“Con không đồng ý!”
Không phải một người mà là hai người cùng lúc lên tiếng. Lời nói cùng hành động của Hoắc Phi và Hoắc Luật vô cùng đồng bộ, thậm chí thời gian họ bật dậy khỏi ghế cũng giống hệt nhau, sau khi Hoắc Khiêm vừa dứt câu.
“Con không đồng ý cho Dục Uyển đi du học.” Hoắc Luật lớn tiếng nói lại một lần nữa.
Dục Uyển ra nước ngoài du học, thì trong một khoảng một thời gian dài 7 năm, hắn sẽ không thể nào nhìn thấy cô, chuyện này không thể xảy ra. Sau cái sự cố đêm hôm đó, thì tần suất hắn nghĩ đến Dục Uyển lại càng nhiều hơn, thì trong thời gian bảy năm tiếp theo, hắn phải chịu thêm bao nhiêu sự giày vò như vậy nữa.
“Con cũng không đồng ý để Dục Uyển ra nước ngoài du học, trong nước có rất nhiêu trường học danh tiếng, tại sao nhất thiết phải đến nước Ý?” Và Hoắc Phi một lần nữa lập lại lời hắn đã nói.
Dục Uyển dọn ra ngoài sống với hắn đã rất khó khăn. Bây giờ lại đưa cô ấy sang nước ngoài du học thì cơ hội hắn nhìn thấy Dục Uyển mỗi ngày sẽ càng ít đi. Khoảng cách giữa nước Ý và Á Lạp Tân là vô cùng xa. Chuyện này hắn nhất định phản đối đến cùng.
Hoắc Khiêm đang ngồi vắt chéo chân lên ghế, hắn mỉm cười, rồi ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Luật lẫn cả Hoắc Phi.
“Anh và cha đã thảo luận rất kỹ… đưa Dục Uyển ra nước ngoài dụ học, sẽ tốt cho sự phát triển của nó… hơn nữa, Dục Uyển cũng đã đồng ý thì hai đứa tại sao lại phản đối.”
Sự phản ứng quá khích của Hoắc Phi và Hoắc Luật, đã bay xa khỏi phạm vi mà Hoắc Khiêm có thể tưởng tượng ra. Thể hiện quá rõ sự quan tâm của họ giành cho Dục Uyển là rất nhiều.
Và Hoắc Khiêm càng thêm tin tưởng, quyết định lần này của hắn hoàn toàn chính xác, khi cho Dục Uyển ra nước ngoài du học. Trước khi mọi chuyện đi quá xa, hắn phải ngăn chặn lại mối nguy hiểm này.
“Khiêm nói rất đúng, gần đây Dục Uyển đã có tiến bộ vượt bậc trong học tập… cha nghĩ đưa con bé ra nước ngoài du học là chuyện rất tốt, nó có thể phát triển hơn nữa.” Hoắc Nghị lên tiếng.
Dù ông không rõ lý do, tại sao Khiêm nhất quyết “tống khứ” Dục Uyển đi thật xa, còn rất gấp rút. Nhưng ông hoàn toàn tin tưởng và hiểu rõ con trai mình, làm việc gì cũng có lý lẽ riêng. Cho nên không hề truy hỏi nguyên do, chỉ việc gật đầu đồng ý.
“Đợi sau khi thủ tục làm xong thì Dục Uyển sẽ lập tức xuất ngoại, hai đứa đừng có nói gì thêm… mau đi chuẩn bị, tiệc thọ của Trịnh đại tướng, chúng ta không thể đến trễ.” Hoắc Nghị đứng dậy chỉnh sửa lại cổ áo và tay áo, rồi bước đi.
Không được rồi, với tính khí của cha hắn, một khi đã quyết thì không dễ mà thay đổi được suy nghĩ. Hắn phải nghĩ ra một cách nào thông minh hơn, để làm cho ông ta đổi ý.
“Cha!” Hoắc Phi lớn tiếng gọi.
Hoắc Nghị xoay người lại nhìn Hoắc Phi.
“Có chuyện gì?”
Hoắc Phi từng bước đi tới.
“Cha! Thật ra con không đồng ý để Dục Uyển ra nước ngoài du học… vì con nghĩ cho danh tiếng của Hoắc gia… cha cũng biết, từ nhỏ Dục Uyển chưa từng xuất ngoại một lần, ngoại ngữ cũng không biếtmột chữ, nếu để nó ra nước ngoài… gặp người ngoại quốc lại không biết nói gì hết, không phải nhà họ Hoắc chúng ta sẽ bị cười nhạo sao?”
Hoắc Phi biết mặt mũi danh dự của Hoắc gia chính là điều cha hắn rất coi trọng, chỉ cần nhắm trúng chỗ đó mà đánh, không sợ cha hắn không đầu hàng. Nhưng vẫn thua cái đầu của Hoắc Khiêm.
“Cha! Thủ tục du học cho Dục Uyển có thể mất vài tháng, trong thời gian đó con sẽ thuê người dạy kèm ngoại ngữ cho Dục Uyển… Tiếng Ý cũng không phải là một một ngoại ngữ quá khó học… với sự tiến bộ gần đây của Dục Uyển, con tin con bé sẽ theo kịp, cha không cần phải suy nghĩ đến chuyện đó.” Hoắc Khiêm thông thả lên tiếng.
Hoắc Nghị mỉm cười và đặt tay lên vai của Hoắc Phi vỗ nhẹ.
“Nghe rồi đấy… à, nếu con quan tâm đến mặt mũi của Hoắc gia như vậy… thì siêng năng chăm chỉ vào, cha cũng đã mời gia sư về dạy kèm cho con rồi… nếu học kì sau mà thành tích xếp hạng không có tiến triển, con biết sao rồi chứ?”
Không thể thay đổi được quyết định của Hoắc Nghị, bản thân lại còn bị kéo xuống theo. Nhưng Hoắc Phi không quan tâm đến lời đe dọa của cha mình, dù sao nó cũng là chuyện của tương lai, còn hiện tại chuyện hắn suy nghĩ lúc này là làm sao giữ Dục Uyển lại.
“Khiêm! Con lên lầu xem… sao giờ này bọn họ vẫn chưa xuống, tiệc thọ của Trình đại tướng không thể tới trễ được.”
“Dạ! Để con lên xem.”
Hoắc Khiêm đứng rồi và đi lên lầu. Thì nghe thấy tiếng nói của Hoắc Luật từ phía sau.
“Cha! Chuyện Dục Uyển đi du học cha đã nói với dì chưa?” Hoắc Luật lên tiếng.
Hoắc Khiêm đang đi giữa đường phải đứng khựng lại, bởi vì lần này Hoắc Luật đã bắt trúng được điểm yếu. Lý do lần này nhất định sẽ có sức thuyết phục hơn so với Hoắc Phi khi nãy. Mọi người đều biết điểm yếu của Hoắc Nghị chính là mẹ Tiêu. Và điểm yếu của mẹ Tiêu chính là Dục Uyển.
Hoắc Luật nói thêm.
“Dục Uyển chưa một lần xuất ngoại, thế giới bên ngoài rất phức tạp… nếu như Dục Uyển ở bên ngoài không ứng phó được hay lại xảy ra chuyện, dì nhất định sẽ là người lo lắng nhất.” Hoắc Luật lên tiếng.
Nước Ý cũng không phải là Á Lạp Tân, ở đây thì Hoắc gia được xem là người có máu mặt nhất nhì không sợ ai gây chuyện, dù Dục Uyển đã dọn ra ngoài sống thì cũng là ở trong nước. Còn lần này là xuất ngoại, mọi chuyện khó mà nằm trong sự kiểm soát của ông. Tiêu Tường nhất định sẽ không đồng ý, cũng sắp tới ngày sinh, nếu làm cho bà ấy kích động sẽ ảnh hưởng đến tiểu công chúa nhỏ của ông.
“Được rồi! Chuyện cho Dục Uyển đi du học… đợi qua tiệc thọ của Trình đại tướng rồi tính tiếp.”
Hoắc Phi là người tỏ ra mừng rỡ nhất. Tại sao cái lý do đó hắn không nghĩ ra. Thất vọng nhất là Hoắc Khiêm. Nhưng không sao, ngày tháng còn dài, hắn rồi cũng sẽ tìm được cách, để Dục Uyển không thể nào xuất hiện trước mặt của Hoắc Luật và Hoắc Phi.
“Lão gia!” Tiếng nói của Lữ Trị từ trên lầu vang xuống.
Bà lộng lẫy trong đầm dạ hội màu đỏ đuôi cá rực rỡ, dù có chút khoa trương so với tuổi tác của mình, nhưng vẫn rất cuốn hút và quyến rũ. Mặc dù hơn bốn mươi nhưng Lữ Trị siêng năng chăm sóc tốt, nên vẫn giữa được thân hình như thiếu nữ đôi mươi.
Lữ Trị bước tới khoác lấy vai của Hoắc Nghị.
“Lão gia! Em xuống tới rồi, chúng ta đi thôi.”
Trước giờ lể hội hay bất cứ loại tiệc tùng nào. Bà ta đều là người tháp tùng Hoắc Nghị. Lữ Tranh, bà cả là người không tranh chấp với đời, sớm chiều gõ mõ tụng kinh, nên với những bữa tiệc náo nhiệt ồn ào, sẽ không thích hợp với bà.
Bà ba Tiêu Tường vì bụng to sắp tới ngày sinh nên không tiện xuất hiện chỗ đông người. Mà dù trước khi mang thai, Tiêu Tường, con người đơn giản không thích sự nhào nháo xa hoa. Bà cũng rất ít khi xuất hiện trong những buổi tiệc tầm cỡ. Nên chỉ có Lữ Trị, luôn là người sát cánh bên cạnh Hoắc Nghị khi đi ra ngoài.
“Sao lại lâu như vậy?” Hoắc Nghị nghiêm trọng, lời nói và sắc mặt đều lạnh theo.
“Em xin lỗi… bây giờ thì đi được rồi, ông đừng giận.”
Hoắc Nghị bỏ qua, ông cũng nắm lấy tay bà. Hai người bước đi bên nhau và ngồi riêng trong một chiếc xe. Chiếc xe của họ cũng là khởi hành trước bọn hậu bối phía sau.
Hoắc Mạn Ni và Dục Uyển cũng đang từ trên lầu đi xuống, một sự tương phản khá rõ rệt. Điển hình cho hai ví dụ về khái niệm “Xấu” và “Đẹp”. Mạn Ni xinh đẹp sắc sảo và hấp dẫn bao nhiêu thì Dục Uyển lại mờ nhạt và thiếu cuốn hút.
Nhưng có lẽ ngoài Hoắc Khiêm ra, thì ánh mắt của hai người đàn ông còn lại đều đang đặt lên người của Dục Uyển, nụ cười nở rộ trên môi của Mạn Ni xinh đẹp trở nên khó coi. Khi cô đã đứng trước mặt của Hoắc Luật nhưng ánh mắt của hắn vẫn đang nhìn xa xăm tận trên lầu. Hoắc Mạn Ni xoay người lại liếc xéo Dục Uyển.
“Luật! Em đợi chị có lâu không?” Không che đậy một chút tình cảm nào giành cho Hoắc Luật, cô mỉm cười khoác lấy tay hắn, giành lấy sự chú tâm của hắn.
“Không lâu.” Hắn mỉm cười nhưng hồn vẫn đặt ở đâu đâu.
Dục Uyển đang mặc trên người chiếc váy voan màu trắng, trước ngực phối lưới ren, còn phần váy mềm mại xòe ra những những cánh bướm. Mái tóc đen buông xõa một cách tự nhiên. Có lẽ với Dục Uyển cho bản thân mình mờ nhạt thiếu cuốn hút nhưng trong mắt của Hoắc Phi và Hoắc Luật, cô lại tinh khiết xinh đẹp với dạ phục màu trắng.
Mặc dù cô không trang điểm cầu kì hay ngụy trang che giấu đi cái vết bớt đỏ trên mặt mình.
Một phần vì tất cả thợ trang điểm đều bị kéo qua phòng của Lữ Trị và Hoắc Mạn Ni suốt mấy tiếng đồng hồ, phần còn lại vì cô cảm thấy “ngụy trang” đã không còn cần thiết nên cũng không muốn nhờ đến mẹ Tiêu.
Giới thượng lưu thì có bao nhiêu người. Quanh đi quẩn lại cũng có tầm ấy người, chỉ khác nhau là địa điểm ở đâu.
Từ sau khi cô trở thành trò cười trong tiệc sinh nhật của Kỉ công chúa, thì Dục Uyển tự cảm thấy bản thân cô, đã có quá đủ sự nổi tiếng, cho nên không cần phải làm mình thêm nổi bật nữa. Nếu cô đơn giản một chút, có lẽ hai lỗ tai sẽ được bình yên hơn. Chỉ cần đợi thêm ít ngày nữa, là cô có thể rời khỏi cái nơi rắc rối này, bắt đầu lại một cuộc sống mới.
Nước Ý mộng mơ xinh đẹp, tôi tới đây. Ha… a…
“Em đang cười cái gì?”
Hoắc Phi bước tới, cắt đứt sự thăng hoa của cô, Dục Uyển nhìn lại xung quanh mình thì mọi người đang nhìn cô, nên có phần hơi xấu hổ.
“Ực… c… Không có gì…” Dục Uyển vừa bước đi thì Hoắc Phi kéo lại.
Dục Uyển xoay người lại nhìn hắn.
“Có chuyện gì?”
“Anh có cái này cho em… sẽ rất hợp với bộ lể phục em đang mặc trên người.”
Hoắc Phi mỉm cười, rồi lấy trong túi áo ra một hộp trang sức nhỏ, bên trong có một sợi giây chuyền bạch kim rất thời thượng, hình trái tim, chính giữa có gắn một viên đá kim cương lấp lánh.
Hoắc Phi choàng tay qua cổ của Dục Uyển, giúp cô đeo sợi dây chuyền vào. Dục Uyển có chút ngượng ngùng không quen vì hành động đối tốt và sự thân mật của Hoắc Phi.
“Rất hợp với em.” Hoắc Phi mỉm cười nhìn Dục Uyển.
“Sao anh lại tặng nó cho tôi?”
“Tặng quà cho người mình thích, cũng cần có lý do sao? Đi thôi.” Hắn nắm lấy tay của Dục Uyển rồi kéo cô đi.
Vượt qua mặt của Hoắc Luật, Mạn Ni và cả Hoắc Khiêm.
“Luật! Chúng ta cũng đi thôi” Mạn Ni lên tiếng.
“Ừ”
Thái độ của Hoắc Luật có chút gượng gạo, Hoắc Mạn Ni khoác lấy tay hắn rồi cùng đi. Chỉ có Hoắc Khiêm vẫn đứng ở phía sau.
Chị Mạn Ni và Luật có tiến triển thế nào, hắn không quan tâm. Thậm chí Phi và Dục Uyển cũng có thể tiến xa hơn, hắn vẫn có thể mắt nhắm mắt mở. Nhưng chuyện Luật và Phi cùng đặt tình cảm lên một người phụ nữ thì không nên xảy ra. Nó sẽ vá vỡ tình cảm anh em giữa họ. Tình cảm của Phi giành cho Dục Uyển khi nãy đã thể hiện quá rõ ràng, còn về phần Luật, không biết đã nhận ra hay chưa, nhưng qua ánh mắt vừa rồi Hoắc Luật giành cho Dục Uyển, hắn có thể nhận ra Hoắc Luật cũng yêu Dục Uyển.
Hoắc Khiêm nhếch miệng cười, rồi cất bước đi. Không biết từ bao giờ Dục Uyển đã trở thành mối lo của hắn, phần lớn thời gian ngoài nghĩ về công việc ra thì hắn luôn nghĩ đến cô. Nghĩ làm sao để tống khứ cô đi thật nhanh và xa.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219