Thứ này hắn há làm sao quên được, lúc trước đã hành hạ giày vò hắn lên trời không đường xuống đất không cửa, còn bị thủ hạ Vạn Sĩ Tiết cùng Lý Khả Tú đuổi chạy trốn như là chó vậy.
“Kim Ba Tuần Hoa!” Tống Thanh Thư lạnh rét, rõ ràng còn có người dùng Kim Ba Tuần Hoa để đối phó mình…
Kiểm tra bên ngoài cửa sổ thích khách kia, không có tìm được cái gì manh mối, Tống Thanh Thư nhướng mày: “Đến tột cùng là người nào muốn đối phó ta? Chẳng lẽ là Vạn Sĩ tiết?”
Dù sao Kim Ba Tuần Hoa thì không có nhiều, hắn chỉ suy nghĩ đến nhà Vạn Sĩ có được, lúc này hắn lại đang ở trong Lâm An thành, hiềm nghi chỉ có chính là Vạn Sĩ Tiết rồi.
Cho dù trong lòng đã có bảy thành nắm chắc, nhưng Tống Thanh Thư vẫn không dám xem thường, thời khắc mấu chốt này vạn nhất còn có địch nhân ẩn núp trong bóng tối nhìn chằm chằm mà mình lại không hay biết, thế thì hỏng bét.
“Phải xác định đối phương là người nào.” Trong lòng khẽ động, Tống Thanh Thư liền có chủ ý, xuất ra một bộ y phục dự bị mặc lên trên thi thể tên thích khách, rồi mang đến trên giường, nằm sấp mặt hướng xuống, ngụy trang thành người bị trúng độc bỏ mình, bộ dạng trước khi chết còn vô cùng khó chịu, sau đó hắn liền giấu mình trên xà ngang.
Quả nhiên không ngoài sở liệu, không có qua thời gian một chén trà, cửa phòng liền bị người đẩy ra, mấy tên Hắc y nhân cẩn thận hướng tới gần bên giường, dùng dao thọc lấy thân thể người nằm trên giường mấy cái, đến khi xác định đối phương đã tử vong mới thở dài một hơi.
– Đều nói Kim Xà vương võ công cái thế, ta xem cũng không gì hơn…
– Đoán chừng là Kim Ba Tuần Hoa đủ độc, cho dù cao thủ lợi hại đến đâu cũng phải chết.
– Đúng rồi, tại sao không có thấy Trần Tam ở đây chứ?
Mấy tên bàn luận, bởi vì kiêng kỵ chi độc Kim Ba Tuần Hoa, bọn chúng không dám đến quá gần thi thể, hơn nữa thi thể mặc lấy y phục Tống Thanh Thư, bọn chúng vào trước, cũng không có phát hiện thi thể trên giường chính là Trần Tam, đồng bọn của bọn chúng.
– Nói không chừng hắn thấy xong việc, bỏ chạy trở về tranh công rồi, Đông Từ, thư phát tín hiệu cho công tử.
Một tên Hắc y nhân đối với tên cao gầy đồng bọn nói ra.
– Được rồi…
Tên kêu Đông Tử vô cùng cao hứng chạy ra.
Trên xà nhà Tống Thanh Thư mặt lộ cổ quái, nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Tống Thanh Thư nhìn xuống, chỉ thấy một nam nhân tướng mạo anh tuấn đi đến, bất quá hai đầu lông mày tối tăm phá hủy chỉnh thể của hắn.
– Tưởng là người nào, nguyên lai là Vạn Khuê tên phế nhân này…
Tống Thanh Thư cười lạnh, nhìn Vạn Khuê vẻ mặt sầu khổ vẻ, chắc hẳn mấy ngày này bị giày vò lắm đây…
– Các ngươi thật xác định hắn đã chết?
Chứng kiến thi thể nằm ở trên giường, Vạn Khuê đứng ở cửa ra vào chần chừ một chút, thân thể chợt run rẩy một cái, hiển nhiên hắn mặc dù hận Tống Thanh Thư tới cực điểm, nhưng đồng thời cũng sợ tới cực điểm.
– Yên tâm đi công tử, chúng ta đã kiểm tra nhiều lần rồi.
Một tên Hắc y nhân nói xong sợ Vạn Khuê không tin, cầm lấy đao liền chọc thi thể trên giường thêm mấy đao.
– Cẩn thận một chút, Kim Ba Tuần Hoa kịch độc, đừng làm cho máu văng ra trúng công tử.
Đồng bọn vội vàng nhắc nhở.
– Không sao…
Nhìn thấy Tống Thanh Thư giống như một con chó chết nằm ở nơi đó, Vạn Khuê cảm thấy một khối đá lớn áp tại trong lòng rốt cuộc đã tháo bỏ xuống rồi, hưng phấn nở nụ cười.
Từ lần trước trong phủ bị Tống Thanh Thư phế bỏ, hắn muốn báo thù như là nổi điên lên, chỉ tiếc đối phương tựa như Thần Long chỉ thấy đuôi, lại nghe đến đối phương đã suất lĩnh đại quân công tiến vào Dương Châu, đừng nói là hắn, ngay cả hoàng đế có muốn động đến đối phương cũng sợ đã là khó có khả năng.
Vốn cho là đời này không có hy vọng báo thù, nào ngờ Tống Thanh Thư rõ ràng đã đến Lâm An, hơn nữa tùy thân không mang theo thủ hạ, chỉ có mấy tên thủ hạ của Hàn Thác Trụ phụng bồi.
Vạn Khuê đâu còn nhịn được, lập tức triệu tập cao thủ quý phủ hướng đến tửu điếm bên này, may mắn hắn còn chưa có mất đi lý trí, biết rõ Tống Thanh Thư võ công cao cường, nên không dám dùng sức mạnh, vì vậy trước hết để cho một viên quan tâm phúc làm trong hướng dẫn nghi lễ liên tục chuốc rượu Tống Thanh Thư, đợi hắn uống say, lại phái một tên thông minh cơ linh mang theo Kim Ba Tuần Hoa ám hại, thẳng đến khi xác nhận đã đắc thủ, thì vừa rồi Vạn Khuê mới chạy tới.
– Các ngươi đi ra ngoài trước đi.
Nhìn qua thi thể trên giường, Vạn Khuê cố hết sức ức chế cảm giác hưng phấn…
– Bẩm vâng…
Chứng kiến nét mặt của Vạn Khuê, mấy tên Hắc y nhân liền thấy ác hàn vô cùng, nghĩ thầm công tử rõ ràng đối với cái thi thể lại tựa như có hứng thú không chờ đợi được, hơn nữa đối phương còn là một nam nhân… Càng nghĩ càng buồn nôn được muốn ói, vì thế mấy người vội vàng chạy ra ngoài đóng cửa lại.
– Họ Tống kia, không nghĩ tới ngươi cũng có cái ngày hôm nay…
Không còn những người khác ở bên, Vạn Khuê không kìm nén được tâm tình, có chút điên cuồng mà cười…
– Lúc trước ngươi mang theo Thích Phương, hạng gì diễu võ dương oai, hôm nay còn không phải như một con chó chết nằm lì ở trên giường sao này?
Nghĩ đến chuyện ngày đó, khuôn mặt tuấn tú Vạn Khuê lại là một hồi nhăn nhúm, hắn cầm lấy thanh đao hướng đến thi thể phía trên giường một hồi loạn băm, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Ngươi làm hại ta không còn là nam nhân nữa, thù này ta sẽ không như vậy coi như là xong đâu, nghe nói ngươi còn có một thê tử khuynh quốc khuynh thành, lại còn có rất nhiều hồng nhan tri kỷ sắc nước hương trời, hắc hắc, ta một nàng cũng sẽ không bỏ qua, ta sẽ làm cho các nàng bị ngàn nam nhân áp cưỡi lên người, cho ngươi dù có rơi xuống địa ngục cũng mang vô số nón xanh…
Hắn cáng nói càng hưng phấn, nào ngờ bên tai bỗng nhiên truyền tới một thanh âm lạnh lùng:
– Chỉ sợ ngươi không có cơ hội đó đâu…
Tống Thanh Thư vốn là muốn nghe qua một chút, xem có thể từ theo trong miệng Vạn Khuê thu hoạch được tình tức gì, bất quá nghe trong chốc lát thì biết Vạn Khuê chỉ có biết đến cừu hận, hơn nữa lại có ý niệm trong đầu động đến các nữ nhân của mình, Tống Thanh Thư cũng đâu còn nhịn được.
– Ngươi… ngươi…
Nghe được thanh âm quen thuộc, Vạn Khuê toàn thân đều bị dựng lên tóc gáy, khi nhìn thấy Tống Thanh Thư bình yên vô sự xuất hiện ở trước mặt mình, can đảm đã nứt, một câu đều nói không nên lời.
– Vừ rồi không phải ngươi còn rất đắc ý, như thế nào hiện tại không nói được nữa?
Tống Thanh Thư lạnh lùng nhìn xem hắn.
– Ngươi… như thế nào lại không chết?
Vạn Khuê la hoảng lên, thanh âm chói tai giống như thái giám. Hắn vô cùng kiêng kị chuyện của mình không còn là nam nhân sẽ bị bị người biết rõ, vì vậy như thường ngày cố ý che giấu thanh âm dần dần phát sinh biến hóa, nhưng lúc này bị dọa đến hồn phi phách tán, đâu còn để trong lòng được những thứ này.
– Ngươi chưa chết, ta làm gì mà cam lòng chết chứ.
Tống Thanh Thư nhàn nhạt đáp.
– Vậy thi thể trên giường là ai?
Vạn khuê vừa sợ vừa giận, nghĩ thầm hôm nay nếu có thể thoát chết, sau khi trở về sẽ đem tất cả mấy tên thủ hạ này thiến làm thái giám.
– Tên đó là Trần Tam…
Tống Thanh Thư khẽ cười nói, bất quá nụ cười này rơi vào trong mắt Vạn Khuê, so với ma quỷ còn đáng sợ hơn gấp trăm lần.
– Công tử…
Thời điểm này mấy tên thủ hạ ở bên ngoài nghe được động tĩnh đã xông vào, nhìn thấy rõ Tống Thanh Thư đang bình yên đứng trong phòng, mỗi tên đều trợn tròn mắt.
– Thất thần làm gì, giết chết hắn cho ta.
Vạn Khuê cũng biết mình những lời này đến cỡ nào buồn cười, những tên thủ hạ dưới tay này tuy rằng đều là cao thủ chọn lựa trong tướng, nhưng so cùng Tống Thanh Thư thì yếu kém quá xa, hắn không cầu những tên này quả thật có thể làm thương tổn đối phương, chỉ hy vọng bọn chúng cuốn lấy đối phương, để cho mình có thời gian chạy trốn là tốt rồi.
Bởi vậy vừa dứt lời, liền sử dụng ra toàn bộ sức mạnh hướng cửa sổ vọt ra, ý đồ bỏ trốn, chỉ là Vạn Khuê hắn mắt thấy sắp đụng tới cửa sổ rồi, rồi lại cảm thấy hai chân truyền đến một hồi đau nhức, thân người như một cái bao cát ngã sấp xuống trên đất, kinh hãi gần chết vừa bò vừa xoay người lại, thấy Tống Thanh Thư đứng ở phía sau lẳng lặng đang nhìn mình, xa hơn nhìn lại, chỉ thấy toàn bộ những tên thủ hạ đều nằm trên mặt đất, mắt thấy là không sống được rồi.
“Rõ ràng trong nháy mắt lim hơi lặng tiếng mà giết chết nhiều cao thủ như vậy.” Vạn Khuê khiếp sợ, trong lòng thậm chí có vài phần hâm mộ, nếu mình có võ công cao như vậy, hà tất mỗi lần đều muốn dựa vào âm mưu quỷ kế chứ.
– Thủ hạ của ngươi đã đi xuống hoàng tuyền dò đường trước rồi, hiện tại tới phiên ngươi.
Tống Thanh Thư lần trước không có giết Vạn Khuê, là cảm thấy giết hắn thì quá tiện nghi cho hắn, hôm nay thấy cũng đã làm cho Vạn Khuê chịu giày vò đủ lâu rồi…
Tống Thanh Thư lời nói trong nháy mắt kéo Vạn Khuê trở về thực tế, thật ra thì hắn cho rằng mình không còn đảm đương được làm một nam nhân, còn chi bằng chết đi cho rồi, nhưng vì tín niệm báo thù nên cố chèo chống lấy sống sót, nhưng lúc này thật sự thấy trước mặt tử vong sắp đến, hắn chợt phát hiện mình sợ hãi đến chừng nào, nghĩ đến mình thân là tôn tử tướng gia, coi như là cho dù không thể hưởng thụ chuyện nam nữ, nhưng vẫn còn còn có rất nhiều mặt khác có thể hưởng thụ…
Càng nghĩ càng là sợ hãi, Vạn Khuê gấp gáp nói:
– Không được… ngươi… sẽ không dám giết ta…
Tống Thanh Thư khẽ cười:
– Ta không dám giết ngươi?
Vạn Khuê thời điểm này cũng hơi có chút trấn định lại:
– Đúng vậy, ta thân là tôn tử tể tướng Đại Tống, ngươi lần này là vì cầu thân mà đến, nếu như giết ta, chính là công nhiên đánh vào mặt mũi thể diện toàn bộ triều đình, đến lúc đó hoàng thượng há lại đem công chúa gả cho ngươi?
Chính là vì nghe được cái tin tức này, Vạn Khuê lại đố kị lại vừa giận, lúc này mới không kìm nén được, một ngày trước khi chính thức triều hội tìm cách ám sát Tống Thanh Thư.
Gặp Tống Thanh Thư rơi vào trầm mặc, Vạn Khuê tự cho là nắm đúng mạch môn Tống Thanh Thư, lá gan lớn lên:
– Hắc hắc, nếu ngươi quả thực giết ta, đến lúc đó đừng nói, ngươi cầu không được thân, thậm chí ngay cả Kim Xà doanh cũng không giữ được. Gia gia ta thân là tể tướng đương triều, đến lúc đó sẽ ví ta mà báo thù, vận dụng tất cả lực lượng của triều đình xuất binh bắc thượng, đến lúc đó Kim Xà doanh hãy chờ chết đi. Trừ phi ngươi cũng đem gia gia của ta giết chết… Hắc hắc, bất quá gia gia của ta là quan đứng đầu triều đình, nếu như chết ở trên tay ngươi, đến lúc đó cả nước sẽ kinh hãi, dù cho hoàng thượng không muốn, cũng phải phái binh hưng sư vấn tội, kết quả cuối cùng cũng đều giống nhau…
Vạn Khuê liên tiếp nói ra, thấy Tống Thanh Thư không có phản bác, khóe miệng cong lên, cho là đám người trong giang hồ cho dù là võ công cao tới đâu, làm gì mà so ra dám vượt qua những nhân vật của triều đình…
Vung vẫy y phục, Vạn Khuê cười hắc hắc nói:
– Nếu không có chuyện gì, ta đi trước đây, về phần mấy tên thủ hạ bị chết, bản thiếu gia hôm nay tâm tình tốt, cũng không truy cứu…
Vạn Khuê lời còn chưa nói hết, liền cảm thấy trên cổ mát lạnh, kế tiếp trời đất quay cuồng tối đen một mảnh, chỉ nghe được câu nói sau cùng chính là:
– Nói quá nhiều…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198