Lạc Nam không đủ tư cách biết những thứ này, hiện tại hắn đã về tới Độ Đạo Môn.
“Hả? Có chuyện gì náo nhiệt vậy?”
Đưa mắt nhìn, phát hiện ở quảng trường đang tụ tập rất nhiều đệ tử, cả đám đứng vây quanh, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Bất quá không phải việc của mình, Lạc Nam sau nhiều ngày lăn lộn cũng có phần mệt mỏi, định trở về Thanh Trà Sơn ngủ một giấc.
Nào ngờ lúc này một người bỗng nhiên chú ý đến hắn, lớn tiếng nói: “Nhìn kìa, Tiểu Ma sư đệ trở về!”
Lời vừa nói ra, đám đông nhất thời đều hướng mắt về phía hắn.
Lạc Nam sắc mặt mộng bức.
Hắn phát hiện ở quảng trường có cả những đại nhân vật như Cầm Dao Nhã, Đan Phỉ, Bùi Vũ đám người, ánh mắt cả đám sáng quắc như sói đói nhìn lấy mình.
“Ta nổi tiếng lắm sao?” Lạc Nam vuốt mũi, trong lòng tự đắc:
“Hay do khí chất của ta quá mức kiệt xuất, dù ở trong túi da tầm thường cũng không thể che giấu được, vô hình chung trở thành đối tượng được vạn chúng chú mục?”
“Tiểu tử thúi đến!” Hương Trà cũng không biết từ khi nào hiện ra, nắm tay hắn lôi kéo đến quảng trường.
Lạc Nam nội tâm run rẩy.
Nếu là trước đây khi được Hương Trà cầm tay, hắn cũng chỉ cảm thấy bình thường.
Nhưng hiện tại biết được bà nương này vậy mà là Thần Đạo Cảnh trọng sương từ tương lai trở về, trong lòng khó tránh khỏi có chút khẩn trương.
Thần Đạo Cảnh a… lại là sư tỷ của mình?
“Ngươi sao thế?” Cảm nhận được nội tâm khác thường của hắn, Hương Trà quay đầu hỏi.
Lạc Nam giật mình, vội vàng trấn an cảm xúc, thầm nghĩ sư bá của ta còn là Phá Đạo Hội Trưởng, Phù Tổ còn phải hỏi thăm ý kiến của ta, vậy có thêm một sư tỷ là Thần Đạo Cảnh dường như cũng khá bình thường.
Nghĩ đến đây hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ra vẻ lười biếng nói:
“Đệ vừa rèn luyện trở về, có chút mệt mỏi muốn nghỉ ngơi a.”
“Chuyện lần này cần ngươi ra mặt, sau đó nghỉ ngơi cũng không muộn.” Hương Trà quyết đoán nắm hắn đến vào quảng trường.
Đám người xung quanh còn vô thức tách ra hai bên nhường đường cho tỷ đệ hai người.
Ngay cả các Thiếu Thần Tử, Thiếu Thần Nữ cũng không ngoại lệ.
“Moá, từ bao giờ ta có đãi ngộ này?” Lạc Nam hoài nghi nhân sinh.
“Sư tỷ, rốt cuộc là có chuyện gì?” Hắn nhịn không được truyền âm hỏi.
Hương Trà lúc này cũng truyền âm hồi đáp.
Rất nhanh Lạc Nam đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Thì ra là có thế lực đến Độ Đạo Môn khiêu chiến, mà nói là khiêu chiến thì cũng hơi quá khích, chủ yếu là luận bàn giữa các đệ tử mà thôi.
Cũng giống như việc hắn từng đến Xích Bích Đạo Thống khiêu chiến vậy, chỉ cần là thế lực tu luyện không ngại khó khăn, sẽ chẳng ai hèn nhát từ chối khiêu chiến một cách đường đường chính chính của người khác.
Xích Bích Đạo Thống cũng thế, Độ Đạo Môn cũng giống như vậy.
Và đương nhiên cả Xích Bích Đạo Thống và Độ Đạo Môn đều không muốn thua.
Nghe Hương Trà sư tỷ nói, Lạc Nam mới biết thế lực khiêu chiến Độ Đạo Môn được gọi là Thiên Hoàng Thần Quốc đến từ Đạo Quốc.
Nghe đồn Thiên Hoàng Thần Quốc cũng là một phương thế lực có nội tình khủng bố tại Đạo Quốc, một trong bốn khu vực thuộc Đạo Giới.
Quốc Chủ của Thiên Hoàng Thần Quốc may mắn sinh ra một nữ nhi có thiên phú kinh người, ở trong cùng cấp gần như vô đối, nàng chính là Thiên Hoàng Công Chúa.
Thiên Hoàng Công Chúa tuổi chưa đến một nghìn, tu vi đã là Đạo Cảnh, hơn nữa đã khiêu chiến rất nhiều đối thủ trong cùng cấp tại Đạo Quốc nhưng đều bất bại, cho nên lần này các vị cường giả của Thiên Hoàng Thần Quốc đã mang theo nàng đến Đạo Địa khiêu chiến các thiên chi kiêu nữ tại nơi đây.
Qua lời của Hương Trà Sư Tỷ, Lạc Nam biết được Thiên Hoàng Công Chúa đã tuyên chiến qua Song Thần Môn, Tam Đạo Môn các loại… đều đạt thành tích bất bại trong cùng cấp độ bên dưới Đại Đạo Cảnh.
Lần này đến lượt Độ Đạo Môn trở thành đối tượng khiêu chiến của nàng.
Đã có hơn mười vị đệ tử tinh anh tu vi Đạo Cảnh của Độ Đạo Môn đến từ Linh Cầm Sơn, Vực Đạo Sơn, Đạo Yêu Sơn, Ma Đạo Sơn, Chiến Trận Đường các loại lần lượt ứng chiến nhưng đều thất bại rồi.
Trong tình cảnh éo le như vậy, Độ Đạo Môn liền hướng ánh mắt về phía Thanh Trà Sơn.
Bởi vì Thanh Trà Sơn có Tiểu Ma yêu nghiệt, đã từng thể hiện chiến lực bất phàm trong tỷ đấu nội môn là điều mà tất cả mọi người đều biết.
Đáng tiếc Hương Trà lại nói sư đệ Tiểu Ma của mình ra ngoài tu luyện, không biết bao giờ mới trở về.
Ngay lúc Độ Đạo Môn thật sự bất lực, Lạc Nam rốt cuộc về đến nên mới xảy ra cục diện như hiện tại.
Hắn trở thành đối tượng được vạn chúng chú mục, từ trên xuống dưới Độ Đạo Môn đều đặt hy vọng vào hắn.
Lạc Nam nghe xong mà âm thầm nghiêm túc.
Hắn vừa mới chiến với Thiếu Thần Nữ của Tam Đạo Môn là họa Thuỷ xong, biết được nội tình của Tam Đạo Môn tuyệt đối không thể xem thường.
Vậy mà các đệ tử tu vi Đạo Cảnh của Tam Đạo Môn đã thất bại trước vị công chúa này của Thiên Hoàng Thần Quốc, chứng tỏ chiến lực của nàng ta thật sự phải rất bất phàm, với túi da của mình hiện tại chưa chắc có thể thắng lợi.
Hơn nữa Thiên Hoàng Thần Quốc đến từ Đạo Quốc, đây chắc chắn là thế lực đối nghịch với Phá Đạo Hội, cũng là một trong những thế lực phân tách Đạo Giới ra như bây giờ.
Vì danh dự của Độ Đạo Môn, cũng như vì không muốn Thiên Hoàng Thần Quốc đạt được ý đồ, Lạc Nam quyết tâm không thể bại được.
Thế là hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, biểu lộ nghiêm nghị tiến vào giữa quảng trường.
Chú ý đến biểu hiện của Lạc Nam, không ít cường giả Độ Đạo Môn âm thầm tán thưởng.
Nhìn thấy khó khăn không chùn bước, ngang nhiên đối mặt, đây mới là phong thái mà đệ tử Độ Đạo Môn nên có được.
Rốt cuộc Lạc Nam đã được diện kiến phái đoàn của Thiên Hoàng Thần Quốc.
Chỉ thấy đó là nhóm ba người đang được Thất Trưởng Lão của Độ Đạo Môn tiếp đãi.
Trong đó một tên nam tử trung niên diện mục cương nghị, chân mày như kiếm, ngũ quan như hổ, thân khoác chiến giáp đen kịch, có phong phạm đại tướng tung hoành chiến trường.
Một người khác là nam nhân nhưng lại giống nữ nhân, diện mạo xinh đẹp, da trắng má hồng, âm nhu tà mị, mặc y phục tổng quản, rõ ràng là một tên thái giám.
Mà người cuối cùng chính là toàn trường tiêu điểm.
Đó là một thiếu nữ mặc váy công chúa đỏ rực cực kỳ nổi bật, trên váy có tô điểm những viên đá nhỏ như những vì tinh tú trên bầu trời nhuộm máu cực kỳ kích thích thị giác.
Nàng đeo bao tay lưới màu đỏ, mặt đeo khăn lụa đỏ, cũng chỉ để lộ đôi mắt to tròn như hắc ngọc lung linh, bên trong có nét kiêu kỳ không hề che giấu.
Đôi chân trần như ngọc trắng hơn tuyết chính là một trong những điểm ít ỏi lộ ra da thịt của nàng, từng ngón chân tinh xảo như búp măng, xinh xắn đáng yêu.
Mặc dù dung mạo vẫn che giấu, bất quá chỉ cần không ngốc cũng sẽ đoán được phía sau lớp khăn lụa kia là một trương tuyệt mỹ dung nhan.
Thiên Hoàng Công Chúa!
Lúc này nàng hiên ngang đứng ở quảng trường, xung quanh là hơn mười vị đệ tử của Độ Đạo Môn đang chật vật trị thương, hiển nhiên đều đã bại trận rồi.
Điều khiến Lạc Nam chú ý nhất chính là, dù đã chiến hơn mười người… vị công chúa này vẫn khí định thần nhàn, váy công chúa thậm chí không xuất hiện vết nhăn, ung dung cao quý vô cùng.
Rõ ràng chưa từng chiến hết sức, thậm chí có thể nói là dạo chơi mà thôi…
“Nếu Đạo Cảnh của Độ Đạo Môn không còn ai, vậy bản công chúa muốn thử một phen với Đại Đạo Cảnh!”
Thiên Hoàng Công Chúa ung dung lên tiếng, thanh âm thanh thuý êm tai lại như sỉ nhục Độ Đạo Môn một cách trần trụi.
Lạc Nam thở dài, hắn rốt cuộc hiểu cảm giác của Xích Bích Đạo Thống khi bị mình tuyên chiến.
Nếu Độ Đạo Môn cử ra Đại Đạo Cảnh, dù thắng lợi cũng sẽ mất mặt mà thôi.
Không hề do dự, Lạc Nam chậm rãi bước ra, cao giọng nói:
“Tiểu đồng của Thanh Trà Sơn, nguyện thỉnh giáo cao chiêu của công chúa!”
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233