“Đạo Vực là nơi phức tạp, bởi vì ngoại trừ các Đạo Thống hay thế lực nhân loại hùng mạnh thì yêu tộc ở đây cũng không hề thua kém…”
Lạc Nam đánh giá phiến thiên địa hùng vĩ mênh mông xuất hiện trước mắt mình, nhìn sang Ngân Trinh cười hỏi:
“Nàng đã đến Đạo Vực lần nào chưa?”
“Rất quen thuộc, bởi vì phần lớn thời gian làm nhiệm vụ trước đây của ta đều là ở Đạo Vực.” Ngân Trinh hồi đáp.
“Haha, vậy ta có một hướng dẫn viên miễn phí rồi.” Lạc Nam cười.
“Hướng dẫn viên là cái gì?” Ngân Trinh chớp mắt, hiển nhiên lần đầu nghe qua cái cụm từ này.
“À, cứ hiểu đó là người giới thiệu, dẫn đường cho ta.” Lạc Nam đơn giản giải thích.
“Việc này đơn giản, công tử muốn đến đâu?” Ngân Trinh hỏi.
“Đương nhiên là Yêu Đạo Thần Cung, bắt quá trước tiên thay y phục đã.” Lạc Nam nói.
Ngân Trinh hiểu ý gật đầu, hai người bắt đầu cởi bỏ đồng phục của Yểm Ma Điện, khoác lên người hai bộ áo choàng đen bình thường.
Ở tại Đạo Vực, việc che giấu thân phận là điều bắt buộc phải làm, bởi vì địch nhân ở nơi này của Lạc Nam thật sự quá đông.
Nào là Vô Tướng Đạo Thống, Ngự Yêu Đạo Thống, Sát Pháp Đạo Thống, Chiến Pháp Đạo Thống, Nô Chủng Đạo Thống, Thần Hoả Đạo Thống, Bách Nhãn Đạo Thống, Đoạt Thiên Đạo Thống, Sinh Tử Đạo Thống… rồi cả thế lực hàng đầu như Yêu Đạo Thần Cung và Ngự Long Sơn Trang.
Vốn dĩ hắn và Ngự Long Sơn Trang không thù không oán, nhưng vì những lần lộn xộn với Ngự Long Công Chúa… không thể không liệt kê Ngự Long Sơn Trang vào thế lực cần phải đề phòng.
Hai người vừa bước ra khỏi khu rừng cổ, lại vô tình đụng mặt một thân ảnh cũng đang tiến vào.
Lạc Nam nhất thời sửng sốt…
Chỉ thấy thân ảnh này một thân hắc bào tiêu sái nhẹ bay, đầu đội nón rộng vành có màn lụa đen che phủ xuống khiến dung mạo ẩn bên trong trở nên mờ mờ ảo ảo.
Bất quá thứ khiến Lạc Nam chú ý chính là bên hông của người này có treo một thanh đao màu đen và một thanh kiếm màu trắng.
Khi song phương định lướt qua nhau, Lạc Nam bỗng nhiên cười tủm tỉm lên tiếng:
“Không ngờ có thể ở đây nhìn thấy truyền nhân của Cuồng Hổ Đao Thần và Ngạo Long Kiếm Thần, thật là tam sinh hữu hạnh.”
KENG!
Hắn vừa dứt lời, đã nghe một tiếng thanh lãnh quát lên, hắc bào nhân đột ngột rút ra Bạch Long Thánh Kiếm, long khiếu cửu thiên, mang theo hư ảnh Bạch Long giương nanh múa vuốt hòa cùng kiếm khí, hung hăng trảm thẳng vào Linh Hồn của Lạc Nam.
“Muốn chết!”
Chứng kiến kẻ này vô cớ rút kiếm chém công tử của mình, Ngân Trinh phẫn nộ hừ một tiếng, mười chiếc móng tay vươn dài hóa thành Song Hồn Trảo nghênh đón trực diện.
XOẸT…
Lưỡi kiếm va chạm cùng song trảo phát ra thanh âm chói tai, không gian rạn nứt thành từng tia từng tia như mạng nhện.
Ánh mắt Ngân Trinh sau lớp mặt nạ lóe lên, Hắc Ám Hồn Lực ngưng tụ thành hai mũi tên bắn thẳng vào mắt hắc bào nhân.
Cảm nhận được nguy hiểm, bên trên thân Bạch Long Thánh Kiếm mở ra ba con mắt, từ trong đó có hư ảnh Bạch Long Hồn ngang trời xuất thế, Long Trảo nghiền nát công kích linh hồn của Ngân Trinh, đuôi rồng từ phía sau nện thẳng xuống đầu nàng.
Ngân Trinh bỗng nhiên hóa thành vô số tia hồn lực tan rã nhẹ nhõm, một lần nữa Hồn Lực ngưng tụ đã hiện ra phía sau lưng hắc bào nhân, Song Hồn Trảo nhắm ngay đan điền của đối phương cắm thẳng vào.
Đồng tử của hắc bào nhân hơi co lại, biết mình đụng phải một sát thủ đáng gờm, sau lưng liền hiện ra hư ảnh một tôn Ma Hổ uy mãnh dữ tợn, cất tiếng gầm vang.
RỐNG!
Ma Hổ gầm chấn động càn khôn, một cổ sóng xung kích cực mạnh oanh tạc vào linh hồn đem Ngân Trinh chấn lui về phía sau.
Hắc bào nhân thừa thế xông lên, rút ra Hắc Hổ Ma Đao ở tay còn lại, đao kiếm hợp bích, trực tiếp bạo phát Đao Kiếm Thần Vực, hai loại Vực khủng bố dung hợp vào nhau lao vọt đến.
“Long Hổ Trảm!”
Một rồng một hổ theo đao khí và kiếm khí tung hoành, càn quét vạn dặm, bao phủ đất trời không cho Ngân Trinh cơ hội né tránh.
Mà Ngân Trinh cũng không muốn né tránh, Nhân Yểm Đạo Hồn Quyết kích hoạt, Sát Hồn Yểm Ma – Dạ Tố cùng nàng dung hợp.
Sát Hồn Yểm Ma thi triển khả năng của mình, khiến Sát Vực của Ngân Trinh gia tăng dữ dội, số lượng nháy mắt đã đạt đến hàng trăm vạn tầng sát vực dung hợp thành Sát Thế, ngạnh kháng với Đao Kiếm Thần Vực đang áp sát.
OÀNH OÀNH OÀNH…
Sát Thế cùng Đao Kiếm Thần Vực va đập điên cuồng như hai phiến không gian muốn xâm chiếm, triệt tiêu lẫn nhau.
“Yểm Hồn Giới!”
Sát ý trào dâng, Ngân Trinh quyết đoán mở ra Yểm Hồn Giới, hư ảnh của hàng vạn Sát Hồn Yểm Ma gào thét bay lượn, bóng tối âm u bao trùm mà Sát Thế lại một lần nữa mạnh lên gấp mấy lần.
“Yểm Ma? Ngươi là người của Yểm Hồn Điện!?”
Hắc bào nhân gằn giọng lạnh lùng, triệu hoán hư ảnh Kiếm Thần và Đao Thần sau lưng, điều động Thần Đạo Kiếm Khí và Thần Đạo Đao Khí…
Cứ tưởng như vậy sẽ chiếm thế thượng phong, nào ngờ Dạ Tố cũng theo ý niệm của Ngân Trinh mà xuất động Thần Đạo Quy Tắc dung hợp vào bên trong Song Hồn Trảo.
Trong lúc nhất thời, hai thân ảnh kịch chiến liên hoàn, liên tục ma sát va chạm lẫn nhau, thế công trực diện tàn nhẫn đều như muốn dùng mạng đổi mạng lại vẫn bất phân thắng bại…
“Đặc sắc a…”
Lạc Nam ngồi ở một bên uống trà ăn Bàn Đào Quả, đưa mắt thưởng thức cảnh tượng thiên kiêu chi chiến.
Một người là đệ nhất sát thủ trong thế hệ trẻ của Yểm Ma Điện, đệ tử của Đại Trưởng Lão.
Một người là nữ nhi của Đao Thần và Kiếm Thần…
Hai người có thể xem là nhân vật nổi trội bên trong thế hệ của mình, giao chiến vô cùng căng thẳng, hiếm người đồng lứa đủ tư cách xen vào.
“Chàng không định ngăn cản?” Lạc Long Nhi truyền âm hỏi.
Nàng đã nghe qua kinh lịch của Lạc Nam ở Đạo Quốc, biết rằng hắn từng được Ngạo Long Kiếm Thần và Cuồng Hổ Đao Thần ra tay giúp đỡ, lúc này lại trơ mắt nhìn nữ nhi của hai vị tiền bối đánh nhau với thuộc hạ của mình như vậy.
“Cái tên này đúng là nhàn rỗi, có sở thích xem mỹ nhân chiến đấu.” Bích Tiêu khinh miệt nói.
Minh Hà không lên tiếng, ngược lại đang mãi mê chăm chú quan sát trận chiến, nàng phát hiện từ khi đồng hành với Lạc Nam mình được mở mang tầm mắt không ít, từ thế lực sát thủ đứng đầu như Yểm Ma Điện cho đến các thiên tài xuất chúng ở khắp mọi nơi, quả thật đặc sắc hơn ngày tháng tu luyện tại Hải Thần Đảo rất nhiều.
“Không cần nóng vội, nữ nhân kia vừa rồi vô duyên vô cớ rút kiếm chém ta, phải dạy cho nàng ấy một bài học.” Lạc Nam hừ một tiếng.
Hắn nhớ lại nữ nhân này tự tung tự tác, lần trước ở Loạn Đạo Thần Quốc thì vô duyên vô cớ trốn vào phòng của hắn làm hắn bị liên luỵ, còn uy hiếp hắn phải bao che cho nàng.
Lần này chỉ mới chào hỏi một tiếng đã rút kiếm chém hắn.
Đối với mấy nữ nhân mắt cao hơn đầu, tự cho mình quyền quyết định mọi thứ như thế này, Lạc Nam phải dạy dỗ một trận.
Nghĩ đến đây, hắn mở miệng nói:
“Long Nhi, nàng ra liên thủ với Ngân Trinh giải quyết.”
Với thực lực của Ngân Trinh, sợ rằng đơn đả độc đấu sẽ không làm gì được nữ nhân kia.
“Được rồi.” Lạc Long Nhi bất đắc dĩ nhưng cũng chỉ có thể nghe theo hắn.
Từ bên trong Phá Đạo Lệnh bắn ra, muốn giải quyết nhanh gọn nên trực tiếp điều động tất cả đan điền bên trong cơ thể, kèm theo đó là Thiên Hà Quyết toàn diện triển khai.
Dị tượng Thiên Hà chồng chất lên nhau thắp sáng cả bầu trời đầy huyễn lệ, Lạc Long Nhi như đạn pháo lao thẳng vào giữa trận chiến, một quyền phô thiên cái địa tập hợp vô tận sức mạnh đấm xuống đầu hắc bào nhân.
Hắc bào nhân đang căng thẳng va chạm cùng Ngân Trinh đâu lường trước được cảnh này?
Ngay khi cảm giác được nguy hiểm, công kích của Lạc Long Nhi cũng đã đến gần.
Theo bản năng, hắc bào nhân một tay cầm kiếm chém ra ngăn chặn thế công của Ngân Trinh, tay cầm đao nghênh đón một quyền của Lạc Long Nhi.
Nhưng mà thực lực của Lạc Long Nhi vốn vô cùng kinh khủng, chưa kể trong thời gian lịch luyện ở Thâm Uyên Chư Thần cũng đã đột phá đến Thiên Đạo Hậu Kỳ…
OÀNH!
Như một vụ nổ long trời lỡ đất, sức công phá từ nắm đấm của Lạc Long Nhi san bằng vạn dặm.
Dư ba như địa chấn quét ngang bốn phương tám hướng đẩy lùi Ngân Trinh, mà hắc bào nhân là người hứng trọn trực diện, miệng phun máu tươi, thân thể như diều đứt dây bay vọt hàng trăm dặm.
Tình huống này khiến Ngân Trinh âm thầm kinh dị, nàng vừa thấy Lạc Long Nhi từ vị trí của Lạc Nam bắn ra, một quyền đã gần như định đoạt cục diện.
Tuy nói là đột ngột xuất thủ đánh lén khiến hắc bào nhân không thể đề phòng, nhưng nếu chỉ là Thiên Đạo Cảnh bình thường chắc chắn vô pháp làm được như vậy.
“Không ngờ bên cạnh công tử lại có cao thủ như thế này, chỉ mới là Thiên Đạo Hậu Kỳ lại khiến ta cũng cảm giác được nguy hiểm.” Ngân Trinh ngưng trọng nhìn Lạc Long Nhi lặng lẽ suy nghĩ, trong mắt hiện lên vẻ quyết tâm.
Nàng phải cố gắng trở nên mạnh hơn nữa, bằng không sợ rằng khó mà sánh bằng những cao thủ ẩn thân của công tử.
“Các ngươi muốn chết!” Hắc bào nhân phẫn nộ không thể hình dung, có ý định sử dụng át chủ bài.
Nào ngờ Lạc Nam đã Dịch Chuyển Tức Thời tiếp cận từ phía sau, Bá Đạo Quy Tắc cuồn cuộn xâm nhập vào đan điền của nàng, đem hắc bào nhân phong ấn triệt để, vung chân đem nàng đá lăn ra đất.
“Ngươi, thì ra là ngươi…”
Hắc bào nhân nhất thời tức giận muốn chết, nghiến răng nghiến lợi đầy oán khí, thế gian này ngoại trừ tên khốn kiếp kia ra, ai còn có thể sở hữu loại quy tắc mạnh mẽ như vậy?
“Lạc Nam, ngươi là tên cặn bã.” Nàng cất tiếng mắng to.
“Lâu ngày không thấy, tính khí vẫn rất nóng a.” Lạc Nam nhếch mép, chậm rãi ngồi xuống trêu tức nhìn nàng.
Ngân Trinh và Lạc Long Nhi cũng thu liễm khí thế đứng ở sau lưng hắn.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Bầu ngực quy mô của hắc bào nhân phập phồng lên xuống, nắm chặt kiếm và đao trong tay dường như sẵn sàng xuất động chúng nó đi ra liều mạng.
Hắn có thể phong ấn được nàng nhưng không thể phong ấn hai thanh Yêu Binh Tộc của nàng.
“Câu này ta phải hỏi cô nương mới đúng, vừa rồi ta chỉ mở miệng chào hỏi một tiếng, ngươi lại rút kiếm chém ta?” Lạc Nam sắc mặt lạnh lẽo:
“Ỷ có chút thực lực, thích chém ai là chém đúng không?”
“Cái rắm a.” Hắc bào nữ nhân mắng to:
“Lão nương đang bị kẻ thù truy lùng khắp nơi, ngươi không nói rõ ràng làm sao ta phân biệt được là địch hay bạn, vì tự vệ nên mới xuất thủ trước mà thôi.”
“Đang bị truy lùng?” Lạc Nam giật mình, lật đật đem hắc bào nhân kéo lại, phủi đi bụi bặm trên người nàng hỏi:
“Ai dám truy lùng cô nương vậy?”
“Nơi này không thích hợp ở lâu, mau đi!” Hắc bào nữ nhân nghiêm nghị nói.
Lạc Nam không dám xem thường, vội vàng mang nàng biến mất tại chỗ.
Ngân Trinh cùng Lạc Long Nhi cũng đành nhanh chóng đuổi theo.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233