Đinh Trường Sinh cùng Dương Hiểu cùng một chỗ cầm đồ ăn bữa sáng vào cửa, thì Cổ Thanh Sơn vừa mới rời giường, còn tóc tai của Cố Hiểu Manh cũng xõa tung rối bời, mặc váy ngủ mỏng manh chăng có mang theo nội y đi xuống lầu, lúc nhìn vào thì thấy có Đinh Trường Sinh đi theo, nên nàng hét lên một tiếng chạy trở lại trên lầu, nàng cũng không muốn để bộ dáng rối bời lôi thôi này để cho Đinh Trường Sinh nhìn thấy.
– Trường Sinh, làm gì mà sáng sớm con lại tới đây vậy?
Cổ Thanh Sơn hỏi.
– Gần đây có quán gà vườn nấu súp đậu hũ không tệ, con thường xuyên tới đó ăn, lần này đúng dịp sáng sớm gặp được mẹ nuôi ra đi ra mua điểm tâm, cho nên con liền đi theo đến đây, thế nào cha nuôi, tối hôm qua ngủ có ngon giấc không?
– Ai, không tốt lắm… có thể là do lớn tuổi, nên có cảm giác rất mệt a, trong khoảng thời gian này cha cũng muốn nghỉ ngơi thật khỏe một chút.
Cổ Thanh Sơn ung dung nói ra.
– Khục… cha nuôi làm cán bộ cỡ này, lúc nào muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, còn đâu cần phải chọn lựa thời điểm?
– Ha ha tiểu tử này, nói lời gì vậy, đây mới là đầu xuân, lãnh đạo của con muốn điều chỉnh một số cán bộ, cho nên phòng tổ chức cán bộ trong thời gian này lại rất bề bộn, cũng may là có Đường Linh Linh tới giúp cha không ít việc, nhưng là có một số việc thì phải cần cha tự mình thao tác, ai… đã là mệt mỏi, vấn đề điều chỉnh cán bộ lại càng mệt mỏi hơn, đủ thứ các loại quan hệ chồng chất với nhau gửi gắm… thôi không nói nữa, ăn cơm… cơm nước xong xuôi cha còn phải đi đến bệnh viện một chuyến.
Cổ Thanh Sơn nói một hơi…
– Ngày hôm nay đi lấy kết quả kiểm tra phải không?
Dương Hiểu xen vào hỏi.
– Ồ, làm sao bà biết? Ngày hôm qua tôi có nói sao?
– Ông xem lại trí nhớ của ông đi, hôm qua lúc trở về đã nói là đi bệnh viện kiểm tra, vừa vặn hôm nay Trường Sinh cũng ở nơi đây, vậy chúng ta cùng đi với ông đi, xem xem tình huống như thế nào, tôi dạo này cũng hơi khó thở, sẵn dịp đi khám tim luôn…
Dương Hiểu tìm một lý do đi theo khiến cho Cổ Thanh Sơn không cách nào cự tuyệt.
– Ừ, vậy thì cùng đi, cứ để cho Cố Hiểu Manh cùng đi là được rồi, Trường Sinh thì không nên đi, hắn hiện tại rất bận rộn, không nên làm trễ nãi công việc của hắn a.
Cổ Thanh Sơn nói ra.
– Nói gì vậy… Trường Sinh là con nuôi của tôi, bình thường thì tôi không cần hắn, giờ đi khám bệnh thì phải để đứa con nuôi này đi theo nhìn xem tình huống như thế nào, bằng không thì có con nuôi để làm gì, phải không Trường Sinh?
Dương Hiểu hỏi.
– Đúng thế, mẹ nuôi, mẹ nói quá đúng, chuyện của chính phủ thì có nhiều lắm, cả đời cũng làm không hết, còn cha mẹ nuôi của mình mà không lo lắng phần nào, thì còn thương ai nữa bây giờ, phải không chị nuôi?
Đinh Trường Sinh nhìn thấy Cố Hiểu Manh thay đổi cách ăn mặc đang bước xuống lầu, liền hỏi.
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 7 tại nguồn: http://truyensex68.com/chinh-phuc-gai-dep-chuong-7/
– Hừ… chuyện của em thì không cố gắng làm, cả ngày không có việc gì cứ dụ dỗ lấy lòng để cho cha, mẹ nuôi cao hứng, chị thấy em rắp tâm bất lương, nói… rốt cuộc là em có cái mục đích gì mà không thể để cho người biết?
Cố Hiểu Manh kéo một cái ghế ngồi ở bên cạnh Đinh Trường Sinh nói.
– Chị thật là… chị thì cả ngày cứ vội vàng với công việc, nếu có rãnh thì đối với cha, mẹ nuôi quan tâm một chút đi, chứ cứ để cho cha mẹ nuôi tuổi già cô đơn, còn dám nói là em có cái gì rắp tâm bất lương, mẹ nuôi thấy con có bị oan hay không?
Đinh Trường Sinh quay qua Dương Hiểu nói ra.
– Con… Trường Sinh nói không sai, sáng hôm nay con khỏi đi làm, cùng cha của con cùng đi đến bệnh viện nhìn xem, sẵn dịp đi khám bệnh cho mẹ luôn, dạo này mẹ thấy hay khó thở…
Dương Hiểu sắp xếp nói.
– A… sáng nay con còn có một khách đến gặp nói chuyện làm ăn, có đứa con nuôi kia đi là được rồi, còn cần con đi làm gì a?
Cố Hiểu Manh hỏi.
– Đứa nhỏ này, đến cùng con có phải là con gái ruột không vậy, mẹ nói cho con biết, hôm nay con phải đi đến bệnh viện cùng cha con.
Dương Hiểu có chút tức giận, lúc này Đinh Trường Sinh ở dưới mặt bàn, dùng chân đụng đụng cổ chân Cố Hiểu Manh, lúc này nàng mới đáp ứng cùng đi.
Cố Hiểu Manh đối với thái độ của mẹ mình hôm nay rất buồn bực, bình thường chưa một lần mắng qua mình như vậy, lần này lại như thế nào, vì vậy nháy mắt hỏi Đinh Trường Sinh, nhưng Đinh Trường Sinh phảng phất không nhìn hiểu ý mình vậy…
Tuy Đinh Trường Sinh có dặn Khương Bác sĩ đừng có lộ ra tin tức của bệnh nhân, nhưng vì Khương Bác sĩ phải báo cáo trong nội viện, cho nên bắt buộc phải đề cập tới cái tên Cố Thanh Sơn, do đó trong thời gian rất ngắn, từ trong nội bộ của bệnh viện đã bắt đầu truyền ra, đó chính là Cổ Thanh Sơn bị ung thư tuyến tụy, hy vọng cứu sống rất thấp.
Tin tức này đã có thể từ trong bệnh viện tản ra, thì trong quan trường Hồ Châu cũng đã rất nhanh lặng lẽ truyền tới, có thể nói vòng tròn quan trường Hồ Châu cơ bản ai cũng biết đến cái tin tức này.
– Khương chủ nhiệm, nói như vậy, rất khó chữa khỏi phải không?
Cổ Thanh Sơn bình thản hỏi.
– Cố chủ nhiệm, trên lý thuyết là như thế, còn dựa vào cơ địa thể chất của từng cá nhân, nhưng có thể nói chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Khương bác sĩ nói.
– Ừ, vậy tôi còn có bao nhiêu thời gian?
Cổ Thanh Sơn hỏi.
– Nếu như muốn làm giải phẫu, xác xuất năm năm, tỷ lệ không đến 1%, về chuyện này tôi có nói qua cho Đinh chủ nhiệm biết rồi.
Khương bác sĩ nói.
Cổ Thanh Sơn nhìn thoáng qua Đinh Trường Sinh, trong lòng của ông đang nghi vấn vì sao hôm nay lão bà của mình cùng Đinh Trường Sinh lại cùng đến xem kết quả, xem ra bọn họ đã sớm biết chính mình đã bị bệnh ung thư tuyến tụy rồi.
– Vậy thì sắp xếp cho cha nuôi nằm viện đi…
Cổ Thanh Sơn cũng không phải người bảo thủ, thân thể của mình tối chung cũng là của mình, vô luận là mình có làm giải phẫu hay không hiện tại nằm việc viện là đều phải làm, cho nên thừa cơ hội này thoát ly khỏi quan trường Hồ Châu ngược lại cũng là một cơ hội tốt, ít nhất mình còn có cơ hội rời đi trong thể diện.
– Được, để con đi xử lý thủ tục nằm viện.
Đinh Trường Sinh nói xong ra khỏi phòng làm việc thầy thuốc, ngay sau đó Cố Hiểu Manh đang bị sợ ngây người cũng chạy theo đi ra.
– Đinh Trường Sinh, em đứng lại đó cho chị, có phải hay không đã sớm biết chuyện này, vì sao đến giờ mới nói cho cha biết, có phải là em đã làm trễ nãi bệnh tình của cha chị?
– Chị Hiểu Manh, bình tĩnh lại một chút, chính em cũng vừa mới biết rõ, so với chị thì biết sớm hơn mấy tiếng đồng hồ mà thôi, hôm qua cha nuôi nói đến bệnh viện kiểm tra, nhưng nhìn thấy cha nuôi tinh thần rất kém cỏi, em lo lắng nên tối hôm qua đến bệnh viện, xem trước kết quả, cho nên sáng sớm đã đi ngay đến nhà các người, tình huống chính là như vậy…
Đinh Trường Sinh giải thích nói.
– Làm sao bây giờ… bây giờ nên làm gì… cha của chị nên làm cái gì bây giờ… cha có thể chết hay không… có thể chết hay không?
Cố Hiểu Manh nói năng lộn xộn, biểu hiện hoàn toàn hoảng loạn giống như mấy năm trước đó lúc bị bắt cóc, thấy vậy cho nên Đinh Trường Sinh cảm thấy rất khẩn trương.
– Không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì đâu, còn có em ở, cha nuôi bệnh nhất định sẽ khỏe lại, nhất định sẽ… chị hãy nghe em nói, có em ở đây thì tất cả mọi chuyện không sao, được chưa nào?
Đinh Trường Sinh giữ lấy bả vai Cố Hiểu Manh, an ủi.
– Em phải cam đoan… phải cam đoan cha của chị không có việc gì… đúng không?
Cố Hiểu Manh như là điên rồi vậy, ôm lấy Đinh Trường Sinh hỏi.
– Em cam đoan… em cam đoan…
Đinh Trường Sinh lập tức bảo đảm, bởi vì lúc này hắn đã đã nhìn ra, tinh thần Cố Hiểu Manh đã xảy ra vấn đề, nếu như không khuyên nhủ được nàng, rất có thể tinh thần của nàng sẽ lại bị thêm một lần kích thích, hậu quả rất khó lường trước được.
Vừa an ủi Cố Hiểu Manh, vừa làm thủ tục nằm viện cho Cổ Thanh Sơn, kỳ thật Đinh Trường Sinh chỉ là ký tên các loại, chuyện Cổ Thanh Sơn nằm viện cũng không cần hắn phải làm thủ tục…
Đúng lúc này điện thoại Đinh Trường Sinh vang lên, móc ra xem xét, lại là điện thoại của Thạch Ái Quốc.
– Alo, bí thư… cháu Đinh Trường Sinh đây.
– Như thế nào tồi? Tình hình sức khỏe của lão Cố sao rồi?
– Tình huống không tốt, hiện tại đang chuẩn bị nằm viện chữa trị đây.
Đinh Trường Sinh sợ hãi cả kinh, tin tức này làm sao biết mà truyền nhanh như vậy?
– Vừa rồi lão Cố gọi điện thoại cho chú nói muốn xin phép nghỉ ngơi, hơn nữa còn là nghỉ dài hạn, còn nói là đang bị bệnh nên muốn nằm viện, đồng thời cũng nhắc tới cháu, cho nên chú gọi điện thoại hỏi thăm một chút.
Thạch Ái Quốc nói ra, nghe qua Đinh Trường Sinh buông lỏng xuống, nhưng hắn không biết là hiện giờ quan trường Hồ Châu cơ bản đều biết tin tức Cổ Thanh Sơn bị ung thư rồi.
– Bí thư… cháu đang giúp tiến hành thủ tục nằm viện, lát nữa cháu đến gặp bí thư, hồi báo một chút a.
– Vậy được rồi, chú chờ cháu.
Thạch Ái Quốc nói xong liền cúp điện thoại.
Đinh Trường Sinh hộ tống Cố Hiểu Manh đến trong phòng bệnh nằm viện, nhìn thấy Dương Hiểu đang ở cùng Cổ Thanh Sơn, hắn gọi Dương Hiểu ra.
– Chuyện gì vậy Trường Sinh?
– Mẹ nuôi, mẹ hãy chú ý đến chị Hiểu Manh nhiều hơn một chút, con thấy tinh thần của chị nuôi không đúng, đừng để đến lúc đó lại xảy ra vấn đề gì nữa.
Đinh Trường Sinh nói ra.
Dương Hiểu cũng lại càng hoảng sợ, quay đầu nhìn lại con gái mình, quả nhiên thấy nàng lộ ra rất ngơ ngẩn, càng nhiều hơn nữa biểu hiện rất là đau thương, làm cho Đinh Trường Sinh cũng rất là đau lòng.
– Trường Sinh… Hiểu Manh… Hiểu Manh sẽ không có chuyện gì a?
– Con cũng không biết, hay là để con mang theo chị nuôi đi thôi, con thấy ở chỗ này không được, Hiểu Manh lại dễ bị kích thích thần kinh.
Đinh Trường Sinh nói.
– Vậy thì tốt, con mang theo Hiểu Manh đi đi, mẹ ở chỗ này cùng cha nuôi, nếu là có thời gian thì con tới thăm hắn, mẹ nuối thấy hắn rất thích con đấy.
– Con biết rồi… tan việc cón sẽ tới đây, bây giờ con đi đến thành ủy hồi báo một chút chuyện của cha nuôi Thạch bí thư đối với cha nuôi cũng rất quan tâm.
Đinh Trường Sinh nói.
– Vậy con đi đi, trên đường coi chừng, nhớ tìm cách khuyên nhủ chị Hiểu Manh con, mẹ cũng sợ Hiểu Manh nghĩ không ra rồi làm bậy, nhà của chúng ta không thể lại để xảy ra thêm chuyện nữa.
Dương Hiểu buồn khổ nói.
– Con biết, mẹ nuôi, con cùng chị Hiểu Manh đi trước.
– Ừ, chiếu cố tốt cho Hiểu Manh nhé.
Dương Hiểu nắm tay Đinh Trường Sinh, dặn đi dặn lại nói.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137