“Rầm… m…”
Hoắc Khiêm vừa xoay lưng thì cánh cửa đã bị đẩy vào, Hoắc Luật và Hoắc Phi dáng vẻ hối hả xuất hiện trước mặt hắn.
“Dục Uyển đang ở đâu?” Đồng thanh tương ứng, cả hai cùng đặt một câu hỏi với Hoắc Khiêm.
Trước khi đến đây bọn họ đã tìm kiếm khắp nhà, tầng trên tầng dưới cả camera cũng đã xem nhiều lần, còn gọi bao nhiêu cuộc điện thoại nhưng thuê bao đều không liên lạc được. Và nơi cuối cùng họ cũng đã nghĩ đến, chính là tủ quần áo của Dục Uyển. Lúc họ kéo tủ ra thì tất cả quần áo đều được dọn đi sạch sẽ, còn lại chỉ là những chiếc móc treo lơ lửng.
“Anh đã giấu Uyển đi đâu? Em muốn gặp cô ấy.” Hoắc Phi lớn tiếng hét.
“Tối qua anh là người cuối cùng gặp Dục Uyển, hai người đã nói gì? Tại sao sáng nay Uyển lại biến mất.” Khác với thái độ đòi người của Hoắc Phi, Hoắc Luật lại lo lắng cho Dục Uyển xảy ra chuyện hơn.
Lần lượt nhận được sự chất vấn từ hai thằng em trai Hoắc Khiêm vẫn bình thản như chưa từng nghe gì. Hắn bước đến tủ quần áo, kéo tủ ra chọn một chiếc áo sơ mi mình yêu thích.
Vì cái thái độ lo lắng quá mức lúc này của họ, Hoắc Khiêm cảm thấy việc làm sáng nay là đúng. Xem nhẹ như uy hiếp, sự nóng lòng của cả hai, Hoắc Khiêm chậm rãi cài hàng nút áo.
“Sáng này anh đưa nó ra sân bay, có lẽ giờ này máy bay cũng đã cất cánh.”
“Rầm… m…”
Một cơn gió thoát qua, không cần xoay người lại kiểm chứng, thì hắn cũng biết hai thằng em trai của hắn vừa rời khỏi cùng sự khẩn trương hắn vừa nhìn thấy trong gương. Có thể đi đâu, ngoại trừ sân bay.
Nhưng sẽ tìm được Dục Uyển sao…
“Hy vọng hai đứa sẽ đến kịp.”
Phản chiếu trong gương, là bộ dạng ngạo mạn đầy tự tin của Hoắc Khiêm, ới nụ cười nhếch môi.
… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://truyensex68.com/duc-uyen/
Hoắc Phi và Hoắc Luật cùng chạy thẳng đến sân bay, nhưng chuyến bay đến Ý đã khởi hành từ nửa tiếng trước. Bọn họ đã lỡ mất Dục Uyển. Không phải là bọn họ không biết Dục Uyển ở đâu, bọn họ có thể đến Ý tìm cô. Nhưng…
Không rõ đã có bàn tay vàng của ai nhúng tay vào mà chuyện lại thành ra thế này đây.
“Xin lỗi quý khách… chuyến bay đến Ý sớm nhất cũng là 7h tối nay, hơn nữa tất cả vé đều đã có người đặt trước.”
“Chết tiệt…”
Cả Hoắc Phi và Hoắc Luật đều ngồi phịch xuống ghế chờ, nhìn dòng người lũ lượt đi lướt qua người họ, đồng hồ trên tường tích tắc từng giây qua chậm chạm mà trong lòng nôn nóng muốn phát điên. Chỉ muốn thời gian trôi qua thật nhanh, nhưng cái này thì không ai có thể làm chủ được. Nên họ chỉ có thể làm được một việc duy nhất lúc này, là chờ.
Mười phút…
Hai mươi phút…
Rồi ba mươi phút…
Tâm trạng của Luật Phi cũng vì dòng người đang chuyển động nhanh trước mắt mà đã thay đổi, việc chỉ ngồi quan sát mọi người làm cho họ cảm thấy bình ổn và tâm tịnh hơn nhiều. Cùng lúc họ có thể suy nghĩ rất nhiều thứ, những ký ức vui buồn lẫn lộn, thậm chí những tranh cãi cỏn con của anh em họ lúc nhỏ, lại trở thành những điều thú vị lúc này, bất giác cả hai lại mỉm cười mà không ai biết.
Ngồi cách nhau chỉ có một chiếc ghế trống, nhưng hai anh em lại cư xử như người xa lạ, không mở miệng mặc dù đang cùng nghĩ về một chuyện.
Từ đây tới 7h tối còn rất dài, hắn không muốn tiếp tục trong cái không khí ngột ngạt như lúc này, Hoắc Phi là người rời khỏi ghế đầu tiên. Nhưng khi hắn vừa đứng dậy thì có người lại lên tiếng.
“Chờ chút!”
Hoắc Phi vừa xoay lại chưa mở miệng thì Hoắc Luật đã bước tới, ngồi xuống trước mũi giày thể thao của hắn. Cúi đầu nhìn xuống hành động tỉ mỉ của Hoắc Luật, đang giúp mình buộc lại dây giày. Hình ảnh này rất quen thuộc, bởi vì đây không phải là lần đầu tiên Luật có những hành động này.
Trước đây hắn không cảm thấy có gì đặc biệt, chỉ xem đó là một điều bình thường tất nhiên. Nhưng lúc này lại là một cảm xúc khác hẳn.
Hình ảnh hai người con trai một “soái” vượt mức tiêu chuẩn và một “mỹ” siêu cấp không ai bằng khi đứng cạnh nhau, lại có cử chỉ thân mật giữa chốn đông người, nên thu hút rất nhiều ánh mắt. Người xung quanh sẽ có suy nghĩ gì…
“Nhìn họ thật đẹp đôi.” Cô gái tóc xoăn trầm trồ lướt qua người họ.
“Phải… nhưng thật là tiếc quá.” Cô bạn bên cạnh lại nhìn mãi không chịu đi.
“Tại sao trai đẹp trên đời đều là thành đôi, thật bất công…” Lại thêm một người lắc đầu lướt qua.
Lời bàn tán của người xung quanh lại không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của anh em họ lúc này.
Cảm xúc là điều rất khó để kiểm soát, tất cả tức giận, bất mãn giành cho Hoắc Luật trước đây chỉ vì hành động nhỏ này lại tan biến. Nhưng không hẳn là nhỏ, giờ mà tính kĩ lại từng chút một, thì có lẽ từ nhỏ Luật là người luôn chăm sóc hắn. Ba anh em họ luôn dính chặt với nhau từ lúc trong bụng mẹ tới khi chen lấn chui ra ngoài, thì đi đâu cũng có ba.
Khiêm là người anh tốt, nhưng sẽ không bao giờ tốn thời gian vào những việc như giúp em trai buộc dây giày, cài nút áo, hay cất khăn tay trong người và sẵn sàng chùi nước mũi cho hắn. Trong ký ức của Hoắc Phi, không hể tồn tại một Khiêm ca như vậy. Nhưng người đang quỳ dưới chân hắn thì khác.
Luật là người kiệm lời, ngoài mặt thì lạnh lùng nhưng nội tâm lại rất ấm áp, có những hành động tỉ tỉ và luôn biết cách quan tâm người khác, nhưng lại sợ người khác nhận ra. Đó là tính cách của Luật.
“Cảm ơn.”
Bất ngờ vì lời nói này của Hoắc Phi, suốt nhiều năm âm thầm buộc dây giày không hề kể công, đột nhiên lúc này lại nghe được lời “cảm ơn” làm hắn rất sửng sốt, bất giác khóe môi lại cong lên, nụ cười sáng chói len lẫn những tia nắng bên ngoài đang hất vào, làm khuôn mặt lạnh lùng trở nên ấm áp.
“Anh cười cái gì?”
“Không! Chỉ là… anh rất vui vì em không còn giận anh nữa.”
Nụ cười của Hoắc Luật lại làm cho Hoắc Phi cảm thấy ngượng ngùng, vừa rồi bị làm sao. Tại sao lại nói cảm ơn, có phải mười mấy năm được người ta chăm sóc, tích trữ dồn nén lại bây giờ bức quá, lại bộc phát ra ngoài. Có lẽ cái này người ta hay nói là huyết nhục tình thâm, là anh em dù xảy ra chuyện gì cũng không thể giận lâu, vì họ là người một nhà, trong người họ đang chảy chung một dòng máu.
“Ai nói? Chỉ cần anh còn muốn giành lại Dục Uyển… em vẫn sẽ còn giận anh, quan hệ giữa chúng ta sẽ không được như trước.”
“Phi! Anh không có ý định cướp Dục Uyển khỏi em, chỉ cần Uyển cảm thấy vui vẻ khi ở cạnh em… em có thể mang hạnh phúc cho cô ấy, thì anh sẽ không can thiệp vào chuyện của hai người.”
“Anh nói thật chứ?”
“Thật!”
Gút mắc giữa anh em họ đã được hóa giải bởi nụ cười của cả hai…
Cho tới khi tất cả những hành khách đang xôn xao tụ tập thành một đám đông, đứng trước màn hình lớn, và tiếng nói của phóng viên vọng ra khỏi bản tin thời sự. Thì nụ cười của họ cũng tan biến dần.
“Sáng nay vào lúc 8h30 máy bay thực hiện chuyến bay quốc tế theo lộ trình từ Á Lạp Tân đến Ý đã biến mất khỏi radar, theo điều tra thì máy bay đã rơi xuống trong độ cao hơn 15000m tại khu vực phía Nam thung lũng Cabo, tất cả 65 hành khách và 12 thành viên phi hành đoàn trên máy bay đã thiệt mạng… không còn ai sống sót.”
Sân bay bổng chốc trở nên náo loạn, ồn ào, những tiếng khóc nức nở, tiếng gào thét thương tâm, bọn họ đều vật vả ngồi dưới đất, có người còn xỉu ngay tại chỗ khi nghe xong bản tin. Có lẽ là người thân, người yêu hay thân nhân của họ có mặt trên chuyến bay vừa rồi. Và họ đang phải trải qua nổi đau mất mát người thân.
Còn với Hoắc Phi và Hoắc Luật thì đau đớn đó chính là Dục Uyển. Anh em họ đều chết lặng tại chỗ, đầu óc trống rỗng, suy nghĩ bị như tê liệt, tất cả cảm xúc đang cuộn trào trong người họ, quá cùng cực quá sức chịu đựng, cả hai ngã phịch xuống đất.
“Á… A…”
Bởi vì Dục Uyển là một trong sáu mươi lăm hành khách trong chuyến bay xấu số đó. Và cô đã…
1 tuần sau…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219