Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 182

– Ngươi… muốn làm gì?

Thấy nam tử xa lạ hướng đến phía mình xông lại, Lý Hoàn lui về phía sau vài bước, có chút bối rối nói.

Tống Thanh Thư đành phải giơ tay lên giải thích nói:

– Phu nhân, tại hạ không có ác ý, chỉ là muốn đến viếng thăm lệnh tôn, đáng tiếc vào không được cửa.

Lúc này hắn đã kịp phản ứng, lúc trước sở dĩ nghe cái tên Lý Thủ Trung quen tai, cũng là bởi vì lão là phụ thân của Lý Hoàn.

Lúc trước hắn cải trang thành Cổ Bảo Ngọc, vì không lộ ra kẽ hở, hắn lặng lẽ tìm hiểu thân phận mỗi người trong quý phủ, bối cảnh, tính tình các loại, cho dù cùng Lý Hoàn chỉ là gặp sơ qua, nhưng đối với vị tẩu tử thủ tiết thanh xuân ở goá này rất có sâu ấn tượng.

Phải biết rằng Cổ Bảo Ngọc là tiêu điểm trăng sáng mọi người trong phủ vây quanh, tất cả mọi người đối với khuôn mặt tươi cười kia đón chào cực kỳ nhiệt tình, duy chỉ có Lý Hoàn mỗi khi gặp thấy hắn, vẫn là biểu lộ nhàn nhạt, lúc đó Tống Thanh Thư còn tưởng rằng là mình đã lộ ra cái gì sơ hở, lo lắng tốt một hồi, thì sau này mới biết không phải…

Nguyên lai trượng phu Cổ Châu của Lý Hoàn thân là trưởng tử Cổ phủ, lại là xa gần nức tiếng là người kỳ tài, tuổi còn trẻ đã thi đậu tú tài, được vinh dự trạng nguyên chi tài, lúc ấy được tụ tập ngàn vạn sủng ái, đáng tiếc trời cao đố kỵ anh tài, tuổi còn trẻ thì đã qua đời, làm hại Lý Hoàn thanh xuân thủ tiết, khiến cho đóa hoa tươi đẹp còn chưa kịp nở rộ thì đã bị tàn lụi.

Từ đó Cổ phủ sự chú ý chuyển dời từ trượng phu qua đến trên thân Cổ Bảo Ngọc, Lý Hoàn trong lòng khó tránh khỏi có chút vướng mắc, cho nên đối với Cổ Bảo Ngọc ưa thích không nổi, hơn nữa Cổ Bảo Ngọc tham hoa háo sắc, đã mấy lần lại có tâm tư động đến trên người nàng, Lý Hoàn trong lòng lại càng chán ghét, cho nên là lãnh đạm với Cổ Bảo Ngọc…

Cái duyên cớ này thì Tống Thanh Thư lại không rõ ràng lắm, chỉ có thể dựa vào các loại tin tức mà phỏng đoán, dù sao cũng đoán được bảy, tám phần.

Nghe được hắn nói, Lý Hoàn vô thức nhìn phía người gác cổng, người nọ vội vàng đáp:

– Bẩm báo nhị tiểu thư, vị Tống công tử này muốn bái kiến lão gia, thế nhưng lão gia đi ra ngoài rồi chưa có về nhà.

Lý Hoàn lúc này mới nhẹ gật đầu, đối với Tống Thanh Thư nói ra:

– Phụ thân ta một lát nữa mới vừa về.

Nói xong liền tiếp theo hướng theo bên trong phủ đi đến, hiển nhiên những năm qua ở goá làm cho nàng có thói quen không để ý đến chuyện bên ngoài, đối với tất cả mọi chuyện đều không có hứng thú.

Tống Thanh Thư không dám làm càn, nên đứng tại nguyên chỗ, hiển nhiên hắn cũng rõ ràng loại tính tình này của nàng, đành cười khổ mà thôi.

Lý Hoàn đi vài bước, bỗng nhiên xoay người lại, làm cho Tống Thanh Thư giật mình.

– Vị công tử này, xin mời vào trong đợi chút đi a.

Thì ra nàng bỗng nhiên ý thức được để cho người khác cứ như vậy đứng phơi ở bên ngoài thật sự cũng không có lễ mạo, đương nhiên cũng là bởi vì nàng cũng mới từ bên ngoài về nhà của mình nên mới mở miệng, còn nếu như nàng đang ở bên trong Cổ phủ, căn bản sẽ không để ý tới loại chuyện này.

– Đa tạ phu nhân!

Tống Thanh Thư đáp lễ lại, vội vàng đi theo, hiển nhiên vào bên trong nhà ngồi còn có trà uống, so với ở bên ngoài uống gió tây bắc thổi đến thì vẫn tốt hơn…

Lý Hoàn đang mặc một bộ xiêm y váy dài, trên thân vật phẩm trang sức cũng không có, đầu búi tóc vẻn vẹn dùng một cây trâm cài đầu bình thường, hoàn toàn nhìn không ra là nhi tức quyền thế ngập trời của Cổ gia.

Trên mặt mặc dù không thi phấn trang điểm vẫn là trắng hồng động lòng người, mong cong cao vút, hai bầu vú dựng thẳng nhô lên như một cô nương, thấy được Tống Thanh Thư âm thầm tiếc hận, đây cũng đúng là một mỹ nhân bại hoại, lẽ ra là có kết quả tốt đẹp cuối cùng thì chỉ là góa phụ, thời gian trôi qua chẳng khác nào thanh đăng cổ phật, lễ giáo quả nhiên là làm hại chết người.

Bất quá Tống Thanh Thư lúc này lại cảm giác được hai đầu lông mày Lý Hoàn thoạt nhìn có chút nhìn quen mắt, dường như lúc trước đã từng thấy qua, thế nhưng hắn vô cùng rõ ràng, tại trong Cổ phủ rõ ràng chính mình chỉ gặp nàng một, hai lần, lại làm sao lại có cảm giác đôi mắt này rất quen thuộc đây? Luôn cả cái bờ mông nẩy nảy nở của nàng đang lay động qua lại trước mắt nhìn qua cũng rất là thân quen a…

Cho dù không quay đầu lại, thế nhưng là nữ nhân trời sinh linh tính, Lý Hoàn rất nhanh liền nhận ra ánh mắt nam nhân đang nhìn từ phía sau lưng mình, cái loại cảm giác nóng rực từ phía sau bờ mông dần dần lan ra làm cho nàng có chút xấu hổ, trong lòng âm thầm hối hận, vừa rồi không nên gọi hắn cùng chung đi vào.

Tống Thanh Thư chú ý tới nàng cái cổ trắng nõn như ngọc nổi lên một tầng đỏ ửng, lập tức ý thức được nàng đã phát hiện mình đang từ phía sau nhìn lén mông của nàng, lo lắng chọc trúng nàng sinh ra tức giận, vội vàng hắng giọng, tìm chủ đề chuyển hướng nói:

– Phu nhân sinh ra thư hương thế gia, khí chất tú nhã thoát tục, xinh đẹp như vậy, không biết là công tử nhà nào đó có phúc khí cưới phu nhân a?

Cho dù đã đã biết thân phận của nàng, Tống Thanh Thư vẫn làm ra vẻ không biết hỏi thăm đến.

Nữ nhân cuối cùng cũng là ưa thích nghe lời nói ca ngợi, cho dù Lý Hoàn cảm thấy nam nhân này, vừa thấy mặt đã dỗ ngon dỗ ngọt lộ ra có chút lỗ mãng, thế nhưng nàng từ trước đến giờ vẫn chưa từng nghe qua có người ca tụng mình như vậy, khiến cho Lý Hoàn dù cho bình tĩnh lắng đọng bao nhiêu năm qua, trong tim bây giờ cũng phanh phanh trực nhảy.

– Trượng phu của ta họ Cổ.

Lý Hoàn mặt ửng đỏ, nhỏ giọng đáp.

Tống Thanh Thư cảm khái:

– Vị Cổ công tử này quả nhiên là tốt phúc khí a, có thể lấy được phu nhân ưu tú như thiên tiên làm thê tử…
– Tốt phúc khí sao?

Lý Hoàn thần sắc buồn bã…

– Ta quá môn không bao lâu thì hắn liền đã qua đời.

Tống Thanh Thư khẽ giật mình, lúc này mới nhớ tới mình vỗ mông ngựa sai chỗ rồi, biểu lộ có chút ngượng ngùng.

Lý Hoàn lại dường như bị khơi gợi lên chuyện thương tâm:

– Cho dù không ai nói gì, thế nhưng theo trong ánh mắt của các nàng thì ta cũng biết, các nàng có thể cho là ta không phải thê tử tốt, ngược lại còn cho là ta có mệnh khắc phu…

Tống Thanh Thư nhướng mày, rốt cuộc minh bạch nàng vì sao nàng ở tại Cổ phủ không vui rồi, gấp gáp nói:

– Hừ, trên thế gian này nào có cái gì mệnh khắc khu, hoàn toàn chỉ là lời lan truyền lung tung bậy bạ, muốn nói chính là ngươi Cổ phủ không có phúc hậu, rõ ràng công tử từ gia thân thể không tốt, vậy mà vẫn có cô lấy cho bằng được phu nhân, làm hại phu nhân một thân hạnh phúc.
– Công tử nên thận ngôn!

Lý Hoàn đôi mi thanh tú cau lại, trừng hắn liếc…

– Trượng phu của ta đối xử với ta rất tốt, rất thương yêu ta, ta không muốn nghe đến có người nói hắn bậy về hắn…

Tống Thanh Thư áy náy:

– Là tại hạ càn rỡ thô lỗ rồi, mong rằng phu nhân chớ trách.

Lý Hoàn gật đầu không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng suy nghĩ, đây là nam nhân lăng đầu thanh từ nơi nào đến, nếu hắn biết đang chỉ trích chính là Cổ Tự Đạo quyền khuynh triều dã, thì sẽ hối hận lo sợ tái mặt đến mức độ nào đây?

Bất quá vừa rồi Tống Thanh Thư nói, lại nói trúng đến trong tâm khảm của nàng, những năm qua nàng sinh hoạt kham khổ, thời điểm trong những đêm dài vắng người, bản năng dục vọng nguyên thủy đòi hỏi khao khát, nàng cũng từng nghĩ qua, nếu như nàng không phải gả vào Cổ gia, hôm nay có lẽ mình cũng đã là có thời gian trôi qua rất vui vẻ?

Đương nhiên loại ý niệm trong đầu này thường chỉ lóe lên rồi xong, dù sao nàng là một tiểu thư khuê các, quan niệm xuất giá tòng phu đã ăn sâu vào tận xương tủy rồi.

Gặp bầu không gian lúng túng, Tống Thanh Thư nói sang chuyện khác:

– Đúng rồi, bên trong quý phủ như thế nào lại vắng lạnh như vậy, nghe vừa rồi người gác cổng hô phu nhân là nhị tiểu thư, vậy còn đại tiểu thư cùng tam tiểu thư đâu rồi?

Lý Hoàn bỗng nhiên dừng bước, âm u thở dài:

– Tam muội tính tình rất phóng khoáng, ưa thích du ngoạn bốn phương, lúc này nếu không đang ở ngoài Đại Mạc thì cũng chính là tại Tây Vực, về phần đại tỷ, nàng lúc nhỏ đi miếu hội đã bị lạc mất rồi…

Những chuyện này tại Lâm An thành không phải là cái bí mật gì, nàng cũng không sợ bị người ngoài biết được…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198

Thể loại