Đến khi cô không còn chút sức lực nào nữa thì hắn lại dễ quật ngã cô xuống đất, chỉ bằng một tay.
“Thân thủ khá lắm, tao không ngờ mày lại đánh giỏi như vậy” Hoắc Luật ép Dục Uyển bãi cỏ, kéo hai tay cô đặt lên đỉnh đầu, vuốt ve từ trên mặt xuống dọc cổ áo.
“Hoắc Luật! Buông bàn tay bẩn thỉu của anh ra… anh muốn làm gì hả” Cô la hét vùng vẫy.
“Một con động vật…” Cúc áo thứ nhất được Hoắc Luật cởi ra, chậm rãi đến cúc áo thứ hai, thứ ba… cả dàn cúc áo đều bị hắn cởi sạch, hắn mỉm cười.
“Đi bằng hai chân…” tiếp tục mở bung chiếc áo, chạm vào áo lót màu đen trên người cô.
“Thích động dục bừa bãi…” Sau đó kéo áo lót lên cao, cặp ngực sữa mềm mại căng tròn nảy ra khỏi nịt ngực ngay lập tức.
“Vậy mày nghĩ tao muốn làm gì…” Hắn vô lại, ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn cô, đặt tay lên ngực véo thật mạnh.
“Á…”
“Hoắc Luật! Anh mà dám động vào người tôi, tôi sẽ không tha cho anh” Dục Uyển vừa hét, vừa dùng chân đá vào hạ bộ trọng yếu của nam nhân.
Hoắc Luật chụp lấy cái chân đang chuẩn bị đá lên, kẹp chặt ở bên hông mình, hình thành một tư thế xấu hổ mờ ám, ấn mạnh hạ bộ của hắn xuống.
“Mày không tha cho tao, vậy sẽ làm gì… sẽ dùng tiếng rên rỉ dâm đãng, hay tiểu huyệt ướt át ở giữa hai chân của mày, tấn công tao” Hắn nhếch miệng cười.
Đúng, cô đánh không lại hắn, cũng bị hắn cởi sạch rồi hắn muốn làm gì cô cản được hắn sao. Dục Uyển im lặng nằm yên, cô xoay mặt đi chỗ khác, nước mắt yếu đuối lại chảy ra. Dục Uyển không biết, cô đang khóc cho sự vô dụng của mình, hay uất ức vì hắn cùng người phụ nữ khác lên giường.
“Tao đã cường bạo mày chưa, khóc cái gì chứ…”
Hắn nắm lấy cằm của Dục Uyển xoay về, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của cô, khiến cho trước ngực của hắn cảm thấy rất khó chịu, như vừa bị ai đó đấm vào ngực, tức tối.
Lại nghe thêm tiếng khóc của Dục Uyển, trong lòng càng cảm thấy rối bời. Hắn không biết rốt cuộc là vấn đề ở đâu, tại sao hắn lại có cái cảm giác này, và tại sao cô lại nổi điên không đếm xỉa tới hắn.
“Híc… híc… híc…”
“Ngừng ngay cho tao, không được khóc nữa…” Hoắc Luật lời lẽ thì lạnh lùng, mang chút khẩu lệnh. Nhưng đôi tay của hắn lại nhẹ nhàng lau khô nước mắt cho cô, kéo áo lót xuống bao trọn khuôn ngực đẫy đà, sau cùng là cài lại cúc áo cho Dục Uyển.
“Được rồi! Tao không chạm vào mày nữa… sau này cũng không, vậy được chưa”
“Hu… u…”
Nếu lúc nãy chỉ là nghẹn ngào rơi nước mặt, không phát ra tiếng động. Thì bây giờ là vỡ òa nức nở, Dục Uyển ngồi dậy đánh túi bụi vào ngực Hoắc Luật, lần này hắn không đỡ đòn, mặt cho cô đánh tới khi nào hết giận thì thôi. Mặc dù hắn không biết bản thân đã làm gì khiến cô giận dữ.
“Bốp… bốp…”
“Đồ khốn bẩn thỉu… anh bảo tôi phải giữ sạch sẽ, trong khi anh lại bẩn từ đầu đến chân, anh dựa vào cái gì mà bắt nạn tôi, bắt tôi phải phục tùng anh… híc… híc…”
“Tao làm gì mà bẩn từ đầu đến chân, mày nói rõ xem…” Hắn túm hai tay của Dục Uyển lại, không cho cô làm loạn nữa.
“Tối qua anh đã làm chuyện dơ bẩn gì thì tự anh biết, tại sao phải bắt tôi nói…”
Hoắc Luật tự vấn bản thân trước giờ làm việc luôn quan minh chính đại, không có bất cứ hành động mờ ám nào mà phải hổ hẹn. Tối qua ngoại trừ việc hắn đợi cô suốt trong phòng nhưng cô không tới, trong khoảng thời gian đó không có bất cứ…
“Tối qua mày có đến phòng tao…” Hoắc Luật như thông suốt một số điều, hắn mỉm cười nhìn Dục Uyển.
Còn cười được sao, cô đương nhiên đến phòng hắn. Nếu không thì làm sao cô biết hắn toàn thân dơ bẩn từ đầu đến chân, không biết chừng trên người hắn còn đang nhiễm bệnh nữa là đằng khác.
“Phải! Tôi có đến phòng anh đó…” Dục Uyển ngẩng đầu lên, ưỡn cao ngực, nhìn thẳng Hoắc Luật.
“Vậy là… mày đã nhìn thấy hết tất cả…” Hắn lại mỉm cười, cái kiểu cười bỡn cợt này của hắn làm Dục Uyển cảm thấy rất khó chịu.
“Đúng vậy! Tôi nhìn thấy hết… tôi nhìn thấy thứ không sạch sẽ anh…”
“Thấy tao ném cô gái đó ra khỏi phòng”
Dục Uyển đang tuông tràn thì bất ngờ im lặng, khi nghe Hoắc Luật nói hắn đã ném cô gái kia ra khỏi phòng. Một cảm giác vui mừng khó hiểu, vừa xuất hiện đột ngột lại chuyển sang ngờ vực khó tin, là tất cả trạng thái tâm lý của Dục Uyển lúc này.
Lời của Hoắc Luật liệu có phải đang lừa gạt cô.
“Có một cô gái lột sạch quần áo đứng trước mặt anh, anh lại không có chút ham muốn nào, còn đuổi cô ta đi… tôi không tin…” Nhiều lần bị Hoắc Luật vắt kiệt sức lực trên giường, cô biết về phương diện đó hắn có ham muốn rất mạnh mẽ.
“Vậy tao sẽ làm cho mày tin”
Hoắc Luật vừa nói xong, đã nhào tới cường hôn Dục Uyển. Hắn đè cô xuống bãi cỏ một lần nữa, hai cánh môi được hắn tách ra, đầu lưỡi lục lội tìm kiếm đầu lưỡi của cô quấn lấy, muốn trốn cũng trốn không được, vẫn bị hắn bắt được, mút hết mật ngọt trong miệng cô.
“Ưm… m…”
Bên dưới, Hoắc Luật đang tự kéo khóa quần của mình ra. Hắn cầm lấy tay của Dục Uyển, ép cô đặt tay lên đũng quần của hắn, cách một lớp quần lót đàn ông. Dục Uyển run rẩy mà cảm nhận được sức nóng và độ cứng rắn nam tính của hắn, đang lớn dần đến nóng phỏng cả tay cô.
Hoắc Luật rời khỏi chiếc miệng nhỏ của Dục Uyển, môi hắn trượt xuống cổ. Lời nói khàn khàn trầm thấp mang hơi men của dục vọng, thì thầm vào tai cô như kẻ say.
“Chỉ mới hôn mày chưa làm gì hết thì nó đã cương cứng như vậy, ngoại trừ mày không có người phụ nữ nào có khả năng đó, sẽ không có chuyện tao lên giường với người phụ nữ khác”
“Tao chỉ muốn làm tình với mỗi mình mày”
Dục Uyển ngượng ngùng khó xử sau khi biết được tầm quan trọng của mình, muốn rút tay về nhưng Hoắc Luật lại cứ giữ lấy. Cô bị lời lẽ của hắn thuyết phục mà tinh tưởng hoàn toàn.
Hoắc Luật cũng đang khổ sở kiềm chế. Hắn muốn cho cô biết, ngoại trừ cô, hiện tại hắn không thể nổi lên ham muốn với bất kỳ một người phụ nữ nào khác, làm một lần, hắn lại muốn làm thêm lần nữa, ham muốn chiếm hữu càng lúc càng mãnh liệt, không bao giờ là đủ. Chính vì vậy mà lúc nào trên giường hắn cũng điên cuồng đòi hỏi, không muốn buông tha cho cô một phút giây nào cả. Như một con dã thú ham muốn vô độ, vắt kiệt sức lực của cô, hắn như bị trúng mê dược độc hại.
“Nếu không tin những gì tao nói, mày có thể kiểm tra lại camera khách sạn… ngay cả mặt mũi cô ta, tao còn không nhớ được… cô ta có rời khỏi phòng tao hay không, tao nghĩ camera tối qua nhất định đã quay được”
“Tôi tin anh… anh… anh thả tay tôi ra được rồi”
Nắm lấy dục vọng đàn ông của Hoắc Luật trong tay, làm cho Dục Uyển rất hồi hộp, chưa bao giờ cô giữ nó lâu đến vậy.
“Mọi người có lẽ đang tìm, chúng ta nên quay lại…” Cô xấu hổ đến đỏ cả mặt, lời nói cũng trở nên ngọt ngào hơn, không khó nghe như lúc nãy.
“Không được…” Hắn nói.
“Tại sao…”
Dục Uyển cảm nhận được mùi của sự nguy hiểm trong lời nói của Hoắc Luật.
“Mày nghĩ bộ dạng của tao lúc này có thể đi ra ngoài được sao…” Hoắc Luật vừa nói vừa nhìn xuống đũng quần của chính mình. Dục Uyển cũng hướng theo ánh mắt của hắn nhìn xuống.
“Cái… cái đó… sao lại như vậy” Cô nuốt vào ngụm nước bọt, nãy giờ cô chỉ dùng đôi tay để cảm nhận. Bây giờ tận mắt nhìn dục vọng của hắn đang ngạo nghễ dội ra khỏi đũng quần, mới biết nó to lớn đến cỡ nào. Không bàn đến việc hắn đang muốn làm gì lúc này, chỉ cái bộ dạng này mà hiên ngang đi trên đường, còn không bị người ta mắng là dâm tặc biến thái sao.
“Vậy bây giờ phải làm gì, anh không có cách nào hạ nó xuống được sao…”
“Có! Cho nó vào trong người mày, sau khi đủ thỏa mãn… nó tự động hạ xuống”
“Anh bị điên sao, ở đây là công viên… mọi người sẽ nhìn thấy” Dục Uyển ngượng đến chín mặt, cổ đẩy Hoắc Luật mà ngồi dậy.
Nhìn Hoắc Luật khổ sở như vậy, Dục Uyển cũng cảm thấy áy náy. Theo như hắn nói nãy giờ thì chuyện này do cô gây ra, cô phải chịu trách nhiệm nhưng không phải là ở đây.
Ánh sáng chớp nhoáng lúc sáng lúc tắt của chữ “Hotel” bên kia đường, đã thu hút tầm mắt và sự chú ý của Hoắc Luật lẫn Dục Uyển.
Hai người cùng nhìn về phía nhà nghỉ đối diện, rồi nhìn nhau. Sau cùng là tay trong tay dắt dìu nhau đi. Khổ nổi, người đâu mà đông thế, khiến cho hành trình của họ gặp nhiều gian nan. Có trách là trách bộ dạng đẹp trai hút người của Hoắc Luật, khiến mọi người không rời mắt, vẽ mặt ái mộ nhìn hắn.
Dục Uyển đang tưởng tưởng, nếu như họ nhìn thấy nửa thân dưới đang giương cờ của Hoắc Luật, biểu cảm trên mặt họ sẽ thế nào. Cô thật rất muốn nhìn thấy vẽ mặt đó của họ.
“Mày đang cười cái gì”
“Không có gì… để tôi đi trước che cho anh, anh cứ đi sau lưng tôi”
Bọn họ chỉ còn cách nhà nghỉ còn vài bước chân, thì từ bên trong có một cặp trai gái chạy ra, trên người còn vác theo vali. Bộ dạng vội vã như đang bỏ trốn.
Người đàn ông thì dáng vẽ cao lớn, vóc người cũng tạc như Hoắc Luật, còn người phụ nữ thì dáng người nhỏ nhắn, tóc dài cũng giống hệt cô.
“Anh ơi! Anh làm rơi đồ… anh ơi…”
Bốn người họ va vào nhau, thứ trên tay của người đàn ông rơi xuống. Nhưng hai người kia chạy như bị ma đuổi, không hề quay đầu lại. Thứ Dục Uyển nhặt được là một chiếc mặt nạ nửa mặt người, được đúc từ bạc lấp lánh và điêu khắc rất tinh xảo.
“Luật! Chiếc mặt nạ này rất hợp với anh… còn vừa khít nữa…” Dục Uyển hí hửng cầm chiếc mặt nạ ướm thử trên khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Luật, nhưng hắn lại đẩy ra.
“Thứ lai lịch không rõ ràng này mày giữ làm gì, bỏ đi…”
“Chỉ là một chiếc mặt nạ thì có lai lịch gì ghê gớm chứ”
Hôm nay là lễ hội hóa trang, thì người ta mang mặt nạ ra phố cũng không có gì lạ, không biết chừng, bây giờ cô cùng hắn đi dạo khắp đảo Không Tên, có thể gom hơn cả chục cái mặt nạ giống thế này.
“Đàn ông con trai mà lại nhát gan như vậy, chỉ là một chiếc mặt nạ bình thường, xem vẽ mặt của anh kìa…”
“Cộp… cộp…”
“Hắn đang ở đằng kia kìa… mau…”
Dục Uyển vừa nói xong thì từ phía sau, có tiếng bước chân ầm ầm của một đoàn người tiến gần, mười mấy tên áo đen đang rầm rộ kéo đến.
“Mặt nạ sắt! Cuối cùng bọn tao cũng tìm được mày, mày quay bọn tao như chong chóng, nghĩ có thể chạy thoát được sao…”
Mặt nạ sắt cái gì chứ, có phải đã có sự hiểu lầm ở đây. Dục Uyển nhìn xuống chiếc mặt nạ cô đang cầm trên tay. Nhưng chưa kịp thanh minh làm rõ vấn đề, thì đám người đó đã lao vào đánh tới tấp.
“Bắt hắn về trước rồi nói…”
“Za… a…”
Bọn người này ngày thường chắc lấy luyện võ làm thú vui. Nếu không, thân thủ tại sao lại nhanh nhẹn lợi hại như vậy. Một mình Hoắc Luật liệu có đánh lại bọn họ không đây.
“Luật! Cẩn thận…”
“Tránh ra! Đừng đứng đây cản trở, ra phía sau núp…” Hoắc Luật đẩy Dục Uyển ra, mười người này tuy rất lợi hại, nhưng hắn biết sức mình, thừa khả năng đánh lại họ, chỉ là lo cho Dục Uyển gặp nguy hiểm.
Tận mắt nhìn thấy Hoắc Luật đánh nhau với người ta, cô mới biết sự lợi hại của hắn còn hơn cả tưởng tượng của cô. Đánh không lại Hoắc luật, một kẻ thông minh hơn đã chuyển hướng tấn công sang Dục Uyển, nhưng cũng không đơn giản như hắn nghĩ.
“Phụ nữ mà anh cũng đánh, có phải là đàn ông không” Dục Uyển giơ tay lên đỡ đòn, còn tung cước đá vào bụng gã kia.
“Thì ra cô em cũng biết võ”
Cả hai quyền cước đổi trao, lăn lộn trên đất. Hoắc Luật cũng không yên tâm nhìn cô.
“Zá… a…”
“Bộp! Bộp…”
Dục Uyển cố gắng ló đầu ra, để cho Hoắc Luật yên tâm hơn.
“Tôi không sao, gã này tôi có thể xử lý được… anh lo đám người kia đi”
“Bốp!!! Bốp!!!”
“Đàn ông các người đều nghĩ phụ nữ dễ bắt nạt lắm sao, đánh cho anh chết” Dục Uyển dùng sức quật mạnh gã kia xuống đất, còn bẻ tay khóa chân người ta không thương tiếc.
Sau khi Hoắc Luật hạ được tên cuối cùng, thì Dục Uyển cũng khiến gã kia bất động dưới đất. Cả hai thở phào nhìn nhau và mỉm cười.
Khoan đã…
Lúc nãy cô đếm có mười tên, nhưng chỉ mới có chín gã nằm dưới đất, vậy còn một gã nữa đâu. Nhìn thấy ánh mắt hoang mang và hoảng hốt của Hoắc Luật đang nhìn mình, cô liền xoay người lại phía sau, nhưng muộn rồi.
“Đứng im! Mày mà động đậy, tao bắn nát sọ bạn gái mày” Khi họng súng lạnh lẽo chĩa vào đầu của mình, Dục Uyển mới biết tên thứ mười ở đâu, chính là ở ngay sau lưng cô.
“Mặt nạ sắt! Mày trẻ tuổi hơn trong tưởng tượng của tao rất nhiều, còn rất lợi hại… có thể cùng lúc hạ được 8 võ sĩ của A Tư Bổn, mày là người đầu tiên tao nhìn thấy…” Hắn mỉm cười nhìn Hoắc Luật.
“Chú ơi! Nhất định đã có sự hiểu lầm rồi, mặt nạ sắt nào đó… bọn cháu không biết đâu, chú bỏ khẩu súng xuống được không…” Dục Uyển ra sức thuyết phục.
Nhưng lời nói của cô chẳng có tí trọng lượng nào, ngay cả liếc mắt người ta cũng không thèm nhìn đến, chỉ nhìn thẳng vào Hoắc Luật.
“Mặt nạ sắt! Tao cho mày hai lựa chọn, một… xuôi tay chịu bắt, đi theo bọn tao về câu lạc bộ, hai… là viên đạn này sẽ xuyên qua đầu bạn gái mày, chọn đi”
Nếu đạn xuyên qua đầu, không phải là chết rồi sao. Thần linh ơi, tuổi con vẫn còn nhỏ mà không muốn đi sớm như vậy đâu. Dục Uyển mặt trắng bệch.
“Tôi đi theo các người…” Hoắc Luật nói.
“Rất mau lẹ! Dẫn nó đi…”
Gã thứ 10 ra lệnh cho những tên còn lại. Bọn họ tiến lại gần chỗ của Hoắc Luật áp giải hắn đi. Dục Uyển cũng bị bắt đi cùng. Tất cả lỗi này là của cô, nếu cô không nhặt chiếc mặt nạ lên thì đã không có chuyện.
“Luật! Tôi xin lỗi”
5 phút sau…
“Luật! Anh đang giận tôi sao”
15 phút sau…
“Luật! Anh nói chuyện đi…”
Cho tới nửa tiếng sau, khi hai người họ đã bước chân vào câu lạc bộ võ thuật, Hoắc Luật vẫn không mở miệng nói một câu nào, chỉ một mình Dục Uyển độc thoại hơn nửa tiếng, giờ cô mới biết…
Hoắc Luật thật nhỏ mọn.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219