tích này đều là từ miệng của Đường lão phu nhân thường hay lẩm bẩm, Lục Vô Song trong lúc vội vàng nhớ đến liền lấy ra dùng.
Tống Thanh Thư cũng không có giống như Lục Vô Song tưởng là sợ hãi, ngược lại liếc mắt nhìn nàng, sau đó nói ra:
– Luôn cả cô nương cũng phải khấu đầu ba mươi cái…
Lục Vô Song không thể tin được, phẫn nộ quát:
– Ngươi nghĩ ngươi là ai vậy…
Đường lão phu nhân cũng kiềm chế không được, quải trượng dộng âm ầm trên mặt đất:
– Vô Song… không cần nhiều lời với loại người này, người đâu, đem tên hỗn đản này mang xuống, đánh tám mươi lớn hèo cho ta…
Trình Anh gấp nói:
– Lão phu nhân, tám mươi hèo chỉ sợ một người trai tráng to lớn cũng mất mạng, hắn thân thể như thư sinh chỉ sợ chịu không được a.
Nàng có võ công, tính tình lại rất tốt, vừa rồi âm thầm quan sát thấy tên công tử cuồng vọng này, trên người hắn không có bất cứ khí tức gì dao động, đâu có nghĩ tới hắn tuổi còn trẻ như vậy mà đã đạt tới cảnh giới Phản Phác Quy Chân, nhìn qua thì giống như không có chút nào võ công.
Tống Thanh Thư ngoài ý muốn nhìn nàng, nghĩ thầm nàng đúng là có tâm địa thiện lương.
Nghe Trình Anh khuyên can, Đường lão phu nhân nhíu mày, trong lòng có chút không vui, thế nhưng nghĩ tới thân phận của Trình Anh, hừ một tiếng:
– Coi như cho Trình tiểu thư mặt mũi, vậy giảm xuống đánh sáu mươi hèo đi.
Trình Anh cười khổ, nghĩ thầm đánh sáu mươi hèo thì nhiều người cũng bị tàn phế, bất quá không tiện khuyên can nữa, đành suy nghĩ để cho người trẻ tuổi cuồng vọng này nhận chút giáo huấn cũng tốt, cùng lắm thì sau đó xuất ra linh dược của Đào Hoa Đảo cứu hắn một mạng cũng được rồi.
Vừa nghe được tiếng quát của Đường lão phu nhân, liền có mười tên hộ viện lưng hùm vai gấu vọt vào, khí thế hung hăng hướng Tống Thanh Thư vây tới.
Tống Thanh Thư lại như không thấy bọn chúng, chẳng những không có né tránh, mà còn cầm lấy chung trà trên bàn nhàn nhã uống.
– Dừng tay!
Lục Quán Anh liền xông ra ngoài ngăn cản những người kia, nói đùa cái gì vậy, võ công Tống Thanh Thư thì hắn nhìn thấy tận mắt, một khi làm cho hắn ra tay, những người này còn có cái gì đường sống chứ.
Đường lão phu nhân lại cho rằng Lục Quán Anh che chở cho đối phương, tức giận đem chung trà ném xuống đất:
– Lục Quán Anh, ngươi đúng là chân ngoài dài hơn chân trong, nhanh cút ra.
Lục Quán Anh cưỡng chế nộ khí, giải thích nói:
– Bẩm báo lão phu nhân, vị công tử này hắn là… hắn là…
Đột nhiên hắn không biết nên giải thích như thế nào, náo đến phân thượng này, cho dù hắn nói ra thân phận Tống Thanh Thư thì như thế nào đây, lấy tính tình của lão phu nhân há sẽ từ bỏ ý đồ.
Chính đang lâm vào thế khó xử tới, ngoài cửa ra vào bỗng nhiên truyền tới một thanh âm kinh ngạc:
– Các ngươi đang làm gì đó?
Tống Thanh Thư vẫn ung dung uống trà, ánh mắt không nhúc nhích, trong phòng những người khác đều nhìn ra phía cửa ra vào đang đứng một cái lão giả, đương nhiên đó là trưởng tộc Lục Tể cùng với Xu Mật Viện Đô Thừa Chỉ – Lục Du.
Đường lão phu nhân thấy được cứu tinh, lập tức gào khóc:
– Lão gia… phải làm chủ cho thiếp thân a…
Lục Tể cả kinh:
– Xảy ra chuyện gì?
Lục Du cũng là kinh nghi bất định, muốn hỏi rồi lại chợt thấy Tống Thanh Thư đang ngồi trong tràng, liền kinh hỉ đi đến:
– Tống công tử, là ngươi sao?
Cái biến cố cảnh tượng này làm cho còn lại mọi người mở rộng tầm mắt, Đường lão phu nhân cũng ngưng lại khóc rống, nghi ngờ hướng bên này trông lại.
– Lục Du… người này là…
Thấy nhi tử của mình trầm ổn, Lục Tể tò mò hỏi.
Lục Du vừa cười vừa nói:
– Phụ thân… chúng ta vừa rồi trên đường đi có trò chuyện về hắn đây này…
– Trò chuyện về họ Tống…
Lục Tể hai mắt tỏa sáng…
– Chẳng lẽ là Kim Xà vương Tống Thanh Thư – Tống công tử?
Tống Thanh Thư cái này mới đứng dậy hành lễ nói:
– Xin ra mắt Lục thế bá, ra mắt Lục huynh.
Hắn đối với Lục Du luôn luôn vô cùng kính nể, huống chi lúc tại thành Dương Châu sau khi trúng độc, đối phương còn xuất thủ cứu giúp, đương nhiên đối với Lục Du khách sáo…
Vừa rồi sở dĩ cứng rắn với Đường lão phu nhân, đối với lão phu nhân không khách sáo, bởi vì lần này xuôi nam để thương lượng cùng Nam Tống, nếu thái độ của mình quá khiêm tốn thì rất dễ dàng bị người đoán được át chủ bài chân thật của mình, nếu như Nam Tống biết được hắn muốn nghị hòa, thì khi đàm phán liền bị thua thiệt, vì vậy nhân lần này dựa vào sự tình Đường lão phu nhân, phóng xuất ra một loại tín hiệu cường ngạnh, vừa vặn tung ra hỏa mù lời phán đoán của nhân sĩ Nam Tống…
– Lúc trước nghe nói sự việc Kim Xà vương xông vào vạn quân bắt lấy chủ soái, lão phu còn có chút không tin, hôm nay vừa thấy, quả nhiên công tử phong phạm tuấn tú, so với lời đồn còn trẻ tuổi hơn nhiều…
Lục Tể cười nói.
Một bên Lục Du cũng nói:
– Tống công tử vốn chính là giống như nhân vật thần thánh, chính ta đã thấy tận mắt qua Tống công tử xuất thủ, tuyệt đối tin tưởng rằng công tử có thể lấy sức một mình xông vào vạn quân bắt được Lý Khả Tú.
Tống Thanh Thư mỉm cười:
– Hai vị khách sáo, lần trước tại Dương Châu được Lục huynh cứu giúp, vì thế lần này đến đây viếng thăm, sẽ không đường đột chứ?
– Không đường đột… không đường đột, công tử mời ngồi.
Lục Tể cười híp mắt nói, phải biết rằng Lục gia truyền tới đời này đã có chút ít suy thoái, lão một mực suy nghĩ như thế nào để mà trọng chấn lại Lục gia vinh quang như ngày xưa, vốn tính toán dựa vào quan hệ Lục Phỉ Thanh cùng Lý Khả Tú thừa cơ cùng Hàn Thác Trụ kết minh nhập vào, mắt thấy sắp một bước lên mây, nào ngờ tại Dương Châu đã xảy ra chuyện làm cho mưu đồ nhiều năm qua của lão bị thất bại trong gang tấc.
Đã mất đi giá trị lợi dụng, Hàn Thác Trụ đối với Lục gia thái độ rõ ràng lãnh đạm hơn rất nhiều, Lục Tể đang phiền muộn, thì Tống Thanh Thư xuất hiện ở trước mặt, lão nhạy bén ý thức được Lục gia có thể trở mình hay không, là dựa vào trên thân người trẻ tuổi này.
Ngoại trừ Lục Quán Anh cùng Trình Dao Già, trong phòng những người khác đều thấy thay đổi bất ngờ trước mắt, đều trợn mắt há mồm.
Trình Anh đôi mắt đẹp dị sắc liên tục, nghĩ thầm “Hắn nguyên lai chính là Kim Xà vương những năm qua trong giang hồ danh tiếng tối thịnh? Ngay cả luôn luôn tâm cao khí ngạo sư phụ cũng từng gọi khen qua kỳ tài mới xuất hiện này…”
– Đây là có chuyện gì?
Phụ tử Lục Tể lúc này mới chú ý tới không gian trong phòng khác thường, thì kinh ngạc vô cùng.
Đường lão phu nhân trong nháy mắt mặt đỏ lên, lão phu nhân trong gia tộc tuy rằng tính khí táo bạo nói một không hai, nhưng cũng không phải là kẻ ngu ngốc, nhìn thấy thần tình của trượng phu cùng nhi tử, trong nháy mắt liền ý thức được tên trẻ tuổi này có thân phận tuyệt đối rất tôn quý.
Huống chi lúc trước nàng cũng nghe nhi tử kể qua sự tình Dương Châu, biết rõ thân phận Hàn Thác Trụ cao quý như vậy mà đối với tên trẻ tuổi này lễ ngộ có thừa…
Chính đang lúng túng tới, Tống Thanh Thư lại nói:
– Không có gì, vừa rồi tại hạ đang cùng Đường lão phu nhân trò chuyện với nhau mà thôi…
Tống Thanh Thư rõ ràng có chừng có mực, hắn dù sao không phải tới cửa để bới móc kiếm chuyện, kế tiếp còn muốn cùng Lục gia hợp tác, giáo huấn Đường lão phu nhân bấy nhiêu cũng đủ rồi, chứ nếu không thì Lục Du nhất định là phải theo giúp cho mẫu thân mình, do đó nếu song phương không xuống đài, thì sẽ không ổn…
Đường lão phu nhân giật mình, dù sao xuất thân danh môn, lão phu nhân rất nhanh liền kịp phản ứng, dựa thế xuống con dốc…
– Đúng… đúng… chúng ta vừa rồi đang nói về vấn đề tổn thương chân của Vô Song, Vô Song… nhanh đến khấu đầu Tống công tử, cầu công tử xuất thủ cứu giúp đỡ…
Đối phương nếu như cho lão phu nhân mặt mũi, lão phu nhân tự nhiên cũng hiểu được đạo lý có qua có lại mới toại lòng nhau, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có ủy khuất Lục Vô Song rồi.
– Lão phu nhân?
Lục Vô Song hai mắt lập tức đỏ lên, nàng nào ngờ tới thế sự biến hóa nhanh như vậy, vừa rồi mình đứng ở cùng một phe cánh với lão phu nhân, trong nháy mắt liền thay đổi trở mặt.
Đường lão phu nhân hung hăng trừng mắt nhìn nàng:
– Tống công tử đã đồng ý chữa trị chân cho ngươi, ngươi khấu đầu mấy cái cũng không được sao? Nhanh lên đi!
Lục Vô Song quật cường, cắn chặt môi, một tia máu tươi mơ hồ rỉ ra, nghĩ tới những năm qua sống nhờ tại bên trong Lục phủ, lão phu nhân đối với nàng rất tốt, cũng bởi vì chính mình mà dẫn đến sự tình vừa rồi, khiến cho lão phu nhân mất mặt…
Trình Anh nhìn thấy không được, đứng dậy giòn giã nói:
– Vốn thế nghe Kim Xà Vương Trung nghĩa đảm, được người trong thiên hạ kính ngưỡng hào kiệt đại anh hùng, hà tất cùng một cô nương chấp nhặt so bì?
Tống Thanh Thư nhàn nhạt đáp:
– Tại hạ không chấp nhặt cùng nàng, nhưng dựa theo lễ tiết mà nói, nàng khấu đầu với tại hạ cũng không có gì oan uổng.
Trình Anh ngạc nhiên nói:
– Chỉ giáo cho?
Tống Thanh Thư mỉm cười:
– Lục cô nương là đệ tử của Lý Mạc Sầu, mà Lý Mạc Sầu lại là thuộc hạ của tại hạ, Lý Mạc Sầu nhìn thấy tại hạ còn phải hành lễ, huống chi nàng là đệ tử của Lý Mạc Sầu?
Lời vừa nói ra, trong phòng mọi người kinh hãi, bọn họ thân là người Lục gia, đương nhiên đối với Lý Mạc Sầu khắc sâu ấn tượng, có thể nói vừa hận vừa sợ, Lý Mạc Sầu đã diệt trừ một nhà Lục Triển Nguyên, bọn họ đương nhiên muốn vì gia tộc mà xuất đầu, tiếc rằng Lý Mạc Sầu võ công cao cường, giết không ít cao thủ của bọn họ phái đi trả thù, từ trên xuống dưới của Lục phủ vẫn không buông tha cho ý muốn báo thù.
Ngay cả lý Mạc Sầu một nữ ma đầu như vậy mà cũng là thuộc hạ của hắn, mọi người trong Lục phủ đối với Tống Thanh Thư kinh sợ, lại thâm sâu một tầng.
Duy chỉ có Lục Vô Song cả giận nói:
– Vốn ta đều sắp sửa khấu đầu, bất quá ngươi đã cùng Lý Mạc Sầu có quan hệ, cho dù xảy ra điều gì, bổn cô nương sẽ không dập đầu đâu!
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198