Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 73

“Ah… ah!!!”

“Mạnh hơn nữa, tôi muốn anh mạnh hơn nữa”

“Mạnh như vậy sao…”

“Phải! Ah… ah… ah…”

Thần linh ơi, những ngày tháng sau này cô làm sao mà sống đây. Tại sao lúc đó cô có thể mặt dày không liêm sĩ, mà nói ra những lời thiếu tự trọng như vậy.

Dục Uyển cảm thấy rất xấu hổ, không còn mặt mũi nào nhìn thẳng vào Hoắc Luật, sau chuyện xảy ra ở vũ trường hoàng hậu mới vừa rồi. Có thể hắn nói đúng, cô là phụ nữ dâm đãng. Lúc bắt đầu là cô bị hắn cưỡng ép, nhưng lúc sau lại hoàn toàn tình nguyện, còn phối hợp rất ăn ý với hắn. Trong lòng Hoắc Luật nhất định là đang cười nhạo cô.

Bây giờ Dục Uyển chỉ mong mau về tới Hoắc gia, có thể tách ra không cần phải ngồi chung xe với hắn. Cô như con rùa rụt cổ, cứ gục mặt xuống không dám ngẩng đầu lên. Thấy chiếc xe của Hoắc Luật dừng lại, còn tưởng là đã tới nhà. Dục Uyển không nghĩ ngợi gì mà mở cửa xe, bước xuống.

Lúc cô bước ra khỏi xe rồi mới biết. Bọn họ vẫn còn ở bên ngoài, xe của Hoắc Luật đang dừng lại ở giữa đường. Trước mặt còn là tiệm thuốc tây. Hoắc Luật cảm thấy không được khỏe sao, nếu không tại sao lại dừng lại ở đây, cô đang tự hỏi.

Nhìn thấy Hoắc Luật bước vào trong tiệm thuốc, Dục Uyển ngoan ngoãn đứng ở ngoài chờ hắn.

Năm phút sau Hoắc Luật đã đi ra, trên tay cầm chai nước và mấy viên thuốc.

“Uống mau đi…” Hắn lạnh lùng đưa thuốc và nước cho Dục Uyển.

Dục Uyển cảm thấy cơ thể cô khỏe mạnh bình thường, ngoại trừ một vài vết bầm không cần thiết do Hoắc Luật gây ra, chẳng lẽ là thuốc tan máu bầm, nhưng mà không đến nổi nặng như vậy.

“Là thuốc gì mà anh bảo tôi uống…”

“Thuốc tránh thai” Hắn nói.

Dục Uyển đại trấn động nhìn Hoắc Luật. Đúng rồi, tại sao cô không nghĩ đến chuyện này. Hai lần trước cũng vậy, bọn họ cũng không dùng bất kỳ biện pháp an toàn nào, có khi trong người cô đã có con của hắn. Trăm ngàn lần đừng để chuyện đó xảy ra.

“Không muốn uống sao… hay là mày muốn mang thai con của tao” Hoắc Luật nhếch miệng cười, lộ chút khinh bỉ.

Hắn cũng là vừa nghĩ ra chuyện này. Lần nào hắn cũng rất nhiệt tình phóng túng, không biết bản thân có hay không, đã gieo mầm vào trong người của Dục Uyển.

Hoắc Luật ngoại trừ phát sinh ham muốn khó hiểu với thân thể của Dục Uyển, hắn lại không muốn có thêm bất cứ quan hệ nào khác với cô. Thái độ chần chừ lo ngại của Dục Uyển làm cho hắn hiểu lầm, là cô muốn dây dưa với hắn.

Đùa sao, anh ngông cuồng tự đại hết thuốc chữa. Nếu tôi mang thai, lại sinh ra một tiểu ngông cuồng giống như anh, không phải ngày ngày nhìn thấy nó lại bị chọc cho tức chết sao.

Dục Uyển không thèm ngó ngàng đến hắn, lập tức cho hết mấy viên thuốc nuốt một lượt, rồi uống một hơi hết nửa chai nước.

“Bây giờ đã về được chưa” Cô ngẩn cao đầu nhìn hắn, lấy tay quẹt đi nước dính trên miệng mình, dáng vẽ rất khẳng khái.

Nhưng ánh mắt và sự chú tâm của Hoắc Luật lúc này không đặt ở chỗ cô, mà là màn hình tivi to lớn ở giữa thành phố. Dục Uyển cũng nhìn theo.

Hóa ra là nhìn Hoắc Mạn Ni. Truyền hình đang phát đoạn phóng viên phỏng vấn Hoắc Mạn Ni. Sau khi chị ta cứu sống đứa con trai út của thị trưởng thành phố, khỏi lưỡi hái của tử thần.

Nếu cởi bỏ chiếc áo blouse trắng đang mặc trên người của Hoắc Mạn Ni xuống, sẽ không ai tin chị ta là một bác sĩ. Họ sẽ cho rằng chị ấy là một người mẫu hay diễn viên.

Mạn Ni vừa tài năng lại xinh đẹp, là một bác sĩ phẫu thuật có tiếng ở Gok. Một người phụ nữ hoàn mỹ như vậy, đàn ông nào đứng trước chị ta mà không xao động. Hoắc Luật từ nhỏ đã gần gũi với với chị ta, không yêu mới là lạ.

“Con bác sĩ đó thật là xinh đẹp, không thua gì mấy nhỏ tiếp viên ở Đế vương… cặp ngực thật vĩ đại, bóp vào nhất định rất mềm mại”

“Tao thấy đôi chân thon dài của nó mới thật cuốn hút, nếu kẹp ở giữa hông mày… cảm giác còn sướng hơn khi nhìn mấy con người mẫu trong tạp chí khiêu dâm… ha… a…”

Dục Uyển cảm thấy lo lắng thay cho hai gã này, bởi vì tai họa sắp giáng xuống mà họ vẫn không hay biết. Khi tất cả những lời nói tục tĩu đó lại rất rõ ràng mà đến tai của Hoắc Luật.

Đôi tay của hắn đã cuộn lại thành nắm đấm, khuôn mặt giận dữ đang tỏa ra mùi khí tức bức người. Xem ra sẽ có chuyện lớn rồi đây.

“Tụi bây vừa nói gì… có giỏi thì lặp lại” Hoắc Luật xoay người lại nhìn hai gã đang đứng sau lưng hắn.

“Thằng nhóc! Con nhỏ đó là mẹ mày sao, bọn tao thích nói đó thì đã sao… tối nay, ông đây còn muốn lấy hình của nó để thủ dâm, bắn hết vào mặt nó… ha. A…”

“Bốp… p…”

Hoắc Luật bước tới trước mặt gã, kẻ vừa nói sẽ dùng hình của Hoắc Mạn Ni để thủ dâm. Như hung thần ác quỷ, Hoắc Luật giơ nắm đấm ra, đánh thẳng vào mặt của gã đó.

“Thằng khốn! Chị ấy không phải là người… mày có thể tùy tiện đem ra giỡn cợt…”

“Bốp… bốp…”

Tên thứ nhất vừa lăn xuống đất, thì Hoắc Luật lại lôi tên thứ hai ra đánh. Nhưng hai gã say này cũng không phải là hạng xoàng tầm thường, vì họ có thể đánh trả lại Hoắc Luật, mặt dù sức lực như châu chấu đá xe.

“Choang… ng…”

Hai gã tức giận ném hai lon bia xuống đất, rồi cùng lúc rút hai con dao gâm ra, từ hai hướng chạy thẳng về phía của Hoắc Luật.

Trong lòng của Hoắc Luật thì Hoắc Mạn Ni chính là một một pháo đài không thể công phá, là nữ thần thuần khiết thánh thiện nhất, mà không ai có thể chạm vào. Hai gã này đã chạm vào thứ quan trọng trong lòng hắn, Dục Uyển biết chuyện xung đột nhất định sẽ xảy ra. Nhưng cô không ngờ, rắc rối lần này lại lớn như vậy.

“Hoắc Luật! Cẩn thận”

Nhưng mà…

Tại sao… tại sao chuyện này lại xảy ra trên người cô.

Dục Uyển bất động đứng yên một chỗ, hai tay ôm lấy bụng rồi từ từ ngã xuống. Mí mắt khép lại dần theo từng dòng máu đỏ tươi, đang tuôn trào ra khỏi người cô.

Cô không hề muốn làm một nữ anh hùng, cũng chưa hề nghĩ đến sẽ lấy thân mình làm bia đỡ đạn cho bất cứ ai, nhưng tên say rượu, mắt quáng gà đó lại gián tiếp biến cô thành nữ anh hùng.

Có lẽ là số của cô luôn xấu như vậy, lúc tên kia cầm dao chạy về phía Hoắc Luật, chân lại vấp phải lon bia do hắn ném xuống đất khi nãy, mà ngã nhào về phía cô.

Dục Uyển dù phản ứng có nhanh nhẹn, cũng không thể tránh được cái gọi là “ý trời khó cãi”. Con dao thay vì cắm trên người của Hoắc Luật, lại yên ổn định vị ở trên bụng cô.

Ý thức và mọi thứ dần trở nên mờ ảo, trong cơn mê mang Dục Uyển mơ hồ nghe được tiếng còi xe cấp cứu và nhìn thấy vẽ mặt khẩn trương của Hoắc Luật lúc bồng cô lên xe cứu thương.

Có phải cô sẽ chết không, cô không muốn chết, không muốn chút nào…

“Dục Uyển!”

“Dục Uyển…”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219

Thể loại