Nghe xong Đào Hồng giải thích, Tống Thanh Thư nghĩ thầm như thế nào nghe quan hệ của bọn họ, như vậy nhi tử của Cổ Tự Đạo sẽ không phải là Cổ Bảo Ngọc sao?
Thích Phương lúc này thì lật lên sóng to gió lớn, nói ra:
– Lâm An thành, người người đều biết rõ ta là thê tử của Vạn gia, làm sao có thể thay đổi chứ?
Đào Hồng trong ánh mắt nở rộ hào quang chết người:
– Nếu như phu nhân đi ra ngoài không cẩn thận xảy ra chuyện ngoài ý muốn chết rồi, dĩ nhiên là có thể thay đổi.
– Ngươi có ý tứ gì?
Thích Phương lúc này cũng bất chấp nhiều như vậy, cả kinh muốn ngồi bật dậy, nào ngờ vừa nhúc nhích, đột nhiên cảm giác được đầu óc choáng váng, thân người không tự chủ được té nằm xuống.
– Xảy ra chuyện gì vậy?
Thích Phương mặt mày biến sắc, nàng nghĩ thầm chẳng lẽ mới vừa rồi bị Tống Thanh Thư đè ra giao hoan hung mãnh quá mức nên khiến cho mình đi đứng như nhũn ra, đến bây giờ còn chưa có hồi phục lại? Bất quá nàng rất nhanh liền ý thức được, không phải là nguyên nhân này, ngẩng đầu nhìn về phía Đào Hồng…
– Ngươi hạ độc?
Đào Hồng theo trong tay áo xuất ra một cây hương, đắc ý tại trước mặt nàng lung lay:
– Phu nhân là người tập võ, ta làm sao dám không chuẩn bị trước đây.
Thích Phương bỗng nhiên nhớ được cái gì, hoảng sợ nói:
– Lúc trước ta bị hôn mê chóng mặt, cũng là chính ngươi làm?
– Đúng vậy…
Đào Hồng trong giọng nói khó nén đắc ý…
– Nếu muốn đối với phu nhân ra tay, thì Hùng Đại là gia hỏa vướng víu chân tay, nên trước phải diệt trừ hắn, vì vậy ta đã làm cho phu nhân hôn mê, sau đó cởi hết y phục của phu nhân, rồi phân phó Tứ Hỉ dẫn dụ Hùng Đại đến, tên ngu ngốc kia đầu chứa đầy nước xông vào, liền đã rơi vào thiết kế xếp đặt của chúng ta. Ha ha… tên ngốc con rùa kia bây giờ chỉ sợ là đang nằm tại đáy sông cho cá ăn rồi… Aì… bất quá hắn trước khi chết vẫn còn có thể chứng kiến toàn bộ thân thể xinh đẹp của phu nhân, thì đời này chết cũng đáng.
– Đào Hồng ngươi thật to gan, dám mưu hại chủ mẫu!
Thích Phương tức giận phát run, đồng thời nhìn thấy thế sự thật sự là khó liệu, lúc trước còn cảm thấy bị nam nhân khác nhìn thấy hết toàn bộ thân thể của mình, đã là chuyện đáng sợ, thế nhưng là cũng không lâu lắm ngay cả sự trong sạch của mình cũng không còn, lúc đó đã cảm thấy rằng đó là trên đời chuyện đáng sợ nhất sau cùng, nhưng lúc này nàng lại thấy mơ hồ có một loại dự cảm, chuyện xảy ra như thế này lại còn đáng sợ hơn.
– Phu nhân đang quả thật hồ đồ hay là giả trang hồ đồ đấy a…
Đào Hồng vẻ mặt thương cảm nhìn qua nàng…
– Phu nhân cho đến bây giờ vẫn còn không rõ sao này, nếu như không được lão gia và thiếu gia bày mưu đặt kế, cho dù là cho ta mượn một vạn cái lá gan, ta cũng không dám đối với phu nhân làm cái gì a.
– Cái gì?
Đào Hồng nói qua giống như sấm sét giữa trời quang, Thích Phương thoáng cái liền ngây dại, trong miệng thì thào tự nói…
– Điều đó không có khả năng, tuyệt không có khả năng này, trượng phu ta tuyệt sẽ không đối với ta làm như vậy đấy.
Lấy Thích Phương đối với tính tình của Vạn Chấn Sơn thì rất hiểu rõ, nàng tin tưởng lấy đối phương tàn nhẫn, hoàn toàn chính xác rất lớn có khả năng sẽ làm ra chuyện như vậy, thế nhưng nàng tuyệt đối không muốn tin tưởng trượng phu của mình cũng có thể làm như thế này…
Cho dù những năm qua phu phụ song phương có một vài vấn đề có chia rẽ, nhưng nói tóm lại vẫn là ân ái ngọt ngào, lại còn trước đó không lâu vì hắn mà sinh ra một nữ nhi đáng yêu, vì vậy Thích Phương như thế nào cũng không tiếp thụ được người ân ái bên gối đối với chính mình lại ra tay hạ độc thủ.
– Thiếu gia ngay từ đầu thật có chút do dự, bất quá hai ngày trước cuối cùng cũng đã hạ quyết tâm, bằng không thì phu nhân cho rằng thiếu gia sẽ đồng ý để cho bên cạnh phu nhân chỉ có một tên hộ vệ thôi sao?
Đào Hồng cười lạnh nói.
– Thế nhưng những thị vệ khác đang có nhiệm vụ, đây là do chính tướng gia an bài a.
Thích Phương vẫn còn chưa từ bỏ ý định.
– Thiếu gia biết rõ ý định của tướng gia, lại cũng đồng ý an bài như vậy, chỉ có thể chứng minh là hắn đã chấp nhận việc này…
Đào Hồng đáp…
– Kỳ thật cho dù là không phải tướng gia điều các thị vệ đi nơi khác, thiếu gia cũng sẽ còn có những biện pháp khác đấy, so với một nữ nhân thảo dân, thì thiên kim tiểu thư hào phú Lâm An thành càng có lực hấp dẫn hơn nhiều.
– Ngươi nói bậy! Trượng phu của ta tuyệt không phải là người như thế.
Thích Phương lắc đầu, máy móc nói, đêm nay một người tiếp một người đả kích, nàng giờ phút này đầu óc cũng trống rỗng rồi.
– Trượng phu ta có đôi khi dùng thủ đoạn tàn ác, nhưng chúng ta nhiều năm đã là phu phụ, ta không tin hắn đưa tay đoạn tuyệt tại trên thân ta.
– Sẽ không đưa tay đoạn tuyệt tại trên thân của phu nhân?
Đào Hồng xùy cười…
– Nếu là không có đoạn tuyệt đến trên người của ngươi, ngươi làm như thế nào lại trở thành Vạn phu nhân?
– Ngươi có ý tứ gì?
Thích Phương tim đập mạnh, vội vàng truy vấn.
– Năm đó không phải ngươi ưa thích Địch Vân sao?
Đào Hồng cười mà không phải cười nói ra.
– Nếu như không có thiếu gia xuất hiện, thì các ngươi đã là phu phụ cùng nhau rồi…
Thích Phương mặt đỏ:
– Đúng vậy, năm đó ta cùng sư ca có cảm giác rất tốt, thế nhưng Vạn Sĩ Khuê cũng rõ ràng biết chuyện này, hơn nữa đây là chuyện đã qua rồi, ngươi đừng có mơ tưởng dùng việc này châm ngòi phu phụ của chúng ta.
– Thiếu gia đương nhiên biết rõ ràng chuyện này, người không rõ ràng trong cái chuyện này chính là ngươi đấy…
Đào Hồng trong giọng nói tràn ngập ý vị thương cảm.
– Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
Thích Phương căm hận nhìn Đào Hồng.
– Cũng được, ta sẽ cho ngươi biết để làm quỷ cũng minh bạch.
Đào Hồng cười lạnh…
– Phu nhân còn nhớ rõ lúc trước tên ngốc kia sư ca của người như thế nào bị giam vào đại lao không?
– Lúc trước hắn nửa đêm chạy đến trong gian phòng của ngươi có ý đồ bất chính với ngươi…
Thích Phương sắc mặt cũng không tốt xem, chuyện này một mực là âm ảnh trong nội tâm nàng, lúc trước nàng cùng Địch Vân lưỡng tình tương duyệt (hai bên yêu nhau), cùng theo phụ thân cùng đi đến Giang Lăng thành, khi nàng nhìn thấy Đào Hồng trang điểm xinh đẹp diễm lệ vô cùng, vì vậy về sau biết được Địch Vân nửa đêm lẻn vào phòng ngủ của Đào Hồng có ý muốn gian dâm, nàng vô thức liền tin, bởi vì chẳng qua là quá quan tâm, hơn nữa chuyện này vốn là mẫn cảm, vì vậy không có tỉnh táo để phán đoán.
Bất quá thời điểm này Đào Hồng lại nhắc đến chuyện này, lại liên tưởng đến lúc trước Tống Thanh Thư nói những lời kia, Thích Phương liền ý thức được:
– Chẳng lẽ là do ngươi hãm hại hắn?
Đào Hồng xem thường nhìn qua nàng:
– Cho nên mới nói ngươi thật sự là không thích hợp làm thiếu nãi nãi trong nhà hào môn, chuyện cho tới bây giờ mới phản ứng được, thì như thế nào mà có thể thay trượng phu bày mưu tính kế, trợ giúp hắn từng bước thăng chức chứ?
Nghe được Đào Hồng nói, Thích Phương phản ứng đầu tiên cũng không phải tức giận, mà là đau lòng:
– Nguyên lai ta thật sự đã hiểu lầm sư ca, năm đó sư ca chứng kiến ta không tin hắn, không biết cỡ nào thương tâm khổ sở…
Nghĩ đến Địch Vân một mình tại trong lao tối tăm không ánh mặt trời chịu khổ, nàng thấy trái tim mình bị một bàn tay vô hình nắm chặt, làm cho nàng không thở nổi:
– Ngươi mới vừa nói cũng chính là trượng phu ta…
– Phu nhân nghĩ không sai…
Nhìn qua Thích Phương thống khổ, Đào Hồng có một loại khoái ý, dựa vào cái gì mà nữ nhân sơn dã này, có thể từ ma tước biến hóa thành phượng hoàng, còn mình thì một cái danh phận cũng không có?
– Chuyện này là do thiếu gia an bài đấy, hắn vì muốn chiếm đoạt được ngươi, cho nên nhất định phải diệt trừ Địch Vân…
– Tại sao có thể như vậy… tại sao có thể như vậy chứ?
Thích Phương nằm xụi lơ trên giường, trong miệng thì thào tự nói, thế nhưng liên tưởng đến tính tình âm tàn của trượng phu, hoàn toàn chính xác rất có thể làm ra cái loại chuyện như vậy.
– Tiểu tử kia cũng là phúc lớn mạng lớn, về sau lại từ trong lao thoát được ra ngoài, còn học được một thân võ công cao minh, bất quá tiểu tử ngốc vẫn chính là tiểu tử ngốc, võ công có thể biến đổi, nhưng đầu óc vẫn là ngu ngốc giống như trước đây…
Đào Hồng khinh thường cười cười…
– Trước đó không lâu tên tiểu tử ngốc không biết từ chỗ nào mà tra được tin tức của ngươi, lại chạy đến tìm ngươi, kết quả là bị tướng gia cùng thiếu gia lược thi tiểu kế nhẹ nhàng mà thu thập hắn.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198