“Thuỷ Trung Lao Nguyệt…”
Khoảnh khắc khi bốn từ này được niệm ra, toàn bộ thiên địa trở nên tĩnh lặng, một cổ quy tắc chí cao vô thượng sánh ngang Thần Đạo chính thức hàng lâm.
Không gian trên khắp Vô Linh Chi Hải gợn sóng nhẹ nhàng như một mặt nước bị tác động.
Một mặt giếng khổng lồ phong thiên tỏa địa… muốn biến tất cả Chấp Pháp Đạo Quân thành những bóng trăng phản chiếu dưới mặt giếng.
PHỐC!
Lạc Nam phun ra một ngụm máu tươi, Bá Lực bên trong cơ thể toàn bộ bị rút cạn trong nháy mắt.
Hắn phát hiện mặt giếng cổ do mình tạo ra còn quá nhỏ, còn quá nhỏ để có thể bao trùm toàn bộ đội quân chấp pháp vào bên trong.
Mặc dù hiện tại hắn đã là Thiên Đạo Cảnh, Thuỷ Trung Lao Nguyệt mà hắn thi triển có quy mô rộng lớn và cường đại hơn năm xưa vô số lần… nhưng so với gần nghìn vị Chấp Pháp Đạo Giả hình thể khổng lồ sừng sững kia thì vẫn còn quá yếu.
“Đừng mơ tưởng!”
Như nhận ra ý đồ nghịch thiên của Lạc Nam, một đám Chấp Pháp Đạo Giả gầm lên phẫn nộ, ra sức công kích mặt giếng treo cao, ý đồ phá giếng mà ra, không để Lạc Nam đạt được ý đồ.
“Tuyệt Thế Thần Thông – Diệp Tử Hoa Sinh!”
Lạc Nam lại liều mạng, linh hồn ảm đạm đến cùng cực thi triển thần thông.
Nhưng hư ảnh một nhánh Bỉ Ngạn héo tàn đã hiện ra sau lưng hắn…
Khi những phiến lá chấp nhận hy sinh để nhường chỗ cho đoá hoa mỹ lệ một lần nữa nở rộ… toàn bộ Bá Lực cạn kiệt của Lạc Nam lại được phục hồi và lắp đầy.
Bá Đỉnh điên cuồng xoay tròn phóng thích lực lượng, Bá Lực vừa mới hồi phục lại tiếp tục bị rút cạn cho Nghịch Thế Thần Thông chuyển động.
Quy tắc chí cao lại phủ xuống, mặt giếng mở rộng quy mô bao trùm một nửa Vô Linh Chi Hải, thành công vây nhốt tất cả Chấp Pháp Đạo Giả.
RỐNG!
Bọn hắn ngửa đầu gào rống như dã thú bị vây nhốt vào chuồng, cố gắng thoát ra nhưng tốn công vô ích.
Bởi lẽ quyền năng mà Nghịch Thế Thần Thông mang đến có thể so sánh với thủ đoạn của Thần Đạo Cảnh, Lạc Nam lại dùng đến Bá Đạo Quy Tắc để ngưng tụ giếng trời…
Hiển nhiên với sự trưởng thành của mình, Thuỷ Trung Lao Nguyệt một khi thi triển đã vượt xa quá khứ.
Vớt trăng trong nước là chuyện bất khả thi, phi thực tế và không thể tồn tại.
Nhưng chính giờ phút này, cả một đội quân Chấp Pháp đã giống như những bóng trăng bất lực phản chiếu dưới mặt giếng cổ, dù bọn hắn cố gắng vùng vẫy, giãy giụa, điên cuồng đến đâu cũng không thể thoát ra.
Số phận của bọn hắn đã được định đoạt khi Bá Đạo Quy Tắc ngưng tụ nên một bàn tay chí cao vô thượng chậm rãi thò xuống miệng giếng.
Lạc Nam vô lực nằm trên dãy núi đổ nát, nhưng cánh tay của hắn lại nâng lên cao… rồi lại hạ xuống.
Cục diện đã hoàn toàn thay đổi, những Chấp Pháp Đạo Giả đại diện cho Giới Linh cao cao tại thượng nay lại như những con kiến hôi bị bàn tay xuyên qua miệng giếng chụp đến.
Một tay nắm gọn tất cả, rồi lại cường ngạnh kéo lên khỏi giếng cổ do thiên không tạo thành.
Thời gian và không gian như ngưng lại vào khoảnh khắc này.
Trong ánh mắt tròn xoe bất khả tư nghị của Bích Tiêu chúng nữ, các nàng tận mắt nhìn thấy cả một đội quân Chấp Pháp bị xóa sổ, tan biến thành hư vô khi vừa rời khỏi miệng giếng.
Bọn hắn dường như chưa từng tồn tại, chưa từng được Giới Linh tạo ra để trừng phạt một người.
Cùng lúc đó, linh hồn của Lạc Nam chậm rãi tan ra, cơ thể của hắn hóa thành vô số điểm sáng bay lơ lửng và có dấu hiệu biến mất.
“Không…”
Đông Hoa chúng nữ tê tâm liệt phế gào thét, các nàng mặc kệ tất cả lao ra khỏi Phá Đạo Lệnh.
Bởi vì ở khoảnh khắc này, các nàng cảm giác được trí nhớ, nhận thức, ký ức của các nàng về người nam nhân kia đang chậm rãi trôi đi.
Hiển nhiên cái giá để thi triển Thuỷ Trung Lao Nguyệt lên Chấp Pháp Đạo Quân là quá lớn, lớn đến mức vượt qua tưởng tượng của tất cả mọi người.
Không chỉ Chấp Pháp Đạo Quân bị xóa đi, mà ngay cả bản thân Lạc Nam là người thi triển cũng đã bị Thuỷ Trung Lao Nguyệt tác động.
Đây chính là phản phệ, là cái giá phải trả khi điều động Nghịch Thế Thần Thông đối với Chấp Pháp Đạo Quân đại diện cho ý chí của thế giới.
“Không được… điều này tuyệt đối không nên xảy ra.” Đông Hoa như sắp phát điên, gương mặt tuyệt mỹ phủ đầy vẻ sợ hãi.
Nếu hắn không tồn tại, vậy nàng còn sống trên thế gian này với ý nghĩa gì?
Bảo Lan, Điêu Thuyền, Thánh Linh Thiên Vận các nàng khóc không thành tiếng.
Ngay cả Bích Tiêu vẫn luôn hờ hững và lạnh lùng cũng đầy mặt đẫm lệ, trái tim đau nhói kịch liệt vượt xa tưởng tượng của nàng.
Các nàng thật sự sợ, thật sự sợ việc phải quên đi người nam nhân này…
Cái chết không đáng sợ bằng việc quên đi một người trọng yếu trong cuộc đời mình.
“Xin lỗi… thật xin lỗi các nàng…”
Ý thức mơ hồ của Lạc Nam dần dần tiêu tan… từng khuôn mặt của các thê tử, hồng nhan tri kỷ, nữ nhi, huynh đệ, thuộc hạ lướt qua tiềm thức của hắn.
Một lần này sẽ là biến mất thật sự, sẽ là tan biến thật sự… không giống như lần trước nắm quyền chủ động nữa rồi.
“Kim Nhi… nàng có hối hận khi lựa chọn ta?” Lạc Nam thì thào bên trong tiềm thức.
Mây đen đã biến mất trên bầu trời, toàn bộ Chấp Pháp Đạo Quân đã tan biến…
Lạc Nam đã chiến thắng, đã thành công vượt qua cửa ải nguy hiểm này.
Có lẽ hắn là người đầu tiên vượt kiếp bằng cách chiến thắng trong cuộc chiến với Giới Linh như vậy…
Nhưng mà…
“Chưa từng hối tiếc.” Kim Nhi hiện ra trước mắt của hắn, khuôn mặt cao quý, thanh lệ, tinh khiết và hoàn mỹ của nàng hiện lên nụ cười khiến cả thế gian đều trở nên ảm đạm:
“Thiếp tự hào về công tử, hành trình của chàng còn chưa kết thúc như vậy.”
Đây có vẻ như là giọng nói dễ nghe nhất, thánh thót nhất, ấm áp nhất mà Lạc Nam được nghe…
Hắn mỉm cười, chấp nhận trả lại tất cả…
Toàn bộ Ngũ Châu Tứ Vực bỗng nhiên thất thần trong khoảnh khắc.
Ở trong bí cảnh, Trương Nhã Trâm cùng chúng nữ đang liên thủ chiến đấu với vài tôn Thiên Yêu Đạo bất chợt rùng mình.
Sắc mặt của các nàng đã hoàn toàn dại ra, trái tim trống rỗng như vừa đánh mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng, đau đến tê tâm liệt phế… lại không thể nhớ ra được đó là điều gì.
Thanh Trà Sơn… Hương Trà sắc mặt trắng nhợt, một tay giữ chặt trái tim, đôi mắt gắt gao nhìn về Đạo Hải xa xôi, vẻ lười biếng lạnh nhạt ngày thường hoàn toàn biến mất.
Toàn bộ tu sĩ Nguyên Giới vô thức ngẩng đầu lên bầu trời.
Tất cả đều mất đi một phần ký ức quan trọng nào đó.
Đúng lúc này, một cổ lực lượng thần kỳ như bình minh chiếu rọi xua tan màu đen u ám từ nơi Lạc Nam vừa tan rã chiếu ra.
Lực lượng huyền diệu hình thành vòng cung bao trùm dãy núi, hội tụ vô vàn điểm sáng vừa tiêu tan trở về.
Từng mảng ký ức nhanh chóng được hồi phục như chưa có gì xảy ra.
Mọi thứ như một thước phim vừa bị lau đi, lại được trả về nguyên vẹn.
Lạc Nam ngẩn ngơ nhìn cơ thể của mình vẫn còn nguyên vẹn nằm trên dãy núi, ngơ ngác khi tinh thần và linh hồn hoàn toàn thanh tỉnh.
Cảm giác được thực lực của Thiên Đạo Cảnh, Thể Thiên Đạo và Hồn Thiên Đạo cường đại luân chuyển trong ngoài.
Mọi thứ vừa qua như một giấc mộng đến nhanh và đi cũng nhanh, chỉ có vô số vết máu là vẫn còn tồn tại chứng minh tất cả mọi thứ là sự thật.
“Hu hu hu…”
Tiếng khóc nức nở vừa tủi hờn vừa vui vẻ của Đông Hoa các nàng vang lên bên tai, Lạc Nam cảm giác được những cổ thân thể mềm mại tiến vào trong lòng, ôm chặt lấy mình bất chấp bẩn thỉu.
Bích Tiêu chẳng biết từ bao giờ đã tháo đi mặt nạ, lộ ra tư dung của một mỹ nữ phương tây với đôi mắt đỏ hoe ướt át, nàng ngồi ở một bên nhìn hắn và chúng nữ ôm ấp, lẳng lặng không nói một lời…
Lạc Nam ngây ra như phổng, rõ ràng các nàng cũng đã cùng hắn trải qua những giây phút vừa rồi.
Hắn cười khổ vuốt ve mái tóc dài của Đông Hoa, lại dùng cánh tay mệt mỏi lau đi nước mắt trên gò má của Dị Nữ, Điêu Thuyền cùng Thánh Linh Thiên Vận.
“Kim Nhi… nàng đã cứu ta sao?” Lạc Nam nhìn bóng hình kiều tiểu trôi nổi lơ lửng bên cạnh.
Rõ ràng hắn đã biến tan khỏi dòng chảy của lịch sử… điều này không thể chối cãi.
Có lực lượng vô hình nào đó đem hắn kéo trở về, xóa đi tất cả phản phệ mà Thuỷ Trung Lao Nguyệt mang đến cho chính hắn.
Ngoại trừ Kim Nhi, còn có thể là ai?
“Không hề… thiếp không có bản sự xen vào sự tồn tại của công tử.” Kim Nhi mỉm cười lắc đầu, ánh mắt đầy tự hào nhìn hắn:
“Là công tử tự mình cứu lấy công tử mà thôi.”
“Ta cứu lấy ta?” Lạc Nam hồ đồ rồi, không hiểu mô tê gì.
Hắn dùng đến Diệp Tử Hoa Sinh, dốc hết hai lần Bá Lực bên trong Bá Đỉnh để có thể sử dụng Thuỷ Trung Lao Nguyệt với quy mô to lớn.
Vào giây cuối cùng đó, hắn đã hoàn toàn bất lực phó mặc cho số phận… nào còn bản lĩnh gì tự cứu vớt bản thân?
“Công Đức Chi Lực.” Kim Nhi nháy mắt phun ra bốn chữ.
“Công Đức Chi Lực?” Lạc Nam sửng sốt, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, giật mình nói:
“Là công đức thu được từ siêu độ vong linh oán hồn, thu được từ thống nhất Ngũ Châu Tứ Vực?”
“Không sai.” Kim Nhi nhún nhún vai: “Giới Linh công tư phân minh, có công thì thưởng, có tội thì phạt… nó cũng là rất bất đắc dĩ với trường hợp của công tử.”
“Công Đức Chi Lực mà công tử thu được đã gánh vác toàn bộ phản phệ của ngươi ở thế giới này, giúp ngươi một lần nữa bình an sống lại.”
“Hahahaha.” Lạc Nam ngửa đầu cười to:
“Tốt a, làm việc tốt được trời thương là có thật đây mà.”
Năm đó sau khi hắn được Công Đức Chi Lực, sư bá từng nói sẽ có ngày thứ này mang đến diệu dụng thần kỳ vượt qua tưởng tượng.
Nhiều năm không thấy Công Đức làm được trò trống gì, Lạc Nam thậm chí đã quên đi sự tồn tại của nó.
Không ngờ vào khoảnh khắc sinh tử cuối cùng, Công Đức đã phát huy đại tác dụng.
“Lần này cái giá bỏ ra quá lớn, tất cả Công Đức của công tử cũng dùng hết rồi.” Kim Nhi lườm hắn cảnh báo:
“Sau này đừng tùy tiện thi triển Thuỷ Trung Lao Nguyệt một cách điên rồ như vậy.”
“Cái tên khốn này cười cái gì?”
Đông Hoa thấy hắn thê thảm như vậy còn cao giọng cười to, giận dữ tát nhẹ lên mặt hắn.
“Đừng lo lắng, phu quân của nàng cát nhân thiên tướng, được phù hộ a.” Lạc Nam thoải mái hưng phấn vô cùng, liền đem chuyện Công Đức giải thích với chúng nữ.
“Thì ra là thế, đem bọn thiếp dọa chết khiếp.” Đông Hoa thở hổn hển.
Chúng nữ gật gật đầu… khi ký ức về hắn dần dần bị xóa đi, các nàng chỉ cảm thấy so với chết càng thêm thống khổ.
“Yên tâm, chết hụt thường sống dai…” Lạc Nam thần thanh khí sảng.
Kiếp nạn lớn nhất đã qua, hắn ngẩng đầu lên trời nở nụ cười đắc ý.
Muốn diệt hắn loại trừ hậu hoạn là Giới Linh, đền đáp cho hắn sống lại cũng là công đức từ Giới Linh ban phát.
Giới Linh cũng rất đáng yêu đấy.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233