Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 217

Trình gia.

“Mang hành lý ra xe…”

“Dạ phu nhân”

Hừng đông vừa ló dạng, hơi sương buốt lạnh vẫn còn chưa tan thì ngôi biệt thự lớn của Trình gia đã có người thu dọn hành lý, bộ dáng lén lút như kẻ đang trốn nợ. Trình tổng vừa đoàn tụ con gái nên không muốn Phi Yến phải dọn ra ngoài, lại thêm cô vừa mới sinh con, nên càng không muốn con gái và cháu ngoại cùng chịu khổ ở bên ngoài.

“Mẹ đừng đánh thức cha dậy, nếu không… cha nhất định sẽ không cho con đi.”

“Phi Yến! Có cần đi gấp như vậy không con? Đêm nay là giáng sinh… không thể ở lại ngày mai rồi đi.”

“Mẹ! Không phải mẹ đã đồng ý sau khi con sinh xong Tiểu Huân sẽ cho con đi sao?”

Phi Yến thừa nhận bản thân là một kẻ nói dối hèn nhát, khi đối diện với Hoắc Phi cô không có đủ dũng khí nói ra sự thật, cảm giác tội lỗi dằn vặt mỗi khi nhìn thấy hắn lại càng lớn dần, cô không muốn tiếp tục sống như vậy, chỉ có thể làm một kẻ hèn nhát bỏ trốn.

“Em muốn đi đâu?”

Chủ nợ của Phi Yến đang đứng phía sau lưng cô. Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây vào giờ này. Yến nhìn sang Trình phu nhân. Nhìn vẽ mặt kinh ngạc của mẹ mình, Phi Yến biết người gọi Hoắc Phi đến không thể nào là bà.

“Là cha gọi cậu ấy đến, nếu hai đứa có gút mắc gì thì nói cho rõ… và con cũng đừng nghĩ đến chuyện có thể rời khỏi cái nhà này.”

Người mà Phi Yến không muốn đánh thức cũng đã dậy, biết rõ con gái sẽ trốn đi nếu còn có thể nằm ngủ yên trên giường thì ông chính là người cha vô tâm nhất trên đời.

“Mang hết tất cả hành lý của nhị tiểu thư về lại phòng.”

“Dạ lão gia.”

Trả lại không gian tĩnh lặng cho Hoắc phi và Phi Yến. Tất cả mọi người đều lần lượt rời đi, Trình phu nhân gấp gáp bước tới giành lấy đứa cháu ngoại trên tay của Phi Yến, có con tin trong tay bà không lo con gái có thể bỏ đi.

“Em vừa sinh xong không lâu… tại sao lại muốn bỏ đi?”

“Em…”

Làm sao cô cô có thể mở miệng đây, vì em lừa dối anh, vì mặc cảm tội lỗi không có mặt mũi ở lại.

“Không thể nói cho anh biết lý do em muốn bỏ đi sao?”

“Hoắc Phi! Em… em… xin lỗi…”

Phi Yến mày đúng là kẻ nhát gan đáng khinh bỉ nhất trên đời. Dù hiểu rõ đây là lúc thích hợp nhất để nói ra sự thật, nhưng tại sao mở miệng lại khó như vậy.

“Xin lỗi vì em lén lút bỏ đi… hay em xin lỗi vì Tiểu Huân không phải con trai của anh?”

Phi Yến lặng người đứng yên, hai tay bấu chặt vào vạt váy. Khi nghe những lời vừa rồi từ miệng Hoắc Phi thốt ra.

“Anh… anh biết chuyện này bao lâu rồi?”

“Sau khi chúng ta từ Đảo chết trở về, là chị gái của em đến tìm anh”

Là Trình Mỹ sao, cũng đúng… với tính cách của chị ta làm sao có thể để cô sống yên ổn. Phá hủy cô chính là niềm vui của chị ta.

“Anh đã biết tất cả nhưng vẫn giữ im lặng lâu như vậy, còn đồng ý để Tiểu Huân mang họ Hoắc, khiến mọi người lầm tưởng nó là con trai anh… Hoắc Phi, anh đúng là thằng ngốc… hu… hu…”

Phi Yến ngã phịch trước mặt của Hoắc Phi, cảm xúc dồn nén cô bật khóc thành tiếng nức nở…

“Với đứa con gái xấu xa không ra gì như em… anh nên khinh bỉ mắng chửi em… chứ không phải đối xử tốt với em… là em khiến anh và Dục Uyển chia tay… là em phá hủy tất cả”

Hoắc Phi vẫn đứng lặng nhìn Phi Yến đang tự dằn vặt mình bằng những lời lẽ cay nghiệt.

Chán ghét, tức giận, sao cô biết là hắn không chứ. Hắn từng có cảm giác đó. Nhưng muốn hắn vĩnh viễn sống trong cảm xúc thù hận một người, và người đó còn là Phi Yến thì hắn không thể làm được.

Hoắc Phi bước tới ngồi xuống cạnh Phi Yến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai của cô.

“Đừng khóc! Cái chết của Dục Uyển không phải là lỗi của em… đó chỉ là tai nạn, em không nên tự trách mình.”

“Xin lỗi… em xin lỗi…”

Đó có lẽ là đêm giáng sinh khó quên nhất của Phi Yến, ngập tràn trong nước mắt…

Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://truyensex68.com/duc-uyen/

Hoắc Thị.

Trước sảnh lớn hàng trăm kí giả đã có mặt đầy cả ghế ngồi, hôm này sẽ diễn ra một sự kiện quan trọng, đó là Hoắc Khiêm sẽ tuyên bố sáp nhập Dương thị vào Hoắc thị.

“Mình đi toilet, cậu ở đây giữ chỗ cho mình.”

“Ừ! Cậu đi nhanh… buổi họp báo sắp bắt đầu.”

Là bệnh nghề nghiệp, ngay cả đi lúc nước sôi lửa bỏng, bị tào tháo rượt hắn vẫn không thể đặt cái máy ảnh xuống, nhưng có lẽ đã quen với trọng lượng của vật bất ly thân nên dù phải chạy vòng vòng hết toilet tầng này đến tầng khác để tìm phòng trống, hắn vẫn không thấy mệt.

“Cô nói ai không có tự trọng hả?”

“Một người phụ nữ đã có chồng còn thường xuyên quấn lấy người đàn ông khác… tự trọng của cô ở đâu? Lệ Kì tiểu thư, xin lỗi tôi không nhìn thấy.”

Tên kí giả vừa ló đầu ra, đã nhìn thấy màn tranh cãi nảy lửa giữa con gái tỉ phú dầu mỏ Lệ Kì và Kỉ công chúa vợ của Tề đại thiếu gia, Kỉ Quân. Hắn khôn ngoan mà nép vào trong. Tin tức sáp nhập dù có hay ho thế nào cũng không gây cấn bằng cảnh tượng hắn đang chứng kiến.

Hai người phụ nữ tranh cãi, nguyên nhân thường là vì một người đàn ông. Với bộ óc nhạy bén và tinh tế của một kí giả chuyên săn tin. Hắn đã nghĩ ra tiêu đề mới cho bài báo sáng mai.

“Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô cũng là người đã có chồng, nếu cô nói tôi không có tự trọng khi cứ quấn lấy Hoắc Khiêm thì tôi nên gọi cô là gì? Kẻ bám đuôi sao?”

“Cô…”

“Tôi thì sao? Tôi không giống cô Kỉ công chúa… chỉ cần Hoắc Khiêm gật đầu, tôi có thể bỏ cả chồng vì cậu ta… còn cô, có làm được không?”

Một người nữ không có liêm sĩ, tại sao cô ta có thể nói ra những lời không biết xấu hổ đó mà vẫn tỏ ra cao ngạo như vậy.

“Nếu không được thì phiền cô tránh đường… đừng đến làm phiền tôi và Hoắc Khiêm.” Lệ Kì đắc chí vì có thể khiến cho Kỉ Quân im lặng không nói được gì.

“Cô không được phép đi… chúng ta vẫn chưa nói xong.” Kỉ Quân đuổi theo giữ Lệ Kì lại.

“Nhưng tôi thì đã nói xong… buông tay.”

Cả hai người họ giằng co qua lại, đến phút lại khiến cho cả cùng ngã xuống. Trận ầm ĩ này không biết còn gây ra bao nhiêu rắc rối, nếu họ cứ tiếp tục cãi nhau.

Bên kia vách tường, có hai kẻ vẫn đứng lặng yên không lộ diện. Thật ra là hắn muốn tránh mặt hai người họ, nhưng xem ra là không được.

“Thiếu gia… hay là cậu…”

Lưu trợ lý còn chưa nói xong thì Hoắc Khiêm đã ra mặt trước.

“Đủ rồi! Đừng khiến bản thân mình thêm xấu hổ.”

Nhân vật gây chiến tranh giữa hai người phụ nữ đã xuất hiện, ánh mắt như phát hào quang. Tên kí giả lập tức chuyển hướng máy ảnh, đưa Hoắc Khiêm vào vị trí khung hình, tam giác tình yêu giữa người đàn ông bạch kim độc thân và hai người phụ nữ đã có chồng, là tiêu đề của bài báo sáng mai.

“Xấu hổ sao? Mày chính là người không có tư cách nói ra lời đó… mày mình là ai, có tư cách sĩ nhục cô ấy.”

Không, hắn phải lập tức đổi tiêu đề, tứ giác tình yêu vì sự xuất hiện của Tề Dịu đại thiếu gia, chồng của Kỉ Quân.

“Hoắc Khiêm! Không phải tao đã cảnh cáo mày tránh xa Kỉ Quân ra.”

“Mày có vấn đề về não hay không có mắt nhìn? Đây là Hoắc thị… người nên tránh xa không phải Kỉ Quân?”

“Ý mày là vợ tao không biết mặt mũi tự đến tìm mày.”

“Đó là mày nói… đừng nói tao sĩ nhục vợ mày.”

“Thằng khốn… bốp…”

Cách giải quyết vấn đề của đàn ông luôn rất nhanh gọn xúc tích, một cú đấm của Tề Dịu là cái kết của bài viết chuyện tình Tứ giác, cũng là tất cả những gì một người đọc báo sáng nay có thể nhìn thấy. Khép lấy tờ báo, Hoắc Luật bật người đứng dậy…

“Em ngồi yên ở đây, đừng đi đâu… anh qua đó lấy thuốc.”

“Dạ!”

Hoắc Luật đang có mặt tại một bệnh viện nhỏ ở Tỉnh lẻ, hôm nay trường của Bin tổ chức đi dã ngoại, hắn với tư cách là phụ huynh theo tháp tùng, thằng bé không mai bị thương ở chân lúc leo núi và đưa vào bệnh viện.

“Hoắc Dục Uyển!”

“Xin hỏi… trong số các vị có ai là cô Hoắc?”

Hoắc Luật như chết lặng, mọi thứ cứ đang quay cuồng trước mắt hắn. Hắn điên mất thôi, tại sao hắn có thể bị ảo giác ngay cả khi thức, Dục Uyển đã chết, đã chết… hắn phải tự nói với mình thêm bao nhiêu lần nữa, để bản thân có thể chấp nhận được điều đó và ngừng nghĩ về cô ấy.

“Cô y tá! Vừa rồi có phải gọi đã gọi tên Hoắc Dục Uyển?”

Nhưng suy nghĩ và hành động không phải luôn là đôi bạn thân đồng hành cùng nhau, có những lúc hành động sẽ bỏ xa lý trí.

“Đúng vậy! Có phải anh là thân nhân của cô Hoắc… muốn lấy thuốc thay cho cô ấy?”

Hắn biết thật là vô lý, nhưng hãy cho đều vô lý đó thành sự thật. Cô Hoắc mà cô y tá đang nói đến và Dục Uyển của hắn chính là một người.

“Xin lỗi… tôi là Hoắc Dục Uyển, tôi đến lấy thuốc của mình.”

Giọng nói của người phụ nữ từ sau lưng vọng đến, lồng ngực bị thắt chặt, hắn hồi hộp xoay người lại. Dục Uyển có phải là em không?

“Xin lỗi! Phiền anh tránh ra được không… anh đang cản trở tôi lấy thuốc.”

“…”

Hoắc Luật, mày đúng là điên mà… phải khiến cho mình khốn khổ bao nhiêu lần nữa mày mới tỉnh ra đây. Nhìn người phụ nữ xa lạ lần đầu tiên gặp mặt, Hoắc Luật hụt hẫng xoay người đi.

“Bin! Đi thôi.”

“Dạ”

Phải đợi sau khi Hoắc Luật hoàn toàn khuất bóng đằng sau cánh cửa bệnh viện, thì Dục Uyển thật sự mới dám bước ra. Cô không ngờ ở cái bệnh viện nhỏ bé này, lại có thể gặp lại hắn.

“Cảm ơn cô đã giúp tôi lấy thuốc.”

“Không có gì… lúc chúng ta nằm chung phòng bệnh, không phải cô đã giúp tôi rất nhiều… mà người thanh niên đẹp trai đó là gì của cô, tại sao phải tránh mặt hắn.”

“Anh ấy… là anh trai của tôi.”

Anh trai mà lại tránh mặt như gặp oan gia vậy sao? Thật khó mà thuyết phục người khác tin, nhưng dù sao đó cũng là chuyện nhà của người ta.

“Chồng của cô đến rồi kìa.”

Hình tượng một cậu thanh niên trái bồng phải bế, lưng cõng cả ba đứa trẻ cùng lúc đã rất quen thuộc ở bệnh viện tỉnh này. Chỉ trong ba tháng Dịch Nam đã trở thành hình mẫu lý tưởng cho các ông chồng, tất cả sản phụ ở đây đều hết lời khen ngợi.

“Cô thật rất may mắn khi có một người chồng tốt như cậu ta.”

“Anh ấy không phải là chồng tôi.”

“Nếu không phải là chồng cô thì càng phải giữ cậu tathật chặt, đừng để cậu ta rơi vào tay của người phụ nữ khác, người đàn ông tốt như vậy trên đời này đã không còn nhiều… tôi đi trước, hãy suy nghĩ kĩ những gì tôi vừa nói.”

Trong lúc cô mê mang trên giường suốt cả tháng trời vì sinh non, thì người ở bênh cạnh giường săm sóc các con cô chính là Dịch Nam. Ngoại trừ hắn ra, họ cũng không nhìn thấy bất cứ người nào khác, nên nhầm lẫn là điều tất nhiên.

“Dục Uyển! Anh đã gọi taxi, chúng ta có thể đi.”

Dịch Nam có thể xem là người đàn ông tốt nhất trong những người đàn ông cô từng gặp, tình cảm của hắn ngay cả người bên ngoài cũng nhìn ra, thì người trong cuộc như cô sao có thể xem như không biết gì. Hắn vì cô vất vả rất nhiều, vậy mà lúc nào cũng mỉm cười, còn giành cho cô tất cả sự ôn nhu vô hạn, không phải người đàn ông nào cũng đủ kiên nhẫn để làm những điều này.

Dục Uyển, một người đàn ông tốt như vậy mày có thể tìm ở đâu…

Suốt cả quảng đường dài từ lúc lên taxi cho đến khi họ về tới nhà của Dịch Nam, đoạn đường dài tám tiếng đó Dục Uyển đã không lên tiếng, chỉ để suy nghĩ một chuyện.

“Dịch Nam! Anh có muốn làm chồng em?”

“Bùm… m…”

“Bùm… m… Bùm… m…”

Hàng trăm pháo hoa đang nổ rộ trên bầu trời đêm, không khí đêm giáng sinh đang tràn ngập. Bài hát đêm noel được vang lên cùng lúc với lời cầu hôn của Dục Uyển.

“Ngoại trừ có khuôn mặt dễ nhìn và ba đứa con ra, thì tất cả thứ khác em đều không có, anh có đồng ý gã cho một người phụ nữ vô sản như em?”

“Anh đồng ý.”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219

Thể loại