“Vì sao lại lâu như vậy?”
Nhìn đại môn của Vô Minh Mộ Địa vẫn chưa mở ra một lần nữa, đại nguyên soái Loạn Long nóng ruột lên tiếng.
“Hừ, truyền thừa của Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần há có thể dễ dàng đạt được trong thời gian ngắn?” Loạn Tổ Mẫu hừ lạnh nói:
“Hãy cầu nguyện Quận Chúa có thể thành công, bởi vì vô số năm qua… nàng là người duy nhất có thể khiến Vô Minh Mộ Địa mở ra.”
“Không cần nóng vội, Loạn Đạo Thần Quốc sau lần này chắc chắn xưng bá thiên hạ.” Lão quốc chủ ánh mắt hừng hực hùng tâm, không còn mang vẻ già nua chán nãn lúc đầu.
“Phụ thân nói không sai, chỉ cần có được Loạn Đạo Kiếm Quyết… trẫm cũng có thể giống như Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần, truy cầu cảnh giới cực hạn trong truyền thuyết.” Mắt rồng của Loạn Hoàng Vũ tràn đầy khí thế.
“Ngu xuẩn, ngươi muốn đi vào vết xe đổ của Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần hay của tổ tiên chúng ta sao?” Lão quốc chủ giận dữ mắng.
Loạn Hoàng Vũ không nói lời nào… hắn hiểu vì sao phụ thân mình mắng chửi như vậy.
Tu sĩ đạt đến Thần Đạo Cảnh, bất tử bất diệt, thọ cùng trời đất… chỉ cần không bị cường giả mạnh hơn giết chết, ngươi sẽ có thể vĩnh thế trường tồn.
Tuy nhiên có một thứ khác có thể giết chết Thần Đạo Cảnh, đó chính là đột phá cảnh giới thất bại… đặc biệt là huyễn tưởng đến cảnh giới bên trên Thần Đạo hư vô mờ mịt kia.
Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần đã thất bại, tổ tiên của Loạn Đạo Thần Quốc cũng giống như vậy…
Nhưng tu sĩ đã luyện đến Thần Đạo Cảnh Viên Mãn, có ai là nhân vật không dã tâm bừng bừng, có ai là nhân vật cam tâm tình nguyện sẽ giậm chân tại chỗ suốt quảng đời còn lại?
Bọn hắn luôn hướng tới cảnh giới cao hơn… dù ở trong nhận thức của mình, xuyên suốt dòng sông lịch sử chưa ai làm được điều đó.
Đây chính là lý do vì sao Thần Đạo Cảnh đã được xem là cảnh giới mạnh nhất từ trước đến nay, cao cao tại thượng, áp đảo chúng sinh.
Loạn Hoàng Vũ đã là một trong những cường giả hàng đầu không chỉ ở Đạo Quốc mà là nhìn khắp Đạo Giới… Thần Đạo Cảnh Viên Mãn hàng thật giá thật.
Với tâm thế của một đệ nhất Quốc Chủ, hắn vẫn luôn ấp ủ về cánh cửa bên trong truyền thuyết kia…
Nhưng trước tiên, hắn cần thay đổi địa vị của Loạn Đạo Thần Quốc, phải xưng bá toàn bộ Đạo Quốc, khiến tất cả Đạo Quốc còn lại cúi đầu xưng thần.
Để làm được điều đó, trước tiên hắn cần đến Loạn Đạo Kiếm Quyết.
“Chỉ cần có thể tu luyện Loạn Đạo Kiếm Quyết, nội tình và tu vi của tất cả chúng ta đều sẽ tăng mạnh.” Ánh mắt Loạn Long đầy lửa nóng:
“Bốn người chúng ta đột phá Thần Đạo Viên Mãn ở trong tầm tay, đến lúc đó Đạo Quốc, Thế Lực nào dám không phục?”
“Nói không sai.” Ba người còn lại gật đầu tán thành.
Tuy rằng truyền thừa là do Loạn Đạo Quận Chúa đạt được, nhưng nàng chẳng phải là hậu bối, là muội muội của bọn hắn hay sao?
Loạn Đạo Quận Chúa đạt được đồng nghĩa với bọn hắn cũng đạt được…
Chẳng lẽ nàng dám không đem khẩu quyết, truyền thừa ra chia sẻ với trưởng bối?
Càng nghĩ càng hưng phấn, càng nghĩ càng chờ mong…
KẼO KẸT…
Bỗng nhiên thanh âm đại môn khẽ mở khiến thân thể của bốn vị Thần Đạo Cảnh run lên nhè nhẹ.
Từng đôi mắt rực lửa nhìn vào, sau đó chân mày đồng loạt nhíu chặt.
Bởi vì bọn hắn nhìn thấy có hai thân ảnh bước ra, không phải Loạn Đạo Quận Chúa mà bọn hắn chờ đợi.
Mà khi hai người này từng bước tiến ra bên ngoài, toà Vô Minh Mộ Địa ở phía sau lưng bọn hắn lại dần chìm vào thời không, khoảng cách dần dần xa, cho đến khi triệt để biến mất dạng như chưa từng tồn tại.
Nơi an nghỉ của Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thần sẽ vĩnh viễn khuất khỏi tầm mắt của thế gian… nhưng sự tích thuộc về hắn, thủ đoạn chiến đấu của hắn sẽ tiếp tục vang dội cổ kim từ truyền nhân của hắn, tên của hắn sẽ đi vào vĩnh hằng…
Nam nhân có khí chất vô song, trên mặt được che đậy bởi những hình xăm như kinh văn huyền bí, không thấy rõ dung mạo.
Nữ nhân tuyệt mỹ nhưng không kém phần kiêu hãnh, một tay cầm kiếm, một tay cầm đao.
Đôi nam nữ như trời đất tác hợp này lặng lẽ đứng đối mặt với bốn vị Thần Đạo Cảnh mạnh nhất của Loạn Đạo Thần Quốc.
“Hai ngươi là ai?”
Nhận ra khí thế trên người bọn họ chỉ là con kiến hôi Thiên Đạo Cảnh, bốn vị Thần Đạo lạnh lùng chất vấn.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Chỉ là trả lời bọn hắn là bầu trời kịch chấn, mây đen hàng trăm vạn dặm điên cuồng kéo về, bao phủ giang sơn Loạn Đạo Thần Quốc.
Từ trong vô tận mây đen, có thể chứng kiến hai mươi loại Đạo Kiếp đang phô thiên cái địa kéo về, dung hợp cùng với Quy Tắc Chi Lực chí cao của thiên địa chậm rãi kết thành từng vị Chấp Pháp Đạo Giả sát phạt khủng bố.
“Cái này…”
Tình cảnh xảy ra khiến tất cả sinh linh ở Loạn Thần Đạo Quốc đều rùng mình, ngay cả người ở bên trong Loạn Quân Bí Cảnh đang tham gia Long Phượng Võ Hội cũng cảm giác được.
Tất cả đều vô thức ngẩng đầu, thầm nghĩ đây chính là Đạo Kiếp…
Đạo Kiếp này chẳng lẽ là của một vị cường giả sắp đột phá Thần Đạo Cảnh gây ra sao?
Bởi lẽ với quy mô khủng bố như vậy, ngoại trừ đột phá Thần Đạo Cảnh… ai có thể làm được?
Hiên Viên Quốc Chủ và Thiên Hoàng Quốc Chủ đưa mắt nhìn nhau, đều chứng kiến trong mắt đối phương sự thận trọng.
Loạn Đạo Thần Quốc vốn đã mạnh hơn bọn hắn, nay lại có thêm cường giả sắp đột phá Thần Đạo Cảnh, địa vị của Loạn Đạo Thần Quốc càng thêm vững vàng, ai có thể lay động nổi đây?
Nhưng mà khi tất cả còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, mây đen bỗng nhiên chậm rãi tan biến, bầu trời khôi phục ánh rạng đông, Đạo Kiếp kinh thiên động địa tưởng chừng sẽ gây ra một hồi phá hoại lại chưa từng giáng xuống…
“Moá nó.” Lạc Nam trong lòng cuồng mắng… hắn có thể cảm giác được trước khi tán đi, ánh mắt của vài chục vị Chấp Pháp Đạo Giả kia đã khóa chặt lấy mình, dường như đang nhẫn nhịn không ra tay dù rất muốn phanh thây vạn đoạn.
Rõ ràng Thiên Đạo Kiếp vẫn đang tích luỹ chứ chưa chịu hàng lâm mà xuống…
Nguyên nhân Lạc Nam xem như hiểu được, hắn đã đột phá Thể Thiên Đạo, Nguyên Thiên Đạo nhưng còn cảnh giới Hồn Tu thì vẫn chưa đạt đến Hồn Thiên Đạo.
Đây chính là lý do Thiên Đạo Kiếp chỉ mới ngưng tụ rồi lại tán đi…
Có lẽ chờ đến ngày hắn đột phá Hồn Thiên Đạo sẽ giáng xuống một thể.
“Giới Linh khốn kiếp, lão tử đắc tội với ngươi rồi hả?” Lạc Nam nghiến răng nghiến lợi.
Mà nghĩ lại cũng đúng, người mà Giới Linh lựa chọn từ đầu chính là chị vợ kia của hắn chứ không phải hắn.
Nay Giới Linh cảm giác được có một kẻ đang sẵn sàng vượt qua tầm kiểm soát của nó nên luôn nhìn hắn chằm chằm… chỉ muốn có cơ hội loại bỏ kẻ nằm ngoài khí vận này.
Mấy vị Thần Đạo nhìn lên không trung nhíu mày, với kiến thức và hiểu biết sâu rộng của bọn hắn vậy mà cũng chẳng lý giải nổi hành vi kỳ quặc vừa rồi của Giới Linh.
Nhưng đây không phải điều bọn hắn bận tâm, thứ bọn hắn chú ý lúc này chính là đôi nam nữ kia… Loạn Đạo Quận Chúa ở đâu?
Không để bọn hắn chờ đợi quá lâu, chỉ nghe Lạc Nam trầm giọng nói:
“Loạn Đạo Quận Chúa đã nằm ở trong tay ta, chờ chúng ta an toàn rời đi, nàng tự nhiên sẽ bình yên vô sự.”
Nói xong hắn lấy ra Luyện Vũ Giới nâng lên.
Quả cầu hiện ra trong suốt như thuỷ tinh, bên trong là Loạn Đạo Quận Chúa đang bị giam cầm, hơn nữa còn bị phong ấn tu vi.
Hiện tại Loạn Đạo Quận Chúa đã rơi vào trong Đạo Bảo của hắn, ở trạng thái bị phong ấn tu vi như vậy, sống chết của nàng nằm gọn trong một ý niệm của hắn.
Sắc mặt bốn vị Thần Đạo Cảnh vẫn không chút biểu tình…
“Trước đó từng cảm ứng được có chuột nhắt lẻn vào, xem ra là hai người các ngươi.” Lão tổ mẫu nhớ lại thời điểm ở phía trước quốc khố lên tiếng.
Xem ra trực giác của bà không sai, chỉ là thủ đoạn ẩn nấp của hai kẻ này quá mức lợi hại nên đã qua mặt được…
“Thì ra là như thế, hai con chuột này đã lẻn vào Vô Minh Mộ Địa ngay khi mở ra.” Lão quốc chủ gật đầu.
Lão ta cũng liên tưởng đến cảm giác kỳ lạ của mình khi Loạn Đạo Quận Chúa tung ra một kiếm cuối cùng đó.
Loạn Hoàng Vũ chau mày, một tay nâng lên uy nghiêm quát:
“Mở!”
ĐÙNG!
Toàn bộ Loạn Đạo Đế Cung như nổ tung, hàng tỷ Trận Văn đang ngủ say thức tỉnh.
Khoảnh khắc đó, toàn bộ Loạn Thần Đế Cung như trở thành một vũ trụ rộng lớn vô biên không có điểm cuối, bên trên cao chính là vô số ngôi sao, vô số mặt trời, vô số mặt trăng đang chuyển động.
Những ngôi sao, mặt trời và mặt trăng này vận chuyển theo một quy luật, kết nối Thần Đạo Quy Tắc với nhau thành mạng lưới khổng lồ, phong tỏa và tách biệt cùng thiên địa bên ngoài.
“Mặc kệ hai ngươi là ai, rơi vào Khốn Trụ Càn Khôn Trận, ngươi sẽ hối hận về hành vi của mình.” Loạn Hoàng Vũ lạnh lùng tuyên bố.
“Chuyện gì xảy ra?”
Tình cảnh này trực tiếp chấn kinh Hiên Viên Quốc Chủ và Thiên Hoàng Quốc Chủ.
Ở phía bên ngoài, bọn hắn đã chứng kiến Loạn Đạo Đế Cung kích hoạt Thần Trận… có thể xem như là nội bất xuất, ngoại bất nhập.
“Chết tiệt…”
Chúng nữ Chân Mật, Khương Lê, họa Thuỷ đang giao chiến với đối thủ trong Long Phượng Võ Hội cũng rùng mình… trong mắt không giấu nổi vẻ sầu lo.
Hiển nhiên các nàng biết mọi chuyện có liên quan đến Lạc Nam…
Thần Đạo Trận Pháp vây khốn, hắn làm sao thoát thân đây?
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 15 tại nguồn: http://truyensex68.com/con-duong-ba-chu-quyen-15/
“Các ngươi không sợ ta giết nàng?” Sắc mặt Lạc Nam trở nên khó coi, siết chặt lấy Luyện Vũ Giới trong tay.
Loạn Đạo Quận Chúa ánh mắt phức tạp nhìn ra ngoài, nàng từ bên trong có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng.
“Chết!”
Loạn Tổ Mẫu không chút do dự, ánh mắt già nua hiện lên vẻ ngoan lệ.
Một con mắt màu trắng khổng lỗ mở ra trên đỉnh đầu bà ta, bên trong ẩn chứa Loạn Đạo Quy Tắc dung hợp cùng Thần Hồn Lực bắn ra một tia Loạn Đạo Sát Hồn mang tính huỷ diệt.
Loạn Đạo Sát Hồn bao trùm cả Lạc Nam và Luyện Vũ Giới, muốn tru diệt tất cả… bất chấp an nguy của Loạn Đạo Quận Chúa.
Lạc Nam đáy lòng một mảnh rét lạnh, mặc dù sớm biết hoàng thất vô tình… nhưng lại không ngờ đến bọn hắn không hề do dự hy sinh Loạn Đạo Quận Chúa.
Phải biết rằng nàng là đệ nhất thiên tài, là đối tượng mà tương lai có thể trở thành cường giả trụ cột của Loạn Đạo Thần Quốc.
Nhưng mọi thứ chưa dừng lại ở đó, ngay khi Loạn Tổ Mẫu xuất thủ, Lão Quốc Chủ cũng lấy ra một thanh Trường Thương.
KENG!
Thương Thần ngân vang, Sát Thế bạo phát…
Lão quốc chủ bước lên một bước, trong tay cầm thương bá đạo đâm thẳng mà đến.
Một thương này nhắm thẳng vào Lạc Nam bất chấp sự sống chết của nữ nhi, nở nụ cười gằn nói:
“Ngươi quá xem thường Loạn Đạo Thần Quốc, đã là người của hoàng thất phải chấp nhận hy sinh vì lợi ích chung, dù là lão phu cũng sẽ giống như vậy.”
Loạn Đạo Quận Chúa trơ mắt nhìn toàn bộ mọi thứ đang diễn ra, thái độ hờ hững không chút dao động…
Có lẽ nàng đã sớm đoán được kết quả này rồi…
Hơn ai hết, nàng hiểu chấp niệm và sự điên cuồng của hoàng thất đối với Loạn Đạo Kiếm Quyết.
Chỉ cần có một tia cơ hội đạt được Loạn Đạo Kiếm Quyết, đừng nói là hy sinh nàng… sợ rằng đem chín phần giang sơn ra đổi thì phụ thân và các vị huynh trưởng cũng sẽ không một chút nhíu mày mà chấp thuận.
Đối mặt với thế công của hai vị Thần Đạo Cảnh, Lạc Nam phát hiện mình còn chưa đến mức bất lực chịu trận.
Hắn không biết hiện tại mình mạnh bao nhiêu, nhưng ít nhất sau khi đột phá Thiên Đạo Cảnh… hắn đã có thể bắt kịp thế công của hai vị Thần Đạo chứ không đến mức ngay cả phản ứng cũng không được.
Vậy nên khi hai luồng công kích ập đến, hắn đã đem nữ nhân ở bên cạnh đẩy lên phía trước:
“Thể hiện đi!”
“Tên khốn kiếp, ngươi đạt được truyền thừa còn liên luỵ đến ta.” Nữ thích khách thầm mắng một tiếng.
Bất quá nể tình tên này không ỷ vào quyền lực bên trong Vô Minh Mộ Địa cưỡng ép mình làm Kiếm Thị cho hắn, nữ thích khách vẫn quyết định trả lại phần ân tình này.
Nàng là người sảng khoái, có chơi có chịu…
Ánh mắt trở nên quyết liệt, từ trong lồng ngực trực tiếp xuất ra một kiện Pháp Bảo Không Gian như đình viện thu nhỏ.
“Phụ thân, mẫu thân… có kẻ ức hiếp ta!”
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233